Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 08

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Ông nội hàng ngày đều rời giường lúc sau giờ sáng, cho nên chỉ cần rảnh rỗi Ngải Cảnh Sơ sẽ đều sẽ dậy sớm tản bộ cùng ông.
Đêm qua, trong khi Tăng Lý trò chuyện với Ngũ Dĩnh đến khuya, Ngải Cảnh Sơ cũng lang thang ngoài đường rất lâu mới về nhà nên sáng nay dậy muộn hơn, lúc anh tỉnh thì dì Lý giúp việc đã đưa ông nội đi dạo ngoài bờ hồ.
Ngải Cảnh Sơ ra ngoài chạy bộ một vòng, về tới khu nhà đúng lúc chuông di động reo. Anh bước chậm lại, bình tĩnh điều chỉnh hô hấp rồi mới nhận điện thoại.
“Thầy Ngải, làm phiền thầy.” Một giọng đàn ông trầm ấm vang lên, “Tôi là Mộ Thừa Hòa khoa vật lí!” Có lẽ, sợ Ngải Cảnh Sơ không nhớ, nên ngay lời đầu tiên đối phương đã khai báo tên tuổi.
“Chào thầy.” Ngải Cảnh Sơ nói.
“Tôi muốn nhờ thầy xem bệnh giúp đứa cháu nhà tôi.” Mộ Thừa Hòa giải thích: “Hôm qua tôi đã đến gặp viện trưởng Phùng, ông ấy nói, về phương diện này thầy mới lầ chuyên gia, bảo tôi tìm thầy tư vấn. Tôi nghe nói hôm nay thầy phải bay đi dự họp, nên đành làm phiền thầy sớm như vậy.”
Ngải Cảnh Sơ vừa nghe đối phương nói, liền dừng bước đứng bên bờ hồ, anh nhìn xuống mặt nước, sau đó hỏi: “Đứa bé làm sao?”
“Nó là con của chị gái tôi, vẫn còn trong bụng mẹ, nhưng giờ chị ấy đã mang thai tháng thứ sáu rồi, đi siêu âm mới phát hiện ra môi đứa bé không hoàn chỉnh.”
Ngải Cảnh Sơ tiếp tục hỏi: “Khoảng cách khe hở là bao nhiêu, xương ổ răng hàm trên có bị hở không? Một bên hay hai bên?”
Mấy câu hỏi toàn từ ngữ chuyên ngành y thật sự đã làm khó thầy giáo vật lí Mộ Thừa Hòa, nói chuyện với người khác nghề như đang đứng cách nhau cả trái núi. Nghe Ngải Cảnh Sơ nói xong, Mộ Thừa Hòa sững lại một lúc, hoàn toàn không hiểu vấn đề này, lúc được bà xã giao nhiệm vụ, anh chỉ nghĩ rằng nó là một khái niệm đơn giản, không ngờ lại còn có nhiều câu hỏi lựa chọn như thế.
Ngải Cảnh Sơ nhìn đồng hồ, nói: “Thế này đi, thầy Mộ, lát nữa tôi phải bay chuyến buổi trưa, chắc là không kịp gặp thầy nói chuyện. Nhưng tối thứ Tư tôi về, nếu thầy đã tin tưởng thì sáng thứ Năm, chúng ta hẹn gặp.”
Mộ Thừa Hòa thở phào nhẹ nhõm, anh cười đáp: “Vâng, cảm ơn thầy.” Sau đó cúp điện thoại.
Ngải Cảnh Sơ nhìn màn hình di động, suy nghĩ một chút, sau đó lưu số vừa gọi đến vào danh bạ điện thoại. Trường năm nào cũng tuyển thêm người mới, giảng viên càng ngày càng đông, có rất nhiều đồng nghiệp chưa biết tên, thậm chí chưa gặp bao giờ. Riêng Mộ Thừa Hòa thì Ngải Cảnh Sơ không xa lạ gì, hai người từng ngồi chung xe, từng nói chuyện, hơn nữa bình thường anh cũng được nghe nói nhiều về con người này, thỉnh thoảng cũng thấy ông nội nhắc đến, chỉ là anh chưa bao giờ nói chuyện riêng với Mộ Thừa Hòa.
Sáng sớm thứ Năm, Ngải Cảnh Sơ đúng hẹn gặp Mộ Thừa Hòa. Theo sau Mộ Thừa Hòa là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, đang dìu một phụ nữ mang thai. Sản phụ đưa tờ kết quả siêu âm cho Ngải Cảnh Sơ, anh nhận lấy, xem cẩn thận, trong đó ghi rõ: Môi trên bên phải gián đoạn 7mm. Ngải Cảnh Sơ hơi ngước mắt lên, trên cùng tờ kết quả là tên bệnh viện Đại học A.
Ngải Cảnh Sơ hỏi: “Gia đình có ý kiến như thế nào?”
Sản phụ kia vừa nghe Ngải Cảnh Sơ hỏi, chưa kịp đáp thì đã rơi lệ.
Cô gái bên cạnh lên tiếng: “Thầy Ngải, thầy nghĩ có thể có lầm lẫn gì không?”
Ngải Cảnh Sơ nhìn cô gái, trong đầu bắt đầu tìm kiếm cách nói nào đó cho khéo một chút. Anh vốn không phải người nôn nóng, vì thế dừng lại một chút, nhưng sự im lặng của anh khiến đối phương hiểu lầm. Cô gái kia vội vàng giải thích: “Tôi là Tiết Đồng, vợ của Mộ Thừa Hòa, đây là chị họ của tôi. Không phải là chúng tôi không tin tưởng bệnh viện, chỉ là nghĩ biết đâu có sai sót chỗ nào đó, đứa trẻ sao có thể bị sứt môi? Nhà chúng tôi vốn dĩ không có ai từng bị cả.”
Mộ Thừa Hòa đi đến bên cạnh, vỗ vai cô gái kia an ủi: “Tiểu Đồng, đừng cuống, từ từ nghe thầy Ngải nói.”
Ngải Cảnh Sơ lên tiếng: “Hiện tại đang là giờ cao điểm, sáng sớm ở bệnh viện khá nhiều người siêu âm, chúng ta qua khoa siêu âm của trường mượn công cụ dạu học, tôi sẽ kiểm tra lại lần nữa.”
Sản phụ kia nghe vậy, vội vàng nói cảm ơn.
Tới nơi, Tiết Đồng và chị họ cùng nhau đi vào, Mộ Thừa Hòa đứng lại bên ngoài.
Lần này kiểm tra vô cùng kĩ. Ngải Cảnh Sơ khoanh tay trước иgự¢, nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng, nhìn mười phút vẫn không nói lời nào, mãi đến khi bệnh nhân và người nhà ra khỏi phòng, bác sĩ đứng bên cạnh Ngải Cảnh Sơ mới lúc này mới lên tiếng: “Người quen của cậu à?”
“Vâng.”
“Cậu nghĩ sao?”
Ngải Cảnh Sơ nói: “Không chỉ môi có vấn đề, mà ngay cả xương ổ răng cũng bị hở, có thể nhìn thấy cả đầu lưỡi của đứa trẻ.” Ánh đèn huỳnh quang chiếu trên mặt anh, nhìn không rõ thần sắc.
“Quá nghiêm trọng, đứa trẻ này, tốt nhất nên bỏ.”
Ngải Cảnh Sơ không trả lời, anh đứng dậy nói: “Lão Vương, cho tôi mượn phòng làm việc bên cạnh được không?”
“Được, bao lâu tùy cậu.”
Ngải Cảnh Sơ ra khỏi phòng siêu âm, nhìn ba người đang đứng chờ, nói: “Tôi và chị nói chuyện riêng được không?”, xin phép xong, Ngải Cảnh Sơ đưa phụ sản vào căn phòng bên cạnh.
Anh hỏi: “Chị là chị gái của Mộ Thừa Hòa?”
“Không, tôi là chị họ của vợ cậu ấy.”
Ngải Cảnh Sơ gật đầu: “Nếu không phải quan hệ ruột thịt thì tôi sẽ không để hai người học tham gia vào cuộc nói chuyện của chúng ta. Được không?” Đây là câu nghi vấn duy nhất anh dùng để trưng cầu ý kiến.
“Được.” Người phụ nữ căng thẳng đáp.
“Kết quả lúc trước mọi người cho tôi xem không hề sai, tuy nhiên, có thể do góc chụp cho nên không thấy rõ phần hàm của thai nhi. Sau khi tôi và bác sĩ Vương kiểm tra lại thì phát hiện, thai nhi không chỉ bị sứt môi, mà còn bị hở hàm ếch.”
Dù đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng khi nghe Ngải Cảnh Sơ nói vậy, người phụ nữ vẫn không kìm được nước mắt: “Bác sĩ, chúng tôi khó khăn lắm mới có được đứa con này. Trước đây, hai vợ chồng tôi mời kết hôn chưa được một năm thì có thai, lúc ấy chúng tôi nghĩ vẫn còn sớm nên đã bỏ cái thai, thậm chí còn chưa nói cho mọi người trong nhà biết. Lúc biết đã mang thai, tôi ngồi trên xe buýt vẫn vòn oán giận ông trời sao lại khiến tôi xui xẻo như vậy.”
Người phụ nữ lau nước mắt nói tiếp: “Sau này sắp quá ba mươi tuổi, thấy bạn học đều đã có con, trong lòng chúng tôi cũng sốt ruột. Nhưng chẳng ngờ mong thế nào cũng không có, biện pháp nào cũng dùng rồi mà hơn một năm vẫn không có động tĩnh gì. Sau đó tôi nghĩ, có phải đây là báo ứng hay không? Vì tôi bỏ đứa con kia, cho nên bây giờ ông trời trừng phạt tôi. Khó khăn mới có con lần nữa, đã được nửa năm rồi, bác sĩ nói xem...”
Cuối cùng, chị ta khóc không ra tiếng.
Ngải Cảnh Sơ lẳng lặng nhìn chị ta.
Có lẽ cả thấy mình luống cuống trước mặt bác sĩ, người phụ nữ cố gắng kiềm chế tâm trạng, ngừng khóc, sau đó lại hỏi: “Bác sĩ Ngải, thật sự rất nghiêm trọng ư? Chúng tôi phải làm sao bây giờ? Nếu như sinh ra nhất định sẽ chữa khỏi phải không? Tôi thực sự không muốn bỏ đứa bé, chúng tôi sẽ chữa trị cho nó.”
Ngải Cảnh Sơ nói: “Nên làm thế nào thì chị và người nhà phải bàn bạc kĩ rồi quyết định. Bác sĩ sản khoa có lẽ cũng đã nói với chị về hậu quả của việc phá thai rồi. Bây giờ tôi muốn nói với chị, nếu như chị muốn giữ lấy đứa bé thì phải chuẩn bị tâm lý.”
Chị ta gật đầu, chờ anh nói tiếp.
“Nếu thai nhi bị hở hàm ếch, trong vòng hai tháng sau khi sinh cần phải đưa đến khoa chỉnh răng để làm phẫu thuật, chúng tôi sẽ lấy mẫu để nặn ổ hình răng và dụng cụ chỉnh răng. Ba tháng sau sẽ làm phẫu thuật phần môi, nửa năm sau làm phẫu thuật hàm ếch. Trước khi đến tuổi đi học phải tiến hành điều chỉnh phát âm cho trẻ. Vì cơ thể trẻ không ngừng phát triển cho nên không thể loại trừ khả năng để lại di chứng, về sau nếu thấy phát âm hay phương diện nào đó gặp trở ngại, sẽ phải tiến hành phẫu thuật lần hai. Khi trẻ tầm mười hai tuổi phải làm phẫu thuật chỉnh hình, cuối cùng là trước khi trẻ mười tám tuổi sẽ tiến hành phẫu thuật tổng thể mũi, môi, hàm ếch. Trong suốt thời gian đó, mỗi khi trẻ mọc răng sữa hay răng vĩnh viễn đều cần đưa đến bệnh viện để bác sĩ quan sát và điều trị kịp thời.”
Ngải Cảnh Sơ tận lực dùng từ ngữ dễ hiểu để giải thích. Người phụ nữ nghe thấy phải phẫu thuật liên tiếp hết lần này đến lần khác thì quên cả khóc, quên cả vấn đề chính, chỉ mở to mắt nhìn.
Ngải Cảnh Sơ vẫn bình tĩnh nói: “Đây là quy trình điều trị hở hàm ếch hiệu quả nhất trên thế giới hiện nay. Toàn bộ phải cần đến bác sĩ thẩm mĩ, bác sĩ ngoại khoa răng hàm mặt, bác sĩ chỉnh răng, thậm chí cả bác sĩ tâm lí. Chưa nói đến áp lực mà đứa bé phải chịu, với người nhà mà nói đây đã là trách nhiệm cực kì nặng nề. Trải qua vài lần phẫu thuật, trị liệu, đứa trẻ cũng gần hai mươi tuổi. Sau khi sinh con ra, cha mẹ không thể trối bỏ trách nhiệm với nó được, nhất định phải yêu thương nó, chăm sóc nó, nếu đứa bé có làm gì khiến cha mẹ không hài lòng cũng không được tùy ý trách mắng ruồng bỏ nó, nếu không nhất định sẽ hối hận.”
Ngải Cảnh Sơ không nhớ mình đã nói những điều này bao nhiêu lần, tư vấn cho bao nhiêu ông bố bà mẹ, không ít người cũng từng nói chắc nịch là sẽ đảm đương được, nhưng khi nghe anh nói xong thì chùn bước. Có lẽ họ sợ bản thân không gánh vác được, cũng có lẽ cho rằng đứa trẻ lớn lên trong tình trạng đó thật bất hạnh.
Anh giải thích mọi chuyện môt lượt không phải vì muốn khuyên người nhà từ bỏ, cũng không phải tạo thêm hi vọng cho họ, chỉ muốn họ biết rõ đứa trẻ này sinh ra rồi sẽ như thế nào, muốn họ suy nghĩ thật kĩ, đừng vì nhất thời kích động mà khiến đứa trẻ cả đời bất hạnh.
Anh đã từng điều trị cho nhiều đứa trẻ bị hở hàm ếch, trong đó có không ít đứa trẻ được đưa đến từ các bệnh viện phúc lợi, nhiều đứa bé bị bỏ rơi khi chưa đầy một tháng, còn có đứa trẻ ba, bốn tuổi đã làm trị liệu ngắn hạn nhưng người nhà vẫn muốn bỏ.
Thực ra, bị cha mẹ ruồng bỏ chính là ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc sống mà dị tật hở hàm ếch mang lại cho những đứa trẻ.
Sau khi nghe Ngải Cảnh Sơ trình bày xong, người phụ nữ rơi vào trầm mặc.
Ngải Cảnh Sơ đứng dậy nói: “Chị có thể về bàn bạc lại với gia đình.”
Anh biết, đôi khi đưa ra một quyết định là điều vô cùng khó khăn, sẽ có rất nhiều yếu tố khách quan ảnh hưởng đến gia đình, cho nên anh mới không muốn vợ chồng Mộ Thừa Hòa ở đây.
Trước khi đi, người phụ nữ nói với Ngải Cảnh Sơ: “Bác sĩ Ngải, có điều gì cần hỏi tôi có thể liên lạc với bác sĩ được không?”
Ngải Cảnh Sơ gật đầu: “Thầy Mộ có số điện thoại của tôi, chị có thể gọi cho tôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc