Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 17

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Lần tiếp theo Tăng Lý gặp Ngải Cảnh Sơ đã là một tháng sau, chính xác thì không phải cô đi tìm anh, mà là đến bệnh viện để khám lại.
Nộp phiếu hẹn tái khám cho y tá, Tăng Lý an vị ngồi chờ ở ngoài đại sảnh. Bệnh nhân rất đông người, có lẽ là sau kì nghỉ Tết, bệnh nhân hơn một tháng dồn lại. Tăng Lý tới trễ có một chút mà phải ngồi đợi hơn tiếng đồng hồ vẫn chưa tới lượt mình. Một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh bắt chuyện với cô: “Chờ lâu quá chị nhỉ!”
Vừa thấy cô gái mở miệng, Tăng Lý không kìm được thốt lên: “Hàm răng chị trắng quá!”
Cô gái thích thú: “Ai cũng nói thế.”
“Đeo niềng răng mà còn giữ trắng được như vậy, thật không dễ dàng gì.”
Cô gái cười cười, lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra ngắm nghía: “Em còn đang định đi rửa lại.”, ngừng một lúc, cô gái bực bội nói: “Điên mất, chờ sốt cả ruột. Bệnh viện cũng là một ngành dịch vụ, sao có thể như vậy chứ.”
“Ừ.” Tăng Lý cũng thở dài.
Hơn mười một giờ, rốt cuộc cũng đến lượt cô.
Tăng Lý vội vàng vào phòng khám. Chu Văn vừa nhìn thấy cô đã nói: “Tăng Lý, chị chờ một chút, bệnh nhân trước vẫn chưa xong”, sau đó, lại ngồi xuống bên giường bệnh tiếp tục công việc.
Người được gọi vào trước Tăng Lý là một cậu nhóc vẫn còn mặc đồng phục học sinh, hình như cũng bị lỏng niềng răng.
Chu Văn hỏi: “Rớt mấy cái mắc cài?”
“Hai cái.” Cậu bé đáp.
“Nghỉ ăn nhiều đồ ngon quá phải không, làm sao lại rơi?”
“Gặm một cái sườn lợn nhỏ.”
“Quên hết lời dặn của thầy Ngải và bác sĩ Chu rồi phải không?”, Chu Văn nhẹ nhàng quở trách thằng bé: “Đã dặn là không được ăn đồ cứng, đồ lạnh, đồ nóng, lần sau mà còn như vậy nữa là chị mặc kệ em đấy nhé.”
Thằng bé lè lưỡi.
Nghe cuộc đối thoại, Tăng Lý đứng cạnh bỗng cảm thấy xấu hổ. Cô là người lớn mà vẫn quên lờ dặn của bác sĩ đấy thôi.
Tăng Lý đưa mắt nhìn xung quanh, Ngải Cảnh Sơ đang đứng cạnh một giường bệnh. Anh mặc áo blouse trắng dài, so với lúc mặc đồ bình thường thì hoàn toàn khác nhau, toàn thân toát lên một sự lạnh lùng khó tả khiến người ta cảm thấy xa cách.
Mất phút sau, một nữ sinh khác đi đến hỏi: “Chị Chu tí nữa ăn gì để em gọi, thầy Ngải mời cơm.”
Tăng Lý vô cùng kinh ngạc: “Mọi người buổi trưa không nghỉ sao?”
“Mỗi ngày chỉ có một tiếng nghỉ trưa, vừa ăn xong một phút sau đã phải làm việc. Hôm nay đông bệnh nhân thế này thì cũng chẳng có thời gian ấy chứ.”
Lúc này, điện thoại Tăng Lý đổ chuông, là mẹ cô gọi đến.
“Tiểu Lý, mọi người vẫn đang chờ con.”
Mẹ Tăng đã sắp xếp cho cô một cuộc gặp mặt, biết là hôm nay cô xin nghỉ để đi khám lại nên hẹn vào lúc ăn trưa. Không biết phải chờ lâu thế này, giải thích qua điện thoại một hồi vẫn không thể từ chối, hiện giờ hai người đã đợi ở nhà hàng, chỉ còn thiếu mình cô.
Tăng Lý hỏi Chu Văn xem còn phải đợi bao lâu.
“Niềng răng của chị có bị rớt mắc cài không?”
“Có.” Tăng Lý xấu hổ đáp.
Chu Văn kêu lên: “Sao mọi người không ai chịu nghe lời thế? Phải hai mươi phút nữa mới xong bệnh nhân kia, làm cho chị ít nhất cũng phải nửa tiếng.”
Tăng Lý nhìn đồng hồ: “Không kịp rồi. Tôi phải đi trước. Buổi chiều quay lại được không?”
“Sao thế?”
Tăng Lý và Chu Văn so về tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều lắm, tiếp xúc vài lần cũng coi như thân, cho nên cô cũng không vòng vo, chắp tay trước иgự¢ ra vẻ cầu xin: “Tôi phải đi xem mặt. Không kịp rồi, không đến sẽ bị mắng!”
Chu Văn bật cười: “Thế hả?”
“Ừm.” Tăng Lý nhíu mày, gật đầu.
“Vậy chị đi nói với thầy Ngải đi.”
Tăng Lý sửng sốt.
Chu Văn cười: “Trêu chị thôi. Chị đi đi, chiều quay lại.”
Sau đó, Tăng Lý vội vã ra khỏi bệnh viện, bắt taxi đến chỗ hẹn.
Ngải Cảnh Sơ xong việc, ngồi xuống ghế nghỉ. Bệnh nhân tiếp theo là Tăng Lý, bệnh án của cô đặt trên cùng, vừa liếc mắt anh liền nhìn thấy cái tên kia.
Anh hỏi: “Chu Văn, bệnh nhân tiếp theo đâu?”
Chu Văn đứng lên: “Chị Tăng Lý tới từ sáng, ngồi đợi gần đến lượt thì có việc gấp nên nói với em cho chị ấy lùi sang chiều.” Cô sợ Ngải Cảnh Sơ có ấn tượng xấu với Tăng Lý và nghĩ rằng mình tự quyết định, nên vội vàng giải thích.
Ngải Cảnh Sơ không nói tiếp, đặt phiếu khám lại cho Tăng Lý sang một bên.
Hai giờ chiều, Tăng Lý mới quay lại, phải đợi một tiếng mới đến lượt mình. Bệnh nhân đã vãn đi khá nhiều, cô nằm trong tốp cuối.
Tăng Lý nằm xuống giường trị liệu, Chu Văn đi mời Ngải Cảnh Sơ.
“Bị rớt một cái mắc cài, em dính cho bệnh nhân chưa?” Ngải Cảnh Sơ hỏi.
Tăng Lý thấy giọng anh hơi khàn.
“Chưa.” Chu Văn trả lời xong nhìn Ngải Cảnh Sơ với vẻ khó hiểu. Cô cảm thấy thầy giáo của mình ngày cao siêu không với nổi. Bệnh nhân còn chưa há miệng mà anh đã biết là rớt một cái mắc cài. May mà lúc sáng đã hỏi qua Tăng Lý, nếu không bây giờ thật trở tay không kịp.
Ngải Cảnh Sơ ngồi xuống, thay găng tay mới, cầm chiếc gương lồi nhỏ kiểm tra miệng Tăng Lý một lượt, sau đó dặn dò Chu Văn rồi đi sang chỗ bệnh nhân khác.
Chu Văn nhận gương từ tay Ngải Cảnh Sơ, nhưng không làm ngay cho Tăng Lý, mà ngắm nghía niềng răng của cô một lúc, sau đó gọi bạn học tới.. ngắm cùng.
Tăng Lý bị nhìn chằm chằm nên sợ hãi: “Sao thế?”
“Tác phẩm nghệ thuật.”
Thấy Tăng Lý ngơ ngác, Chu Văn giải thích: “Không phải nói chị, đang nói cái niềng răng. Cậu nói xem đúng không, Phạm Phạm.”
Cô gái tên Phạm Phạm kia vội vàng gật đầu: “Thầy Ngải làm thật là tuyệt, quá tuyệt.”
“Đã lâu rồi không thấy thầy Ngải làm toàn bộ hàm, nên chụp lại một kiểu làm kỉ niệm.”
Tăng Lý mặt mày xám xịt, thật sự không hiểu cái niềng răng đen như mực này thì có liên quan gì tới tác phẩm nghệ thuật.
Chu Văn lại nói: “Hôm đó em có việc bận nên không đến làm cho chị theo hẹn được, gọi điện chị lại tắt máy. Đành dặn y tá nếu chị đến thì hẹn lịch khác cho chị. Kết quả, thầy Ngải nghe thấy liền tức giận.”
Tăng Lý đang há miệng để Chu Văn làm việc, không cách nào tiếp lời được, đành tiếp tục lắng nghe.
Chu Văn vừa làm vừa nói: “Thầy Ngải lúc nào cũng căn dặn tụi em, đã nói thì phải làm, đã làm thì phải xong. Ngành y càng phải ‘thành tín’, hai chữ ‘thành tín’ có nghĩa là: thành thật với lòng mình, giữ chữ tín với người khác.”
Tăng Lý được ngậm miệng, tò mò hỏi: “Thầy Ngải là một người hay lải nhải vậy sao?”
“Lải nhải? Sao lại dùng từ này mà nói về thầy ấy được chứ. Bình thường chị mà khiến thầy ấy nói thêm một chữ, chưa biết chừng thầy ấy còn cho rằng lãng phí ấy chứ.”
“Vậy sao các cô lại sợ thầy Ngải thế?”
“Sếp người ta thì hòa nhã, dễ gần, còn sếp tụi em thì chưa bao giờ mở miệng nói đùa một câu. Hơn nữa, chị không biết lúc thi cử, thầy Ngải nghiêm khắc thế nào đâu, chấm luận văn lại càng kinh khủng. Ngày trước có một chị khóa trên em, lúc bảo vệ luận văn còn bị thầy Ngải hỏi đến phát khóc, bảo vệ xong chắc mắc bệnh tim luôn!” Chu Văn liếc nhìn Ngải Cảnh Sơ, len lén oán giận.
Tăng Lý nghe vậy, không nhịn được bật cười. Cô nhớ lại buổi tối hôm đó cũng suýt chút nữa bị Ngải Cảnh Sơ dọa cho phát bệnh tim.
Tiếp theo, Chu Văn đính lại mắc cài, Phạm Phạm quấy chất dính xong. Chuẩn bị xong, Chu Văn đi gọi Ngải Cảnh Sơ đến kiểm tra và hướng dẫn bước tiếp theo.
Vậy mà, anh bận rộn mãi mà chưa đến ngay.
Tăng Lý là bệnh nhân cuối cùng của Chu Văn, giờ đã sắp tan ca, cũng không còn việc gì nữa, cứ tưởng còn phải đợi Ngải Cảnh Sơ lúc lâu nên Chu Văn tranh thủ đi WC.
Tăng Lý buồn chán ngắm nghía cái bồn nước nhỏ bên trái, không hiểu vì sao nước chốc chốc dâng lên, một lúc lại dừng. Cô nhíu mày, đang mải mê suy nghĩ thì có người tiến lại gần.
Cô nhanh chóng nằm ngay ngắn lại, mắt chăm chú nhìn thẳng, sau đó mới phát hiện Ngải Cảnh Sơ vừa ngồi xuống.
Cô muốn bắt chuyện với anh, nhưng lại không biết nên nói gì.
Cuối cùng, cô cứ luống cuống như vậy, giống như vừa diễn một vở thất tình. Còn Ngải Cảnh Sơ, chắc chắn anh không hề biết, chỉ vì một câu cảm ơn kia của anh, mà khiến cô gặp bao nhiêu khốn đốn ở cơ quan.
“Ừm... Chu Văn đi WC.” Tăng Lý mở miệng.
“Vậy chờ một chút.” Anh nói.
Dây buộc tóc của Tăng Lý rơi xuống đất, cô chưa phát hiện ra thì Ngải Cảnh Sơ đã nhìn thấy, bèn cúi xuống nhặt lên giúp cô.
Anh khom lưng đúng lúc Chu Văn vừa vặn chạy vào phòng. Không trông thấy Ngải Cảnh Sơ, Chu Văn vô tư hỏi: “Đúng rồi, buổi trưa đi xem mặt thế nào?”, vừa dứt lời thì Ngải Cảnh Sơ đứng lên, Chu Văn lắp bắp: “Thầy... Thầy Ngải... đến rồi ạ?”
“Ừ.” Động tác của anh khựng lại, thuận tiện bỏ cái dây buộc tóc vào túi áo.
Sau đó, Ngải Cảnh Sơ làm các bước tiếp theo, Chu Văn đứng bên cạnh quan sát.
Ya tá trưởng đi đến, nói: “Tiểu Ngải, dây số bốn cậu cần đây, hai bó nhé.” Y tá trưởng là một người phụ nữ trung niên to béo, chừng ngoài năm mươi.
Ngải Cảnh Sơ cảm ơn, rồi để Chu Văn tiếp tục làm.
Thấy chỉ còn một bệnh nhân, chị y tá trưởng bèn đứng lại nói chuyện, hỏi vài câu về Tết nhất, Ngải Cảnh Sơ lần lượt trả lời.
Đột nhiên, chị ta chuyển chủ đề: “À đúng rồi, tiểu Ngải, nghe nói cậu có bạn gái.”
Câu hỏi vừa thốt ra, toàn bộ sinh viên đang ghi chép sách ở phòng ben cạnh đều dừng tay.
Ngải Cảnh Sơ muốn nói gì lại thôi, chị y tá trưởng tiếp tục lải nhải: “Cậu đừng giấu. Ông bạn học cũ của tôi nói cho tôi biết. Tên là gì nhỉ... nghe đặc biệt lắm... trí nhớ tôi kém quá...”, chị ta trầm ngâm.
Những người khác, trong đo sao có Tăng Lý, đều đang hồi hộp chờ đáp án.
“À, đúng rồi”, chị ta hô lên: “Tên là Tăng Lý. Ông bạn học tôi nói cậu đã hái được bông hoa của thư viện người ta.”
Tăng Lý suýt nữa lăn từ trên giường xuống đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc