Cô thất tình rồi! Trong phòng ký túc xá, An Nhạc không hề hay biết mình đã hoàn toàn, hoàn toàn bại lộ, sau khi logout acc bên kia, An Nhạc tiếp tục chơi acc ‘Tôi Vì Bạn Mà Đến’, gửi một tin nhắn cho Công Tử.
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Đối kháng xong rồi hả? Đi Trùng Cốc.
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Được.
Rất nhanh năm người trong đội cố định liền tập họp đủ, như bình thường đi vào phụ bản, như bình thường cãi nhau trên kênh đội ngũ.
An Nhạc nghĩ hiện tại cô chỉ cần an tâm đợi đáp án, song cô không đợi được đáp án mà lại thu được một tin dữ, học trưởng sẽ đến đơn vị thực tập trình diện, sẽ rất ít xuất hiện ở trường học.
Mọi người nói xem, trường học rộng lớn như vậy cơ hội gặp được đương nhiên không nhiều, lúc trước đã ít bây giờ còn muốn ít hơn.
Hiện tại mục tiêu của cô càng ngày càng xa vời!
Hơn nữa nghe người ta nói nơi hắn đến là đài truyền hình XX.
Nghe người ta nói là hắn dựa vào quan hệ mới có thể đến đó.
‘Nghe người ta nói’, tất cả đều là nghe người ta nói, không có bất kỳ cái nào là An Nhạc nghe được từ trong miệng của hắn, rất buồn cười phải không? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, học trưởng với cô nửa xu quan hệ cũng không có, người ta đương nhiên cũng không có nghĩa vụ phải nói với cô, không đúng sao?
Ai bảo em gái ngươi muốn yêu đơn phương, muốn tự mình đa tình! Này không phải tự mình chịu tội sao? Thật may mắn là An Nhạc chạy vào trò chơi quyến rũ, không có trực tiếp đi bày tỏ, nếu không sẽ rất bi kịch!
Mặc dù sau khi biết được tin tức này An Nhạc ngồi tự giễu mình một phen, nhưng khi cô đi trên đường nhìn thấy sân trường quen thuộc, nhìn thấy hàng cây vào màu đông vẫn xanh um tươi tốt, trong đầu không khỏi hiện lên những hình ảnh khiến cô động tâm.
Dưới bóng cây, trên đầu cô gái mắc chiếc lá mà không hay biết, người con trai tỉ mỉ phát hiện, nhẹ nhàng vươn tay lấy xuống!
Nói xem, hình ảnh như vậy rất duy mỹ có đúng không? Hơn nữa đây hoàn toàn là hình ảnh mở đầu của mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình không phải sao? Vì sao tới phiên An Nhạc cô lại không phát triển theo chiều hướng tốt đẹp đó chứ!
An Nhạc đang khó chịu, đúng lúc lại nhìn thấy một chiếc lá đã muốn tách khỏi thân cây, đung đưa treo ở đầu cành, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, chiếc lá đó dao động rồi nhẹ nhàng rơi xuống, rất đẹp, nhưng không có ai chú ý tới, giống như mối tình đơn phương của cô, nhất định sẽ tàn lụi.
An Nhạc đột nhiên thở dài một hơi, sau đó kiêu ngạo hất đầu.
OOXX, cô cũng không phải cầm lên được mà bỏ xuống không được, bà đây không thèm chơi nữa được chưa!
Trở lại phòng ký túc xá, hành động của An Nhạc có chút không giống ngày thường, vì thế khi bạn cùng phòng lần lượt trở lại, nhìn An Nhạc nằm trên giường không mở máy vi tính, mọi người đều sợ hết hồn.
Điền Lỵ đi đầu hỏi “Sao vậy, bệnh rồi hả?”
An Nhạc tức giận đáp “Nhìn bộ dáng của tớ giống ngã bệnh lắm hả?”
Hứa Ngọc liếc mắt nhìn người nào đó một cái, lành lạnh nói “Người ta thất tình rồi!”
“Thất tình? An Nhạc yêu ai mà thất tình, sao bọn tớ không biết?” Điền Lỵ nhất thời nhảy cẩn lên.
“Không phải thất tình, đừng nghe cậu ấy nói nhảm.” An Nhạc giải thích với hai người kia xong đóng cuốn sách trên tay lại, không chút lưu tình ném tới Đại Ngọc Nhi, tức giận nói “Thất tình em gái cậu, tớ yêu đương khi nào, mọi chuyện chưa bắt đầu thì sao có thể gọi là thất tình.”