Màng Bảo Hộ Internet “Quên đi, tớ lại muốn đi toilet” Hứa Ngọc vừa nói vừa đứng lên chạy đi, bỏ lại An Nhạc ngơ ngẩn ngồi nhìn giao diện QQ trên máy tính, khóe môi rốt cục nở một nụ cười sáng lạn.
Nếu như đang ở trong phòng ký túc xá, An Nhạc nhất định nằm trên giường lăn vài vòng, xem ra cũng không coi là cô yêu đơn phương, ít nhất học trưởng có ấn tượng tốt với cô.
Hahaha, hôm nay thật là một ngày tốt lành, mang theo tâm tình tốt như vậy, An Nhạc đăng nhập vào trò chơi, trong miệng cũng ngâm nga một bài hát, Hứa Ngọc trở lại thấy bộ dáng này của cô, không khỏi lắc đầu.
Trong trò chơi, An Nhạc nhìn danh sách bạn tốt, phát hiện Công Tử Thế Vô Song quả nhiên không có online, cô chuẩn bị đi làm nhiệm vụ hằng ngày, cửa sổ mật ngữ lại sáng lên, An Nhạc mở ra nhìn, không khỏi khinh bỉ.
[Mật ngữ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Cao hứng sao, vui vẻ sao? Nhưng mà cậu cũng nên cảm tạ tớ đi chứ, nếu không nhờ tớ, cậu làm sao có thể biết chính xác được hiện tại học trưởng có bạn gái hay không!
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Vâng vâng vâng, cảm ơn cậu, vô cùng cảm ơn cậu, được rồi chứ?
[Mật ngữ] Ta đến vui đùa một chút thôi: *mắt đầy sao* làm sao cậu quen được anh ấy, nói cho tớ nghe một chút coi.
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: *ngoáy mũi* Thì cứ như vậy biết, lúc đó cũng trong tiệm net, trời đổ mưa, tớ cho anh ấy mượn dù, khi trả dù, bạn gái trước kia của anh ấy còn hất cả một chén canh vào đầu tớ, cậu không nhớ sao?”
[Mật ngữ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Nhưng là lúc đó tớ không biết cậu thích người ta, nói cho đàng hoàng, cậu làm sao lại nhìn trúng anh ấy?
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: *đổ mồ hôi* nhìn vừa mắt chính là nhìn vừa mắt, cậu còn muốn lý do gì nữa?
[Mật ngữ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Được rồi, thành thật mà nói thì vị học trưởng này lớn lên cũng khá, hơn nữa thanh âm còn rất êm tai, nhưng mà nghĩ đến hắn chính là đại thần đại danh đỉnh đỉnh trong trò chơi, làm cho người ta có cảm giác không quá giống, trong trò chơi hình như……….
Lời của Đại Ngọc Nhi An Nhạc đương nhiên hiểu, Công Tử trong trò chơi với học trưởng trong hiện thực đúng là làm cho người ta cảm thấy không giống nhau.
Nhưng An Nhạc lại nghĩ: con người mà, ai có thể mãi mãi như vậy mà không có chút thay đổi, trên mạng vói ngoài đời có hai tính cách không phải là rất bình thường sao? Giống như khi lên mạng có người mở miệng MD, ngậm miệng DM, nhưng trong thực tế có dám không hề kiên dè mà nói ra như vậy không?
Nói thật, cũng chẳng có ai sợ người khác tìm tòi tính cách của mình, mạng chính là tấm màng bảo hộ của mỗi người khi ngồi trước máy tính, dưới tấm màng bảo hộ này có thể làm rất nhiều chuyện mà trên thực tế mình không dám làm, cho nên An Nhạc cũng không thấy kỳ lạ lắm.
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Không giống không phải rất bình thường sao? Cậu lúc trong trò chơi với người thật hoàn toàn giống à?
[Mật ngữ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Được rồi, dù sao bây giờ trong lòng cậu Công Tử là nhất rồi, đúng không! Aizzz….. quả nhiên có dị tính thì sẽ không có nhân tính mà!
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: *hôn nhẹ* sao có thể chứ, cậu vẫn là người tớ thích nhất mà!
[Mật ngữ] Ta đến vui đùa một chút thôi: *Nôn* đừng có buồn nôn như vậy!
Hứa Ngọc nghiêng người đánh An Nhạc một cái, An Nhạc cười cười không nói gì, chuyên chú đi làm nhiệm vụ. 2 giờ đêm, cô theo Đại Ngọc Nhi PK ở trong thành, bỗng nhiên Hệ Thống nhảy ra một cái thông báo
[Hệ Thống] Bạn tốt ‘Sói Xám thích ăn Cừu Lười’ login.