Ngay cả Ngải Cảnh Sơ cũng sững sờ.
Người kinh ngạc không kém còn cò Chu Văn, hết nhìn thầy giáo rồi lại nhìn Tăng Lý, trong lòng không ngừng phán đoán Tăng Lý trong lời nói của chị y tá trưởng có đúng là Tăng Lý này không?
Phạm Phạm vừa đúng lúc đi vào, vô tình nhìn Tăng Lý nói: “Trùng hợp quá, hình như chị cũng tên là Tăng Lý mà?”
Chu Văn phóng ánh mắt đầy kính nể vào Phạm Phạm. Trước giờ cứ nghĩ Phạm Phạm là một người hay mắc cỡ, không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại hỏi được một câu rất có chiều sâu!
Mấy sinh viên kia không ai lạ gì cái tên Tăng Lý, bởi vì hôm qua lên lớp đã được nghe Ngải Cảnh Sơ nhắc đến bệnh án của cô làm ví dụ. Mặc dù chỉ được ngắm cái phim X-quang chụp khuôn mặt phía trước, nhưng cái tên thì ai nấy cũng đều nhớ rõ.
Chu Văn cân nhắc, Tăng Lý là sư mẫu ư???
Không thể nào! Chẳng thấy giống gì cả!
Nhưng nếu là sự thật, vậy... chẳng hóa ra lúc trưa cô đã che giấu cho sư mẫu đi gặp đối tượng??? Nếu vậy thì đâu chỉ đơn giản là phát bệnh tim, chắc chắn cô sẽ bị ông thầy của mình bức đến tâm thần mất.
Suy nghĩ của Chu Văn bắt đầu hỗn loạn.
Mọi người trong phòng bệnh đều tập trung ánh mắt nhìn Tăng Lý khiến cô chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống. Cô cũng muốn giải thích gì đó, nhưng nghĩ lại, sao phải giúp Ngải Cảnh Sơ giải thích chứ? Rõ ràng là vì lời nói không rõ ràng của anh mà cô bị đồng nghiệp cô lập, há miệng giải thích ngàn lần không ai tin. Giờ thì tốt rồi, anh gieo gió thì phải gặt bão, đại thù của cô rốt cuộc cũng được trả!
Đáng tiếc, Tăng Lý không bình tĩnh được như Ngải Cảnh Sơ. Nghẹn họng không được bao lâu, cô liền xua tay: “Không phải, không phải.”
Thấy mọi người cứ nhìn mình chằm chằm, cô lại nói: “Tuyệt đối không phải như đồng nghiệp của tôi nói. Chúng tôi chỉ là... chỉ là...” Tăng Lý vốn không giỏi ăn nói, trong tình huống này càng thêm luống cuống không biết giải thích ra sao.
Cuối cùng cô nóng nảy thốt lên một câu: “Ngải Cảnh Sơ! Anh nói gì đi chứ!”
Chu Văn giật mình. Ngoài bạn gái ra, còn có ai trên đời dám dùng giọng điệu và thái độ này nói chuyện với thây giáo của cô đây?
Ngải Cảnh Sơ không lường được câu cảm ơn vu vơ kia của mình lại khiến Tăng Lý lâm vào tình cảnh như vậy.
Sáng sớm hôm ấy, anh xuống núi, trở cề nhà nghỉ ăn cháo trắng và dưa muối. Đang ăn thì có mấy người tự dưng ngồi xuống chung quanh xin số điện thoại, nói chuyện tíu ta tíu tít. Anh không hứng thú với việc chuyện trò cùng người lạ, bất đắc dĩ phải nói số điện thoại của mình. Sau đó mấy người đó tự dưng hứa hẹn sẽ chăm sóc Tăng Lý thật tốt, không để cô bị lãnh đạo bắt nạt, cũng không để lãnh đạo bắt cô làm nhiều việc, không ép cô viết báo cáo, làm kế hoạch, vân vân và vân vân. Lúc ấy vô tình nhớ lại bộ dạng khốn khổ của cô lúc sáng sớm, anh bèn thuận miệng nói một câu cảm ơn.
Hiện giờ Tăng Lý cuống quít như kiến bò trên chảo nóng, Ngải Cảnh Sơ thong thả tháo găng tay cao su ra, nói: “Đã thu phí dính lại niềng răng chưa?” Thanh âm của anh vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, cổ họng hơi khàn, tuy không quá nặng nhưng cũng khiến cho giọng nói của anh càng thêm trầm.
Có điều những lời này không phải anh nói với Tăng Lý, mà là nói với Chu Văn, thái độ của anh bình thản cứ như câu chuyện kia chẳng liên quan gì tới mình.
Anh vẫn bình thản như vậy.
Chu Văn vội vàng lắc đầu: “Chưa.”
Ngải Cảnh Sơ lại nói: “Vậy em đi lấy hóa đơn hai mươi đồng, đưa cho Tăng Lý xuống lầu trả phí, không lát nữa họ tan ca về mất. Trả phí xong quay lại đây chúng ta làm nốt bước tiếp theo.”
Thế là, trước mặt bao nhiêu người, Tăng Lý phải kiềm chế kích động muốn Ϧóþ cổ Ngải Cảnh Sơ, cô dứng dậy, ấm ức cầm lấy hóa đơn đi ra khỏi phòng.
Đang trong tình huống nước sôi lửa bỏng này mà anh còn có thể điềm nhiên nhắc nhở cô đi trả tiền trước khi tan ca.
Tăng Lý nghến răng nghiến lợi đi đến quầy thu ngân, gần hết giờ nên người xếp hàng trả phí khá đông, cô đứng một lúc lâu mới tới lượt mình. Đến lúc Tăng Lý vừa thở hồng hộc vừa leo lên tầng bốn thì phát hiện tình hình đã thay đổi.
Không thấy tung tích y tá trưởng đâu. Phạm Phạm và mấy sinh viên khác vùi đầu làm khuôn răng, Chu Văn ngồi bên cạnh giường điều trị chờ cô. Còn Ngải Cảnh Sơ, đang ngồi trước máy tính xem bệnh án.
Trong phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ được tiếng động. Hình như tất cả mọi người đều quay trở về vị trí và công việc của mình, không còn chút tò mò về vấn đề lúc nãy.
Tăng Lý đưa phiếu thu tiền cho Chu Văn. Chu Văn nhận lấy, nhìn cô không chớp mắt, sau đó tiếp tục công việc. Xong xuôi lại mời Ngải Cảnh Sơ ra kiểm tra.
“Được rồi, hẹn thời gian khám lại cho cô ấy.” Ngải Cảnh Sơ nói với Chu Văn.
Tăng Lý bỗng nghi ngờ mình bị ảo giác, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô đứng dậy, nhớ lúc nãy vừa nằm xuống giường, vì dây buộc tóc quá chặt nên nới lỏng một vòng ra, bây giờ không thấy đâu. Cô cúi xuống dất tìm, không thấy, lục lại trong túi xách, cũng không có.
“Thứ Tư chị tới khám lại nhé.”
“Ừ.”
Bỗng Chu Văn quay qua nháy mắt với cô. Tăng Lý cảm thấy khó hiểu. Lúc này Ngải Cảnh Sơ đang quay lưng về phía hai người, Chu Văn tranh thủ làm bộ dạng chùi nước mắt với Tăng Lý, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.
Rời khỏi phòng, Tăng Lý do dự nhìn bóng lưng Ngải Cảnh Sơ. Cô còn một việc quan trọng chưa làm.
Có điều, sau tình huống hiểu lầm kia, Tăng Lý thực sự không tài nào mở miệng. Hôm qua khi cô xin phép nghỉ để đi khám, chủ nhiệm Lý đã nhắc đi nhắc lại phỉa hỏi xem Ngải Cảnh Sơ hôm nào rảnh để mời đi ăn. Trước đây mỗi lần xin nghỉ để đi khám răng, chủ nhiệm Lý chỉ cho cô nghỉ hai, ba tiếng, cùng lắm là nửa ngày, vậy mà lần này anh ta rất hào phóng cho cô nghỉ hẳn một ngày, nên mới có thời gian lúc trưa đi xem mặt.
Nếu hôm nay cô không hỏi được Ngải Cảnh Sơ, chắc chắn chủ nhiệm Lý sẽ nghĩ rằng cô coi nhẹ chuyện của anh ta, cho rằng cô không đáng tin cậy.
Tăng Lý bối rối, không thể nói chuyện với Ngải Cảnh Sơ trước mặt nhiều người thế này được, cuối cùng đành đi ra ngoài.
Đứng chờ thang máy một lúc, Tăng Lý đột nhiên hiểu ra tại sao Ngải Cảnh Sơ bảo cô đi nộp phí. Cô quay lại, đứng ngoài hành lang, cách một lớp cửa kính, Ngải Cảnh Sơ đang ngồi ở bàn làm việc. Lấy hết dũng khí, Tăng Lý rút điện thoại ra.
Cô trông anh đưa di động lên tai, nói ‘a lô’. Vẫn như lần trước, di động của anh được đặt trong một chiếc túi nhựa trong suốt, như vậy trong lúc làm việc sẽ không bị bẩn. Anh quả nhiên là sạch sẽ đến cực điểm.
“Tôi là Tăng Lý.” Định chào hỏi anh một câu, nhưng cô không biết nói thế nào, gọi là Ngải Cảnh Sơ ư? Quá kì cục. Gọi thầy Ngải hay bác sĩ Ngải? Giả tạo quá, vừa nãy cô còn gọi thẳng cả tên họ người ta, giờ lại xưng hô lịch sự như vậy.
“Tôi biết.” Ngải Cảnh Sơ ngồi quay mặt về phía cửa thủy tinh cho nên chỉ cần ngẩng đầu lên khỏi máy tính là có thể nhìn thấy Tăng Lý.
Tăng Lý rất sợ Ngải Cảnh Sơ sẽ tắt điện thoại để ra ngoài nói chuyện trực tiếp với mình, ngộ nhỡ mọi người nhìn thấy không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng may mà anh không làm thế.
Hai người nhìn nhau qua một lớp kính trong suốt, nói chuyện qua điện thoại.
“Khi nào anh có thời gian rảnh, chủ nhiệm Lý của tôi muốn anh ăn cơm.” Tăng Lý nói.
“Cô nói với anh ấy không cần phiền phức như vậy.”
“Tôi đã từ chối nhiều lần nhưng anh ấy vẫn nhất quyết muốn mời. Nếu anh không đồng ý thì cứ trực tiếp gọi điện nói với anh ấy.” Tăng Lý bất đắc dĩ nói.
Ngải Cảnh Sơ im lặng một lúc, đáp: “Vậy buổi tối nay đi. Nếu anh ấy rảnh.”
“Chắc chắn không thành vấn đế.” Tăng Lý quyết định thay chủ nhiệm Lý, “Tôi gọi điện bảo anh ấy đặt chỗ.”
“Được.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Cúp máy xong, Tăng Lý liền báo cáo với sếp của mình. Chủ nhiệm Lý vô cùng vui vẻ, không ngớt lời khen ngợi cô, sau đó anh ta lại hỏi Ngải Cảnh Sơ thích ăn cái gì, cơm Trung hay cơm Tây, muốn ăn ở đâu...
Tăng Lý đành đánh bạo gọi lại cho Ngải Cảnh Sơ lần nữa: “Tôi quên không hỏi anh thích ăn gì rồi. Anh muốn ăn ở đâu?”
Đúng lúc này, Chu Văn đứng dậy đi ra ngoài. Tăng Lý vội vàng quay đầu đi về phía thang máy.
Nếu họ phát hiện ra người nói chuyện điện thoại với Ngải Cảnh Sơ chính là cô, hơn nữa còn đang mời anh đi ăn, thi dù phải nhảy xuống sông Hoàng Hà, cô cũng không rửa sạch tội.
“Cơm Trung đi, không rượu.”
“Được”, Tăng Lý nói: “Vậy tôi đi trước, lát nữa sẽ gọi điện báo địa điểm cho anh. Tan ca anh đến sau.”
Điện thoại im lặng chừng ba giây, Tăng Lý chợt nghe Ngải Cảnh Sơ do dự nói: “Bây giờ tôi cũng không còn bệnh nhân nữa rồi. Cùng đi đi, cô đợi tôi ở bãi đỗ xe mấy phút.”
Tăng Lý ra cửa không được bao lâu thì thấy Ngải Cảnh Sơ lái chiếc SUV đi ra, được một đoạn rồi dừng lại. Cô lên xe liền nói: “Chủ nhiệm của chúng tôi nói để tiện cho anh nên đã đặt một chỗ gần bệnh viện. Vợ chồng anh ấy sẽ đợi chúng ta ở đó lúc sáu rưỡi.”
Nói xong, cô và Ngải Cảnh Sơ không hẹn mà cùng nhìn đồng hồ - Năm giờ.
Hơn một tiếng nữa biết làm gì??? Tăng Lý chưa từng phải đi tiếp khách hay đưa đón lãnh đạo, không hề có kinh nghiệm trong chuyện này.
“Hay là, tôi gọi điện cho chủ nhiêm Lý là anh đã tan ca rồi, gặp sớm một chút?” Tăng Lý dò hỏi.
“Không cần, lái xe đi dạo đi.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Đang là giờ cao điểm, xe cộ trên đường đông đúc, vậy mà hai người còn không ngại góp vui!
Tăng Lý thực sự hết cách, đành nhắn tin cầu cứu Mã Y Y.
Mã Y Y nhắn lại: “Còn phải xem đối tượng là kiểu người nào, thường là đi đánh bài, ngâm chân, mát-xa, uống trà Gi*t thời gian.”
Ngâm chân? Mát-xa?
Đi uống trà thì hơn!
Tăng Lý cân nhắc mấy gợi ý của Mã Y Y rồi hỏi: “Hay là chúng ta tìm chỗ nào uống trà?”
Ngải Cảnh Sơ nhìn cô rồi nói: “Nếu cô muốn uống trà, tôi biết một chỗ này.”
Ngải Cảnh Sơ lái xe chạy đến một con phố vắng. Mùa này, ngô đồng đã rụng hết lá, những mảng tường xám và mái ngói đen lộ ra vẻ tĩnh lặng. Xe dừng trước một quán nhỏ treo tấm biển chỉ có hai chữ: Nhất Vị. Nếu không phải được Ngải Cảnh Sơ đưa đến đây thì Tăng Lý cũng không biết đây là một quán trà.
Người đón khách ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục màu xanh lam, cô gái dẫn hai người đến gian phòng nhỏ. Sau khi hai người ngồi xuống, cô nói: “Anh Ngải, loại trà lần trước anh cần đã có rồi.”
“Vậy phiền cô ngâm giúp tôi.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Sau đó, cô gái đem bộ đồ trà lên.