Ta rất hứng thú đối với ngươi.
Sự đau đớn và động tác của gã đàn ông tóc bạc gầy yếu trước mặt đã nói cho mụ biết, gã đàn ông này thật sự đã tát mụ một cái đau điếng trước mặt bao người!
Cao Lôi Hoa hừ lạnh, một cái bạt tai vừa rồi Cao Lôi Hoa tát thật tình, cái tát này đã làm cho nửa mặt của Nguyệt Nại Nhã sưng đỏ lên.
- Ngươi dám đánh mẹ ta? Tên khốn!
Đứng sau Nguyệt Nại Nhã, cái tên lúc nãy mới bị ‘xoay chuyển trời đất’ quên đau đớn đứng dậy, phẫn nộ nhìn hung thủ đánh mẹ mình, nhìn dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Cao Lôi Hoa.
Chỉ có thiếu niên tuấn tú bên trái Nguyệt Nại Nhã nhìn Cao Lôi Hoa tát lại cười khẽ.
Dường như cảm giác được ánh mắt của thiếu niên này, Cao Lôi Hoa liền nhìn sang.
Thấy được thiếu niên này, Cao Lôi Hoa không thể không nói hai chữ: tuấn tú.
Thiếu niên này mặc một bộ quần áo trắng tinh, tay cầm một chiếc quạt xếp. Dù cười khẽ nhưng vẫn không che được khí chất ung dung quý phái, đẹp đẽ.
Đôi mắt màu lam có thần nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa, quạt trong tay có màu xanh ngọc, bàn tay cầm quạt thì trắng muốt nhưng không phân biệt rõ được với quạt ngọc. Lúc này, trong mắt Cao Lôi Hoa thì thiếu niên kia thật hoàn hảo.
- Ta muốn quyết đấu với ngươi! Tên khốn này, ngươi có nghe ta nói không!
Lúc này, tên ngựa chứng kia nhảy ra trước mặt Cao Lôi Hoa, che tầm mắt hắn.
- Quyết đấu? Bằng ngươi?
Cao Lôi Hoa cười lạnh nhìn cái tên gọi là Hồi Thiên này, tên này thiếu chút nữa là ૮ɦếƭ dưới một chưởng của mình, vậy mà không ngờ dám nhảy ra đòi quyết đấu? Cao Lôi Hoa cũng không biết cái tên ăn mặc kiểu Trung Hoa này đầu óc bị gì nữa.
- Ngươi không dám sao?
Hồi Thiên trừng mắt nhìn Cao Lôi Hoa.
Đứng sau Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm cũng lắc đầu, có lẽ tên Hồi Thiên này với mẹ hắn đều là loại thiếu muối. Vừa rồi, một chưởng của Cao Lôi Hoa suýt lấy cái mạng cùi của hắn, không ngờ hắn không có lấy một chút giác ngộ. Nếu là ngươi hơi có đầu óc, được ăn iot một chút, dưới tình huống này ai dám nhảy ra thốt hai chữ ‘quyết đấu’ cơ chứ.
- Không hứng, ngươi không có tư cách.
Cao Lôi Hoa nói thẳng, không cho hắn mặt mũi.
Lời nói của Cao Lôi Hoa thật đả kích người ta, nhưng sự thật là vậy mà. Coi lại Cao Lôi Hoa bây giờ đi. Mấy tên cấp, giai giờ chỉ là đồ bỏ đi. Cùng với loại người như này quyết đấu ư? Thậm chí Cao Lôi Hoa còn không có hứng thú ra tay.
- Ta không có tư cách?
Hồi Thiên căm tức nhìn Cao Lôi Hoa nói:
- Ngươi là Cao Lôi Hoa đúng không! Ta nói cho ngươi, nếu ngươi không đáp ứng quyết đấu với ta, về sau, mỗi ngày ta đều tìm đến ngươi một lần. Ta sẽ khiến cho cả đại lục biết đến ngươi là một tên nhát gan, không có tư cách làm chồng Tĩnh Tâm, nhìn ngươi nhát như cầy vậy, phắn sang bên kia đi!
- Con ruồi.
Cao Lôi Hoa nhíu mày, không nói một lời nào nữa, đứng lên đi ra ngoài cửa.
- Ngươi muốn bỏ chạy sao?
Hồi Thiên vô cùng ngu ngốc nói với Cao Lôi Hoa.
- Không phải ngươi muốn quyết đấu sao?
Đứng cạnh cửa, Cao Lôi Hoa quay lại, lạnh lùng nhìn Hồi Thiên:
- Vậy lại đây đi!
- Ta sẽ cho ngươi trả giá vì hành động của mình!
Hồi Thiên hét lớn, phóng theo Cao Lôi Hoa ra ngoài cửa.
- Sẵn sàng chưa?
Cao Lôi Hoa cười lạnh nhìn hắn.
- Bắt đầu đi! Thằng khốn, sau khi thua ta thì ta muốn ngươi phải xin lỗi mẹ ta!
Trong tay Hồi Thiên xuất hiện một cây ma trượng. Trên ma trượng lóe ra ánh sáng lam quang sâu thẳm.
Khó trách hắn vừa ăn một chưởng của Cao Lôi Hoa suýt ૮ɦếƭ lại có gan tìm Cao Lôi Hoa quyết đấu. Hóa ra hắn là một pháp sư. Mà đối với ma pháp sư thì cận chiến không phải là sở trường. Cho nên hắn cho rằng khi nãy do Cao Lôi Hoa ở gần hắn nên chiếm tiện nghi thôi. Chỉ cần khoảng cách đủ xa thì ma pháp sư mới mạnh nhất!
- Thủy nguyên tố, xin nghe… Ối! Á!
Hồi Thiên vừa vung trượng niệm chú văn, nhưng chú văn đang niệm thì Hồi Thiên cảm thấy thắt lưng nhói đau, liền cúi xuống ôm bụng.
Đứng trước Hồi Thiên, Cao Lôi Hoa tung một đấm thật mạnh vào bụng hắn.
Lập tức, Hồi Thiên có cảm giác иộι тạиg đứt đoạn. Khuôn mặt Hồi Thiên trắng bệch ra.
Nhưng mà chưa hết!
- Phá, Sơn, Không!
Cao Lôi Hoa lạnh lùng nói, bồi thêm một quyền. Đối với ruồi muỗi, cứ đập ૮ɦếƭ cho đỡ phiền toái.
Trong quyền kình của Phá Sơn Không có chứa lôi quang được Cao Lôi Hoa đưa vào trong cơ thể Hồi Thiên. Lôi thần lực có thể đánh vào trong cơ thể cũng là một loại độc đáo của Cao Lôi Hoa. Cỗ lực lượng này sẽ vĩnh viễn ở trong cơ thể Hồi Thiên, sau đó không ngừng phá hư toàn bộ cơ thể hắn.
- A~~
Hồi Thiên hét thảm. Cơn đau đớn từ иộι тạиg khiến hắn phải hét lên.
Kinh khủng. Cơn đau này còn đau hơn khi nãy gấp trăm ngàn lần!
Trúng phải một quyền này của Cao Lôi Hoa. Cả đời này Hồi Thiên xem như là phế. Về sau, chỉ nằm trên giường mà thôi.
Ọc! Lúc Cao Lôi Hoa rời tay khỏi bụng Hồi Thiên thì Hồi Thiên cũng phun một ngụm máu tươi ra. Sau đó, cả người hắn như cây chuối đổ. Phịch! Ngã thẳng xuống đất.
- Con trai!
Không nghĩ tới con mình bị người ta đánh một quyền đã knock out, Nguyệt Nại Nhã chạy ra khỏi phòng rồi hét lớn. Sau đó ôm lấy Hồi Thiên đang nằm trên mặt đất, ma pháp trị liệu không ngừng thi triển lên người đứa con yêu quý.
Chỉ tiếc, lần này Cao Lôi Hoa để lại trong người Hồi Thiên là Lôi thần lực! Lôi thần lực không phải cứ dùng một ma pháp trị liệu là có thể chữa trị được, nếu nó mà chữa được, Cao Lôi Hoa khỏi làm Lôi thần về quê cày ruộng luôn!
- Ọc!
Sau khi được trị liệu xong, Hồi Thiên không có chuyển biến tốt đẹp hơn, ngược lại còn phun ra mấy ngụm máu nữa, rồi hôn mê.
- Tại sao lại như vậy! Như thế là sao!
Nguyệt Nại Nhã ôm chặt đứa con mình, đứa con bị một quyền đã knock out. Nguyệt Nại Nhã ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa:
- Là ngươi, là ngươi! Nhất định ngươi đã động tay động chân gì đúng không? Có phải ngươi đã làm gì con ta không?!
Cao Lôi Hoa cười lạnh, thản nhiên nhìn Nguyệt Nại Nhã.
Theo sau Nguyệt Nại Nhã, thiếu niên anh tuấn kia cũng đi ra. Sau khi trông thấy cảnh này, hắn liếc sang nhìn Cao Lôi Hoa.
- Ngươi là Cao Lôi Hoa đúng không?
Thiếu niên tuấn mỹ nhìn Cao Lôi Hoa cười, giọng nói rất hiền từ. Có tố chất làm một ngôi sao.
Cao Lôi Hoa gật đầu với thiếu niên này. Lúc này, Tĩnh Tâm và Nguyệt Nhị cũng đi đến bên cạnh Cao Lôi Hoa. Tĩnh Tâm nhìn thiếu niên này một chút liền nhíu mày, dường như đây là Tĩnh Tâm rất quan tâm tới người này.
- Sao, ngươi cũng muốn khiêu chiến với ta sao?
Cao Lôi Hoa nói với thiếu niên này.
- Đương nhiên không phải.
Thiếu niên cười với Cao Lôi Hoa:
- Tuy nhiên. Cao Lôi Hoa. Ngươi rất có hứng thú đối với ta!
- AAA~~
Một tiếng rống vang lên.
- A! Cao Lôi Hoa, ngươi phải đền mạng cho con ta!
Đang ngồi ôm Hồi Thiên, đột nhiên Nguyệt Nại Nhã nổi điên nhảy lên đánh về phía Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa hừ lạnh, thân hình nhẹ nhàng thoải mái lướt qua mụ điên này.
Nhưng lúc không đánh trúng Cao Lôi Hoa, khóe mắt Nguyệt Nại Nhã lại nhìn thấy Nguyệt Nhị đang đứng cạnh Tĩnh Tâm:
- Cao Lôi Hoa, ngươi đánh con ta bị thương, ta muốn mạng con gái ngươi trả nợ!
Nói xong, không ngờ Nguyệt Nại Nhã nảy sinh ác độc lao thẳng tới Nguyệt Nhị!
Nguyệt Nại Nhã lại không biết. Đây là sự kiện sai lầm lớn nhất của đời mụ. Cũng là sự kiện sai lầm cuối cùng của cuộc đời. Mụ không nên có ý đánh Nguyệt Nhị! Càng không nên có ý hại Nguyệt Nhị trong đầu!
Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận, phải Gi*t!
Cao Lôi Hoa một mình lẻ loi từ Trái Đất đến thế giới này. Mà bây giờ, người hắn yêu và đứa con hắn chính là chiếc vảy ngược của hắn lại dị giới này.
Lúc Nguyệt Nại Nhã có ý định đánh Nguyệt Nhị thì cũng đã quyết định luôn vận mệnh của mụ. Trong nháy mắt đã phán kết mụ ૮ɦếƭ rồi! Trong đầu Cao Lôi Hoa không thèm nghĩ tới mụ là người thân của Tĩnh Tâm. Một cỗ sát khí tỏa ra trên người Cao Lôi Hoa.
- Gừ!
Cao Lôi Hoa gầm lên giận dữ, đạp mạnh chân xuống đất, một tia lôi quang tử kim trên chân Cao Lôi Hoa nhanh chóng ẩn vào trong lòng đất.
Ngay sau đó, nhờ đất truyền điện, lôi quang nhanh chóng đuổi kịp Nguyệt Nại Nhã. Trong thiên hạ có thứ gì có thể nhanh hơn lôi điện đây?
Nguyệt Nại Nhã chưa kịp ᴆụng vào Nguyệt Nhị thì một đạo lôi quang chui ra từ mặt đất đánh thẳng lên người nàng.
Là lôi quang màu vàng, đây là lôii quang của thần! Là lúc Cao Lôi Hoa nóng giận ra tay.
Bụp! Lôi quang đánh Nguyệt Nại Nhã rớt tại chỗ. Như chim trúng đạn rớt thẳng xuống đất.
- Đi ૮ɦếƭ đi! Lấy danh nghĩa Lôi thần. Vạn lôi kiếp!
Lúc Nguyệt Nại Nhã vừa rớt xuống, Cao Lôi Hoa liền hét to. Trên đại lục, tất cả lôi điện đều dưới mệnh lệnh của Cao Lôi Hoa ngưng tụ trên bầu trời nhà Tĩnh Tâm.
Bầu trời của Quang Minh đế quốc vốn không mây đột nhiên vang lên một tiếng sét kinh thiên!
Ngay sau đó là liên tiếp những tiếng sét như tiếng thú dữ gầm vang.
Lúc này, tất cả lôi điện đều hướng xuống mặt đất để bày tỏ thái độ với chủ thần Lôi hệ— phẫn nộ của Lôi thần!
Liên tiếp xuất hiện mấy tên cặn bã gây bất lợi với con mình, rốt cuộc Cao Lôi Hoa cũng hiểu ra tất cả đều là lỗi của bản thân, nếu hắn có thể thể hiện sức mạnh của mình cho người trong thiên hạ xem thì mấy tên cặn bã này còn coi hắn là quả hồng mềm nữa không, lần này phải Gi*t gà dọa khỉ mới được!
Cho nên, lúc này, Cao Lôi Hoa định làm lớn! Hắn phải làm một lần cho Hải tộc biết, Cao Lôi Hoa không phải dễ chọc vào! Đồng thời cũng cấp cho mấy con ruồi vo ve bên Tĩnh Tâm một cái cảnh cáo, muốn gây phiền phức thì chuẩn bị lưu cái mạng lại đi!
Mãi đến bây giờ, Nguyệt Nại Nhã đầu to óc nho mới lộ ra vẻ tuyệt vọng. Trong khoảnh khắc khí thế của Cao Lôi Hoa phát ra, Nguyệt Nại Nhã mới hiểu được gã đàn ông tóc bạc trước mặt khủng bố như thế nào. Khí thế từ vầng sáng trên người hắn đã khiến cho Nguyệt Nại Nhã cảm thấy khó thở. Khí thế mạnh mẽ như vậy, nàng chỉ mới thấy qua trên người anh rể Hài Hoàng Poseidon.
- ૮ɦếƭ!
Trong mắt Cao Lôi Hoa lóe lên lôi quang tử kim, vung tay phải lên.
Ầm! Lôi quang dưới danh nghĩa của Lôi thần như dòng thác lũ đổ xuống sân nhỏ trong nhà Cao Lôi Hoa, rồi nện mạnh đúng chỗ Nguyệt Nại Nhã đang nằm.
Nháy mắt, vô tận lôi quang lao thẳng xuống Nguyệt Nại Nhã tạo ra một cái hố không thấy đáy.
Nguyệt Nhị và Tĩnh Tâm cùng nhau nhìn cái hố không đáy này. Dưới sức mạnh của lôi quang giáng xuống, chỉ sợ Nguyệt Nại Nhã không còn chút cặn bã nào.
- Là ai ở đó, xuất hiện đi. Đừng cho là ta không nhìn thấy ngươi.
Lúc lôi quang giáng xuống xong, Cao Lôi Hoa hung tợn nhìn xung quanh nhà. Nguyệt Nại Nhã không ૮ɦếƭ, vừa rồi lúc lôi quang sắp đánh xuống người mụ thì đột nhiên có người xuất hiện cứu cái mạng nhỏ của mụ.
- Ha ha, không hổ là nam nhân mà Tĩnh Tâm lựa chọn. Thật sự khá được.
Cao Lôi Hoa vừa dứt lời, trong góc, một ông lão áo choàng lam liền xuất hiện. Hơn nữa, trên tay lão là Nguyệt Nại Nhã bị dọa đến bất tỉnh nhân sự.
- Vừa rồi là lão cứu nàng sao?
Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn lão, giờ phút này, Cao Lôi Hoa cũng đem lão trở thành kẻ thù luôn.
- Người trẻ tuổi, bớt nóng đi. Việc đâu có đó.
Lão nhìn Cao Lôi Hoa cười nói:
- Ta là Nguyệt Đỉnh Thiên.
Lão cười nói tiếp:
- Từng là Hải Hoàng… Người trẻ tuổi, nể mặt ta, tha cho con dâu ta được không?
Lão cười ngượng với Cao Lôi Hoa. Tình hình khi nãy đến giờ lão cũng thấy nên lão rất ngại xin tha thứ.
- Tha cho mụ một mạng thì có thể. Tội ૮ɦếƭ có thể tha nhưng tội sống khó thể miễn.
Cao Lôi Hoa nhíu mày nhìn lão:
- Ta phải hai cánh tay và phế đi tu vi của mụ.
Cao Lôi Hoa làm vậy là cũng có nguyên nhân, cái mụ óc quả nho này sớm hay muộn cũng gây chuyện, bây giờ mà tha cho mụ thì Cao Lôi Hoa dễ gì chịu. Muốn tha hả, Cao Lôi Hoa phải phế bỏ thực lực của nàng cái đã.
- Cái này…
Sắc mặt lão có chút hổ thẹn, lão không nghĩ tới người trẻ tuổi này không ngờ không nể mặt mũi cho lão, nói gì thì lão cũng từng là Hải Hoàng, là cha của Hải Hoàng đương nhiệm.
- Khụ.
Ở bên cạnh, Tĩnh Tâm kéo nhẹ Cao Lôi Hoa, ông lão trước mặt này chính là ông nội của nàng. Xem ra ông nội nãy giờ đều núp cạnh đây xem kịch.
Cao Lôi Hoa thấy được thần sắc của Tĩnh Tâm liền bất đắc dĩ thở dài nói với lão:
- Được rồi, lần này ta bỏ qua cho mụ.
Nghe Cao Lôi Hoa nói vậy, sắc mặt lão liền tốt hơn chút.
Chỉ có điều lão không để ý đến đôi mắt của Cao Lôi Hoa chợt lóe lên một tia tà ý. Lão không hề nghĩ đến quan niệm sống của Cao Lôi Hoa.
Tôn chỉ đối nhân xử thế của Cao Lôi Hoa là đem mọi tất cả nguy cơ Ϧóþ ૮ɦếƭ từ trong trứng nước.
Đúng như Cao Lôi Hoa nói, Nguyệt Nại Nhã là mụ đàn bà không có đầu óc, tha cho mụ, sớm muộn gì mụ cũng gây bất lợi cho người thân mình.
Cao Lôi Hoa sẽ bỏ qua mối nguy hiểm tiềm ẩn này sao? Tất nhiên là không! Nếu để mụ ta cuốn khăn gói ra đi mà không bị gì thì Cao Lôi Hoa có mà khóc không kịp đấy chứ! Cho nên, Cao Lôi Hoa sẽ không để mụ ta sống qua ngày hôm nay…