Mọi thứ chỉ là ảo giác.- Hãy tự nhìn mình chịu sự dày vò đau khổ đi!
Thanh âm đó lại vang lên như tiếng sấm.
- Một người nhìn mình chịu đau khổ? Lời này nghĩa là sao?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nói
Ngay khi Cao Lôi Hoa đang suy nghĩ, thì vô số đạo lôi quang tử kim từ bốn phương tám hướng đánh về phía Cao Lôi Hoa và các ảo ảnh.
Đối với đạo lôi điện hướng về phía hắn, Cao Lôi Hoa cũng chẳng thèm để ý. Phải biết rằng, hắn chính là Lôi thần. Lôi điện không thể thương tổn Cao Lôi Hoa. Cho dù đối phương cũng là Lôi thần đi chăng nữa thì tia lôi điện tấn công vào người Cao Lôi Hoa, cũng chỉ khiến hắn có cảm giác như muỗi đốt mà thôi.
Nhưng sự thật lại khác xa với tương tượng.
- A!
Lôi điện căn bản không thể khiến hắn đau, nhưng lúc nàu Cao Lôi Hoa lại cảm giác thấy, điều này không hợp với lẽ thường. Tất cả các thương tổn trên người của bản sao đều tụ tập vào người hắn!
Nói cách khác, tất cả tổn thương của các ảo ảnh đều cộng dồn lên một mình Cao Lôi Hoa!
Một con muỗi tuy đốt không đau, nhưng một vạn con muỗi cắn cùng một chỗ lại khác.
- Thật biến thái!
Vẻ mặt của Cao Lôi Hoa trở nên thống khổ, nhưng trong đó lại ẩn chứa một tia hưng phấn. Bởi vì lĩnh vực biến thái này một ngày nào đó sẽ là của Cao Lôi Hoa.
Hiện tại, tâm tình của Cao Lôi Hoa đang rất mâu thuẫn. Hắn mong cái lĩnh vực này không mạnh như vậy, để hắn không phải chịu nhiều đau đớn giờ này. Nhưng mặt khác, hắn lại muốn, lĩnh vực này mạnh hơn một chút, bởi vì sau này, lĩnh vực thần phạt thần phạt cũng thuộc về hắn.
Giờ này, Cao Lôi Hoa đã hiểu tại sao, lĩnh vực này được gọi là “thần phạt”.
“ Lĩnh vực thần phạt” chú trọng nhất chính là “phạt”.
Đây mới là lĩnh vực chân chính dùng để trừng phạt. Tuy rằng Cao Lôi Hoa từ mỗi không gian là khác nhau, nhưng đau đớn mà bọn họ cảm nhận được thì Cao Lôi Hoa cũng cảm nhận được. Đây thật sự là một cách tra tấn tàn khốc.
- Thần phạt.
Cao Lôi Hoa thì thào, nguyên lý hoạt động của lĩnh vực thần phạt thần phạt là gì? Điều gì khiến nó dồn nén nỗi đau của vô số người lên một người.
Lúc Cao Lôi Hoa còn đang suy nghĩ, thì lĩnh vực cũng chẳng đợi hắn. Một đạo lôi quang màu tím hung hăng lao đến Cao Lôi Hoa.
- Hừ! Xem ra, không có thời gian suy nghĩ rồi.
Dính phải lôi điện cũng không phải là chuyện vui gi. Dù sao hắn cũng không phải AQ.
Bởi vậy, Cao Lôi Hoa khẽ quát một tiếng:
- Lĩnh vực – Tài quyết!
Lĩnh vực “ tài quyết” lấy thân thể của Cao Lôi Hoa làm mốc bắt đầu lan ra tám hướng.
Cao Lôi Hoa muốn lấy lĩnh vực phá lĩnh vực. Cho dù lĩnh vực Tài Quyết không bằng lĩnh vực thần phạt. Nhưng để phòng hộ chắc là không thành vấn đề.
Nhưng, ngay khi Cao Lôi Hoa thi triển lĩnh vực Tài Quyết. Một chuyện ngạc nhiên xảy ra. Lĩnh vực thần phạt đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, không gian màu trắng cũng nhanh chóng co lại. Lĩnh vực thần phạt như một bức tranh bị xé nát.
Ngay khi lĩnh vực thần phạt biến mất,Cao Lôi Hoa lại phát hiện ra không ngờ mình còn đang làm động tác mà lúc mình vừa tiến vào đây.
- Đây là chuyện gì?
Cao Lôi Hoa cả kinh hỏi.
Dường như Cao Lôi Hoa nghĩ đến chuyện gì đó. Hắn dò xét thân thể mình. Quả nhiên, vết cháy quần áo do lôi quang đánh vào không hề có.
Vậy tất cả chỉ là ảo giác?
- Mẹ!
Cao Lôi Hoa mắng to một tiếng. Chẳng trách, Cao Lôi Hoa không cảm thấy hơi thở của Lôi thần, mà lại có “ lĩnh vực thần phạt” ở đây.
Hóa ra mọi thứ đều là ảo giác.
Dưới lĩnh vực Tài Quyết, ảo giác nhanh chóng biến mất.
Khi ảo giác bị phá. Anh rể Nguyệt Hoa Thiên, mạo hiểm giả Lam Bạch, nhóm tinh linh cùng 88 huyết kỵ sĩ đều hiện ra. Tất cả đều quay ra nhìn Cao Lôi Hoa.
Tuy rằng mọi người đều không bị thương, nhưng dường như tinh thần đều không tốt. Mặt cả bọn đầy những tia máu. Cho dù là ảo giác, không khiến họ bị thương, nhưng cũng khiến tinh thần của họ chịu khổ không ít!
- Em rể! Em cuối cùng cũng đã đến!
Thấy được Cao Lôi Hoa, Nguyệt Hoa Thiên khó nhọc nói được mấy câu rồi ngã xuống đất.
Ngay khi Nguyệt Hoa Thiên vừa ngã xuống, đám người sau hắn cũng ngã xuống theo.
Ngay cả tiểu công chúa Lỵ Nhi cũng không ngoại lệ.
Tám mươi tám tên huyết kỵ sĩ dường như cũng đã quá sức. Khi thấy được Cao Lôi Hoa, tất cả đều hóa thành hồng quang nhập vào trong cơ thể Cao Lôi Hoa.
Nhìn mọi người đều ngã xuống, Cao Lôi Hoa chỉ có thể lắc đầu cười khổ, rồi hắn đi lên nhìn về phía trong
Sau khi phá xong tầng ảo giác này, Cao Lôi Hoa liền thấy được cánh của mà hắn thấy lúc nãy là một tầng phong ấn! Tầng phong ấn này giống như một bức tường thủy tinh dựng quanh thông đạo.
Cao Lôi Hoa tiếng tới cạnh phong ấn thủy tinh, nghẹ nhàng duỗi tay ra chạm vào phong ấn. Nhưng khi chạm vào thì ngay lập tức bị bật ra.
Cao Lôi Hoa nhíu mày. Rõ ràng tầng phong ấn này có cường độ mạnh hơn nhiều so với phong ấn trong Vong linh cốc.
Nhìn phong ấn này lóe ra lôi quang. Vậy nên có thể thấy được. Phong ấn này được Lôi thần tiền nhiệm triển khai.
Cao Lôi Hoa cũng không dám mở ra phong ấn. Bởi trên đảo không trung, hắn đã nói chuyện với Lôi thần.
Nếu nơi này có phong ấn của Lôi thần vậy nơi này có khả năng phong ấn bộ phận thân thể của Satan.
“ Vậy nơi này không nên mở ra.”
Cao Lôi Hoa thầm nghĩ.
Nghĩ vậy, Cao Lôi Hoa quay lại, bế tiểu công chúa Lỵ Nhi lên rồi đi ra ngoài với Nguyệt Nhị và huyết kỵ sĩ.
- Ba ra rồi! Thật tốt quá, ba không sao.
Nguyệt Nhị nhìn thấy Cao Lôi Hoa trở ra liền hưng phấn hô lên.
- Ừ, ba không sao. Mọi người bên trong cũng không có chuyện gì.
Cao Lôi Hoa cười nói với Nguyệt Nhị:
- Nhị nhi, chúng mình chờ ở đây nhé, đợi bọn họ tỉnh dậy. Bọn họ không có bị thương thể xác nhưng tổn thương tinh thần lại không nhỏ.
- Vâng!
Nguyệt Nhị gật đầu rồi cùng Cao Lôi Hoa ngồi trong góc tường.
Huyết kỵ sĩ thì giúp Cao Lôi Hoa trông coi những người bị hôn mê.
Nửa ngày sau, đám người cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
- Em rể, vừa rồi đó là lĩnh vực gì vậy.
Nguyệt Hoa Thiên đừng lên, xoa cái đầu băng bó của mình:
- Lĩnh vực này thật quá hùng mạnh.
- Lĩnh vực này cũng chẳng có gì, không công kích mọi người, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.
Cao Lôi Hoa thản nhiên nói.
- Ảo giác?
Nguyệt Hoa Thiên suy nghĩ một chút rồi nhìn quần áo của mình, gật gật đầu.
- Hô, mẹ nó, chuyến đi này là thảm nhất. Tuy nhiên, tôi cũng muốn nhìn xem trong này rốt cuộc có cái gì.
Lam Bạch vỗ vỗ đầu mình, thống khổ nói. Không hổ là mạo hiểm giả, hắn chỉ muốn biết cái mình tìm là gì.
- Không cần đi vào.
Cao Lôi Hoa thản nhiên nói với Nguyệt Hoa Thiên và Lam Bạch:
- Bên trong có một phong ấn rất cường đại, căn bản không vào được.
- Cái gì?
Nghe được lời nói của Cao Lôi Hoa, Nguyệt Hoa Thiên và Lam Bạch cười khổ:
- Vậy việc chúng ta làm là vô dụng rồi.
- Ừ!
Cao Lôi Hoa gật đầu, dập nát giấc mộng của hai người này.
- A, chú Cao, nếu chú không tìm đồ vật trong di tích này nữa, vậy theo con về Tinh linh sâm lâm đi. Rồi con sẽ tiếp đãi chú?
Lỵ Nhi trong lòng Cao Lôi Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Con sẽ mời mọi người Tinh linh Bách Hoa tửu.
- Được.
Cao Lôi Hoa còn chưa nói gì, thì Nguyệt Hoa Thiên và Lam Bạch ở đang sau đã nói.
Mọi người đều bị tiểu Tinh linh mua chuộc, kéo về Tinh linh sâm lâm.
Ngay khi đám người Cao Lôi Hoa rời di không lâu, một truyền tống trận chợt hiện ra trước cổng di tích.
Ngay sau đó, một thanh niên mặc áo trắng cầm quạt xếp chậm rãi bước ra.
Cửu U vừa mới bước ra khỏi ma pháp trận, liền bị ngạc nhiên bởi cảnh tượng ở đây.
- Không thể nào!
Nhìn cánh cổng bị cưỡng phá, Cửu U không dám tin. Cánh cổng này, cho dù là Thần thú cũng không phá được. Mà nam tử tóc bạc kia lại phá được.
Điều này cần bao nhiêu lực lượng đây!
Có lẽ Cửu U đã xem nhẹ Cao Lôi Hoa.
Nghĩ đến điều này, hắn lạnh hết cả người.
Kỳ thật Cửu U đã lo lắng thừa bởi vì hắn không biết, cánh cửa này sở dĩ bị Cao Lôi Hoa phá là do chiêu thức “ Nhất quyền”…