Vì để tránh khỏi bầu không khí bạo huyết này, sau khi giao thực đơn cho nhân viên phục vụ, An Nhạc thật tự nhiên nói đến vấn đề liên quan đến các vụ kiện, mặc dù Cố Tử Mặc trả lời rất đơn giản nhưng bất kể cô hỏi cái gì hắn cũng sẽ trả lời cô.
Trời rất nhanh tối đen, thức ăn cũng theo thứ tự được bưng lên.
Thành thật mà nói, bữa cơm này An Nhạc ăn hoàn toàn không biết mùi vị, phải biết rằng khi bạn ăn cơm lại có một vị soái ca dùng đôi mắt hoa đào chuyên chú nhìn bạn, thức ăn có ngon hơn nữa cũng không có mùi vị.
Lúc hắn lái xe đưa An Nhạc trở về, An Nhạc lại nghĩ đến những ảo giác gần đây của cô, nghĩ đến bọn họ đang trong trạng thái nhạy cảm không thể nhạy cảm hơn, hỏng bét không thể hỏng bét hơn, cô rốt cuộc đem lời từ đáy lòng nói ra “Cố luật sư, sau này anh đừng tới trường đón tôi nữa, rất phiền anh, hơn nữa sở sự vụ không chỉ có một mình tôi.”
Cố Tử Mặc híp mắt, trong nháy mắt đem xe dừng lại bên lề đường, tắt máy.
An Nhạc hơi hoảng, đại luật sư không phải tức giận muốn cô ngay lập tức xuống xe chứ?
An Nhạc tự giác đặt tay lên tay cầm cửa xe, đang muốn mở cửa lại nghe thấy thanh âm của Cố luật sư vang lên “Đúng là không chỉ có một mình em, nhưng tôi chỉ muốn làm như vậy với một mình em.”
Tay An Nhạc nhất thời cứng lại, môi của cô mấp máy muốn nói gì đó, nhưng khi tầm mắt nhìn đến cái bóng in trên cửa xe, lập tức nói không ra lời, trong không gian hẹp, cửa kính in rất rõ vẻ mặt của hai người, cô ở phía trước, hắn ở phía sau nhìn cô chăm chú.
Tim chợt đập thật nhanh, nhanh như có ngàn con ngựa chạy loạn, có chút giữ không nổi.
An Nhạc hé môi cười cười lại không giấu được giọng nói phát run “Cố luật sư, anh nói cái gì vậy?”
Cố Tử Mặc nhẹ nhàng nâng chân mày, bình tĩnh đáp “Biểu lộ, nghe không hiểu sao?”
An Nhạc muốn giả bộ hồ đồ cũng không được rồi “Vậy thật xin lỗi, tôi đã có người trong lòng.” An Nhạc vừa nói vừa muốn mở cửa xe, nhưng một cánh tay khác nhanh hơn cô một bước, tay hắn đặt trên lưng cô, một tay khác nắm lấy tay cô, ngăn lại động tác mở cửa xe.
Nhiệt độ tay cùng khí tức trên người hắn đồng loạt đánh tới khiến cho An Nhạc muốn ngất, nhất thời quên tránh thoát khỏi tay hắn, chỉ kinh ngạc nhìn bàn tay sạch sẽ thon dài, xương cốt rõ ràng kia.
“Là ai?” Cố Tử Mặc nhích lại gần An Nhạc, cúi đầu ở bên tai cô hỏi, không khí mập mờ hoàn toàn bạo phát.
Bởi vì bên tai hơi ngứa, lưng An Nhạc khẽ run lên, đầu nghiêng sang một bên tránh một màn làm người ta lúng túng.
“Buông tay.” An Nhạc khẽ quát, đồng thời muốn thoát khỏi cánh tay hắn, nhưng sức lực của đàn ông và phụ nữ mãi mãi cách xa, hắn không buông tay, cô cũng tránh không được.
Nhưng đại khái An Nhạc cũng không hoàn toàn muốn tránh thoát, nếu như thật sự muốn thoát, tay đấm chân đá đương nhiên có biện pháp, cô lại không làm như vậy, là vì sao? Là vì trong lòng có một phần mong đợi sao?
Cố Tử Mặc dựa vào thân thể An Nhạc, đem cô đặt trong phạm vi cánh tay hắn, lại một lần nữa hỏi “Là ai?” Cố chấp muốn biết đáp án, chẳng lẽ cô vẫn còn thích cái tên học trưởng kia sao?
Khoảng cách như vậy càng thêm nguy hiểm, cũng càng thêm mập mờ, hơi thở trên người hắn toàn bộ đều tiến vào mũi cô, làm cho cô không có chỗ trốn.
Tim đập thình thịch……
Cố Tử Mặc cũng giống như vậy, tầm mắt không tự chủ được đặt trên môi An Nhạc, nhưng là hắn muốn biết, không thể nào buông tha.
“Là ai?” Hắn hỏi lần thứ ba, lần này thanh âm mềm nhẹ như đầu độc.
An Nhạc ở khoảng cách gần nhìn gương mặt yêu nghiệt của hắn, thật sự bị bức đến không biết phải làm sao, cắn cắn môi thấp giọng nói “Công Tử.”
Cố Tử Mặc sửng sốt cho là mình nghe không rõ. “Cái gì?”
An Nhạc dùng sức đẩy hắn, cơ hồ là dùng toàn lực hét lớn “Công Tử, tôi nói tôi thích một người tên là Công Tử.” Rống xong, An Nhạc cũng không dám nhìn ánh mắt Cố Tử Mặc, mở cửa xe xông ra ngoài.
Cô sợ nếu cứ tiếp tục ở lại không biết còn phát sinh ra chuyện gì, bởi vì trong nháy mắt đó, cô bị hắn đầu độc. Điều này khiến cho An Nhạc không thể chấp nhận, cô từ lúc nào lại biến thành người hoa tâm như vậy? Tại sao có thể vừa ở trong trò chơi có hảo cảm với Công Tử, vừa ở trong hiện thực có mong đợi với Cố luật sư, chẳng lẽ bởi vì hai người đó cho cô cảm giác giống nhau?
Mà hét ra hai chữ Công Tử xong An Nhạc không cảm thấy giải tỏa, ngược lại có chút thấp thỏm bất an.
Hắn là Công Tử sao?
Sau khi An Nhạc xuống xe liền ngăn một chiếc taxi, nhưng lời nói làm cho người ta nhộn nhạo dường như vẫn còn vọng bên tai, hơi thở của hắn vẫn không tản đi.
Đêm đó An Nhạc ngủ không ngon giấc, hôm sau mang một đôi mắt thâm quầng thật to khiến cô không muốn đi làm, bất kể là vì ngủ không ngon hay là vì muốn trốn Cố Tử Mặc, cảm xúc không muốn đi làm chiếm cứ suy nghĩ của cô.
Nhưng là An Nhạc rốt cuộc không có thói quen để chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc.
Mè nheo một hồi lâu An Nhạc cũng ra khỏi cửa, nhưng thời gian so với bình thường chậm mất nửa tiếng, đi trên con đường quen thuộc, chiếc xe Audi A6 không xuất hiện, trong nháy mắt đó cô không thể nói rõ tâm trạng của mình, là mất mác hay cao hứng, chính cô cũng không biết.
Đến công ty mới phát hiện hắn không có ở đây, bởi vì có vụ kiện mới nên phải ra ngoài lấy bằng chứng.
Vào thời gian nghỉ trưa, trong phòng rửa tay, lúc cô cùng ba vị mỹ nữ trong công ty tám chuyện, không biết là người nào nhắc tới Cố Tử Mặc, nói hắn không dễ ở chung, cô không suy nghĩ nhiều đáp một câu “Cố luật sư cũng không khó ở chung như vậy.”
Cô nàng tiếp tân Triệu Duy liếc cô, cười một tiếng “Đó là vì đối tượng là cô, lúc mấy người bọn tôi mới vào công ty ai mà không ôm ảo tưởng với Cố luật sư, nhưng hiện tại nhìn xem, ba người chùng tôi đều ૮ɦếƭ tâm rồi.”
Các cô ấy vừa nói như thế, An Nhạc lại nhớ đến cô gái lần trước tiếp cận hắn, đúng là Cố Tử Mặc hoàn toàn không thèm để ý, vô cùng lạnh nhạt.
Trợ lý của Tiêu luật sư, Tiểu Chu huých vào người An Nhạc, tò mò hỏi “Vẫn luôn muốn hỏi cô, cô với Cố luật sư làm sao lại cấu kết với nhau vậy, còn vào công ty thực tập, với người nghiêm nghị như hắn, chính sách áp dụng với cô quá buông lỏng.”