Tăng Lý đi cùng anh vào tòa nhà chính, đợi thang máy lên tầng sáu. Ngải Cảnh Sơ dùng thẻ từ mở cửa, Tăng Lý do dự không biết nên vào hay là đứng ngoài này chờ.
Vậy mà cửa vừa mở ra, đã nghe tiếng chuông điện thoại của Ngải Cảnh Sơ. Có lẽ vừa rồi anh ra ngoài vội vàng nên không kịp cầm theo di động. Tiếng chuông từ phòng ngủ liên tục truyền tới, không biết đã vang bao lâu, Ngải Cảnh Sơ nhanh chóng đi nhận điện thoại.
Tăng Lý cứ đứng bên ngoài như thế. Một người vừa từ thang máy đi ra, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, sau đó mới mở cửa phòng bên cạnh đi vào.
Hơn nửa đêm, một người phụ nữ tóc tai bù xù đứng ngoài cửa một căn phòng sang trọng, cửa mở, nhưng không vào, lại không có ý muốn đi. Chẳng cần nghĩ cũng biết người ta hiểu lầm mình làm nghề gì.
Tăng Lý nhìn trần nhà, lấy dũng khí đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Đèn phòng khách và phòng ngủ sáng choang, Ngải Cảnh Sơ đang ở trong phòng ngủ nói chuyện điện thoại. Tăng Lý liếc mắt nhìn vào bên trong, tấm chăn trắng tinh nhăn nhúm, rõ ràng là khi nãy anh đang ngủ thì bị gọi dậy.
Ngải Cảnh Sơ nghe thấy tiếng đóng cửa thì ngó ra ngoài xem. Tăng Lý đang đứng ngoài phòng khách, đối diện với anh.
Anh chỉ vào ghế sofa, bảo cô ngồi xuống.
Tăng Lý phát hiện trên bàn trà có một hộp thuốc đã mở nắp và bình giữ nhiệt cô đưa Ngải Cảnh Sơ khi nãy.
Sau đó, cô nghe thấy anh nói một câu: “Sáng mai về!”, rồi kết thúc trò chuyện.
Ngải Cảnh Sơ cúp máy, đi đến bàn trà cầm bình giữ nhiệt đổ nước còn thừa đi rồi rửa sạch, lau khô, bỏ vào trong túi của Tăng Lý. Hai người định nói chuyện thì đến lượt điện thoại của Tăng Lý vang lên.
Là chủ nhiệm Lý gọi.
“Tiểu Tăng, em chưa nghỉ à?”
“Chưa, anh Lý, bé Mập sao rồi?”
“Bác sĩ Cát cho nó uống thuốc để nó ngủ rồi, mẹ nó đang trông.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Anh vừa đi tìm em mà không thấy, nghe tiểu Ngô nói em và bác sĩ Ngải quen biết, phải không?” Chủ nhiệm Lý lại hỏi.
Tăng Lý nghe vậy, quay sang nhìn Ngải Cảnh Sơ, thấy anh cũng đang nhìn mình.
Rút kinh nghiệm lần trước, Tăng Lý không dám bàn luận về người ta ngay trước mặt. Hơn nữa chủ nhiệm Lý dù sao cũng là cấp trên, cô không tiện tắt máy, vì vậy đành nhìn Ngải Cảnh Sơ cười ngây ngô rồi đẩy cửa ra ngoài ban công nói chuyện tiếp.
Thấy cô không trả lời, chủ nhiệm Lý lại hỏi: “Vừa nãy em đi về cùng bác sĩ Ngải đấy phải không?”
Tăng Lý quay đầu lại nhìn, nhìn qua lớp cửa kính, Ngải Cảnh Sơ vừa ϲởí áօ khoác ngoài, dựa lưng vào sofa, có vẻ như đang ngồi chờ cô.
Nghe câu hỏi của chủ nhiệm Lý, Tăng Lý không khỏi giật mình. Vừa rồi Ngải Cảnh Sơ đưa cô về, cũng vô tình gặp chủ nhiệm Lý trước quán bar, tuy rằng hai người họ không nói chuyện, nhưng chắc chắn Ngải Cảnh Sơ còn nhớ, cô buộc phải thừa nhận: “Vâng, thời gian này em đang đeo niềng răng, anh ấy là bác sĩ điều trị của em.”
“Thế à, anh không biết, lúc nãy không kịp chào hỏi.”
Tăng Lý cười cười cho qua.
“Cậu ấy là ân nhân gia đình anh, nhất định phải cảm tạ cậu ấy.”
“Vâng.”
“Vì thế, em nhất định phải giúp anh hẹn cậu ấy, vợ chồng anh muốn mời cậu ấy ăn cơm.”
Đối phương liên tục nhờ cô chuyển lời cảm ơn tới Ngải Cảnh Sơ, khiến cô đồng ý không được mà từ chối cũng chẳng xong.
Chủ nhiệm Lý là người nổi tiếng dông dài ở thư viện, mỗi lần họp, anh ta đều nói trái nói phải đến mức nước miếng bay tứ tung mới nhớ đến đồng hồ và thốt lên: “૮ɦếƭ, sắp hết giờ rồi, chúng ta bàn vào chuyện chính thôi!”
Mãi mới kết thúc cuộc điện thoại, Tăng Lý thở dài, xoa xoa bàn tay đã lạnh cứng, đi vào phòng khách.
Cô sững sờ. Ngải Cảnh Sơ đang ngồi trên sofa mà ngủ.
Tăng Lý nhẹ nhàng tiến gần vài bước, thử thăm dò một tiếng: “Ngải... Cảnh Sơ...” Cô gọi rất khẽ, vừa sợ anh chỉ nhắm mắt để đấy, vừa sợ anh đang thực sự ngủ, ngộ nhỡ lớn tiếng lại đánh thức anh dậy.
Ngải Cảnh Sơ không có phản ứng, nhịp thở dài và đều đặn. Có lẽ do tác dụng của thuốc, hoặc anh thực sự rất mệt. Tăng Lý yên lặng vài phút, phát hiện Ngải Cảnh Sơ ngủ rất sâu giấc.
Đầu anh hơi nghiêng, tựa trên gối tựa của sofa. Dưới ánh đèn da cam, gương mặt anh tản ra một thứ cảm giác khiến người khác vừa nhìn đã thích, một tay để trên người, một tay để trên tay vịn, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi khẽ động. Dáng vẻ anh lúc này hiền hơn so với bình thường.
Tăng Lý bối rối không biết nên làm gì. Cuối cùng, cô đi vào phòng ngủ lấy chăn.
Tấm chăn xẹt qua một góc bàn, không cẩn thận làm rơi cái túi xuống đất. Một tiếng động khá lớn vang lên. Tăng lý vội vàng nhìn Ngải Cảnh Sơ, may là anh không bị đánh thức.
Cô cẩn thận nhặt túi đồ lên bàn, rồi khom người đắp chăn cho anh. Cánh tay anh vịn trên thành ghế quá xa nên lộ ra ngoài. Mười đầu ngón tay rất gọn gàng, không có một chút móng tay thừa nào, thậm chí còn có những chỗ bị biến dạng, có lẽ do cắt quá nhiều. Da tay anh tắng và sạch sẽ. Đây là đôi bàn tay dùng để cứu người.
Những người đàn ông cần dùng bàn tay để làm việc có phải ai cũng như vậy hay không?
Tăng Lý do dự một lát rồi lại cúi xuống cầm lấy bàn tay kia, nhẹ nhàng đặt lên chân anh. Có thể do tay cô lạnh, anh khẽ nhíu mày. Tăng Lý vội vàng rụt tay về, anh hơi nghiêng đầu sang một bên, vẫn ngủ say.
Làm xong tất cả, cô cầm túi đồ lên, tắt đèn và ra khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa lại.
Về phòng một lúc lâu nhưng Tăng Lý vẫn không ngủ được, vừa lạ giường, vừa quá giấc. Cô nằm trên giường, hết nhìn rèm cửa lại nhìn trần nhà, không biết qua bao lâu mới thi*p đi, nhưng lại mơ mơ màng màng, những giấc một đứt quãng như có bóng đen đè lên người khiến cô không thể hô hấp.
Tăng Lý gắng sức đạp tung chăn, ép mình tỉnh lại.
Cô nhìn đồng hồ, đi ra cửa sổ kéo rèm cửa. Tuyết đã ngừng rơi, trên trời có những mảng xám trắng mờ ảo.
Cuối cùng Tăng Lý quyết định đi ra ngoài.
Đông Sơn là điểm ngắm mắt trời mọc khá nổi tiếng. Do tuyết lớn gió to nên không có xe cộ đi lại, chỉ có cáp treo hoạt động. Nhà nghỉ Đông Sơn cách đỉnh núi không xa, có thể ngồi cáp treo hoặc đi bộ lên đều được.
Đêm qua tuyết rơi dày nên hiện giờ người đi xem mặt trời mọc khá thưa thớt.
Lúc Tăng Lý ra cửa thì bắt gặp mấy đồng nghiệp cũng đi ngắm bình minh. Cô không dám một mình leo núi, nên nhập hội cùng mọi người.
Một thùng cáp treo có thể chứa được hơn hai mươi người. Dọc đường, ai nấy cũng đều hào hứng, liên tục chụp hình kỉ niệm, chỉ có Tăng Lý một mình ngồi im lặng một góc.
Cáp treo đến nơi, mọi người đổ xô ra ngoài kiếm chỗ ngắm cảnh, không hề chú ý tới Tăng Lý đang đi về một góc hẻo lánh.
Cô không đi ngắm mặt trời mọc cùng mọi người, mà vòng theo bức tường bao của ngôi chùa trên đỉnh núi. Tuyết phủ mặt đất rất dày, nơi này ở vị trí khá cao nên đi lại khá khó khăn. Tăng Lý cảm thấy khó thở, nhưng cô càng đi càng nhanh, đên khi không nhấc chân nổi nữa, cô ngổi phịch xuống, khuôn mặt kề sát tuyết, bất động hồi lâu.
Một lát sau, Tăng Lý nghe thấy tiếng người hét lớn ở vách núi bên kia, từng đợt âm thanh nối tiếp nhau, hình như trời sắp sáng.
Cô cố chống tay đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng cũng trông thấy tấm điêu khắc khóa đồng tâm. Dây xích bảo vệ chung quanh và tay vịn sắt bên vách núi đều đã được treo kín khóa đồng, từng lớp chồng chất lên nhau đến nỗi không còn một kẽ hở nào, không thể nhìn ra hình dạng dây xích ban đầu nữa.
Tăng Lý đến gần, ngồi xuống nhìn.
Mỗi chiếc khóa đều được khắc dòng chữ: Vĩnh viễn một lòng, trăm năm hòa hợp.
Nhưng, đó không phải thứ cô muốn tìm.
Chiếc khóa cô đang tìm không chỉ có tám chữ này, mà mặt trái còn viết tên cô và anh. Mùa hè năm ấy, chính anh đã tự tay khắc từng nét lên chìa khóa.
Găng tay quá dày khiến Tăng Lý cảm thấy vướng víu, cô lập thức tháo ra, dùng đầu ngón tay lật từng chiếc khóa.
Lát sau, cô bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngốc. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, nét chữ sao còn rõ nét? Vì thế, cô bỏ qua những chiếc khóa mới, tìm những chiếc đã bị gỉ.
Kim loại chồng chéo lên nhau, hứng sương phơi nắng trong thời gian dài nên bề mặt đã bị bao phủ bởi gỉ sắt. Tăng Lý dùng tay chà sát cho rõ rồi cúi sát vào nhìn cho rõ.
Đầu óc cô lúc này rất tỉnh táo, không muốn khóc, cũng không hề rơi nước mắt.
Dần dần, cảm thấy thấy chân đã tê dại, Tăng Lý ngồi bệt xuống đất.
Nhưng tìm mãi, hết cái này đến cái khác... đều không phải.
Bên kia núi bỗng nhiên ửng đỏ. Tiếng reo hò phấn khích vang trời.
Sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt Tăng Lý.
Cô tưởng là một người đi đường, nên dịch sang một bên nhường lối. Nhưng đối phương không hề đi, mà hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Tăng Lý nghe tiếng nói thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ, cô xấu hổ: “Sao lại là thầy?”
“Tôi vừa dậy, tự nhiên muốn đi xem mặt trời mọc.”
“Vậy thầy đến muộn rồi.” Ánh mặt trời đã chiếu xuống mà anh vẫn còn ở đây với cô.
“Đang tìm cái gì thế?” Ngải Cảnh Sơ không hề để ý tới câu nói của Tăng Lý, tiếp tục truy hỏi.
“Trước đây tôi từng treo một cái khóa ở chỗ này.”
“Bao lâu rồi?” Anh hỏi.
Tăng Lý đột nhiên cảm thấy tức giận: “Không liên quan đến thầy.”
“Tôi biết ở đây người ta vài tháng sẽ thay dây xích một lần. Cho nên toàn bộ khóa treo trên dây xích cũng bị ném đi, nếu không nặng quá dây xích sẽ đứt.”
Nói xong, Ngải Cảnh Sơ nhìn xuống tay Tăng Lý. Ngón tay vừa bẩn vừa đỏ bừng vì lạnh, mu bàn tay hình như đã bị xước.