Lúc mới vào đại học, Mã Y Y và Ngũ Dĩnh vốn đã thân thiết từ lâu, Tăng Lý căn bản không thể chen chân vào giữa hai người họ. Thỉnh thoảng đi căng-tin, nếu như chỉ còn hai chỗ trống cạnh nhau, nhất định Mã Y Y và Ngũ Dĩnh sẽ ngồi luôn, Tăng Lý chỉ còn cách đi tìm chỗ khác.
Tăng Lý đã từng vô số lần nghĩ cách lấy lòng hai người bạn cùng phòng của mình. Vì thế, mỗi khi Mã Y Y và Ngũ Dĩnh muốn đi nhà tắm công cộng hay dạo phố mua sắm, dù không thích nhưng Tăng Lý vẫn tỏ ra hào hứng đi cùng.
Cô rất sợ hai người họ xa lánh mình.
Quãng thời gian đó, Tăng Lý khẩn thiết muốn có bạn bè, nhưng cô không thể nào mở miệng, hai người họ cũng không tinh ý nhận ra sự cô độc của cô.
Mãi đến một buổi chiều, Mã Y Y đi học, trong phòng chỉ còn lại Ngũ Dĩnh và Tăng Lý. Bỗng nhiên Ngũ Dĩnh hỏi: “Tăng Lý, cậu nghĩ tình yêu là gì?”
Tăng Lý ngẩng đầu từ quyển nhật kí lên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Là không khí.”
“Không khí?”
“Rời xa không được, buông xuôi không được. Ăn ngủ, đi học, dạo phố, đều nhớ tới người kia, tự hỏi anh ấy đang làm gì?” Đó là câu trả lời của Tăng Lý lúc mười chín tuổi.
Ngũ Dĩnh cười: “Về điểm này cậu và Y Y không giống nhau, cậu ấy lúc nào cũng kêu tớ ngốc.”
Thời điểm đó, Ngũ Dĩnh đã có tình cảm với một anh chàng quen trên mạng.
Mã Y Y và Tăng Lý đều biết chuyện Ngũ Dĩnh đang yêu đương qua mạng, hơn nữa đối tượng còn ở rất xa.
Sau đó, kì nghỉ hè đã trôi qua một nửa, Ngũ Dĩnh đột nhiên gọi điện cho Tăng Lý: “Tớ muốn gửi ít đồ ở nhà cậu, có tiện không?”
“Gửi cái gì?”
“Hành lí.” Ngũ Dĩnh trả lời.
“Cậu muốn làm gì?” Tăng Lý lấy làm lạ.
“Tớ muốn đi tìm anh ấy, muốn bỏ nhà theo trai!” Ngũ Dĩnh có phần kích động, “Tớ đi chuyến tàu cuối tuần này, nhưng sợ mẹ tóm được nên hôm nay tranh thủ không có ai ở nhà tớ muốn sắp xếp hành lí trước.”
“Cậu...”, Tăng Lý hoảng sợ, tim đập thình thịch, “Cậu đã nghĩ kĩ chưa?”
“Tớ đã nghĩ đến chuyện của cả chục năm sau rồi, không phải chỉ là một phút bồng bột đâu.”
“Chuyện học hành thì sao? Thi đại học đâu có dễ dàng gì, sẽ bị đuổi học đấy.”
“Đuổi thì đuổi, đầy người không học đại học vẫn thành công, tớ chán ngấy cái ngành lâm sàng đó rồi!” Sau đó, Ngũ Dĩnh nói lan man một hồi, than thân trách phận, Tăng Lý không khuyên nữa.
Mặc dù chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ trốn đi cùng ai đó, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên Ngũ Dĩnh có ý định bỏ nhà đi. Cô ấy từng muốn đi đâu đó chừng mười năm rồi sẽ tự quay về. Đáng tiếc, từ nhỏ tới giờ, lần bỏ đi lâu nhất của Ngũ Dĩnh cũng chỉ kéo dài một ngày, buổi tối quay về không bị mẹ phát hiện mà chỉ trách mắng vài câu ban ngày không chịu ở nhà học bài lại bỏ đi chơi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tăng Lý cảm thất bội phục lòng dũng cảm của Ngũ Dĩnh.
“Mã Y Y có nói gì không?” Tăng Lý hỏi tiếp.
“Tớ không dám nói với cậu ấy.” Ngũ Dĩnh trả lời.
“Vì sao?”
“Nhà tớ và nhà cậu ấy rất thân, hễ có chút chuyện là mọi người đều biết. Nếu tớ đột ngột biến mất chắc chắn mẹ tớ sẽ tới nhà Mã Y Y tìm đầu tiên. Cậu ấy không biết thì tốt hơn, nếu không cậu ấy mà nó ra thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Với cả, tớ muốn đi thành phố E, họ hàng nhà Mã Y Y đều ở đó. Nếu tớ không nói với Mã Y Y chuyện này, thì mẹ tớ chắc chắn sẽ loại trừ thành phố E ra, như thế gọi là kế hoạch vườn không nhà trống.” Ngũ Dĩnh giải thích cặn kẽ với Tăng Lý, giống như đang lên kế hoạch tác chiến không bằng.
Vì bí mật kinh hoàng này mà khoảng cách giữa Ngũ Dĩnh và Tăng Lý thoáng cái được kéo gần lại.
Kế hoạch của Ngũ Dĩnh rất chu đáo, sợ mẹ Ngũ nhận thấy con gái có gì khác lạ, cho nên càng phải cẩn thận hơn. Sáng trưa chiều, viện cớ dắt chó đi dạo, Ngũ Dĩnh đem hành lí ra ngoài mỗi chuyến một ít, sau đó Tăng Lý sẽ tới lấy.
Sáng sớm hôm sau, Ngũ Dĩnh nói với mẹ đi mua băng vệ sinh, sau đó tay không nghênh ngang ra khỏi nhà.
Kế hoạch tác chiến của Ngũ Dĩnh tương đối chặt chẽ. Trước tiên cô đến thành phố E, tận hưởng cuộc sống tự do bay nhảy một tháng, chờ sóng yên bể lặng, cô mới đến thành phố T đoàn tụ với bạn trai. Lúc ấy, Tăng Lý có một người bạn học cũ, tốt nghiệp cấp ba xong không thi đại học mà ở lại thành phố T làm việc luôn, Tăng Lý gọi điện nhờ vả người bạn đó giúp đỡ Ngũ Dĩnh.
Thế nhưng, một tháng ấy không hề bình yên.
Buổi tối hôm Ngũ Dĩnh biến mất, mẹ Ngũ mới tìm được lá thư cô để lại trên giường, sau đó cả nhà điên cuồng tìm kiếm. Đúng như dự đoán, người đầu tiên mẹ Ngũ tìm đến là Mã Y Y. Nhưng dưới sự thúc ép của cả hai bên gia đình, Mã Y Y chỉ biết tỏ ra một vẻ mặt mờ mịt rất chân thành.
Điều tra đi điều tra lại, bố mẹ Ngũ Dĩnh cũng tìm được Tăng Lý. Thật lòng, nói cô không sợ là giả, đây là trò lừa dối rất nghiêm trọng, nếu như Ngũ Dĩnh xảy ra chuyện gì, kẻ đồng lõa chính là cô. Nhưng đâm lao đành phải theo lao, ai hỏi gì cô cũng nói không biết.
Sau đó, mẹ Ngũ Dĩnh nói: “Bác biết hai bác quản Ngũ Dĩnh quá nghiêm khắc, sau khi biết nó yêu đương qua mạng, bác trai đã đánh nó một trận. Bác đã khuyên bác trai, con gái lớn rồi lòng tự trọng cũng cao, sao có thể nói đánh là đánh, nên từ từ khuyên bảo. Hiện giờ không biết nó đi đâu, lại còn nói muốn sống tự lập, nếu nó đến chỗ thằng bạn trai nó, bác còn yên tâm phần nào, nhưng giờ nó ở đâu không rõ, hai bác thật có lỗi với ông bà nó ở dưới suối vàng.” Vừa nói mẹ Ngũ vừa rơi nước mắt, “Các cháu là bạn nó, nếu thật sự có tin tức gì thì mong cháu nói cho hai bác biết, bảo nó về cũng được, không thi hai bác đi thăm nó cũng được. Nói chung chỉ cần có tin tức của nó là tốt lắm rồi. Hai bác sẽ không dánh không mắng nó nữa, nó muốn thế nào cũng được.”
Tăng Lý nghe vậy, trong lòng bắt đầu lung lay, mấy lần không kiềm chế được suýt nữa thì nói ra, nhưng nhớ lại lời thề với Ngũ Dĩnh, cô đành nén lại. Mọi chuyện sau đó tiến triển thế nào, Tăng Lý cũng không rõ. Lúc ấy, cả hai cô đều quá xốc nổi, chưa hiểu rõ xã hội này, chưa trải nghiệm được cái gì gọi là vất vả, nên chẳng thể hiểu được nỗi khổ tâm của cha mẹ.
Mãi đến khi bắt đầu năm học mới, Ngũ Dĩnh vẫn chưa trở về. Mấy nhày sau, mẹ Ngũ Dĩnh phải đến trường, mang theo giấy chứng nhận nhập viện để làm thủ tục xin nghỉ học dài hạn. Tăng Lý làm theo lời hẹn với Ngũ Dĩnh, bấy giờ mới kể mọi chuyện cho Mã Y Y. Mã Y Y lập tức nhảy dựng lên, suýt nữa Ϧóþ ૮ɦếƭ Tăng Lý.
Đến khi Ngũ Dĩnh trở về, đã qua hơn nửa học kì.
Bố Ngũ phải dựa vào một vài mối quan hệ mới giúp Ngũ Dĩnh tiếp tục học tại trường. Ông còn hứa chỉnh đốn lại gia quy, bảo đảm không bao giờ đánh cô nữa. Anh chàng ở thành phố T kia cũng được bố Ngũ chấp nhận, giúp đỡ thu xếp công việc. Hai gia đình tuy rằng ở xa nhưng vẫn thường xuyên qua lại gặp gỡ, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Thế nhưng, đến mùa hè năm thứ hai, Ngũ Dĩnh và người yêu chia tay.
Tăng Lý nói: “Trước đây mọi người phản đối như vậy mà các cậu vẫn nhất quyết ở bên nhau, giờ mọi người đồng ý rồi lại chia tay. Các cậu sao mà thích đối lập thế?”
Ngũ Dĩnh gượng cười, không trả lời.
Không ai có thể trả lời.