Cực Phẩm Vú Em - Chương 388

Tác giả: Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ

Kết quả của ngu si (P2)
- Bức ? Ha ha.
Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng :
- Sophia Gi*t Tuyết Y Nhi, nhưng mụ có nghĩ đến vì sao nàng lại Gi*t ૮ɦếƭ con gái mụ không ? Đừng có nói với ta là mụ không biết chuyện con gái mụ đã làm gì trên đại băng nguyên nha! ૮ɦếƭ trên tay Tiểu Tam là vận khí của con gái ngươi. Nếu không phải Tiểu Tam nói muốn chính tay Gi*t ૮ɦếƭ con gái mụ thì con gái mụ đã ૮ɦếƭ thảm thiết hơn thế vạn vạn lần rồi.
Cao Lôi Hoa vốn là Lôi thần, khí thế của Lôi thần trấn áp mạnh mẽ làm sao có thể để một người như Nhị trưởng lão chống đỡ được cơ chứ ?
Nhị trưởng lão chỉ cảm thấy cơn nghẹn tức ở иgự¢, nhưng mụ có thể làm gì chứ, chỉ có thể im lặng không dám nói thêm lời nào.
- Bây giờ, ta cho hai mụ lựa chọn. Một là ta đưa cả hai đi gặp Tiểu Tam, hai là cả hai mụ ngoan ngoãn tự mình đi gặp nàng, các mụ chọn đi !
Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn hai vị thủ lĩnh đám phản quân nói .
- Không nghĩ tới, ha ha, ta trăm phương ngàn kế, cơ đồ bao năm chỉ trong nháy mắt bị phá hủy. Ha ha !
Đại trưởng lão Lị Tư Lâm ngồi phích xuống. Lúc này, mụ đã hiểu một chân lý. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế chỉ là trò đùa, không có tác dụng !
Đúng vậy , đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế chỉ là trò con nít mà thôi . Ha ha !
- Xong hết rồi , tất cả đã xong hết rồi !
Đại trưởng lão Lị Tư Lâm ngơ ngác quay đầu, đột nhiên mụ đưa tay ra rút lấy một cây chủy thủ trong người ra, sau đó nhanh chóng làm một động tác cắt tiết . Mà lúc này , mụ cũng không biết tại sao trên người lại mang một cây chủy thủ nữa. Vốn mụ chưa bao giờ có thói quen mang chủy thủ bên người, nhưng , sao hôm nay lại mang theo ? Chẳng lẽ, trong tiềm thức, mụ đã nghĩ đến cảnh tượng sẽ diễn ra, nên cây chủy thủ này …? Khóe miệng Đại trưởng lão lộ ra một tia cười khổ.
- Bịch !
Thân hình Đại trưởng lão Lị Tư Lâm ngã xuống trên mặt đất trắng xóa , máu đỏ lan ra trên nên tuyết.
Cao Lôi Hoa đứng ở một bên nhìn mụ ra rút chủy thủ ra, lại nhìn lúc mụ đưa cây chủy thủ rạch một đường trên cổ mụ. Cao Lôi Hoa cũng không có ngăn cản, đây là kết quả mà mụ nên nhận được. Đúng vậy, kết quả này hẳn mụ cũng đoán được ra trước khi tạo phản rồi.
- Còn mụ ? Sao ? Có muốn tự sát như vậy không ?
Kiểm tra thi thể của Đại trưởng lão xong, Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn về phía Nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu mình…
Xa xa, bên trên thành Băng Long.
Đức Nhĩ đứng trên thành, giống như người đang nằm mơ, cứ ngẩn người ra nhìn cảnh tưởng phía dưới, lúc này mới choàng tỉnh giấc mộng.
Đưa mắt nhìn toàn cảnh, tình hình đám phản quân lúc này thật xác xơ. Hơn mười mấy vạn binh mã, vậy mà, bây giờ chỉ còn lại những xác ૮ɦếƭ cháy đen, mùi thịt khét bay lên… mấy vạn binh lính còn sống giờ không còn tâm trạng cầm νũ кнí nữa ~!
Kích động ? Hưng phấn ? Không, tất cả từ ngữ bây giờ không thể miêu tả tâm trạng bây giờ của hắn nữa.
- Người đâu, theo ta ra khỏi thành !
Đức Nhĩ hét lớn một tiếng, nhảy lên lưng ngựa của mình hét lớn :
- Mở cửa thành ra !
Nghe thấy tiếng gầm rú của Đức Nhĩ, lúc này, những binh lính thủ thành lúc này mới như choàng tỉnh khỏi giấc mộng.
Những tiếng động xôn xao vang lên , tất cà mọi người đều hò reo hưng phấn trong , cơn phấn trấn, năng suất làm việc tăng lên rõ rệt, cửa thành Băng Long nhanh chóng được mở ra.
Đồng thời , một đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của thành Băng Long nhanh chóng đi theo sau Đức Nhĩ, chạy ra bên ngoài thành Băng Long.
Phi ngựa, chạy ra ngoài thành, các Cao Lôi Hoa tầm trăm thước, Đức Nhĩ nhanh chóng xuống ngựa, chạy bộ đến gặp Cao Lôi Hoa.
- Cao Lôi Hoa, các hạ …
Đức Nhĩ đứng ở phía sau Cao Lôi Hoa kêu một tiếng. Bởi vì không biết Cao Lôi Hoa cùng tam công chúa có quan hệ gì, cho nên hắn cũng không biết phải xưng hô thế nào với Cao Lôi Hoa nữa .
- Là ngươi à .
Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn Đức Nhĩ, nở nụ cười. Lại nói tiếp, cái tên hơi béo này , vốn là Cao Lôi Hoa đề cử lên cho Tiểu Tam sử dụng lúc ở thành Băng Cơ.
- Cao Lôi Hoa các hạ còn nhớ ta sao ?
Đức Nhĩ cười nói .
- Ừ , là ta tự mình đề cử nhà ngươi cho Tiểu Tam đúng không ?
- ……………..
- Hì hì.
Đức Nhĩ nở nụ cười một tiếng,
- Còn không phải đám phản quân này hàn hạ một phen sao .
- Vất vả cho ngươi rồi.
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ bả vai Đức Nhĩ tỏ vẻ an ủi .
- Cao Lôi Hoa các hạ, ngài tới lần này để giúp tam công chúa điện hạ sao ?
Đức Nhĩ nhìn Cao Lôi Hoa.
- Ở .
Cao Lôi Hoa cười ha ha.
- Nghe nói, Tiểu Tam bị bệnh à ?
- Đúng vậy.
Đức Nhĩ gật gật đầu :
- Tam công chúa điện hạ đã mấy tháng không ra ngoài gặp người khác.
- Biết Tiểu Tam bị bệnh gì không ?
Cao Lôi Hoa hỏi .
Đức Nhĩ lắc lắc đầu :
- Ta cũng không rõ cho lắm, tam công chúa đã mấy tháng chưa ra ngoài gặp người khác. Mấy ngày trước ta có đi gặp nàng, cũng chỉ đứng ngoài màn che nhìn vào trướng bồng bên trong mà thôi. Công chúa cũng không có nói cho ta biết nàng bị gì nữa.
- Vậy , bệnh của Tiểu Tam không có nghiêm trọng gì chứ ?
- Hẳn là không có nghiêm trọng gì đâu. Ta nghe giọng nói của Tam công chúa trong lúc nói chuyện thì cảm thấy tinh thần của người rất phấn chấn, xem ra cũng không có việc gì!
Đức Nhĩ trả lời chi tiết.
- Vậy thì tốt rồi.
Cao Lôi Hoa chậm rãi đi thong thả trên mặt băng tuyết, bàn chân đạp lên thi thể Đại trưởng lão :
- Chuyện đám phản quân này, ta thay mặt Tiểu Tam giải quyết rồi. Ngươi kêu Tiểu Tam không cần lo lắng việc này nữa, an tâm mà dưỡng bệnh đi.
- Vâng, Cao Lôi Hoa các hạ.
Đức Nhĩ tôn kính đáp.
- Về phần hai mụ thủ lĩnh đám phản quân này, một mụ ngu si đã ૮ɦếƭ rồi, phiền ngươi giải quyết luôn . À còn đám tàn bình còn sót lại, ngươi cũng tự quyết định lên làm gì đi.
Cao Lôi Hoa nhìn hoa tuyết đang bay trên trời nói với Đức Nhĩ. Sau đó chậm rãi đi bộ.
Nhìn những thi thể trên mặt đất, Cao Lôi Hoa cũng không biết mình phải nói gì thêm nữa. Lần đầu tiên vừa ra tay đã Gi*t nhiều người như vậy, trong lòng vẫn có phần khác thường.
- Có lẽ không biến thành một tên sát nhân cuồng ma đó chứ.
Cao Lôi Hoa cười tự giễu mình.
- Cao Lôi Hoa các hạ , ngài, không muốn tới thăm tam công chúa sao ?
Nhìn Cao Lôi Hoa có vẻ muốn rời khỏi đây, Đức Nhĩ hạ giọng hỏi.
- A, tạm thời không cần phải đi. Để qua mấy ngày nữa, có thời gian , ta mang cả nhà đi thăm Tiểu Tam một lần luôn.
Cao Lôi Hoa cười cười :
- Bây giờ, ta phải về thăm nhà cái đã.
- Vâng.
Đức Nhĩ gật gật đầu.
- Tốt lắm.
Sau đó, một con Ngân Long bốn cánh màu vàng từ trên trời bay xuống, trên lưng con Ngân Long bốn cánh này có một cô bé rất đáng yêu đang ngồi trên, lúc này vẻ mặt cô bé đầy hưng phấn ngồi chơi đùa trên lưng Ngân Long.
- Chuyển lời cho Tiểu Tam, nói mấy ngày nữa ta sẽ dẫn cả nhà đến thăm nàng. Nói nàng lo mà dưỡng bệnh cho khỏe đi nha.
Cao Lôi Hoa nhảy lên lưng con Ngân Long, sau đó dặn dò Đức Nhĩ lần nữa.
- Vâng thưa Cao Lôi Hoa các hạ.
Đức Nhĩ lớn tiếng đáp.
- Đi thôi Cầu Cầu.
Cao Lôi Hoa vỗ đầu Càu Cầu ra hiệu.
- Ngao~
Cầu Cầu hưng phấn rống lên một tiếng thật to, sau đó xòe đôi cánh của mình ra. Vỗ mạnh ! Xoạt một cái, bóng hình của Cầu Cầu đã mất hút trong tầm mắt của Đức Nhĩ và đám kỵ binh trong thành Băng Long. Tốc độ như vậy thật sự đã không còn thua kém tốc độ vài tháng trước của Cao Lôi Hoa khi nắm giữ lĩnh vực tốc độ của Chiến Thần.
- Thành chủ đại nhân, ông ấy, là ai ?
Nhìn thấy Cao Lôi Hoa đã đi xa, một kỵ sĩ đứng cạnh Đức Nhĩ nuốt ngụm nước bọt khẽ hỏi hắn .
- Ta cũng không rõ lắm.
Đức Nhĩ nhún vai :
- Ta chỉ biết ông ấy có lẽ sẽ trở thành vị thần thủ hộ cho đế quốc Băng Tuyết chúng ta. Một vị thần thủ hộ còn sống, còn sống…
**************************
Khoảng cách từ đế quốc Băng Tuyết đến Quang Minh đế quốc là rất xa. Nếu lấy thực lực mấy tháng trước của Cầu Cầu thì không thể nào bay một mạch được.
Nhưng đó là chuyện mấy tháng trước, còn bây giờ, đối với Cầu Cầu chỉ là chuyện muỗi. Phải biết rằng bây giờ nói và Cao Lôi Hoa đã kết hợp với nhau thành một thể. Cho nên giữa cả hai đã có một mối quan hệ năng lượng rất đặc thù !
- Slim~Slim …me ~ Lão ca ,giờ chúng ta đi đâu đây ?
Cầu Cầu trong trạng thái cự long mở miệng hỏi như tiếng sấm gầm vang. Từ lúc cùng Cao Lôi Hoa hợp thể, cuối cùng Cầu Cầu đã có thể chân chính mở miệng ra nói chuyện. Có thể nói được thật sự là một cảm giác tốt !
- Cầu Cầu, ồn quá !
Mộng Ti trong lòng Cao Lôi Hoa bất mãn vỗ lưng Cầu Cầu, tỏ vẻ Cầu Cầu nói chuyện rất khó nghe, ồn ào nữa !
- A .
Cao Lôi Hoa cười ha hả.
- Như vậy đi, trước hết cứ đi Quang Minh thần điện để gặp Saga đã. Cũng lâu lắm thằng nhóc chưa có về thăm nhà, tiện thể đem nó đi gặp mẹ ruột nó luôn !
- Tốt lắm lão ca. Nắm chặt vào …..
Cầu Cầu gầm rú lên ga……….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc