Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 04

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Tăng Lý trở lại Carol’s, Mã Y Y đang ở đó với Đậu Đậu. Đậu Đậu là sinh viên Đại học A, đến đây làm thêm.
Tăng Lý khẽ cười, khiến Mã Y Y giật nảy mình.
“Tớ thành cô gái răng thép rồi.” Tăng Lý nói.
“Không phải cậu nói phải mất cả buổi sáng sao? Xong sớm thế?” Mã Y Y vừa tính tiền cho khách, vừa hỏi.
“Ừ, nhưng cô sinh viên kia không đến, đổi thành thầy giáo, cho nên làm nhanh hơn.”
“Ngải Cảnh Sơ?” Mã Y Y hỏi.
“Ừ.” Tăng Lý đã từng kể với Mã Y Y về Ngải Cảnh Sơ.
“Cậu tốt số thật đấy! Cậu có biết vừa rồi sinh viên đến đây nói gì về anh ấy không?”
“Nói gì?”
“Vừa trẻ vừa đẹp trai, lại còn...”
“Còn gì nữa?”
“Còn oán hận anh ấy là Diêm Vương, ngồi xuống một cái là oan hồn vô số.”
Tăng Lý phì cười.
Đậu Đậu thu dọn cốc trên bàn xong, chạy tới hỏi: “Chị Lý có gì mà vui vẻ thế?”
“Tâm xuân nảy nở.” Mã Y Y đùa giỡn.
Tăng Lý trừng mắt nhìn Mã Y Y, quay đầu nói với Đậu Đậu: “Em đừng nghe Y Y nói vớ vẩn.”
Đậu Đậu chính là sinh viên của Học viện Y, thuốc có thể uống bừa, nhưng nói không thể lung tung.
Mã Y Y đành phải nói sang chuyện khác: “Nhét nhiều kim loại trong miệng thế có khó chịu lắm không?”
“Có chứ.” Nói xong cô há miệng cho Mã Y Y xem.
Mã Y Y nhíu mày: “Không lấy ra được, cố định luôn rồi hả?”
“Ừ.”
“Có thể gặm xương được không?”
“Không biết, chắc là không.”
“Nhất định không được à?”
“Không biết.”
“Rơi ra thì làm sao?”
“Không biết...”
“Bác sĩ kia làm sao vậy? Không dặn dò gì à?”
“Anh ấy bị khản tiếng, giọng khàn khàn, ai nghe cũng thấy khó chịu. Chỉ có thể liên lạc qua điện thoại thôi.” Trước khi Tăng Lý đi, Ngải Cảnh Sơ vốn đã định căn dặn Tăng Lý mấy thứ cần chú ý, nhưng anh nói quá khó khăn, gần như không được một câu nào hoàn chỉnh, huống chi có rất nhiều điều cần nhắc nhở. Mới chỉ nói câu đừng để vật cứng chạm vào răng, Ngải Cảnh Sơ cũng phải lặp lại ba lần Tăng Lý mới nghe ra, thế nên anh quyết định sẽ gọi điện nhắc nhở sau.
“Ôi! ૮ɦếƭ mất thôi! ૮ɦếƭ mất thôi! Đến số di động cá nhân của anh ấy cậu cũng có à?” Mã Y Y đột nhiên kích động.
“Ừ, anh ấy viết cho tớ, bảo tớ gọi.” Tăng Lý đáp.
Đậu Đậu rốt cuộc không kiềm chế được tò mò, liền hỏi: ”Các chị đang nói ai thế?”
“Chuyện người lớn, trẻ con không cần biết.” Mã Y Y xua tay đánh đuổi Đậu Đậu.
“Cậu kích động như vậy làm gì chứ?” Tăng Lý thờ ơ nói, sau đó điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, đổi một chiếc đĩa CD khác.
“Ngải Cảnh Sơ bằng xương bằng thịt tớ còn chưa được gặp qua dù chỉ một lần, vậy mà cậu đã được ở bên cạnh anh ấy cả một buổi sáng, lại còn xin được số di động của anh ấy nữa.”
“Tớ đâu có xin số, tại anh ấy ngại mở máy tính xem hồ sơ bệnh nhân, di động anh ấy để ở phòng thay đồ, nên mới bảo tớ nháy vào máy anh ấy.” Tăng Lý đau đầu giải thích.
“Dù sao thì ai cũng có tính tò mò. Cậu không thấy trên forum trường anh ấy à, đang bàn tán sôi nổi về mấy người họ đấy.”
“À...” Hóa ra là mọi người vẫn đang nói về bài viết trên diễn đàn kia.
Không lâu sau đó, Tăng Lý bắt đầu cảm thấy hàm răng mình đau buốt rất khó chịu. Hơn nữa, khung kim loại luôn đâm vào môi mỗi khi cô ngậm miệng lại.
Buổi trưa, mọi người trong quán như thường lệ gọi cơm ở nhà hàng gần đó. Tăng Lý không ăn được. Cô vừa nhai hai miếng đã khó chịu phải buông đũa.
Sau đó, cô thậm chí chẳng buồn mở miệng nói.
Buổi chiều, Tăng Lý đột nhiên nhận được tin nhắn.
“Cố gắng ăn mềm, không được ăn đồ quá cứng, quá nóng, quá lạnh. Đánh răng cẩn thận. Vài ngày đầu sẽ khá đau, giọng nói biến đổi, nước bọt tăng nhanh, đây đều là những biểu hiện thông thường. Nếu niêm mạc khoang miệng bị thủng quá nghiêm trọng thì liên hệ với tôi. Nếu niềng răng lỏng lẻo, máng đỡ bị sử mẻ cũng phải liên lạc với tôi.”
Tăng Lý đọc được nửa đầu còn tưởng mấy tin rác, suýt nữa xóa đi, mãi đến khi đọc gần hết mới biết là lời dặn của Ngải Cảnh Sơ.
Xem xong, Tăng Lý đặt điện thoại xuống đi lấy đồ uống cho khách. Bận túi bụi một hồi, cô mới lại nhớ đến tin nhắn kia.
Cô trả lời: “Vâng. Cảm ơn bác sĩ Ngải.” Đột nhiên cô nghĩ tới trước đây có lần mình từng hỏi Ngũ Dĩnh vì sao hay gọi các bác sĩ trong bệnh viện cô ấy làm việc là thầy, Ngũ Dĩnh nói: “Gọi như vậy có cảm giác tôn kính hơn bác sĩ.”
Thế là, Tăng Lý lập tức sửa thành: “Vâng. Cảm ơn thầy Ngải.”
Hơn ba giờ chiều, Tăng Lý bị cái niềng răng ђàภђ ђạ quá sức chịu đựng, đành bảo Mã Y Y trông quán để mình lên gác nằm nghỉ.
Chạng vạng, Mã Y Y bưng cho cô một bát cháo nóng, còn mang di động để quên dưới quầy lên cho cô. Tăng Lý vừa thổi bát cháo cho bớt nóng, vừa mở di động ra xem.
Không có bất kì tin nhắn mói nào.
Một lát sau, đại cổ đông của Carol’s là Ngũ Dĩnh uể oải đẩy cửa vào. Mã Y Y liếc cô một cái: “Nghỉ nửa ngày rồi mà sao trông cứ như xác ૮ɦếƭ thế?”
Ngũ Dĩnh thở dài: “Đừng nói nữa, bị mấy người đàn ông ђàภђ ђạ suốt một đêm.”
Mã Y Y cố tình hỏi: “Bọn họ sao lại ђàภђ ђạ cậu một đêm?”
Ngũ Dĩnh lườm Mã Y Y: “Đêm qua là ca trực của tớ, hơn mười một giờ một đám thanh niên say rượu đánh nhau được đưa vào bệnh viện, đầu đầy máu rồi mà vẫn còn muốn uống nữa. Phòng cấp cứu loạn cả lên. Lúc ấy tớ khâu da cho một gã ngoài ba mươi, hắn ta còn cầm tay tớ gọi là mẹ.”
“Phụt!” Đâu Đậu không nhịn được bật cười.
“Ba, bốn giờ sáng mới xử lí xong đám người đó, vừa định nằm nghỉ một lát thì bệnh viện tuyến dưới lại gọi điện báo có một bệnh nhân phải chuyển viện, thế là tớ phải đi theo xe cứu thương đón bệnh nhân. Đi đi về về một chuyến thì trời sáng, hơn chín giờ giao ca, tớ mới bắt đầu viết báo cáo, xong xuôi đã gần mười hai giờ, làm gì có thời gian ngủ nữa. Chiều về nhà cũng không ngủ được.” Nói xong, Ngũ Dĩnh ngáp dài một cái.
Tăng Lý cuối cùng mới mở miệng: “Cậu chuyển tới phòng cấp cứu bao giờ thế?”
Ngũ Dĩnh nói: “Mỗi khoa đều phải chuyển người một vòng. Mồm cậu làm sao thế?”
Mã Y Y lên tiếng: “Mẹ cậu ấy sợ cậu ấy ế nên đưa cậu ấy đi thẩm mĩ.”
“Là chỉnh răng, không phải thẩm mĩ...” Tăng Lý giải thích.
“Sao không đến bệnh viện chỗ tớ, tớ biết một bác sĩ, tay nghề rất giỏi. Biết sơm đã đưa cậu đi.”
“Bệnh viện các cậu?” Mã Y Y hỏi.
“Tốt xấu gì cũng là 3 A.” Ngũ Dĩnh không chịu thua, ở đâu cô ấy cũng phát huy niềm tự hào tập thể.
“Người ta đến bệnh viện Đại học A, bệnh viện cậu sánh được sao?”
“Ai khám?”
“Ngải Cảnh Sơ.”
Mã Y Y cứ tưởng nghe thấy cái tên này, Ngũ Dĩnh sẽ tiếp tục hỏi cho đến cùng, không ngờ cô ấy chỉ liếc Tăng Lý một cái mà không nói gì.
Một lát sau Mã Y Y mới len lén hỏi: “Cậu và người đó thực sự không có gì?”
“Thật mà, còn thật hơn cả ngọc trai.” Tăng Lý thề thốt trả lời Mã Y Y, dáng vẻ vô cùng thành khẩn.
Mã Y Y cảm thấy mất mát tột cùng.
Tăng lý thầm thở dài, nếu như thật sự có cái gì, chắc cũng chỉ là một sự quan tâm dừng lại trong hồi ức.
Không hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc