Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 25

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Cuộc điện thoại đó đã là bao nhiêu năm rồi?
Tăng Lý rời giường, vừa soi gương vừa hồi tưởng lại...
Năm năm trước?
Nhờ Ngải Cảnh Sơ, cô đã tìm được Vu Dịch, nhưng sau khi chia tay với Vu Dịch, cô lại ngẫu nhiên gặp được Ngải Cảnh Sơ. Không phải chỉ là giọng nói nữa, mà anh thực sự xuất hiện trước mặt cô bằng xương bằng thịt. Ngày đó ở thư viện anh còn thờ ơ nói với cô: “Cũng may không phun vào mặt.”
Nhưng mà, cho dù những người khác đánh giá Ngải Cảnh Sơ thế nào, cho dù thoạt nhìn anh có chút cứng cỏi, lạnh lùng, thì Tăng Lý vẫn luôn cảm thấy chắc chắn trong lòng anh có nơi nào đó rất ấm áp, rất mềm yếu.
Ngày đó ở chân núi Đông Sơn, bác bảo vệ nhắc nhở cô phải cẩn thận, nhưng cô biết anh là người tốt.
Một người đàn ông đối xử tốt với một người phụ nữ xa lạ như vậy, cho dù cô có nhiều điều không phải với anh, cho dù cô có chút lúng túng hèn mọn, nhưng với anh, cô luôn luôn được tôn trọng.
Cả ngày hôm nay, Tăng Lý làm gì cũng đều lơ là đãng trí, lo lắng không biết chuyện hôm qua liệu có trôi qua êm thấm hay không, cô gây ra đại họa xong bỏ chạy, không biết chủ chiếc xe kia có báo cảnh sát hay đi tìm Ngải Cảnh Sơ gây chuyện không?
Tăng Lý muốn gọi điện hỏi thăm nhưng nhớ lại lời tiên đoán của Mã Y Y, cô đành nhịn xuống.
Buổi trưa, Tăng Lý đi ra ngoài ăn. Tivi trong quán cơm đang phát bản tin pháp luật, một chiếc BMW trên đường cao tốc gây tai nạn rồi bỏ chạy, cảnh sát đã tiến hành điều tra tất cả các trạm sửa xe gần khu vực đó, rốt cuộc cũng tìm được manh mối, bắt được thủ phạm.
Xem xong tin này Tăng Lý càng sợ hãi, cô từ nhỏ tới lớn chưa làm chuyện xấu bao giờ, ngay cả chuyện đi học quên mang sách vở hay tan học quên trực nhật vệ sinh cũng lo lắng không yên, huống chi là cái chuyện ᴆụng xe bỏ chạy như hôm qua.
Thế nên, suốt buổi chiều, Tăng Lý cứ đứng ngồi mãi không yên, cuối cùng buộc phải lấy hết can đảm gọi điện cho Ngải Cảnh Sơ.
Lần thứ nhất, chuông reo hơn mười lần rồi chấm dứt, không có người nghe máy. Tăng Lý đành cất điện thoại đi ra ngoài làm việc tiếp
Mấy phút sau, cô trở lại bàn, lại tiếp tục gọi lần nữa.
Lần này thì khác, chuông mới reo ba hồi liền bị từ chối.
Nghe tiếng tút tút liên hồi, Tăng Lý sửng sốt, vừa lo lắng, cảm thấy có gì không ổn. Một phần sợ hãi đã làm phiền anh, phần lại nghĩ có lẽ anh có nguyên nhân gì đó không tiện tiếp điện thoại. Cố chấp gọi lần nữa thì có vẻ không hay lắm, thế nên cân nhắc một lúc, Tăng Lý quyết định gửi tin nhắn.
Thực ra Ngải Cảnh Sơ bấy giờ đang đứng lớp. Một tuần anh có vài tiết dạy sinh viên chính quy. Cứ đến chiều thứ Năm là giảng đường 101 đều sẽ chật kín không còn một chỗ. Đề phòng bệnh viện có chuyện gấp, cho nên Ngải Cảnh Sơ rất hiếm khi tắt máy, lúc lên lớp chỉ để chuông rất nhỏ, hoặc chuyển thành im lặng. Bởi vậy, lần đầu tiên Tăng Lý gọi tới, anh không nghe thấy, nhưng anh đứng phía trên bục giảng, phía sau là màn hình, phía trước là thiết bị máy chiếu và loa, chỉ cần trong phòng có sóng điện thoại là lập tức sẽ nghe thấy tạp âm. Lúc đầu, tưởng có sinh viên đang nghịch điện thoại, anh liền nhíu mày, dùng ánh mắt lạnh lùng quét một vòng quanh lớp, phía dưới lập tức im như thóc.
Đến lần thứ hai, thấy ai nấy cũng nhìn nhau với vẻ mặt vô tội đáng thương, lúc ấy anh mới phát hiện là di động của mình.
Anh có chút áy náy lấy điện thoại ra xem. Hai chữ ‘Tăng Lý’ lấp lé trên màn hình, anh ấn nút tắt rồi đặt xuống bàn.
Mấy phút sau thì nhận được tin nhắn của cô.
“Cảnh sát không tới tìm anh chứ?”
Khi đó, Ngải Cảnh Sơ đang gọi một sinh viên đứng dậy trả lời câu hỏi, vừa nghe vừa cúi mặt xuống bàn ấn nút mở tin nhắn. Đọc xong, anh đột nhiên tưởng tượng ra vẻ mặt lo lắng của Tăng Lý mà buồn cười.
Nữ sinh trả lời xong, vẫn đứng im chờ, chưa được phép của giáo viên, cô gái không dám ngồi xuống, nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy thầy giáo mình nói gì. Vài giây sau, Ngải Cảnh Sơ khẽ tủm tỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn khắp phòng một lượt, sắc mặt tươi tỉnh. Anh hờ hững nói một câu: “Đáp án chưa đủ chặt chẽ”, rồi yêu cầu sinh viên mở một trang tài liệu bổ sung ra xem, sau đó giải thích kĩ càng.
Sau khi đưa ra một cái tiểu kết, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ nói: “Giải lao mười phút.”
Nghe vậy, toàn bộ sinh viên sửng sốt một chút rồi mừng rỡ thở phào. Họ phải học liền hai tiết nhưng chẳng mấy khi Ngải Cảnh Sơ cho nghỉ giải lao, cũng không cho tan học sớm. Nếu có ai muốn đi WC thì có thể tự ý ra ngoài, miễn là không làm ảnh hưởng tới lớp là được. Hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, Ngải Cảnh Sơ lần đầu tiên cho phép họ nghỉ mười phút!
Vài sinh viên cầm sách lên bục giảng hỏi anh vài vấn đề, phần lớn đều là nữ sinh, có người thực sự muốn hỏi bài, nhưng đương nhiên cũng có những người là ý tại ngôn ngoại. Ngải Cảnh Sơ khoát tay ý bảo họ đợi một chút, sau đó anh cầm di động trên bàn, ra khỏi phòng học. Anh gọi lại cho Tăng Lý nhưng không thấy cô nghe máy, chuông reo mà không ai tiếp.
Ngải Cảnh Sơ đành thôi không gọi nữa, đi tới đầu hành lang yên lặng châm một điếu thuốc. Thường thì trong giờ dạy, giáo viên không thể hút thuốc, anh cũng rất hiếm khi làm việc này, người làm giáo dục, điều quan trọng nhất là phải tạo hình tượng tốt.
Trong lúc trốn trong một góc cầu thang vắng vẻ hút thuốc thì Ngải Cảnh Sơ bắt gặp Cát Y vừa đi thang bộ từ tầng trên xuống.
“Sư huynh!” Cát Y ngọt ngào gọi anh.
Ngải Cảnh Sơ còn đang ngậm điếu thuốc trong miệng, không tiện trả lời, chỉ gật đầu đáp lại.
“Em đang định đi tìm anh.” Cát Y nói.
Thấy đối phương nói có việc nên Ngải Cảnh Sơ dập nửa điếu thuốc dang dở, đi vài bước tới thùng rác để vứt.
“Chuyện gì?” Anh quay đầu lại hỏi.
“Luận văn lần trước em mới sửa lại, anh giúp em xem lại được không?” Cát Y đang bận rộn chuyện luận văn để chuẩn bị cho cuộc bình bầu giảng viên sắp tới.
“Tối nay em gửi email cho anh.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Cát Y còn muốn nói gì nhưng anh đã bị sinh viên ςướק mất. Đây là tiết học đầu tiên của học kì mới, rất nhiều sinh viên đều ôm một bụng ‘vấn đề’ muốn thỉnh giáo, thế nên xung quanh Ngải Cảnh Sơ lúc nào cũng bị vây chặt như nêm cối, chẳng có phần cho Cát Y.
Ngải Cảnh Sơ nói với Cát Y vài câu rồi cùng sinh viên quay lại phòng học.
Chỉ cần sinh viên thật sự cuộc sống điều gì muốn hỏi, anh đều sẽ kiên trì giải thích. Chốc lát, mười phút đã hết, Ngải Cảnh Sơ yêu cầu mọi người ổn định chỗ ngồi, anh cũng về chỗ của mình.
Cùng lúc ấy, Tăng Lý vừa đi giúp người ta tìm sách xong quay về bàn làm việc thì thấy cuộc gọi nhỡ của Ngải Cảnh Sơ. Cô không suy nghĩ gì nhiều, lập tức gọi lại.
“A lô.” Anh đã nhận điện.
Nghe thấy tiếng vọng lại, Tăng Lý đoán chừng là anh đang ở nơi nào đó rộng
“Vừa nãy tôi có chút việc nên không nghe thấy chuông điện thoại. Hai người kia có tìm anh gây rắc rối không? Anh đang ở đâu?”
Ngải Cảnh Sơ nghiêng đầu nhìn thoáng hơn trăm sinh viên đang yên lặng ngồi dưới, đáp: “Tôi ở trên giảng đường, chuẩn bị vào lớp.”
“A!” Tăng Lý hoảng hốt, vội vàng nói: “Xin lỗi! Lát tôi gọi lại!”
“Tăng Lý...” Ngải Cảnh Sơ lên tiếng ngăn cản, vì thế giọng nói hơi lớn một chút, thu hút sự chú ý của cả lớp.
“Gì vậy?” Tăng Lý dừng lại hỏi.
“Tôi và xe đều không có chuyện gì, đừng lo.”
Câu này được Ngải Cảnh Sơ nói nhỏ hơn, giọng điệu thong thả, trầm lắng, chỉ như gió thoảng bên tai. Vậy nên, những nữ sinh ngồi mấy bàn đầu đang vểnh tai lên chăm chú lắng nghe đều không nhịn được mà trong lòng nổ bùm một tiếng.
Tăng Lý bên kia cũng yên tâm hơn, cảm giác áy náy giảm đi phân nửa
Công việc ở thư viện đợt này khá nhiều, quán cà phê cũng đông khách, Tăng Lý cứ thế trải qua mấy tuần bận rộn.
Cuối tuần, mấy người bạn cùng quản lý trang web hẹn nhau đi ăn cơm, Tăng Lý đưa Ngũ Dĩnh đi cùng. Ăn cơm xong, Ninh Phong nói còn mấy vé xem phim sót lại sau sự kiện website ần trước, Ngũ Dĩnh vốn thích xem phim nên đồng ý ngay tức khắc. Thế là tám chín người kéo nhau đến rạp chiếu phim.
Nam ngồi với nam, nữ ngồi với nữ, Tăng Lý trùng hợp ngồi giữa Ninh Phong và Ngũ Dĩnh. Đang xem thì mẹ Tăng gọi điện thoại đến, chuông khá to, Tăng Lý vội vàng nhận điện.
“Chuyện lần trước thế nào, có ý hay không cũng phải nói một tiếng chứ?” Mẹ Tăng hỏi.
“Cái gì thế nào ạ?” Đang chăm chú theo dõi tình tiết bộ phim nên Tăng Lý có phần không thích ứng kịp.
“Cái cậu mà dì Tần của con giới thiệu lần trước ấy!”
“À.”
“Người ta nói rất hài lòng về con, nói đã gọi điện cho con nhưng không được. Đã hơn mười ngày rồi, người ta không biết ý con thế nào?”
“Con đang xe phim trong rạp, lát nói chuyện sau mẹ nhé.” Tăng Lý bất đắc dĩ cất điện thoại vào túi.
Cô bỏ di động vào trong túi. Vừa lúc, chai nước của Ngũ Dĩnh rơi xuống, lăn dưới chân Tăng Lý, cô tiện tay cúi xuống nhặt lên. Nhưng trong lúc cô khom lưng, di động trong túi bị va chạm, khi nãy cô quên chưa khóa bàn phím nên vô tình ấn vào phím gọi đi, trùng hợp hơn, gọi đúng vào số của Ngải Cảnh Sơ.
Ngải Cảnh Sơ lúc ấy đang trên đường về nhà, giờ cao ngày điểm cuối tuần thường bị tắc đường khá lâu, không biết có phải tai nạn ở đằng trước không, mà mỗi chiếc xe đều lăn bánh cực kì chậm.
Chuông điện thoại vang lên, Ngải Cảnh Sơ liếc nhìn dãy số trên màn hình rồi ấn nút nghe.
“A lô.”
Bên kia không có ai trả lời.
Một lúc sau, anh lại lên tiếng. Đối phương vẫn không đáp, chỉ có tiếng quần áo cọ sát.
Ngải Cảnh Sơ lập tức hiểu ra Tăng Lý vô tình chạm phải nút gọi. Chuyện này không phải lần đầu tiên anh gặp phải, gần như đã trở thành chuyện bình thường. Cũng dễ hiểu, vì tên của anh bắt đầu bằng chữ A*, đứng đầu danh bạ, nên rất nhiều người trong lúc vô tình đã lỡ ấn phím gọi vào số của anh.
*Ngải Cảnh Sơ phiên âm là Ai Jing Chu.
Chiếc xe đằng trước đã di chuyển được chừng hai ba mét, Ngải Cảnh Sơ chưa kịp theo sau, một chiếc xe taxi chạy ở làn đường bên kia thấy bên này có khoảng trống liền lao sang với tốc độ cực nhanh. Đang tắc đường nên khoảng cách giữa các xe khá gần, Ngải Cảnh Sơ mải nghe điện thoại, suýt nữa ᴆụng phải đuôi xe đối phương, may mà kịp thời phanh lại.
Một lúc sau anh tiếp tục lái xe về phía trước, chăm chú nhìn đường, không để ý tới điện thoại vẫn còn đang kết nối.
Bên kia, Tăng Lý đang cùng Ngũ Dĩnh chia sẻ bịch bỏng ngô, vừa nhai tóp tép vừa xem phim.
Trên màn hình, một người Mỹ cầm súng bắn vào người đối diện, sau đó còn ném một quả lựu đạn.
“Nhớ ngày xưa bọn Mỹ khốn kiếp dùng cách tàn nhẫn này để tàn sát dân quân tình nguyện của chúng ta, thiêu sống đến nỗi ૮ɦếƭ cháy rồi cũng không buông tha.” Ngũ Dĩnh nói.
“Cậu đang nói Hoàng Kế Quang à?” Tăng Lý hỏi.
“Hoàng Kế Quang là người lấp lỗ châu mai.” Ngũ Dĩnh cáu kỉnh nói.
“Lấp lỗ châu mai là Đổng Tổn Thụy chứ?”
“Tăng Lý, thật bó tay với cậu.” Ngũ Dĩnh trừng mắt nói, “Uổng công Đảng dạy dỗ cậu mười sáu năm!”
Xem phim xong, Ninh Phong chủ động muốn đưa Tăng Lý và Ngũ Dĩnh về nhà.
Ngũ Dĩnh nói: “Càng tốt, đỡ phải bắt xe. Nhưng mà em phải đến bệnh viện, không cùng hướng với Tăng Lý.”
Ninh Phong đáp: “Không sao, anh đưa Tăng Lý về trước rồi đưa em đến bệnh viện.”
Tăng Lý nhìn Ninh Phong, đột nhiên cảm thấy mình quá ngốc, vừa rồi lại ngồi giữa làm vật cản. Đây không phải lần đầu tiên Ngũ Dĩnh cùng đi ăn với họ, vậy mà Tăng Lý lại không nhìn ra ý tứ của Ninh Phong. Còn Ngũ Dĩnh thì vẫn vô tư cho rằng Ninh Phong chỉ đơn thuần muốn đưa hai người họ về.
Tăng Lý xua tay nói: “Anh đưa Ngũ Dĩnh về bệnh viện đi. Em về nhà tiện đường xe buýt lắm, không phải chuyển xe.”
Lên xe buýt, Tăng Lý lấy di động ra nhìn giờ, rồi gọi điện cho mẹ.
“Tăng Lý, hôm nay mẹ tình cờ gặp hàng xóm cũ, nghe nói nhà của bà nội con sắp phải gỡ bỏ và di dời.”
“Sao lại thế ạ?”
“Chính quyền huyện sắp triển khai đề án xây khu công nghiệp thực phẩm, phải dùng đến mảnh đất đó nên đang lấy ý kiến từng hộ gia đình. Con cũng nên để ý một chút, đừng để mấy người nhà họ Tăng kia qua mặt. Bọn họ không có một ai tốt cả. Rõ ràng căn nhà đứng tên con mà dám chiếm đoạt, bắt nạt hai mẹ con ta...” Mẹ Tăng liến thoáng một hồi.
Nhà họ Tăng có một khu nhà rộng trong thành phố, mấy chục năm trước sau khi bác cả kết hôn, bà nội đã phân chia. Bà nội một mình sống ở gian nhà nhỏ, còn lại chia cho mấy người con trai. Lúc ấy bố Tăng đang thay ông nội tiếp quản công việc ở nhà máy, đã có việc làm nên không được phân đất.
Bà nội vẫn luôn canh cánh trong lòng việc này, lại nhớ tới đứa cháu gái Tăng Lý đang sống cùng mẹ ở bên ngoài, lo lắng cô chịu thiệt thòi. Vì vậy, trước lúc lâm chung, bà đã sang tên căn nhà cho Tăng Lý.
Chuyện này toàn bộ con trai và con dâu trong nhà đều không hay, mãi tới khi bà qua đời, mọi người mới biết. Thiếu chút nữa cả nhà náo loạn, cũng may là sau khi tang sự xong xuôi chuyện mới bại lộ, chứ không thì cãi nhau to đến mức bà nội nằm trong quan tài cũng phải bật dậy nói rõ.
Sau đó, căn nhà vẫn mang tên Tăng Lý, nhưng lại bị họ chiếm dụng. Ngay cả bố Tăng cũng không cam lòng, ông cho rằng căn nhà vốn dĩ là của mình. Mẹ Tăng đã tới lên tiếng mấy lần nhưng đều không đấu lại được.
Nhân thấy mẹ Tăng đang chuẩn bị lôi thù cũ nợ mới ra để lải nhải, Tăng Lý liền nói: “Mẹ, di động của con sắp hết pin.”
Mẹ Tăng lúc này mới nhớ đến chuyện chính: “Mau gọi điện lại chuyện cái cậu Cố Hải Đông kia đi. Năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi, không cần ngại. Rốt cuộc là muốn tìm một người như thế nào thì tự con phải suy nghĩ kĩ, đừng có đứng núi này trông núi nọ, cuối cùng mất cả chì lẫn chài. Thấy được thì phải nhanh chóng giữ lấy, nhớ chưa?”
“Con biết rồi.” Không biết các bậc phụ huynh khác có giống như bố mẹ cô và Ngũ Dĩnh hay không, trước đây thì rất sợ con gái mình yêu đương, rồi bây giờ lại sợ con mình không ai lấy.
“À!”, mẹ Tăng bổ sung, “Con cũng đừng có nhớ nhung cái cậu Vu Dịch kia nữa. Người ta không cần con, con còn lưu luyến làm gì nữa.”
Tăng Lý vừa nghe tới hai chữ Vu Dịch, viền mắt đã đỏ hoen, không nói thêm lời nào liền tắt điện thoại.
Sau đó, cô lặng lẽ nắm chặt di động trong tay, ngồi yên trên xe buýt, ngắm nhìn ánh đèn nê-ông sáng choang ngoài khung cửa sổ, một lúc lâu không động đậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc