Hoạt tử nhân. (P2)- Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Chúng ta tới Vong Linh thần điện thôi.
Cao Lôi Hoa cười nói:
- Lần trước ở trong này, ta vẫn chưa đi qua Vong Linh thần điện.
- Ân, đi thôi, tôi dẫn cậu đi gặp nữ thần.
Vong Linh Đại trưởng lão hưng phấn nói:
- Cao Lôi Hoa, tôi nói cho cậu biết, nữ thần của chúng tôi rất xinh đẹp!
- Này, lão nói với ta nữ thần có xinh đẹp hay không để làm gì?
Cao Lôi Hoa nhíu mày nói.
- Cậu không phải là ba ba của công chúa điện hạ sao, nên phải có quan hệ với nữ thần chứ.
Đại trưởng lão cười nói.
- Được rồi Đại trưởng lão, loại chuyện này không đừa được.
Cao Lôi Hoa lần này tiến vào Vong Linh cốc chính là để giải quyết quan hệ giữa Tra Lý và Vong Linh Nữ Thần.
- Ba ba, mụ mụ của con rất đẹp, không kém mụ mụ Tĩnh Tâm đâu!
Bảo Bảo bỗng dung ngẩng đầu lên nói:
- Ba ba, ba cưới mụ mụ con được không? Giống như lấy Tĩnh Tâm mụ mụ đó.
- Ặc!
Cao Lôi Hoa đần thối mặt.
- Khặc khặc!
Vong Linh Đại trưởng lão cười sặc.
- Nơi đây cách Vong Linh thần điện khá xa, không bằng cưỡi trên cốt long “Cát Mỗ” của ta đi.
Vong Linh Đại trưởng lão phất tay một cái, trên tay lão liền xuất hiện một thanh cốt trượng nhỏ màu đen.
- Lấy danh nghĩa của ta, bối nạp lôi tư cát mỗ, triệu hồi đồng đội của ta – xuất hiện đi, Cát Mỗ, cốt long triệu hồi!
Cốt trượng của Vong Linh Đại trưởng lão lại vẽ một ma pháp trận phức tạp trên không trung.
- Rống!
Cánh cửa Vong Linh không gian màu đen xuất hiện, cốt long Cát Mỗ vô cùng uy phong chui ra.
- Lên đi.
Vong Linh Đại trưởng lão nói rồi dẫn đầu nhảy lên trên lưng cốt long.
- Ngồi trên người cốt long thật khó chịu.
Cao Lôi Hoa ôm Bảo Bảo nhảy theo, sau khi ngồi xuống nói:
- Lưng của Cầu Cầu nhà ta mềm mại hơn nhiều, ngồi trên cái đống xương cứng rắn này đau hết cả ௱ôЛƓ.
Vong Linh Đại trưởng lão cau mày:
- Muốn ngồi thì ngồi, không muốn thì đi bộ đi.
- Hắc hắc.
Cao Lôi Hoa cười ha ha, ôm Bảo Bảo đặt lên đùi hắn.
Vong Linh cốt long bay lượn một lúc đã tiến tới nơi hắc vụ bao phủ quanh năm.
- Chính là nơi này.
Vong Linh trưởng lão nói với Cao Lôi Hoa.
- Nơi này?
Cao Lôi Hoa nhìn địa phương bị bao phủ bởi hắc vụ, trong không khí tràn đầy Vong Linh khí tức:
- Tầng hắc vụ này dường như là do thần lực hình thành?!
- Đúng rồi.
Vong Linh Đại trưởng lão cảm thán nói:
- Phong ấn này là nhằm vào Vong Linh tộc chúng tôi, không có hắc vụ này, nếu chúng ta bị ánh sáng của phong ấn này chiếu vào sẽ tạo ra thương tổn rất lớn. Vì vậy, để bảo vệ bộ tộc Vong Linh, Vong Linh Nữ Thần đã triển khai thần lực tạo ra hắc vụ để che phủ tòa thần điện này, giúp bộ tộc Vong Linh có khả năng sống sót trong phong ấn này. Nhưng để duy trì tầng hắc vụ này cần rất nhiều lực lượng, nên Vong Linh Nữ Thần thường lâm vào trạng thái ngủ say.
- Bởi vậy, lần trước cứu công chúa, nữ thần mới không xuất hiện?
Cao Lôi Hoa hỏi.
- Chính xác.
Vong Linh Đại trưởng lão nói:
- Phong ấn ૮ɦếƭ tiệt này làm hại bộ tộc Vong Linh chúng tôi.
- Vậy không bằng, lần này các ngươi đi ra cùng hoàng kim sư tộc đi.
Cao Lôi Hoa nói với Vong Linh Đại trưởng lão:
- Dù sao cũng là ra ngoài, không bằng đi chung cho vui.
- Cao Lôi Hoa huynh đệ.
Vong Linh Đại trưởng lão thở dài:
- Hảo ý của cậu, tôi hiểu, nhưng cậu cũng biết rằng, cuộc thần ma đại chiến lần trước, chúng ta đã thua, Vong Linh tộc bây giờ đi ra ngoài chỉ như chuột chạy qua đường, người nào cũng muốn đánh. Vậy cậu bảo chúng tôi ra ngoài làm gì?
Cao Lôi Hoa gật gật đầu, hắn cũng ý thức được chuyện này. Muốn đi ra ngoài Vong Linh tộc phải có thực lực hùng mạnh để không ai dám động đến bọn họ. Nếu không chỉ có thể tìm một địa phương khác ẩn núp.
Trên đại lục, tuy rằng có rất nhiều chỗ có thể trốn được, nhưng khó có thể tìm được nơi nào cho cả Vong Linh tộc ẩn núp mà không bị người ta phát hiện.
“Liệu có chỗ nào không?” Câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong đầu Cao Lôi Hoa. Linh quang chợt lóe, dường như có ý tưởng gì đó, nhưng lại không nghĩ ra. Ở trên trời? Cao Lôi Hoa vỗ vỗ đầu mình, hắn vừa nghĩ đến trên trời. Sống trên trời? Cao Lôi Hoa nghi hoặc nghĩ.
Cốt long lao xuyên qua màn hắc vụ, hạ thẳng xuống dưới.
- Đại trưởng lão và công chúa điện hạn đã trở lại.
Tên hộ vệ Vong Linh thần điện nhìn thấy Đại trưởng lão trở về liền hét to lên.
Đồng thời, từ trong thần điện, một vị nữ tử áo trắng bị một tầng hắc vụ bao phủ chậm chậm bước ra cửa thần điện.
- Mụ mụ!
Nhìn thấy nữ tử áo trắng, Bảo Bảo trong Ⱡồ₦g иgự¢ của Cao Lôi Hoa hưng phấn hét to một tiếng rồi nhảy ra khỏi lòng hắn chạy về phía nữ tử áo trắng.
Cao Lôi Hoa cũng nhìn về phía nữ tử kia.
Theo lời Đại trưởng lão, Vong Linh Nữ thần rất xinh đẹp, Bảo Bảo dường như cũng thừa hưởng sự xinh đẹp đó từ mẫu thân.
Sắc mặt hơi tái nhợt, khiến cho nàng có vẻ đẹp mỏng manh. Có lẽ bởi vì thiếu ánh sáng mặt trời nên da nàng không trắng hồng mà trắng bạch không tì vết, khiến nàng trông càng mềm yếu hơn. Vong Linh Nữ Thần khiến cho người ta có cảm giác rung động lòng người, mong manh dễ vỡ, làm cho người khác có cảm giác thương tiếc.
- Mẹ nó.
Nhìn Vong Linh Nữ Thần, Cao Lôi Hoa khẽ mắng một tiếng:
- Nữ nhân trông ‘yếu’ như vậy làm sao năm xưa Tra Lý có thể nhẫn tâm xuống tay.
Vong Linh Nữ Thần như một cô 乃úp bê bằng thủy tinh, Cao Lôi Hoa thấy, nếu là nam nhân thì chỉ e luôn muốn che chở cho nàng, không nỡ làm tổn thương nàng.
- Bảo Bảo
Vong Linh Nữ Thần dịu dàng ôm lấy con gái, nhẹ nhàng cạ khuôn mặt của mình vào khuôn mặt của nhỏ nhắn của con.
- Đại trưởng lão, vất vả cho ngươi rồi.
Vong Linh Nữ Thần ôm lấy Bảo Bảo rồi nói với Đại trưởng lão.
- Làm việc vì nữ thần điện hạ, thần luôn không do dự.
Vong Linh Đại trưởng lão tôn kính trả lời với Vong Linh Nữ Thần.
- Mụ mụ, đó là ba ba.
Bảo Bảo trong lòng Vong Linh nữ Thần quay đầu chỉ vào Cao Lôi Hoa:
- Ba ba gọi là Cao Lôi Hoa.
Mặt Vong Linh Nữ Thần hơi ửng đỏ lên. Bảo Bảo vẫn là trẻ con, lời của cô bé khiến người khác hao tổn rất nhiều tâm trí.
Cao Lôi Hoa cũng không tránh được xấu hổ, gãi gãi đầu:
- Xin chào, tôi là Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa chìa tay phải về phía Vong Linh Nữ Thần.
- ???
Vong Linh Nữ Thần nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa giơ tay phải ra không biết để làm gì?
- Nữ thần điện hạ, đây là cách chào của quê hương Cao tiên sinh. Cái này gọi là bắt tay!
Vong Linh Đại trưởng lão vội vàng giải thích cho Vong Linh Nữ Thần
- À.
Vong Linh Nữ Thần gật đầu, rồi chìa tay trái của mình về phía Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa cười méo xệch. Tuy rằng Vong Linh Nữ Thần đang ôm Bảo Bảo nhưng dùng tay trái để bắt tay thì… …
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài hình như là nhân loại.
Vong Linh Nữ Thần cẩn thận nhìn Cao Lôi Hoa rồi nói.
- Ân. Có thể coi là nhân loại.
Cao Lôi Hoa cười khổ một tiếng, giờ mình chỉ có thể xem như là nhân loại thôi, bởi bây giờ mình đã thành thần rồi mà.
- Ân, Tiên sinh Cao Lôi Hoa nói rất đúng.
Vong Linh Nữ Thân cười:
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa tuy rằng đã ૮ɦếƭ qua một lần, nhưng lại vẫn còn sống. Tiên sinh thật kỳ diệu.
- Đã ૮ɦếƭ một lần
Nghe Vong Linh Nữ Thần nói, Cao Lôi Hoa run lên, đã ૮ɦếƭ một lần! Chẳng lẽ nguyên nhân chính là nhiệm vụ cuối cùng ở địa cầu sao?
Mình đã ૮ɦếƭ một lần, sao bây giờ vẫn còn sống?
Đây là ý tứ gì?
Cao Lôi Hoa chợt nghĩ đến, mình chính là hoạt tử nhân (xác ૮ɦếƭ sống lại)…