Tĩnh Tâm khẽ lắc đầu rồi đặt bàn tay mềm mại lên mặt của Cao Lôi Hoa.
- Sao vậy?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi.
Tĩnh Tâm vỗ vỗ Cao Lôi Hoa, ý bảo hắn đừng nhúc nhích, sau đó nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt của Cao Lôi Hoa một chút rồi xòe tay ra trước mặt hắn. Ở trên tay Tĩnh Tâm lúc này là một vệt đen.
Cao Lôi Hoa gãi đầu cười cười, vệt đen này chắc là do lúc trước bị đốt trong lĩnh vực “Thần hỏa”.
Tĩnh Tâm mỉm cười với Cao Lôi Hoa, sau đó bế Kim Toa Nhi đưa cho Cao Lôi Hoa.
- Wow, tiểu thư Tĩnh Tâm cười thật xinh đẹp.
Thánh nữ Bích Lệ Ti ở bên cạnh nhìn thấy Tĩnh Tâm tươi cười không khỏi cảm thán, nàng chưa từng thấy qua ai cười xinh đẹp hơn Tĩnh Tâm.
- Hắc hắc, mama của ta tất nhiên là xinh đẹp rồi!
Saga cười hớn hở, nhưng cũng ngay lập tức quay sang nói với Bích Lệ Ti:
- Có điều nụ cười của nàng cũng rất đẹp đấy chứ Bích Lệ Ti, khi nàng cười lên tuyệt đối không kém so với mama ta đâu!
- Sặc!
Cao Lôi Hoa nấc nghẹn một cái. Thằng bé này đúng là tuổi trẻ tài cao, Cao Lôi Hoa vỗ vỗ đầu Saga. Chẳng qua lời khen của Saga thật sự có hiệu quả, từ nụ cười trên mặt của Thánh nữ Bích Lệ Ti là có thể thấy được chiêu vỗ ௱ôЛƓ ngựa này của Saga tuyệt đối là hoàn mỹ.
- Ba, cuộc họp phụ huynh chính thức bắt đầu rồi.
Nguyệt Nhị lay lay tay Cao Lôi Hoa nói.
Cao Lôi gật đầu rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Trước ánh mắt của mọi người, một lão già ăn mặc theo kiểu kiếm sĩ cổ xuất hiện. Nói thật là cuộc họp phụ huynh thực sự là rất nhàm chán! Cuộc họp phụ huynh buổi sáng của Nguyệt Nhị giống hệt như cuộc họp phụ huynh ở địa cầu, lôi thôi phiền hà lại không mang nhiều ý nghĩa thực tế, thiếu chút nữa khiến cho Cao Lôi Hoa ngủ gật.
Lão kiếm sĩ già nua này sau khi đi lên cũng không có nói gì nhiều. Ngay từ đầu chỉ nói vài câu đơn giản, sau đó liền trình bày một số việc chủ yếu liên quan đến học sinh ở trong học viện, giảng giải học sinh cách vận dụng thánh kiếm thuật và đấu khí như thế nào cho tốt nhất.
- Hừ, sao lại là lão.
Nhìn vị đạo sư kiếm sĩ có vẻ già nua kia, Saga thốt lên đầy vẻ bất mãn.
Ngay cả Nguyệt Nhị và Nguyệt Sự ở bên cạnh cũng có vẻ mặt buồn bực.
Nhưng chỉ có Cao Lôi Hoa là thật sự nghe vị lão kiếm sĩ này diễn thuyết, cẩn thận phân tích xem kiếm thuật mà lão kiếm sĩ này lý giải có khác gì so với kiếm thuật ở địa cầu hay không. Theo như những lời trình bày của lão kiếm sĩ này, Cao Lôi Hoa nhận thấy hiểu biết của lão tiên sinh này đối với kiếm thuật đích thực đã đạt tới cấp độ đại tông sư! Cao Lôi Hoa tuy rằng thân mang rất nhiều tuyệt kỹ cùng võ thuật cổ truyền, nhưng chưa từng dạy cho bọn nhỏ nửa chiêu một thức, chủ yếu là vì Cao Lôi Hoa không biết phong cách và trình độ kiếm thuật ở thế giới này như thế nào.
Tuy rằng võ thuật cổ đại rất mạnh, nhưng Cao Lôi Hoa cũng không biết loại này có thích hợp để bọn Saga tu luyện hay không.
Bây giờ nghe được lý giải của lão tiên sinh về kiếm thuật của thế giới này, Cao Lôi Hoa lập tức kích động vạn phần. Đồng thời nhanh chóng suy nghĩ về những luận điểm của lão tiên sinh này đối với kiếm thuật, chuẩn bị bắt bọn Saga tiến hành tu luyện.
Nhưng ngay khi Cao Lôi Hoa cảm thấy lão tiên sinh này thật sự là một vị tông sư, thì lại nghe được giọng nói bất mãn của Saga, Cao Lôi Hoa liền quay sang hỏi:
- Sao thế? Saga?
Không chỉ có Saga, ngay cả Nguyệt Nhị, Nguyệt Sự cũng mang một bộ mặt bực mình.
- Cái lão già này, lần nào lão cũng chỉ nói đến cái lý này luận nọ. Bộ dạng thì tinh thông đạo lý, nhưng trong học viện không ai là không biết lão chỉ là một kiếm sĩ bậc hai! Thật không biết làm sao mà lão lại được làm đạo sư của Học viện Ma Võ Thánh Peter nữa!
Saga có phần khinh thường lão kiếm sĩ này, không chỉ Saga, dường như toàn bộ học viên vũ kỹ bộ đều coi thường vị đạo sư bậc hai này.
Cao Lôi Hoa nhíu nhíu mày, quay sang nhìn Nguyệt Sư và Nguyệt Nhị, phát hiện cả hai đứa cũng mang vẻ mặt này.
Cao Lôi Hoa khẽ thở dài, rồi giọng hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc:
- Mấy đứa nhỏ này, muốn làm người thì phải học cách tôn trọng người khác.
Thấy khẩu khí của Cao Lôi Hoa trở nên nghiêm túc hẳn, ba đứa nhỏ lập tức ngừng ngay vẻ mặt khó chịu lại.
Ngay cả thánh nữ Bích Lệ Ti ở bên cạnh cũng nghi hoặc nhìn về phía Cao Lôi Hoa.
- Hình như, trong cuộc sống thường ngày, ta hơi thiếu giáo dục các con rồi.
Cao Lôi Hoa cười khổ một tiếng, đến dị giới này đã được hai tháng, nhưng do xảy ra quá nhiều chuyện lộn xộn. Đến nỗi hắn cũng không hoàn thành việc giáo dục cho bọn trẻ.
- Ở cố hương của ta, có một câu gọi là tôn sư trọng đạo.
Giọng nói của Cao Lôi Hoa thả lỏng ra, dù sao cũng là do mình chưa dạy bảo tốt, cho nên cũng không thể trách mấy đứa nhỏ này:
- Là một học sinh thì phải luôn tôn kính với đạo sư. Cho dù trình độ vị đạo sư này có không bằng mình.
Cao Lôi Hoa dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đương nhiên, ngoại trừ cái tên khốn Peter Ansfelden lần trước xung đột với Saga ra. Loại người như hắn tuyệt nhiên không được tính là tấm gương tốt về thái độ làm người.
- Đối với một đạo sư, chỉ cần hắn không giống như loại Peter Ansfelden kia. Thì những học sinh như các con phải luôn có thái độ kính trọng.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng xoa đầu Nguyệt Nhị:
- Tôn sư trọng đạo, là gốc rễ của con người. Nhớ rõ chúng ta còn có một câu là “một ngày làm thầy cả đời là cha”.
- Các con, làm người, phải học cách kính trọng người khác. Chỉ có tôn trọng người khác, người khác mới có thể tôn trọng lại mình.
Cao Lôi Hoa nói tiếp:
- Tương tự như thế, muốn được người khác kính trọng, thì phải kính trọng người ta ngược lại.
- Ba, con đã hiểu ra đôi chút.
Saga nghiêm túc đáp. Nguyệt Nhị và Nguyệt Sư cũng gật đầu thật mạnh:
- Bất kể người đó như thế nào, chỉ cần không giống tên Peter Ansfelden kia, chúng con đều phải kính trọng đúng không?
- Cũng có thể hiểu như thế.
Cao Lôi Hoa cười cười, dù sao mấy thứ này không phải chỉ nói dăm ba câu là có thể giải thích được:
- Trước kia không dạy những điều cơ bản cho mấy đứa, đó là lỗi của ta.
Cao Lôi Hoa khẽ nói:
- Từ giờ trở đi, ta sẽ chú ý giáo dục đối với các con. Ta thương yêu các con, không thể chấp nhận người khác động đến một sợi lông của các con. Ta biết ta rất bao che khuyết điểm. Nhưng ta không muốn các con biến thành loại ác bá! Cũng không muốn các con ỷ lại sự bảo vệ của ta mà trở thành bình hoa trong nhà. Bây giờ, đầu tiên các con phải học tôn trọng người khác, bởi vì đó cũng là các con tôn trọng chính bản thân mình.
- Vâng thưa ba!
Ba đứa nhỏ cúi đầu khẽ đáp.
- Tốt lắm, ngẩng đầu lên cả đi. Giờ còn đang trong cuộc họp phụ huynh!
Cao Lôi Hoa xoa nhẹ đầu ba đứa nhỏ:
- Với lại, vì sao các con không thử thay đổi quan điểm, suy nghĩ về những lời của vị đạo sư kiếm sĩ này xem? Bỏ qua thân phận bậc hai, lý giải của lão đối với vũ kĩ của thế giới này, đã tới mức các con không thể tưởng tượng nổi đâu. Nói cách khác, có trời mới biết lão có thực sự chỉ là một vũ giả bậc hai hay không…