Này có xem như là muốn thông đồng không? Được rồi! Cho dù thế nào đi nữa thì cô cũng đã có số điện thoại của hắn.
An Nhạc lưu số vào trong điện thoại của mình, ở chỗ điền tên, cô suy nghĩ một chút cuối cùng nhập vào hai chữ Công Tử chứ không phải học trưởng, nếu như hỏi cô lý do, cô cũng không thể nào giải thích rõ ràng.
Rất nhanh, An Nhạc liền gửi qua cho hắn một tin nhắn, nếu cho là cô sẽ gửi đi những lời khách khí, vậy thì sai lầm rồi, cơn tức của cô còn chưa có tiêu tan đâu!
[Cứu cái quỷ ấy, nếu không tại ngươi, ta phải đi vào đây sao?]
[Không phải ta đã cảnh cáo rồi sao?]
[Vậy ngươi phải nói nghiêm trọng một chút, gì mà chịu trách nhiệm….ai mà hiểu được.]
[Ta cho rằng mình đã nói rất nghiêm trọng.]
[Nói thật đi, có phải ngươi lại giở trò quỷ không?]
[Ta cũng hy vọng là thế, nhưng rất tiếc lần này không phải.]
[Thôi đi, lười cùng ngươi cãi, ngươi nói cứu, vậy cứu bằng cách nào?]
[Đương nhiên là ςướק ngục, nếu không làm sao cứu.]
“ςướק ngục”, An Nhạc đương nhiên biết, trong hệ thống Thiên Lao, người chơi có thể ςướק ngục, nhưng là NPC ở đây trâu bò như vậy, một hai chiêu là Gi*t ૮ɦếƭ một người chơi, làm sao có thể cứu người ra? Cô đối với lần ςướק ngục này vô cùng nghi ngờ.
[Thôi đừng lãng phí tính mạng, hai ngày này vừa lúc ta có thể chuyên tâm học tập.]
[Ngươi còn đang đi học?]
Tim An Nhạc nhất thời lộp bộp nhảy lên, cô thiếu chút nữa để lộ ra bí mật lớn của mình rồi, nhưng mà lúc trái tim đang loạn nhịp, cô lại có cảm giác mâu thuẫn, cái loại cảm giác phức tạp vừa muốn cho đối phương biết thân phận của mình lại vừa không muốn để hắn biết.
[Cứ cho là vậy đi!] An Nhạc trả lời qua loa.
Bên kia chưa có trả lời, An Nhạc để điện thoại xuống, điểm chuột mở ra những tin nhắn riêng khác, đám người Không Say, Vòng Tròn với Hoa Dại bảo cô đừng lo lắng, mau lên YY, Cuối Thời Thức Tỉnh cũng nhắn tin bảo cô lên YY.
An Nhạc thu lại giao diện trò chơi, sau đó đăng nhập YY, tìm thấy kênh bang phái liền đi vào, bên trong vô cùng náo nhiệt, cô vừa vào liền nghe được thanh âm trầm ổn của Cuối Thời Thức Tỉnh.
Cuối Thời Thức Tỉnh: “Lão An tới rồi!”
Hoa nhà không thơm bằng hoa dại: “Lão An , nói chuyện, mau nói chuyện, nói một chút cảm nhận của ngươi, nhìn thấy tin tức kia có cười điên không?”
Đây là lần đầu tiên cô nghe được thanh âm của Hoa Dại, nói như thế nào nhỉ…..có cảm giác rất đàn ông.
An Nhạc nhớ đến lần đầu tiên gọi hắn là Hoa Dại, hắn tức đến dựng râu trợn mắt, không cho cô gọi cái tên này, bởi vì người khác đều gọi hắn là Không Bằng, chỉ có một mình cô gọi hắn Hoa Dại, nhưng mà gọi lâu rồi cũng đã thành thói quen.
An Nhạc đương nhiên không thể nói chuyện, chỉ cần nói ra một chữ thôi cũng sẽ bị phát hiện, vì vậy cô ở trong khung chat đánh ra một hàng chữ
Tôi Vì Bạn Mà Đến: Được rồi, đừng đùa ta nữa.
Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: “đánh chữ cái gì, mau nói chuyện.”
Tôi Vì Bạn Mà Đến: Mic của ta hư rồi.
Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: “Muốn lừa ai, Lão An, ngươi không xem chúng ta là anh em!”
Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: “Đừng nói với ta ngươi đang thẹn thùng nhé?”
Tôi Vì Bạn Mà Đến: Được rồi, ta không tiện nói chuyện.
Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: “Không tiện? Sao lại không tiện?”
Tôi Vì Bạn Mà Đến: Người nhà ngủ, sợ đánh thức.
Hoa nhà không thơm bằng hoa dại: “Cắt, Công Tử đâu rồi, còn chưa online sao?”
Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: “Hắn nói sẽ tới ngay.”
Trong tai nghe lập tức vang lên thanh âm lão bà của Cuối Thời: “Công Tử luôn luôn thần bí rốt cục cũng chịu lên YY, thật không dễ dàng.”
Sau đó lại có thanh âm của một MM: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Tiếp theo là một giọng nam: “Công Tử là nhất, chúng ta thật giống như không tồn tại.”
An Nhạc cười cười nghe mọi người ngươi một câu ta một câu nói chuyện phiếm, sau đó chậm rãi mở diễn đàn game ra dự định xem chút tin tức, vậy mà vừa mới điểm vào mục công cộng liền nhìn thấy ảnh chụp sự kiện của cô dán ở đầu trang.
Thời đại này, thông tin thật là nhanh!
An Nhạc lắc đầu lười xem bài viết, dù sao cũng chỉ đơn giản là vài cái phản ứng, giống như kênh thế giới lúc trước thôi.
Lúc này, trong tai nghe vang lên thanh âm của Hoa Dại: “Công Tử lên rồi.”
Lên rồi? Sắp được nghe thanh âm của học trưởng sao?
Tim An Nhạc lại bắt đầu loạn nhịp, mở YY liền nhìn thấy acc Công Tử xuất hiện trong một chuỗi tên bên góc trái.
Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: “Công Tử mau nói, làm sao ςướק ngục, tới chỉ huy sao?”
Công Tử Thế Vô Song: Muốn cùng nhau ςướק ngục phải nhảy qua kênh phụ bản.
Công Tử không nói chuyện, lời này là đánh trong khung chat gửi đi.
Hoa nhà không thơm bằng hoa dại: “Này này, có lầm hay không, đánh chữ chỉ huy?”
Lão bà Cuối Thời: “Công Tử thật không phúc hậu!”
Mà lúc này Công Tử Thế Vô Song đã đi trước một bước nhảy qua, trong YY mặc dù còn có người nói chuyện, nhưng rất nhanh đám người Không Say đều nhảy tới kênh phụ bản, vợ chồng Cuối Thời cũng nhảy, An Nhạc đương nhiên nhảy theo.
Công Tử Thế Vô Song: Cuối Thời, cho ta quyền quản lý viên.
Sau đó An Nhạc nhìn thấy Công Tử trở thành quản lý viên, sau đó nữa, cô bị đá ra ngoài, An Nhạc trợn tròn mắt, hắn đang làm cái gì a?
An Nhạc bất mãn gửi tin nhắn cho hắn
[Ngươi đá ta ra ngoài làm cái gì?]
Lần này hắn trả lời lại rất nhanh
[ςướק ngục là cơ mật, không thích hợp cho ngươi nghe]
Không thích hợp? An Nhạc muốn té xỉu, không nghe thì không nghe, cho là cô thích nghe à! An Nhạc hoàn toàn thoát khỏi YY, một mình đi dạo thiên nhai tìm thú vui.
Cùng một thời gian, trong YY Không Say hỏi Công Tử: “Sao lại đá Lão An ra ngoài?”
Công Tử Thế Vô Song: “Hắn tạm thời không thích hợp ở trong này”
Nếu bây giờ để cho An Nhạc nghe thấy tiếng của hắn, nhất định sẽ bị dọa chạy, hắn còn chưa muốn hù dọa cô.
Hoa nhà không thơm bằng hoa dại: “Sao không thích hợp? Lão An không phải là 007 đấy chứ?”
Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: “Hắc hắc hắc……Hai người này có JQ.”
Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: “Lão An cùng Công Tử, wow, Công Tử ngươi còn cao tay hơn ta nữa, ta không phát hiện a, ngươi là thích nam nhân!”
Công Tử Thế Vô Song: “Ngươi cũng muốn bị đá ra ngoài?”
Rốt cục trong YY cũng an tĩnh lại, toàn bộ chờ Công Tử chỉ huy ςướק ngục.
Chiều nay, trận ςướק ngục vô cùng thành công, còn bị người ta quay clip lại tung lên diễn đàn, trở thành clip nóng nhất năm nay.
Tất cả người chơi xem qua đều nhớ kỹ bóng dáng đám người Công Tử, nhìn 8 người bọn họ di chuyển tài tình, trên dưới phối hợp, Gi*t qua tầng tầng lớp lớp NPC cường đại, xông vào Thiên Lao, mỗi người đều hưng phấn tự mình trãi qua. Mà khiến cho người chơi giật mình chính là chiêu thức cuối cùng của Công Tử, di chuyển thần tốc, vô thanh vô tức xuyên qua mấy NPC trọng yếu, nhưng đây không phải mấu chốt, mấu chốt là hắn còn đồng thời hạ độc mấy NPC, cuối cùng dùng một cái kỹ năng liền giải quyết hết mấy tên này. Trên cơ bản, bất kể là thao tác, hay lợi dụng Bug của trò chơi hắn đều phát huy cực đỉnh, tóm lại một màn này đều khiến mọi người mở mang kiến thức.
Hình ảnh cuối cùng trong đoạn clip là cảnh trong Thiên Lao tăm tối, bạch y công tử vươn tay về phía thiếu niên áo xanh, dừng lại thành vĩnh viễn.
Hình ảnh này khiến đám hủ nữ trong trò chơi hoan hô, YY thành nhiều câu chuyện xưa. Hủ nữ cao hứng thì mấy cô gái bình thường lại mất hứng, phỉ nhổ nói ‘Tôi Vì Bạn Mà Đến’ không phải là nữ, nếu không sẽ là một màn anh hùng cứu mỹ nhân tốt đẹp rồi, mà đám con trai lại vô cùng xúc động trước tình anh em của bọn họ, dù sao mỗi người nhìn thấy khác nhau, vĩnh viễn chỉ chú ý đến thứ mình cảm thấy hứng thú.
Lúc ấy, khi An Nhạc nhìn thấy Công Tử Thế Vô Song đứng trước mặt mình, thật không biết nên nói cái gì, đặc biệt là đầu hắn hơi nghiêng vươn tay về phía cô, cười nói
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Ta tới rồi.
An Nhạc chợt nhớ tới một câu nói: Ý trung nhân của ta là một anh hùng cái thế, có một ngày hắn đạp trên bảy sắc cầu vồng tới cưới ta….
Kháo! Rõ ràng chỉ là trò chơi sao lại trở nên giống thật tới vậy, An Nhạc nắm tay của hắn mượn lực đứng lên, đầu khẽ nghiêng về phía bên kia.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Ta thấy được!
Cố Tử Mặc nhìn thấy phản ứng của cô, ở sau màn ảnh cười
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Ừ, đi ra ngoài.
Cố Tử Mặc vừa nói đồng thời đuổi hết mấy kẻ muốn xem trò vui ra xa.
An Nhạc điểm đi theo, yên lặng đi phía sau hắn ra khỏi Thiên Lao, nhìn thấy màn ảnh bỗng nhiên phát sáng, An Nhạc giải trừ đi theo, ở trên kênh phụ cận gõ một hàng chữ
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Đừng cho là ta sẽ cảm tạ ngươi, chính là ngươi hại ta.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Không cần ngươi cảm tạ, chỉ cần ngươi chịu trách nhiệm.
An Nhạc đầu đầy hắc tuyến, bây giờ còn muốn cô chịu trách nhiệm?
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Được rồi, để ngươi Gi*t lại, ta sẽ không động.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Không phải chịu trách nhiệm như vậy.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Vậy muốn như thế nào?
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Còn chưa nghĩ ra, nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi biết.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Cút, nghĩ hay quá nhỉ.
An Nhạc tức đến ngứa răng, lúc trước còn ngượng ngùng, cảm động, bây giờ đã bay hết đến chân trời rồi, cái người trước mắt này như ma quỷ, tính cách hắn trong hiện thực nhất định không phải chân thực là hắn.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Nghĩ hay cũng là một chuyện tốt.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến:………
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Phải logout rồi, ngày mai gặp.
Cắt, ai muốn gặp hắn ngày mai chứ, An Nhạc căm giận gõ bàn phím
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Tạm biệt, cộng thêm vĩnh viễn không gặp.