Cố Tử Mặc nghe bên trong truyền đến âm thanh ồn ào, không chút hoang mang mở mic nói “Lời bang chủ phu nhân nói chính là lời ta muốn nói, cho nên ta không còn gì để nói nữa.”
Giọng nam trung trộn lẫn với âm điện tử, thanh âm truyền đến có chút từ tính, mọi người nghe thấy giọng nói này, đều hoa hoa lệ lệ 囧.
Đây là cái gì? Phần mềm biến âm?
Cố Tử Mặc làm như không biết mình đã làm gì, còn kỳ quái hỏi “Sao không ai nói chuyện vậy?”
Không Say hận đến muốn cắn khăn tay “Ngươi lợi hại.”
Vòng Tròn cũng theo chân Không Say “Ngươi mạnh.”
An Nhạc đầu đầy hắc tuyến nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao ấn tượng ban đầu cũng giữ vai trò chủ đạo, những tư tưởng đó đã ăn sâu bám rễ, hơn nữa đề tài này cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh đã bị đề tài mới thay thế.
Đặc biệt, khi đề nghị ca hát, An Nhạc không nghĩ tới Không Say hát rất dễ nghe, làm người ta vô cùng thích thú, khiến cho một người ngũ âm không đủ như cô hết sức ngưỡng mộ.
Nhưng mà sau đêm hôm đó mọi người cũng không còn lên YY nữa, nói cho cùng có người thích trực tiếp nói chuyện, có người thích đánh chữ nói chuyện, mà bang nhân vừa vặn lại là người sau.
Thoáng một cái An Nhạc đã tựu trường được nửa tháng, giữa cô và Công Tử trong sinh hoạt thực tế không có nhiều biến chuyển lắm. Trong trò chơi, tài khoản của hai người đều nói cho đối phương biết, người nào rãnh rỗi không có việc gì sẽ mở hai acc, làm nhiệm vụ hằng ngày, đặc biệt là xoát điểm tình duyên.
Ngày hôm đó, sau khi ra khỏi phụ bản, Công Tử đột nhiên nói
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Ở Thạch môn có một chỗ rất tốt.
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Ở đó có gì tốt?
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Chạy hết một vòng ở đó, em mở hai acc ra xem liền biết.
Công Tử không nói hết mà chỉ nói một nửa.
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Lần sau đi.
An Nhạc cho là Bug trong trò chơi, hoặc là cảnh đẹp gì đó nên thuận miệng đáp ứng, song, cô không nghĩ tới mình còn chưa đến được chỗ tốt mà hắn nói, hai người bọn họ đã nháo một trận.
Nguyên nhân là thế này, đêm hôm đó, Không Say với Hoa Dại không login, đội ngũ cố định của bọn họ không thành lập được, trong bang phái cũng có người nhưng cấp bậc không đủ cao, trang bị cũng không đủ mạnh, An Nhạc với Công Tử muốn đi phụ bản cao cấp là chuyện không thể rồi, cho dù có kéo thêm y sư là Đại Ngọc Nhi với kỳ môn là Lâm Biệt cũng vẫn thiếu một lực sĩ da dày, vì vậy chỉ còn một con đường là chiêu mộ.
Đã bốn người rồi, đương nhiên phải chiêu mộ.
Nhưng An Nhạc vừa nhìn thấy lực sĩ được chiêu mộ vào, ánh mắt thiếu chút nữa muốn hỏng, bởi vì người tới gọi là ‘Công Tử là vô song’.
An Nhạc đã từng thấy qua ID này ở trên kênh thế giới thu mua trang bị, lúc ấy cô nghĩ chính mấy người đó đã lấy cái ID này trước, hại cô không thể đạo nhái theo tên Công Tử, cuối cùng phải lấy tên ‘Tôi vì bạn mà đến’.
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: Khiêu chiến Hồ Lô phải không? Vào.
[Đội ngũ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: ………
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Thật đau trứng.
[Đội ngũ] Lâm Biệt không nói yêu: Công Tử, anh em sinh đôi tới kìa.
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: *hắc hắc* ta cũng dùng tên gọi này rồi mới biết được có một vị cao thủ gọi Công Tử Thế Vô Song, vẫn luôn muốn được gặp mặt, hôm nay rốt cục có thể cùng nhau vào phụ bản.
[Đội ngũ] Công Tử Thế Vô Song: Không dám xưng cao thủ, chỉ là một người chơi bình thường.
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: *ngoáy mũi* Ngươi cũng biết khiêm nhường?
[Đội ngũ] Công Tử Thế Vô Song: Ta luôn khiêm nhường, chăng bao giờ kiêu ngạo.
[Đội ngũ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Vào phụ bản rồi lại nói chuyện, đừng lãng phí thời gian.
Đội ngũ truyền tống vào phụ bản Hồ Lô sơn, phụ bản này An Nhạc vô cùng quen thuộc, nhắm hai mắt lại cũng biết phải làm sao. Đội ngũ mới mặc dù tiếp xúc lần đầu nhưng lực sĩ này thao tác không tồi, năm người cũng coi như dễ dàng, vượt qua mà không ૮ɦếƭ lần nào.
Bọn họ tổng cộng đánh ba lần, lần cuối cùng bạo ra được thứ tốt, linh thạch, dùng để hợp thành đồ trang sức, tỷ lệ bạo phát khá thấp, đem đến Thương Thành bán cũng được một trăm vàng, lúc ném điểm thì rới vào túi của An Nhạc, cô đang định nói mình đem đi bán chia tiền thì Công Tử đã lấy tiền phân hết cho bọn họ, mỗi người được mấy khối.
[Đội ngũ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Anh làm gì thế?
[Đội ngũ] Công Tử Thế Vô Song: Hiện tại em không cần bán vội, bởi vì chỉ còn thiếu một mình tôi.
Đổ mồ hôi !©¸®! An Nhạc không biết phải nói gì, cô đã nói không muốn để hắn nuôi, kết quả bây giờ cũng chẳng khác gì bị hắn nuôi, từ bảo thạch, thời trang cho đến thần sủng cao cấp…. từ trên xuống dưới. Mặc dù An Nhạc trong trò chơi cũng kiếm được tiền, nhưng là đã thiếu hắn 45 khối, cộng thêm lần này là thành 60 khối.
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: nhớ, 60 khối rồi, em sẽ trả từ từ.
Cố Tử Mặc cười, cũng không nói cho cô biết, hắn thích cô thiếu hắn.
Lúc ‘Công Tử là Vô Song’ đi đều cùng bọn họ thêm bạn tốt, An Nhạc cũng thuận tay thêm người này vào danh sách bạn bè, dù sao có bạn là lực sĩ, bất kỳ ai cũng không ngại nhiều, nghề nghiệp này khi mới bắt đầu luyện cấp cũng giống như y sư, vô cùng đau trứng, giống như một con rùa không ai thèm tổ đội. Nhưng chỉ cần người ta kiên trì đi tiếp, trang bị giai đoạn sau vô cùng trâu bò, vào phụ bản rồi ngươi là lớn nhất.
Bởi vì đi phụ bản cần lực sĩ là sự thật, đương nhiên nếu ngươi mở acc cấp 80 đi phụ bản cấp thấp thì không cần.
Cứ như vậy, An Nhạc thêm bạn tốt ‘Công Tử là vô song’, chính cô cũng không biết bản thân ở trong trò chơi quanh đi quẩn lại một vòng, mất hết nửa năm mới chân chính gặp được người thật sự khiến cô quyết định vào trò chơi này, cho nên mới nói, duyên phận a, thật kỳ diệu!
Ngươi sẽ không biết được ở năm tháng nào đó gặp được người kia, nhưng vì một chuyện nho nhỏ lại khiến cả cuộc đời thay đổi.
[Đội ngũ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: *mắng* Đại Ngọc Nhi, cậu không thể chỉ lo cho chồng mình được, nhất định phải thêm máu cho tớ biết không?
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: *liếc* tự mình uống máu, đây là trừng phạt cậu.
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: Đại Ngọc Nhi?
Đã sửa bởi Nguyệt Dao lúc 10.04.2016, 19:57.
Tìm kiếm với từ khoá: 10.04.2016, 19:55 Nguyệt Dao Free ED/WT Developer Ngày tham gia: 08.01.2015, 18:19
Tuổi: 16 Re: [Hiện đại, Võng du] Cực Phẩm Công Tử - Công Tử Vô Song - Điểm: 10 Cực Phẩm Công Tử – Chương 82
Tiêu Thịnh nghe gọi thế liền chợt nhớ tới một người, hắn từng nghe thấy An Nhạc gọi một cô bạn của mình như vậy, cô gái đó hình như tên Hứa Ngọc, hắn không khỏi nhíu chân mày, sao lại trùng hợp như vậy? Hai người bọn họ đã sớm vào trò chơi, hơn nữa An Nhạc đã kết hôn rồi?
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Ừ, sao vậy?
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: Hứa Ngọc? Học đại học X?
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: *kinh ngạc* ngươi biết ta? Ngươi là ai vậy?
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Học cùng trường phải không?
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: Anh là Tiêu Thịnh, lần trước không phải đã nói anh ở Server này sao, gọi Công Tử là vô song.
“Cái gì? Tiêu Thịnh?” Hứa Ngọc thất thanh kêu lên, thoáng quay đầu nhìn về phía An Nhạc hỏi “An Nhạc, cậu kết hôn với Công Tử Thế Vô Song kia không phải là Tiêu Thịnh sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
An Nhạc nhìn thấy câu nói kia trên màn hình đã sớm ngây người, cũng không trả lời vấn đề của Hứa Ngọc.
“Không, không phải đâu!” Hứa Ngọc thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay bạch bạch gõ chữ.
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: đừng nói giỡn a!
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: *lau mồ hôi* anh không có đùa, lúc trước chẳng phải còn gặp hai người ở cổng trường sao?
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi:……
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: Tụi em vào trò chơi lúc nào thế, nhìn bộ dạng chắc cũng chơi lâu rồi phải không, đều đã mãn cấp!
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Ừ, cũng được một thời gian rồi.
Tiêu Thịnh đem tầm mắt dời đến nhân vật nữ có ID ‘Tôi vì bạn mà đến’ trên màn hình, chần chờ một chút rồi hỏi
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: ‘Tôi vì bạn mà đến’ là An Nhạc phải không?
Câu hỏi này cuối cùng cũng khiến cho An Nhạc hoàn toàn hồi phục tinh thần, nhưng cô cũng không có trả lời mà lập tức logout.
Bạch quang chợt lóe, hai người kia nhìn thấy trên màn hình không còn bóng dáng của An Nhạc, Hứa Ngọc cũng biết được chút chuyện nên có thể hiểu tâm tình của An Nhạc lúc này, nhưng Tiêu Thịnh thì lại chẳng biết có chuyện gì xảy ra.
Tình huống này Hứa Ngọc giải thích cũng không được mà không giải thích cũng không được, cô nhìn lực sĩ trên màn hình, thở dài
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Cô ấy chắc đang bị đả kích.
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: ???
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Học trưởng, anh dùng đầu óc thông minh của mình suy nghĩ một chút, em chỉ có thể nói như vậy, đi trước.
Hứa Ngọc đánh xong mấy lời này cũng logout, chỉ còn Tiêu Thịnh nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người, muốn hắn suy nghĩ một chút?
Hứa Ngọc rời khỏi trò chơi, nghiên người nhìn về phía An Nhạc, chỉ thấy cô ấy úp mặt xuống bàn, xem ra bị đả kích không ít! Hứa Ngọc đi tới nắm lấy vai An Nhạc nói “Hiểu lầm thôi mà, cũng không phải chuyện gì quá lớn, giải thích rõ là được, không cần phải lo lắng.”
An Nhạc cũng nghĩ như vậy, đúng thật hiểu lầm cũng không phải chuyện lớn, nhưng mà cô thật sự bị đả kích, cô vậy mà lại đi nhận nhầm người, ‘Công Tử là vô song’ mới là học trưởng, còn ‘Công Tử Thế Vô Song’ chỉ là người xa lạ?
An Nhạc ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra một nụ cười “Tớ không sao, chỉ là đầu óc tạm thời có chút hỗn loạn, để cho tớ suy nghĩ một lát.”
Hứa Ngọc nhìn thấy bộ dạng của An Nhạc như vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa.
An Nhạc suy nghĩ thật lâu, bản thân vì sai lầm ngu ngốc này mà xấu hổ vô cùng, cô đi hỏi ID rồi tự mình lí giải, cũng không hỏi xem mấy chữ kia viết như thế nào, phải biết rằng văn tự Trung Quốc bác đại tinh thâm a! Kết quả chỉ vì sai một chữ mà lệch đi xa như vậy, uổng cho cô học khoa văn học, thật là mất thể diện mất đến nhà bà ngoại luôn rồi. Hơn nữa cô cũng đã từng hoài nghi, nhưng lại vì một câu ngu ngốc mà cho rằng hắn thật sự là học trưởng, lúc này nhớ tới, cô từng gọi hắn là học trưởng, hắn bảo cô không được gọi là học trưởng, gọi Công Tử, cái Bug rõ ràng như vậy mà cô lại không chú ý tới, cô là kẻ ngu sao? Cô nhất định là kẻ ngu rồi!
Còn có lúc kết hôn? Còn có số điện thoại? Còn có lúc lên YY?
An Nhạc càng nghĩ càng tức, chuyện này đúng là do cô sai trước, chẳng thể trách bất cứ ai, nhưng hắn rõ ràng biết cô nhầm, tại sao lại không nói cho cô biết? Còn ngầm tra xét tư liệu của cô, để cô tiếp tục nhầm lẫn.
An Nhạc mỗi lần kích động đều sẽ làm một ít chuyện não tàn, cô lấy di động ra muốn gọi điện thoại mắng chửi hắn, nhưng khi điện thoại hiện lên phím số, lý trí rốt cục cũng quay trở về, vì vậy An Nhạc nhìn số điện thoại, cuối cùng cũng không có gọi đi.
Bình tĩnh, bình tĩnh, cô nhất định phải bình tĩnh suy nghĩ xem làm thế nào mới là tốt nhất……
Cả một đêm An Nhạc đều tắt di động, sau đó cũng không có lên trò chơi, một mình chạy tới QQ đánh địa chủ, 11 giờ đêm nằm trên giường, rõ ràng trong đầu tự nói không suy nghĩ, nhưng lại không khỏi nhớ đến mấy cái tin nhắn đêm nào cũng gửi tới.
Tối nay, hắn có gửi nữa hay không?
Trước lúc ngủ cùng hắn nói câu “ngủ ngon” , đây dường như đã thành một thói quen!
Hiện tại, sự thật tàn khốc nói cho An Nhạc biết, người cùng cô mỗi đêm liên lạc chỉ là một người xa lạ, học trưởng trong tưởng tượng của cô không hề tồn tại, mọi hình ảnh liên quan đến “học trưởng”, tất cả mọi thứ đều là do cô vọng tưởng, cái này làm sao mà có thể chấp nhận được đây? Aaaaaaaaaaaa! Cô sắp điên rồi……
Kết quả là đêm nay An Nhạc mất ngủ, lăn qua lộn lại đến gần sáng mới chợp mắt được một lúc, buổi sáng rời giường vác theo đôi mắt gấu mèo (O.O), còn bị chị em trong phòng cười nhạo một hồi nói cô nhất định là mộng xuân, chẳng những mộng xuân mà còn là buông thả quá độ.
An Nhạc cũng muốn nghĩ tất cả chỉ là giấc mơ, rất đáng tiếc hết lần này đến lần khác đều không phải mơ mộng! Sự thật chính là An Nhạc cô đi quyến rũ nhầm người, còn cùng người ta kết hôn trong trò chơi, quan hệ cũng mập mờ không rõ, chỉ thiếu không có tiến vào thực tế.
Oh, ông trời muốn đùa giỡn cô sao? An Nhạc im lặng nhìn trời, mặt đầy hắc tuyến…….