An Nhạc chơi trò chơi rất có nguyên tắc, đó chính là không video, không gặp mặt, không yêu qua mạng, nhưng mà cô thiếu chút nữa đã……
Không đúng, không phải như thế.
An Nhạc lập tức lắc đầu, cô tuyệt đối không thích một nhân vật hư cấu, người cô thích là học trưởng, vì cô đem học trưởng với Công Tử kéo lại cùng một chỗ, tưởng tượng là một người nên mới sinh ra ảo giác như vậy.
Vì vậy cô không có thích nhân vật hư cấu, internet là ảo, internet là nhân tố không thể xác định, cô biết rõ như thế cho nên cô tuyệt đối không thích nhân vật hư cấu, tuyệt đối không thể nào!
An Nhạc nói với bản thân, cuối cùng cũng tự mình tin như vậy, mà một khi đã tin chắc rồi, kế tiếp đối với việc nên xử lý sai lầm như thế nào cũng có chút nghiêm túc.
Không sao, không phải chỉ là một cái ID sao, cùng lắm sau này cô không login nữa, nếu muốn chơi thì tạo một tài khoản khác, về phần người kia nghĩ như thế nào cũng không liên quan tới cô, dù sao trong trò chơi người đến người đi là rất bình thường.
Mấu chốt là điện thoại, hắn có số điện thoại của cô.
Chặn số? Hay là đổi số khác?
An Nhạc híp mắt, cầm lấy cái điện thoại đã tắt máy đúng 24 tiếng, vừa mở lên nhìn, có một tin nhắn an tĩnh nằm trong hòm thư, thời gian gửi là 11 giờ 45 phút tối hôm qua, nội dung như bình thường chỉ có hai chữ đó.
Thấy hai chữ này ánh mắt An Nhạc không tự chủ được trở nên dịu dàng, dĩ nhiên cái này chính bản thân cô cũng không biết.
Một lát sau, An Nhạc để điện thoại xuống, chống cằm nhìn khung cảnh mùa xuân bên ngoài cửa sổ, một mình suy nghĩ: hay là trước tiên cứ tỏ ra lạnh nhạt, nếu như bên kia có hành động gì thì chặn số hoặc đổi số mới cũng không muộn.
Về phần học trưởng, không biết chuyện lần này hắn sẽ nghĩ như thế nào? Có đoán được là cô vì hắn mới chạy vào trò chơi không?
Mới nghĩ một chút mà đầu An Nhạc đã to ra rồi, cuối cùng, cô không muốn suy nghĩ nữa, lấy một câu cửa miệng mà kết thúc tất cả: nếu là của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình thì cưỡng cầu cũng vô ích.
Hứa Ngọc biết An Nhạc không có ý định đăng nhập vào trò chơi liền hỏi một câu “Cậu thật sự quyết định như vậy, cậu không có chút cảm giác nào với Công Tử kia sao?”
An Nhạc nhún vai, không chút do dự thuận miệng trả lời “Chỉ là một người không quen biết có cảm giác gì chứ, cậu cũng biết rõ internet giống như một mỹ nhân tuyệt sắc, cái gọi là mỹ nhân như hoa cách tầng mây, vậy cũng chỉ có thể cách tầng mây mà thưởng thức, một khi đến gần, nhất định sẽ gặp ánh sáng ૮ɦếƭ.”
Hứa Ngọc nhìn chằm chằm An Nhạc 30 giây, lắc đầu nói “Cậu đó, không biết nên nói si tình hay là không tim không phổi đây!”
An Nhạc cười “Si tình? Đại Ngọc Nhi cậu đừng đùa tớ, tớ không phải người như vậy.”
Hứa Ngọc cuối cùng hỏi “Cậu không liên hệ với hắn nữa vậy có chơi game nữa không?”
“Nói sau đi” An Nhạc hiện tại vẫn chưa nghĩ đến việc vào trò chơi, nhưng mà người nào đó vẫn thường xuyên online, cô nghiêng về phía Đại Ngọc Nhi, nói “Cậu cũng đừng nói gì với hắn, nếu hắn có hỏi đến tớ thì nói không biết, không rõ lắm hoặc không quen.”
Hứa Ngọc vỗ vỗ vai cô “Yên tâm đi, tớ sẽ không nói một chữ.”
An Nhạc chợt nhớ đến học trưởng liền bổ sung thêm “Còn có học trưởng…….”
“Biết rồi, cậu lo cái gì chứ!”
Mặc dù Đại Ngọc Nhi đã bảo đảm với An Nhạc, mặc dù trong lòng đã hạ quyết tâm, nhưng An Nhạc không có biện pháp hoàn toàn buông xuống, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ không nhịn được muốn vào trò chơi, muốn kiềm chế nhưng kiềm chế không được.
Điều này khiến cho An Nhạc tức giận, đặc biệt là vào buổi tối, hắn lại gửi tin nhắn đến.
[Lại bận rộn không có thời gian vào trò chơi rồi, thật đáng thương!]
Nếu như An Nhạc còn chưa biết được sự thật, thấy tin nhắn này cô nhất định sẽ vui mừng, nhưng bây giờ cô chỉ muốn nói, đáng thương em gái ngươi! Nghĩ đến cái tên này khiến cô quay vòng vòng, cái cảm giác bị người ta đùa giỡn không thoải mái ấy lại bắt đầu xông lên.
Sau đó, An Nhạc bộc phát.
Không có lý nào hắn đối với cô cái gì cũng biết mà cô lại không biết gì về hắn, An Nhạc cắn răng, rất nhanh trả lời tin nhắn
[Em thấy anh mới là đáng thương! Sao vậy? Lên trò chơi không thấy em nên nhớ à?]
Cố Tử Mặc đang uống nước thì nhận được tin nhắn, một ngụm nước suýt chút nữa phun ra, mặc dù sớm biết cô bé này cũng không phải thục nữ thiện lương gì, nhưng nhắn tin với giọng đùa giỡn như vậy vẫn là lần đầu, dù không biết ý đồ của cô, nhưng Cố Tử Mặc từ trước tới giờ vẫn luôn thua người không thua trận.
Hắn đáp lại [Ừ, nhớ em, còn em.]
An Nhạc thấy mấy chữ này, tay run lên, trên mặt có vết đỏ ửng khả nghi, cô như bị phỏng tay lập tức ném di động lên giường, đeo tai nghe vào tập trung nghe nhạc rock.
Nhưng như vậy cũng không thể dập tắt sự khó chịu trong lòng An Nhạc, cô nhìn màn hình, cứ như vậy không chơi thì quá hèn nhát, nói gì đi nữa cô cũng muốn đùa giỡn hắn, nếu không hắn thật cho rằng cô rất dễ bắt nạt.
Dường như tìm được cho mình một lý do, An Nhạc rốt cục mở ra giao diện trò chơi, cô vừa mới login, Công Tử đã gửi tin nhắn đến.
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Đây là dùng hành động trả lời tin nhắn vừa rồi của tôi sao?
Cái rắm! Ai nhớ hắn?
An Nhạc trong lòng nghĩ một đằng lại trả lời hắn một nẻo
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Anh cho rằng phải thì là phải, anh cho rằng không phải thì nó là không phải.
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Lão bà, đáp án này cũng quá khuôn mẫu, cái nào cũng được, nhưng mà, tôi cho rằng phải.
Công Tử nói đến đây sau đó dùng kỹ năng phu thê truyền tống đến trước mặt cô, trên màn hình hai người đứng cùng nhau, mặt đối mặt.
Nhìn xem, thật là tự luyến.
An Nhạc càng xem càng thấy người này đáng giận, cô nhìn nhân vật trên màn hình, trên mặt thoáng qua nụ cười quỷ dị, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím, rất nhanh, một hàng chữ hiện lên màn hình của Cố Tử Mặc
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Chúc mừng, đáp đúng rồi.
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Nhưng mà lão công, hình như anh chưa lần nào bày tỏ với em, hay là lên thế giới bày tỏ với em một lần đi.