Tìm Lầm Người An Nhạc liên tục chà đạp hắn không hề thương lượng, nếu như lần đầu tiên An Nhạc còn không chú ý, như vậy lần thứ hai, lần thứ ba, An Nhạc cũng cảm giác được rồi, coi như tình trạng không tốt thì cũng không thể tệ đến mức này!
Đây rõ ràng là người khác!
An Nhạc nhìn thi thể trên mặt đất, khóe môi giật giật, xem ra cô thật sự tìm lầm người, người này không phải cái tên Sói Xám kia, chắc bị người khác lên acc rồi.
Suy nghĩ này làm cho An Nhạc có chút khinh thường, nha, chơi trò chơi mà phải dùng chung acc với người khác, tên này cũng thật bi kịch! Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, An Nhạc cảm thấy vẫn nên giải thích với người ta một tiếng, đoán chừng hắn vô cớ bị Gi*t chắc cũng nổi điên rồi. An Nhạc vừa định gõ chữ trên bàn phím, tên đó lại bị đá về điểm sống lại, cô đành phải đứng tại chỗ chờ hắn, một lát sau, tên đó đã xuất hiện trong tầm nhìn của cô, nhưng khi nhìn lên cột cấp bậc, hắn đã bị rơi mất mấy cấp.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Đợi một chút, đợi một chút.
Sói Xam nhìn thấy lời của cô cũng không lên tiếng, chỉ đứng ở cách đó không xa lạnh lùng nhìn An Nhạc, ánh mắt như thế làm An Nhạc cảm thấy cũng may đây là trò chơi, nếu không tên này thật sự dùng ánh mắt Gi*t ૮ɦếƭ cô.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Acc này không phải một mình ngươi chơi đúng không? Ta muốn Gi*t một người khác, thật ngại quá, vừa rồi không có nhìn ra, hiểu lầm, hiểu lầm.
[Phụ cận] Sói Xám thích ăn Cừu Lười: Cái gì?
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Ý là ta Gi*t lầm người, người ta muốn Gi*t không phải ngươi, mà là một người khác chơi acc của ngươi!
Ở màn hình bên kia, ngươi nào đó hừ một tiếng, xem ra đúng là vậy, “một người khác”? Hắn lập tức cầm điện thoại di động bấm một dãy số quen thuộc. Thế nhưng hắn lại quên mất một chuyện, hai nơi thời gian chệnh lệch, ở bên kia đang là đêm khuya, nửa đêm bị đánh thức dù là ai cũng sẽ không dễ chịu. Ở một căn hộ nào đó, Cố Tử Mặc nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, không chút do dự bấm tắt.
Người ở bên kia đại dương tên là Chu Minh, thấy điện thoại mất kết nối liền buồn bực, tên tiểu tử này hại hắn bị người ta Gi*t thảm như vậy mà còn dám không nghe điện thoại. Chu Minh rất kiên nhẫn gọi lại, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, Cố Tử Mặc rốt cục nghe điện thoại, nhưng khi mở miệng khẩu khí thực sự không tốt.
“Gọi cho tôi vào giờ này hi vọng chuyện của cậu thực sự quan trọng”
Cái tên này! Chu Minh tức giận nói “Cậu nói chuyện cho tử tế, tôi còn muốn hỏi cậu, cậu rốt cục dùng acc của tôi làm cái trò gì khiến tôi bị người ta ђàภђ ђạ đến ૮ɦếƭ, liên tục rớt mấy cấp rồi………”
Cố Tử Mặc vừa nghe thấy bên kia lại bắt đầu phun ra một đoạn oán trách thật dài, lập tức đem điện thoại ra xa, thừa dịp này làm cho đầu óc thanh tỉnh một chút.
Một lát sau, xác định bên kia đã càm ràm xong, Cố Tử Mặc lần nữa đem điện thoại áp vào bên tai, bình tĩnh nói “Biết rồi, tôi sẽ xử lý, cậu đánh không lại đâu, logout trước đi!”
“Cái gì, cậu nói cái gì……” Chu Minh còn muốn nói tiếp nhưng tên kia đã dập máy, hắn không thể tin gọi lại lần nữa, liền nhận được thông báo đã tắt máy.
Chu Minh hoàn toàn hết chỗ nói, hắn vứt di động sang một bên, nhìn cái người ђàภђ ђạ hắn đến ૮ɦếƭ trên màn hình, thở dài một hơi, hai tay nặng nề gõ xuống bàn phím, giống như muốn trút hết căm phẫn.