Ba người nhà Mộ Thừa Hòa đi rồi, Ngải Cảnh Sơ quay lại phòng thí nghiệm đợi hai sinh viên của mình. Chừng mười phút sau, họ mới rụt rè mang chủ đề luận văn tới nhờ anh xem qua, có vẻ đã lên dây cót tinh thần khá lâu mới dám đến gặp Ngải Cảnh Sơ.
Công việc xong xuôi, anh định về nhà ngủ một giấc nhưng còn chưa thích ứng với việc chênh lệch múi giờ. Tối hôm qua chuyến bay bị trì hoãn, nửa đêm mới về tới nhà, anh gần như không chợp mắt được, sáng sớm lại phải đến bệnh viện gặp Mộ Thừa Hòa. Đêm qua rất lạnh, còn lạnh hơn mấy ngày trước nhiều, anh cảm thấy hình như mình bị cảm, còn hơi sốt nữa. Ăn một chút điểm tâm dì Lý làm cho, sau đó Ngải Cảnh Sơ lên lầu nằm nghỉ. Anh nhìn thời gian trên màn hình di động, mai là ngày mười chín tháng Một, dù thế nào anh cũng phải xốc lại tinh thần đã. Nghĩ vậy, anh nhắm mắt lại, ép mình ngủ.
Lúc này, Tăng Lý và Mã Y Y đang chuẩn bị hành lí đi Đông Sơn.
Đông Sơn cách thành phố A hai tiếng đi ô tô, giao thông thuận lợi, nổi tiếng với nhiều đền chùa và suối nước nóng.
Thứ Sáu hàng tuần, thư viện đóng cửa sớm để toàn thể công nhân viên tham gia học chính trị. Lần này lấy danh nghĩa công việc để làm việc tư, thủ trưởng cho phép mọi người tranh thủ giờ học chính trị để chuẩn bị lên đường. Carol’s đột nhiên đông khách nên Mã Y Y phải ở lại trông quán, Tăng Lý đi trước cùng đồng nghiệp, còn Mã Y Y sẽ bắt xe đi sau.
Lúc cả đoàn đến nhà nghỉ trên sườn núi Đông Sơn mới là hơn ba giờ chiều. Chị Ngô chủ tịch công đoàn sắp xếp phòng cho mọi người, sau đó tất cả để lại hành lí trong nhà nghỉ cùng nhau đi tắm suối nước nóng. Vì đợi Mã Y Y nên Tăng Lý mang theo điện thoại, chốc chốc lại mở ra xem có gì không.
Mãi đến bữa tối, Mã Y Y mới gọi điện đến: “Mình OK rồi, sắp đến rồi.”
“Cậu đang ở đâu, có cần tớ chờ cậu đến rồi cùng ăn không?”
“Không cần đâu, cậu chuẩn bị phòng cho tớ là được. Tớ vừa ăn rồi, giờ đang trên tàu, khoảng tám giờ là tới trạm thu phí Đông Sơn thôi.”
“Ừ, tớ đang ở dưới chân núi, đợi cậu ở đường lên núi nhé.”
“Thôi khỏi!” Mã Y Y ngăn lại, “Cậu nói cho tớ biết đến chân núi rồi đi tiếp thế nào là được.”
“Không được, tối rồi, cậu đi một mình tớ không yên tâm.” Tăng Lý kiên quyết.
Đồng nghiệp ăn tối xong, có người rủ nhau chơi bài, có người đi tắm suối nước nóng, có người đi ngắm cảnh đêm. Tăng Lý không muốn quấy rầy ai nên một mình đi ra cửa.
Du khách muốn xuống núi rất đơn giản, nếu không tự lái xe thì có thể đi cáp treo, tiện thể ngắm cảnh, mất khoảng nửa tiếng đồng hồ là xuống tới chân núi. Cáp treo bắt đầu hoạt động từ sáu giờ sáng đến bảy giờ tối. Sau khi hỏi nhân viên nhà nghỉ về thời gian hoạt động của cáp treo, Tăng Lý lại vội vàng chạy đi cho kịp giờ.
Dưới chân núi là phố cổ Đông Sơn.
Nói là phố cổ, nhưng thực ra là mãi sau này mới được tu sửa cải tạo để phục vụ cho du lịch. Mấy năm trước quy hoạc không tốt nên bây giờ vẫn còn hỗn loạn. Trên đường xe tư chạy nườm nượp, dân mồi chài lôi kéo khách du lịch cũng đông, thậm chí còn có những ‘cao tăng đắc đạo’ hành nghề bói toán trên phố. Buổi tối, đường vắng vẻ, nhưng Tăng Lý vẫn bị vài người vây lấy hỏi có muốn xem bói hay không, có muốn thuê nhà nghỉ hay không, có muốn thuê xe lên núi hay không...
Tăng Lý nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên đi dạo một vòng đến các cửa hàng bách hóa nhỏ trong thị trấn. Cô không mua gì, chỉ muốn Gi*t thời gian, đi hết góc này tới góc khác, lại còn đứng rất lâu một chỗ đọc thành phần sản phẩm. Ông chủ cửa hàng thấy vậy, tưởng cô đến điều tra tình hình, liền sai một nhân viên đứng bên cạnh quan sát. Để chứng minh mình là khách hàng đơn thuần, cô ngượng ngùng lấy hai chai nước mang ra quầy thu ngân tính tiền.
Cầm hai chai nước rời khỏi cửa hàng, Tăng Lý mới cảm thấy mình mua thứ không thích hợp nhất, lúc cô đi không mang theo túi xách, để thuận tiện cô chỉ cầm theo ít tiền lẻ, như vậy có thể cho hai tay vào túi cho ấm. Nhưng hiện giờ lại phải cầm chai nước, gió thổi lạnh buốt tay, ném đi thì... quá lãng phí.
Tăng Lý quay lại cửa khẩu thị trấn, đứng đợi Mã Y Y tại ngôi miếu nhỏ trên đường núi. Người đi mỗi lúc một thưa thớt, ngoài nhân viên bảo vệ ở trạm thu phí, hầu như không còn ai nữa. Lúc này, điện thoại của Tăng Lý đổ chuông.
“Cá Nhỏ, thôi ૮ɦếƭ rồi!” Mã Y Y la lên.
“Sao thế?” Tăng Lý hỏi.
“Bà ngoại tớ bị ngã.”
“Nặng lắm không?”
“Không biết. Vừa đưa vào bệnh viện của Ngũ Dĩnh. Tớ phải quay về đây.”
“Vậy cậu mau về đi.” Tăng Lý lo lắng.
“À, Ngũ Dĩnh đang gọi tới. Không biết tình hình bà tớ sao rồi, tớ nói chuyện với cậu ấy đã.” Mã Y Y nói.
“Ừ!” Tăng Lý nhanh chóng cúp máy, sau đó đứng một mình giữa gió lạnh chờ tin từ Mã Y Y.
Mấy phút sau, Mã Y Y gọi lại.
“Sao rồi?” Tăng Lý hỏi.
“Ngũ Dĩnh vừa lấy số điện thoại của bố tớ rồi, bảo là sẽ liên hệ trực tiếp với nhà mình, đỡ phải gián tiếp qua tớ sẽ mất thời gian.”
“Vậy tốt rồi.”
“Cậu về một mình được không?” Mã Y Y đột nhiên nhớ ra lúc này Tăng Lý đang ở một mình, “Cậu đang đợi tớ dưới chân núi đúng không? Hay là tớ tới đón cậu trước, cũng chỉ có hai mươi phút.”
“Không sao, có mấy đồng nghiệp cùng tớ xuống núi đi dạo phố nữa, đợi một lát sẽ lái xe quay về nhà nghỉ. Cậu đừng lo, nhanh chóng tìm trạm thu phí nào gần đấy bắt xe quay lại bệnh viện xem tình hình bà cậu thế nào đi.” Tăng Lý biết rõ bà ngoại thế nào trong lòng Mã Y Y, thế nên vừa rồi tranh thủ mấy phút đồng hồ an ủi cô ấy.
“Thật không?”
“Thật.” Tăng Lý đáp, “Còn thật hơn cả ngọc trai.”
Mã Y Y giả bộ buồn bực: “Lần sau muốn thề thốt gì, cậu làm ơn đổi lời khác cho tớ!”
Tăng Lý cũng bật cười.
Nói chuyện xong, Tăng Lý một mình quay về, trong lòng bắt đầu dâng lên nỗi sợ hãi.
Cô đi tới trạm gác hỏi bảo vệ: “Bác ơi, cho cháu hỏi bây giờ còn có xe lên núi nữa không ạ?”
Người kia đang ngồi xem tivi, bếp sưởi điện hồng rực ấm áp, nghe thấy Tăng Lý hỏi thì ngẩng đầu lên đáp: “Cáp treo và xe khách đều hết rồi, nhưng còn nhiều xe tư ở đây đón khách, cô qua bên kia đường hỏi xem.”
“Vâng.”
“Nhưng giờ cũng khá muộn rồi, không có nhiều xe chịu lên núi đâu. Chắc phải trả giá cao đấy.”
“Cảm ơn bác.”
“Sao muộn thế này còn muốn lên núi, không đi sớm đi?” Ông lẩm nhẩm trong miệng.
Tăng Lý cười không trả lời, đi về hướng ông vừa chỉ.
Kết quả, đợi mãi mới bắt được một chiếc taxi, nhưng Tăng Lý vẫn còn chưa nói địa điểm thì tài xế đã báo là hết giờ làm, không đón khách nữa. Một người chạy xe tư nhân đến trước mặt cô nói: “Cô gì ơi, muốn đi đâu tôi chở, giá cả có thể thương lượng. Taxi ở đây đều về nhà hết rồi.”
Tăng Lý không dám lên xe, thậm chí không trả lời, chỉ cắm đầu đi về phía trước. Chiếc xe chầm chậm chạy theo cô một lúc, thấy cô ý chí kiên định nên đành bỏ đi tìm khách khác. Tăng Lý tiếp tục nhìn xung quanh, nhưng đúng như lời ông ta nói, nơi này quả thực không thể tìm được taxi.
Trời lại đang mưa.
Tăng Lý càng lúc càng hoang mang. Hai chai nước vẫn chưa vứt đi, cô dùng một tay ôm trước иgự¢, một tay thò vào túi kiểm tra tiền, thầm trách mình ra ngoài mà quá lơ đãng. Cuối cùng cô hạ quyết tâm, quay trở lại tìm chiếc xe vừa rồi, hỏi: “Bác tài, bác có đi lên nhà nghỉ trên núi Đông Sơn không, bao nhiêu tiền?”
Bác tài xế béo đang hút thuốc, nghe thấy Tăng Lý hỏi, sửng sốt: “Cô muốn lên núi ngắm cảnh à?”
“Ừm.” Tăng Lý gật đầu.
“Mời mọc mãi hóa ra cô muốn lên núi à?”, bác tài xế bày ra bộ dạng ‘sao không nói sớm?’, sau đó xua tay cự tuyệt: “Đường trơn lắm, không đi đâu.”
Tăng Lý trợn tròn mắt, chuyện này đúng là không lường trước được! Lúc đầu cô cho rằng dù cáp treo và xe du lịch không hoạt động nữa, dù Mã Y Y có việc bận đột xuất không đến được, không còn taxi, hay bị bắt chẹt tiền xe thì vẫn có thể thương lượng.
Bên cạnh chợt có người khác lên tiếng: “Trời đang mưa lất phất, đường trên núi chắc chắn sẽ đóng băng, giờ mà chạy xe lên đó rất dễ bị trượt bánh.”
Bác tài xế béo còn nói theo: “Hơn nữa, tôi đưa cô lên đó rồi còn phải quay về. Lần trước bạn của tôi đưa một vị khách lên núi giữa trời tuyết rơi, lúc về đường trơn bị trượt bánh xe, suýt nữa mất mạng.”
Có người chen ngang: “Nếu không gấp thì tôi giới thiệu cho chị một chỗ ở tạm qua đêm, ngày mai hẵng lên núi.”
Bỗng nhiên bên cạnh có người bật cười: “Tên nhãi này, không lái xe nữa chuyển sang kinh doanh nhà nghỉ à?”
“Bà chị vợ tôi vừa mở nhà nghỉ, tất nhiên phải giới thiệu rồi.”
Người nọ nhỏ giọng nói: “Tôi tưởng cậu tranh thủ lúc vợ không có nhà, muốn đưa người đẹp này về nhà mình?”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng vô cùng rõ ràng, đám người chung quanh lập tức cười rộ lên.
Tăng Lý đứng chôn chân tại chỗ, đang băn khoan xem nên gọi điện cho Ngũ Dĩnh hay đồng nghiệp để cầu cứu thì nghe có người gọi: “Chị kia, chị gì kia ơi!” Chính là bác bảo vệ ở trạm gác khi nãy, ông ta chạy hồng hộc ra gọi cô: “Chị muốn lên núi phải không, có xe đây này.”
Hóa ra lúc Tăng Lý vừa rời khỏi trạm gác thì có một chiếc xe xuống núi mua thuốc, chủ xe dừng ở trạm gác hỏi nhân viên bảo vệ đường đi đến hiệu thuốc. Sau khi biết người ta sẽ lại đi lên núi thì bác bảo vệ cấp tốc chạy ra ngoài, còn quên cả mang ô, đi tìm Tăng Lý báo tin.
“Tôi thấy lái xe có vẻ không phải người xấu, chị thử đi tìm người ta nói chuyện xem có đi nhờ lên được không?” Ông ta nói.
Tăng Lý xúc động nói cảm ơn.
“Đừng lề mề nữa, nhanh lên, không người ta đi mất.” Bác bảo vệ chỉ hướng xe, giục Tăng Lý, “Nhanh lên! Chiếc xe màu đen, biển số thành phố A đó!”
Tăng Lý không dám chậm trễ, chạy tới chiếc xe gần hiệu thuốc.
Biển hiệu đặt ngoài cửa hàng thuốc có thắp đèn rất sáng, liếc mắt một cái Tăng Lý có thể nhìn thấy ngay. Chạy tới nơi, quả nhiên có một chiếc xe màu đen mang biển số thành phố A đang dừng ở đó.
Giống như tóm được một tia hi vọng, Tăng Lý vội vàng chạy nhanh hơn.
Tới gần hiệu thuốc, cô trông thấy trước cửa có một bóng người. Người này quay lưng về phía cô, cô không nhìn thấy mặt, không thể kiểm chứng nhận xét ‘không giống người xấu’ của bác bảo vệ là dúng hay sai. Nhận lấy túi thuốc, anh ta quay đầu lại, bước xuống bậc thang và rời khỏi hiệu thuốc. Bây giờ, Tăng Lý mới nhìn rõ mặt anh ta.
Khuôn mặt tuấn tú, đôi môi hơi nhếch lên.
Hóa ra là Ngải Cảnh Sơ.
Lúc ấy, Tăng Lý cảm thấy mình giống như bị lạc đường trong hang động đen tối đã lâu, bỗng nhiên tìm được lối ra tràn ngập ánh nắng, hoặc là bị chìm dưới nước, sắp ngạt thở đến nơi lại được không khí.
Cô chạy tới gọi lớn: “Thầy Ngải!”
Ngải cảnh sơ nửa nghe nửa không, bước chân anh chậm lại, ngoảnh đầu về phía sau để xác nhận. Tăng Lý đang đứng trong chỗ tối ở hè phố đối diện, người đi lại và cây cối chắn mất tầm nhìn của Ngải Cảnh Sơ.
Sau đó, Tăng Lý băng qua đường, định đến gần Ngải Cảnh Sơ rồi mới gọi lần hai. Nhưng đúng lúc này lại một chiếc ô tô lao đến, nhạc trong xe vang ra inh ỏi, lấn át giọng của cô.
Ngải Cảnh Sơ đã đi tới xe mình.