Tăng Lý vẫn gọi Đặng Cương là chú Đặng, nhưng không còn tỏ ra xa lạ nhiều trước đây. Mỗi lần đi công tác về, Đặng Cương đều mua quà cho cô, còn chủ động bảo cô mời bạn học về nhà chơi. Mỗi lần cãi vã với mẹ Tăng, chú Đặng có tức giận đến mấy cũng không đập bát đập đĩa, nếu mẹ Tăng bận việc không đi họp phụ huynh cho cô được, ông sẽ chủ động đi thay, tới lớp gặp giáo viên, ông còn nói: “Con gái chúng tôi nhờ vả cả ở thầy cô!”
Tăng Lý bắt đầu cảm thấy Đặng Cương thật sự là một người rất tốt, trong lòng dần chấp nhận ông.
Ba năm qua, không tính những khi Vu Dịch dạy Tăng Lý học bài thì thời gian hai người ở bên cạnh nhau chưa tới mười ngày. Thế nhưng mỗi lần gặp nhau, mỗi câu nói, mỗi nụ cười của anh, cô đều nhớ kĩ trong lòng, sau đó cô sẽ dùng nửa năm tiếp theo để hồi tưởng về anh.
Cô cứ hèn mọn mà yêu thương người con trai ấy, tự biến mình trở thành một hạt bụi bé nhỏ, ỷ lại, dựa dẫm vào anh, không dám có bất cứ hoạt động gì. Cô nỗ lực muốn tới gần anh, nhưng sao lại khó đến thế.
Kì nghỉ đông năm lớp mười hai, bố Tăng chủ động vào thành phố thăm cô, còn mua rất nhiều đồ cho cô. Sau đó, ông nói, ông đã tái hôn, và người ấy đã mang thai.
Mẹ Tăng sau khi biết chuyện đã chỉ vào mũi Tăng Lý mà nói: “Ý tứ của bố cô ấy à, chính là đừng có về nhà họ phá hỏng cuộc sống gia đình họ nữa.” Vì thế, Tăng Lý không bao giờ về nhà bà nội nữa. Tết năm ấy, cô được gặp Vu Dịch. Sau này cô mới biết, thực ra năm ấy anh cũng không về ăn Tết, thời điểm đó anh sắp tốt nghiệp đại học nên ở lại Bắc Kinh thực tập hoặc tiếp tục học.
Lúc điền vào đơn nguyện vọng đại học, Tăng Lý không dám hi vọng vào được trường anh, cô chỉ muốn tới Bắc Kinh, cùng anh hít thở chung một bầu không khí. Thế nhưng, mẹ Tăng nói với cô: “Tài giỏi tới đâu mà mơ mộng cao siêu. Thực tế một chút đi. Chọn vào một trường ở đây là được rồi.”
Đêm đó,Tăng Lý vào nhà tắm, vừa tắm vừa khóc. Cô từ nhỏ đã hay khóc, nhưng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như lúc này, không kiềm chế được mà bật khóc nức nở. Tiếng khóc bị át đi trong tiếng nước xối xả. Đúng vậy, cô ngốc quá, vốn dĩ cô chẳng thể đuổi kịp bước chân anh.
Bỗng nhiên đến một ngày, cô phát hiện cô đã để lạc mất Vu Dịch.
Tăng Lý tới thành phố A học đại học. Cuối năm ấy, bà nội qua đời. Khoảng cách giữa cô và Vu Dịch càng ngày càng xa. Ngay cả cơ hội nửa năm gặp một lần cũng không còn nữa.
Rất lâu sau đó, Tăng Lý ngẫu nhiên gặp được người anh họ đã trêu chọc cô lần trước. Anh ta nói với cô: “Em không biết sao? Vu Dịch đi Mỹ học rồi?”
“Trường nào ở Mỹ?” Tăng Lý cuống quít hỏi.
Anh ta suy nghĩ một chút: “Hình như là đại học Pen gì gì Li đó.”
Cô tìm được cái tên của thành phố kia trong sách, rồi cô chỉ ngón tay lên một điểm trên bản đồ thế giới. Nửa địa cầu bên kia, rất xa, rất xa...
Kì nghỉ hè năm đó xảy ra chuyện Ngũ Dĩnh trốn nhà đi tìm người yêu. Tăng Lý vừa cảm động, vừa bội phục dũng khí của Ngũ Dĩnh, rồi cô bắt đầu nghĩ tới chuyện của bản thân.
Tình cờ, một lần đến thư viện, cô đọc được một cuốn tiểu thuyết có tên Bức thư từ cô gái xa lạ. Đọc đến dòng cuối cùng, cô ngồi bên cạnh cửa sổ trong thư viện mà khóc. Chung quanh có bạn học, có giáo viên, có người đến người đi, nhưng cô không quan tâm. Đó là lần đầu tiên cô mặc kệ ánh mắ của mọi người.
Trở lại phòng, Tăng Lý ngồi trước bàn học viết một lá thư gửi cho Vu Dịch. Thư rất dài, rất dài, cô đem toàn bộ tình yêu say đắm của một thiếu nữ, toàn bộ tâm trí và tình cảm biến hóa thành câu chữ. Vài vệt nước mắt làm hoen màu mực, nhưng cô không kiềm chế được bản thân, không thể không viết tiếp. Lúc kí tên, cô ghi “Carol”. Đó là tên mà chỉ có Vu Dịch biết.
Phong thư không đề tên người gửi, phần địa chỉ người nhận chỉ có tên Vu Dịch và tên trường đại học Pennsylvania.
Hình như, cô đang đợi phán quyết của số phận. Nếu anh không nhận được lá thư này, thì nó vĩnh viễn sẽ là một bí mật.
Khoảnh khắc bỏ lá thư vào thùng thư, Tăng Lý đột nhiên giật trở về, nhìn đi nhìn lại một hồi, cuối cùng cô mở phong thư, ghi thêm số di động của mình vào dòng cuối cùng.
Một tuần trôi qua...
Hai tuần trôi qua...
Một tháng trôi qua...
Ba tháng trôi qua...
Đá chìm đáy biển!
Một đêm nọ trước kì nghỉ Tết, di động của Tăng Lý đổ chuông, trên màn hình là một dãy số kì lạ. Chợt có linh cảm về điều gì đó, trái tim cô giật thót, cô ấn nút nghe.
“A lô.” Tăng Lý không kiềm chế được giọng nói run rẩy của mình.
“Cô là Carol phải không? Tôi là bạn cùng phòng của Vu Dịch.” Giọng một người con trai truyền tới.
“Đúng.” Đôi mắt Tăng Lý hoen đỏ, khó khăn lắm mới thốt lên được một tiếng.
“Thư của tôi...” Tăng Lý xấu hổ. Anh chắc chắn đã đọc được thư của cô, nhưng...
“Hiện giờ không thể giải thích rõ ràng cho cô được. Tôi cũng không liên lạc được với Vu Dịch, nếu cô có việc gấp muốn nói với cậu ấy, tôi có thể cho cô số điện thoại.” Đối phương nói.
“Cảm ơn.” Tăng Lý vội vàng tìm 乃út ghi lại số điện thoại. Cuối cùng, cô đột nhiên hỏi một câu: “Có thể hỏi anh tên gì được không?”
“Ngải Cảnh Sơ.” Anh đáp.
Đó là lần đầu tiên Tăng Lý nghe tới cái tên Ngải Cảnh Sơ. Giọng nói của anh ấm áp và trầm tĩnh hiến người nghe có một cảm giác rất lạ, mơ hồ, vừa gần lại vừa xa, nhưng giọng nói ấy lại khiến thế giới của cô trở nên đầy màu sắc.
Giống như âm thanh của thiên nhiên vọng lại, cả đời khó quên!