An Nhạc không nghĩ tới rất nhanh cô lại tiếp tục nhận được hoa, hơn nữa lần này không chỉ có một đóa mà là cả bó to, người tặng là Tô Kiệt, một bạn học nam thời trung học, cậu bạn này hay xấu hổ, nghe người khác nói hắn thích cô nên cũng có chút ấn tượng.
Nhưng là theo lời Đan Đan, Tô Kiệt có mặt ở đây, cũng không quên mất cô, còn đứng trước bao nhiêu người đem hoa đưa đến trước mặt An Nhạc.
Mọi người xung quanh liền trở nên ồn ào, điều này làm cho cô cảm thấy không nhận cũng không được mà nhận cũng không xong. Nhưng An Nhạc luôn là người có nguyên tắc, nếu như đã xác định bản thân không thể cùng đối phương phát triển tới vậy thì không nên cho hắn bất cứ hy vọng gì, không quyết đoán rồi tự cho là mình ôn nhu, như vậy mới thật sự là tàn khốc.
Vì vậy, An Nhạc nhìn hắn, lấy ra bông hoa hồng nãy giờ vẫn cắm nghiêng trong túi, giơ lên trước mặt hắn, khẽ mỉm cười nói “Tớ có bạn trai rồi.”
An Nhạc có thể nhận hoa hồng người lạ tặng nhưng tuyệt đối không thể nhận của Tô Kiệt. Lời An Nhạc vừa nói ra khiến mọi người đang ồn ào toàn bộ đều ngừng lại, Tô Kiệt quay đầu nhìn về phía Đan Đan, có chút kinh ngạc cũng có chút không giải thích được, không phải cô ấy nói An Nhạc vẫn chưa có bạn trai sao? Đan Đan nhìn ánh mắt của hắn liền tỏ vẻ mình không biết, mặt Tô Kiệt nhất thời trở nên gượng gạo.
“Thật ngại quá.” Hắn vừa nói vừa rút hoa hồng về, lặng lẽ đi sang một bên.
Mặc dù An Nhạc cảm thấy rất có lỗi, nhưng vẫn thầm nghĩ thật may mắn lúc nãy không có vứt đóa hoa này đi, thuận tiện làm bia đỡ đạn.
Vì An Nhạc cự tuyệt nên không khí có chút cứng ngắc, nhưng mọi người nói chuyện một hồi, không khí nhanh chóng điều tiết trở lại, ngồi được nửa buổi, cô tìm một cái cớ rời khỏi nơi tụ họp.
Trời tối rồi nên không có giao thông công cộng, vì vậy An Nhạc không thể làm gì khác hơn là bắt một chiếc taxi. Trên xe, An Nhạc nhàm chán nhìn điện thoại di động, lúc cô đang do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho Công Tử hay không thì hắn đã gửi tới trước, An Nhạc thề rằng cô chưa bao giờ cảm thấy tiếng chuông báo tin nhắn lại dễ nghe như lúc này, cô nhanh chóng mở ra đọc, là một tin chúc mừng ngắn gọn đơn giản.
[Lễ tình nhân vui vẻ!]
An Nhạc nhanh chóng hồi âm giống y vậy [Lễ tình nhân vui vẻ!]
Cố Tử Mặc thấy cô trả lời, lại nổi lên ý định đùa giỡn.
[Nương tử nhà ta không có login, đến chỗ nào vui vẻ rồi?]
An Nhạc thấy tin nhắn này, tâm tình vui sướng khóe môi cũng không giấu được nụ cười, cô cắn cắn môi, trả lời [Anh đang online?]
[Đương nhiên rồi]
[Chờ một chút, em online rồi sẽ tìm anh]
[Tôi đợi em]
Tôi đợi em….. tôi đợi em…..
Trong đầu An Nhạc lặp đi lặp lại ba chữ vừa rồi, cô vừa xuống taxi liền chạy đến một tiệm net gần nhà, lấy tốc độ nhanh nhất mở máy đăng nhập vào trò chơi, quả nhiên trên giao diện nhân duyên báo phu quân của bạn Công Tử Thế Vô Song online.
An Nhạc vừa lên, Công Tử đã dùng kỹ năng vợ chồng trong nháy mắt xuất hiện trước mặt cô.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: tới rồi.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Ừ.
[Hệ Thống] Công Tử Thế Vô Song phát yêu cầu giao dịch với bạn.
An Nhạc mở ra xem, bên trong là một quả trứng Phi Hình Kỵ Sủng, đây là tiên hạc lần trước cô nhìn thấy, rất đẹp, trong Thương Thành chỉ bán tối đa 300 con, ngay cả có tiền cũng chưa chắc mua được, An Nhạc không nghĩ tới Công Tử lại mua được đưa cho mình.
Mồ hôi, An Nhạc cùng hắn kết hôn trên trò chơi không phải vì muốn mấy thứ này, cô chơi game vẫn luôn muốn tự lực cánh sinh, cho nên khi nhìn thấy mấy cô gái lên kênh Thế Giới van cầu bao nuôi, cô cảm thấy chơi trò chơi như vậy còn ý nghĩa gì nữa chứ. Hơn nữa lần trước đã nhận lễ bao kết hôn của hắn, lần này như thế nào cũng không thể nhận, vì vậy An Nhạc điểm cự tuyệt.
Công Tử nhìn cô, trên đầu nhảy lên một hàng dấu chấm hỏi.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Anh đem đi bán đi, em không cần đâu.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Đây là quà lễ tình nhân cho em.
Công Tử nói xong lại phát ra yêu cầu giao dịch, An Nhạc bấm cự tuyệt thêm lần nữa.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Quà lễ tình nhân này cũng quá quý trọng đi.
Cố Tử Mặc nhìn mấy lời trên màn hình, khóe môi nâng lên một nụ cười
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Em không lấy, vậy chỉ có thể bỏ đi.
Hmm? An Nhạc thấy hắn nói như vậy, đầu óc lại nhớ đến tình cảnh buổi chiều, cô chuyển tầm mắt nhìn hoa hồng trong túi xách rồi lại nhìn Công Tử thân mặc hồng y trên màn hình, đôi mắt khẽ híp, trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Cố Tử Mặc không cần nhìn cũng đoán được vẻ mặt người bên kia, nếu như hắn gợi ý thêm chút nữa cô khẳng định sẽ đoán được, nhưng mà thời cơ còn chưa tới, hắn không nghĩ sẽ để cô biết sớm như vậy, cho nên Cố Tử Mặc ở trên kênh phụ cận gõ một câu.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Sao vậy? Ngốc rồi? Tôi nói đùa thôi.
An Nhạc rốt cục có phản ứng, trên mặt nổi đầy hắc tuyến.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Lão đại, anh đừng làm em sợ, em rất nhát gan.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Vậy bây giờ em có lấy hay không.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Em lấy, được rồi chứ.
Cuối cùng An Nhạc từ trong tay hắn thu về trứng kỵ sủng, sau đó đem trứng mở ra, lúc đã ngồi trên lưng tiên hạc An Nhạc phải công nhận hình ảnh như vậy thật đẹp, cô xoay người mời Công Tử lên tọa kỵ.
Nhất thời, trên màn hình xuất hiện hai người mặc hồng y thân mật ngồi trên tiên hạc màu trắng, bởi vì quan hệ phu thê nên hình ảnh giống như Công Tử ngồi phía sau ôm lấy cô, cô khẽ mỉm cười nhìn phong cảnh phía trước hỏi
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Hiện tại đi đâu?
Bởi vì kỵ sủng là của An Nhạc nên người thao tác cũng là cô.
Cố Tử Mặc cũng không có ý kiến.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Em quyết định đi.
Cô quyết định? An Nhạc nhướn mày
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Anh chắc chắn?
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Đương nhiên.
Nghe vậy An Nhạc khí phách vỗ иgự¢, vô cùng đàn ông nói
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Được rồi, nếu như anh không hối hận vậy theo gia đi!
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Được.