Thực ra Tăng Lý hút rất ít, hơn nữa sau khi hút luôn súc miệng sạch sẽ. Vì chuyện chỉnh răng, cô còn đặc biệt đi làm sạch răng, không để lại vết tích gì. mỗi lần đến khám cô cũng đánh răng cẩn thận, nếu có sơ hở, thì có lẽ chính là cái ngày Ngải Cảnh Sơ đến thư viện.
Tăng Lý ngẫm nghĩ rất lâu vẫn không biết nên giải thích thế nào, dù sao cũng để lại ấn tượng xấu. Nhưng rồi cô lại nghĩ, tại sao cần phải giải thích cho Ngải Cảnh Sơ? Thế là, rốt cuộc cô một mình ôm tâm trạng phức tạp, không nói gì nữa.
Từng bản nhạc trong CD nối tiếp nhau vang lên, sau đó là một ca khúc của Hách Lôi có tên Quay đầu lại. Phiên bản này Tăng Lý đã từng nghe ở Carol’s nhưng không có ấn tượng mấy.
Quay đầu lại, mây ngăn lối về.
Quay đầu lại, bụi gai rậm rạp.
Đêm nay sẽ không còn nữa những mộng cũ...
Quay đầu lại, chợt như giấc mộng.
Quay đầu lại, lòng ta như cũ.
Chỉ có đường dài vô tận bầu bạn cùng ta...
Giai điệu rất quen thuộc nhưng nghe trên đường lúc này lại có cảm xúc thật khác lạ. Tăng Lý chợt thấy lòng muộn phiền, nhất địng phải tìm người nói chuyện. Vì vậy, cô quyết định gạt hết câu nệ sang một bên, lên tiếng đánh vỡ sự im lặng: “Thầy Ngải hình như chưa kết hôn?”
“Ừ.”
“Thầy đưa bạn gái lên Đông Sơn du lịch, hay là cũng giống tôi đi cùng đồng nghiệp.”
“Không phải.”
“...”
Anh dùng ba chữ để trả lời ba câu hỏi. Tăng Lý bất lực quay đầu đi, không hỏi lại nữa, cũng không tiếp tục mất mặt mà nói chuyện cùng Ngải Cảnh Sơ.
Giọng hát ấm áp vẫn vang lên da diết, cần gạt nước vẫn đều đều khua trước mắt, trong xe phảng phất mùi khói thuốc.
Một lúc sau, Ngải Cảnh Sơ mới lên tiếng: “Tôi đưa người nhà đến đây nghỉ ngơi vài ngày.”
Ngoài cửa sổ đen kịt một mảng, ngoại trừ cây cỏ được đèn xe chiếu sáng thì không còn trông thấy gì nữa. Trời đêm sương mù dày đặc, thật sự khiến cho người ta không khỏi run rẩy. Thỉnh thoảng, xe rẽ vào một khúc ngoặt sẽ đột nhiên gặp phải một làn mưa bụi và khói trắng xóa trước mặt, Tăng Lý sợ đến thót tim. Cảnh tượng này thực giống với những màn hồ tiên quỷ quái được miêu tả trong Liêu trai, hoang dã bí hiểm.
Ngải Cảnh Sơ bình tĩnh lái xe, mắt chăm chú nhìn thẳng.
Qua một khúc rẽ, xuất hiện thêm một nhánh đường nữa, Tăng Lý nhìn biển báo phía trên có ghi: Độ cao tuyệt đối 1800m.
Mưa dường như đã ngớt dần, nhưng lại có những hạt to tròn đập vào cửa xe.
Một lúc sau, Tăng Lý mới ý thức được cảnh tượng đang diễn ra bên ngoài, đây là không phải là mưa, mà là tuyết.
“Đúng là tuyết rơi, tôi chưa từng thấy nhiều tuyết như thế này bao giờ.” Tăng Lý dí sát mặt vào cửa kính, phấn khích nhìn ra bên ngoài. Cô thở một hơi vào cửa kính rồi lau đi nhìn cho rõ.
Ngải Cảnh Sơ liếc cô một cái, không nói gì.
Tăng Lý lẩm nhẩm như nói cho mình nghe: “Trên núi chắc là tuyết còn rơi nhiều nữa.”
Di động bất ngờ đổ chuông, là Mã Y Y. Ngải Cảnh Sơ tắt nhạc trong xe đi.
“Cá Nhỏ, cậu về tới nơi chưa?” Mã Y Y hỏi. Âm thanh vang ra từ điện thoại Tăng Lý vốn không lớn nhưng ở trong không gian tĩnh lặng lại rõ ràng đến lạ thường.
“Về lâu rồi”, Tăng Lý nói: “Đang ở trong phòng của nhà nghỉ.”
“Đồng nghiệp đón cậu về là nam hay nữ?” Mã Y Y cười xấu xa.
Nếu không phải vì Mã Y Y thì cô đâu phải chật vật như bây giờ, thế mà cô ấy còn không biết ngượng gọi đến hóng hớt. Vì muốn Ϧóþ nát cái óc tưởng tượng nhàm chán của Mã Y Y, Tăng Lý vốn định trả lời là nữ, nhưng cô liếc nhìn Ngải Cảnh Sơ, đoán chắc là anh đã nghe rõ từng chữ của Mã Y Y, nên buộc lòng phải nói thật: “Nam.”
“Đẹp trai không?” Mã Y Y chưa chịu dừng.
“Ừm.” Tăng Lý giả vờ bình tĩnh lên tiếng, nhưng trống иgự¢ đã đập thình thịch, chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ Mã Y Y ngay lập tức.
“Cậu ừm là thế nào? Tóm lại là có đẹp hay không?” Mã Y Y tiếp tục bức cung.
“Bà ngoại sao rồi?” Tăng Lý chỉ còn biết đau khổ chuyển chủ đề.
“Trời ạ, sợ ૮ɦếƭ khi*p! Bà tớ một mình vào WC, sau đó ngã trên mặt đất không đứng lên được, gọi không thưa, còn trừng lớn mắt, làm bố mẹ tớ sợ tái mặt. Thế mà sau khi đến bệnh viện, vừa nhìn thấy bác sĩ thì bà tớ lập tức hoàn hồn. Lúc bác sĩ hỏi, bà còn bảo không bị đau ở đâu cả.”
“Thế mai cậu đến không? Chiều nay người ta sắp phòng cho tớ với cậu rồi. Cậu không đến là tớ ở một mình.”
“Cậu giới thiệu cho tớ một anh chàng đẹp trai rồi tớ đi.” Mã Y Y có tâm trạng đùa cợt thế này chứng tỏ bà ngoại thực sự không sao. Thấy Tăng Lý ấp úng, Mã Y Y lại nói: “Thống nhất trước rồi đấy nhớ, cậu đừng có mà ăn mảnh.”
“Hừ.” Tăng Lý không thể chịu đựng nổi nữa, liền tắt điện thoại.
Cô chột dạ muốn ૮ɦếƭ, không dám tưởng tượng xem biểu hiện vẻ mặt lúc này của Ngải Cảnh Sơ ra sao.
Bình thường con gái các cô tụ tập đều thích tán dóc, bình phẩm về đàn ông từ đầu đến chân, nhưng tất cả đều là chuyện kín kẽ, chẳng ngờ sẽ có lúc đương sự ngồi cạnh thế này.
Tâm trạng Tăng Lý vẫn ngổn ngang, Ngải Cảnh Sơ bỗng ho khan hai tiếng, ngừng một lúc, rồi lại tiếp tục khụ khụ, anh đành phải dừng xe.
Tăng Lý nói: “Thầy vừa đi mua thuốc cảm đúng không? Mau uống đi.”
Ngải Cảnh Sơ đợi nhịp thở ổn định sau đó xua tay: “Về nhà rồi uống, uống bây giờ sẽ buồn ngủ.”
“À.” Tăng Lý không biết đáp lại thế nào, dù sao anh mới là bác sĩ. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô lên tiếng, vậy thầy uống chút nước đi, đỡ khô cổ họng.” Nói xong, cô đưa chai nước nãy giờ vẫn ôm trong tay ra, bổ sung: “Chắc không lạnh đâu.”
Ngải Cảnh Sơ nhận lấy chai nước, uống hai ngụm. Quả nhiên không lạnh.
Hai chai nước được Tăng Lý ôm trước иgự¢ suốt từ nãy, đều trở nên ấm vô cùng.
Ngải Cảnh Sơ lại uống thêm.
Một lúc sau, bảng chỉ dẫn thứ hai xuất hiện, lần này ghi: Độ cao tuyệt đối 2000m.
Càng lên cao, tuyết rơi càng dày và không tan nữa, phủ thành từng lớp trắng xóa trên cây, đến khi chất thành đống cao ngất ngưởng mới rơi xuống đường.
Dù không có kinh nghiệm đi xe trong tuyết nhưng Tăng Lý đã từng xem trên tivi, hơn nữa cô lại nhớ những lời người lái xe dưới chân núi nói, cô cũng biết nguy hiểm. Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, tâm trạng của Tăng Lý từ hào hứng chuyển dần sang lo lắng, quên cả đếm biển báo.
Ngải Cảnh Sơ chậm rãi đỗ xe lại bên đường, nhìn con đường phía trước dày đặc tuyết, anh nói: “Không thể lái xe tiếp, không an toàn.”
Tăng Lý ngây ngẩn cả người, hỏi một câu bâng quơ: “Thế phải làm sao bây giờ?”
Ngải Cảnh Sơ giơ tay lên nhìn đồng hồ, thở dài: “Đi bộ vậy, nhà nghỉ cũng không xa đây lắm.” Nói xong, anh mở cửa xuống xe, mở thùng xe phía sau lấy ra một chiếc đèn pin.
Tăng Lý xuống theo, hai chân tiếp đất mới biết bên ngoài lạnh thế nào.
Ngải Cảnh Sơ khóa cửa xe lại, chiếu đèn pin đi về phía trước. Trong xe không có ô, Tăng Lý kéo mũ lông của áo khoác trùm lên đầu, nhưng lại vướng mái tóc dài đang buộc cao. Cô đành buông tóc ra, hất sang hai bên. Xong xuôi đã thấy Ngải Cảnh Sơ đi trước được vài bước, Tăng Lý sợ hãi, vội vàng đuổi theo.
“Thầy Ngải!” Cô vừa thở hổn hển vừa gọi anh.
Ngải Cảnh Sơ quay đầu.
“Tôi muốn đi phía trước.”
Anh dừng chân, nhường cô lên trước.
Khi còn bé, Tăng Lý đi đâu về khuya đều phải đi qua một đoạn đường tối đen, không đèn không người, giơ bàn tay lên cũng không nhìn rõ năm ngón. Cho dù đi cùng một đám bạn, Tăng Lý cũng nhất định phải đi vào giữa. Cô nhát gan, rất sợ bóng tối, luôn tưởng tượng có vật gì lẳng lặng bám theo sau lưng đột ngột tóm mình lại, càng nghĩ càng sợ cho nên cô thất kinh chạy lên phía trước mọi người. Nhưng ở phía trước cô vẫn sợ, nói không chừng trong bóng tối trước mặt sẽ xuất hiện một con quái vật, lúc ấy mọi người quay đầu bỏ chạy thì chẳng phải cô sẽ là người cuối cùng sao?
Sau này, Ngũ Dĩnh dọa cô: “Thực ra đi ở giữa mới là thảm nhất. Nếu có quái vật ăn thịt người xuất hiện thật, người đi trước và người đi sau sẽ có đường chạy, bắt không chuẩn, những người ở giữa do quá đông nên chạy chậm, tóm một phát liền trúng.”
Còn hôm nay, chỉ có cô và Ngải Cảnh Sơ, cô vẫn tình nguyện đi trước, giao an toàn phía sau cho anh.
Đường khá rộng nên dù tuyết rơi dày nhưng đi lại không đến nỗi quá khó khăn. Tăng Lý đi đằng trước, Ngải Cảnh Sơ cầm đèn pin đi đằng sau. Ánh đèn pin chiếu lên người cô, tạo thành một cái bóng thật dài phía trước mặt.
Một đêm tuyết rơi vô cùng yên tĩnh.
Dường như ngoài tiếng thở của hai người, tiếng bước chân giẫm lên tuyết thì chỉ còn lại âm thanh tuyết rơi khe khẽ.
Bỗng nhiên, Tăng Lý nghe thấy một tiếng động kì lạ từ trong rừng vọng ra, cô đờ người bất động.
Cô nói: “Anh nghe xem.” Hình như là tiếng người khóc, trống иgự¢ Tăng Lý bắt đầu gõ.
Ngải Cảnh Sơ cũng dừng lại.
“Tiếng gì?”
Anh trả lời: “Hình như là cú mèo.”
Tăng Lý bán tín bán nghi tiếp tục đi, nhưng cảm thấy âm thanh kia từ phía đằng trước nên cô lùi lại, sóng vai với Ngải Cảnh Sơ.
Bình thường, hễ sợ hãi điều gì, Tăng Lý đều khe khẽ hát. Lúc này có Ngải Cảnh Sơ bên cạnh, cô không thể không chú ý hình tượng, nên buộc phải thay đổi thành trò chuyện.
Cô nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi.
“Có nhiều bệnh nhân gọi điện cho thầy vào giờ nghỉ như thế này không?” Nói gì mà những nửa tiếng.
“Thỉnh thoảng.”
“Chị kia... con của chị ấy bị làm sao vậy?” Vừa nghe điện đã khóc lóc khổ sở.
“Chị ấy đã mang thai được sáu tháng, phát hiện đứa bé bị hở hàm ếch.”
“À.” Tăng Lý hỏi: “Chính là bệnh mà người ta vẫn nói là sứt môi?”
“Đúng vậy.”
“Thế phải làm sao?”
“Lúc đầu chị ấy muốn sinh con ra, nhưng người nhà phản đối.”
“Thế là quyết định từ bỏ?”
“Ừm.”
“Nhỡ đứa trẻ sinh ra có thể điều trị khỏi thì sao?”
“Thế còn phải xem tiêu chuẩn của ‘khỏi’ là gì. Giống như các cô tới chỉnh răng, nếu ban đầu chỉ kì vọng khoảng tám, chín mươi phần trăm thì kết quả cuối cùng đạt được có lẽ là khỏi một trăm phần trăm. Ngược lại, sẽ là vĩnh viễn không bao giờ hoàn mĩ.”
Câu chuyện trở nên trầm trọng.