“Công Tử Thế Vô Song…..” An Nhạc nghĩ tới cái tên này, nhớ ra nó là câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” trong thơ từ. Cô cong môi vui vẻ, không nghĩ tới ID trò chơi của Tiêu Thịnh học trưởng lại văn nghệ như vậy, mặc dù hơi có vẻ khoe khoang, nhưng An Nhạc cho rằng Tiêu Thịnh học trưởng thật sự thích hợp với cái tên công tử thế vô song này.
Đây chính là cái gọi tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?
An Nhạc nghĩ tới lát nữa có thể vào trò chơi, quang minh chính đại quyến rũ học trưởng, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Thật ra cô cùng Tiêu Thịnh học trưởng trước đó chưa từng gặp mặt, mặc dù cùng học chung một đại học, nhưng trường đại học lại có rất nhiều người nha, cô lại học ở khoa văn học, còn hắn ở khoa tin tức truyền thông.
Mọi chuyện bắt đầu từ một tháng trước, mạng trong trường có vấn đề, 4 giờ chiều, An Nhạc ra ngoài trường đến một tiệm internet gần đó, cô ở trong đó chơi game đến tận tối. Trường học đóng cổng lúc 12 giờ, cho nên đến 11 giờ đại bộ phận sinh viên đều trở về, chỉ có một số ít người muốn ở lại chơi thâu đêm. Bởi vì trong trò chơi An Nhạc còn một số nhiệm vụ chưa hoàn thành nên ở lại thêm vài phút mới tính tiền ra về.
Lúc đẩy cửa tiệm ra cô mới phát hiện bên ngoài đã mưa từ lúc nào, hơn nữa còn càng lúc càng lớn. Nhưng mà lúc ra ngoài cô có đem theo túi xách, bên trong có cây dù, nên cô cũng không lo lắng quá. Đang lúc muốn che dù đi, cô phát hiện bên ngoài còn đứng một nam sinh cao gầy, nhìn dáng vẻ của hắn hình như có chút gấp gáp, hắn ϲởí áօ ngoài ra chuẩn bị che trên đầu chạy đi.
An Nhạc hơi bất ngờ, đây hình như là sinh viên chung trường với cô, từ nơi này chạy về trường mặc dù không xa lắm, nhưng vẫn tốn chút thời gian, ít nhất cũng phải mất mười lăm phút, mưa lớn như vậy đủ làm người ta ướt sũng. Cô nhìn nam sinh kia đang chuẩn bị chạy, lại nhìn cây dù điểm hoa xanh của mình, lập tức quyết định, ôm cây dù trong tay, đi tới, đưa đến trước mặt hắn “Này, đồng học, cho cậu mượn dù!”
Nam sinh kia nghe tiếng xoay người lại, cô lúc này mới nhìn thấy mặt nam sinh đó, tuổi khá trẻ, khuôn mặt sạch sẽ, cảm giác đầu tiên của An Nhạc lúc đó là, người này lớn lên thật đẹp trai, nhất là đôi mắt kia dưới màn đêm toát lên một màu đen bóng. Nhưng động tác hiện tại của hắn có chút buồn cười, hai tay cầm áo còn giơ trên đỉnh đầu, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc, đồng thời trên mặt mang vẻ nghi hoặc nhìn cô.
Cô cười cười, nói lại một lần nữa “Cho cậu mượn cây dù!”
Nam sinh liếc mắt nhìn cây dù trong tay An Nhạc, vẻ mặt ngơ ngác nhận lấy, nhưng lại cảm thấy không ổn, hỏi ngược lại “Tôi lấy cái này rồi còn cậu thì sao?”
Một câu không nặng không nhẹ truyền vào tai An Nhạc, tim cô đột nhiên chậm lại hai nhịp, cô không nghĩ thanh âm nam sinh lại dễ nghe như vậy, không phải loại trầm thấp từ tính, mà là loại nhẹ nhàng trong trẻo, làm người nghe rất thoải mái.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mặt có chút nóng, lắc lắc đầu, tùy tiện nói “Không sao, tôi vào trong đó chơi game suốt đêm, dù sao sáng ngày mai cũng không có tiết, mới nãy còn đang do dự”
Lời cô nói là thật, lúc nãy thực sự muốn ở lại chơi suốt đêm, nếu không cô cũng không thiện tâm mà cho người ta mượn dù.
Nam sinh kia đoán chừng vẫn còn ngại, hoặc là cảm thấy băn khoăn, vô ý thức sờ chóp mũi, sau đó mở dù ra, nói với cô “Không bằng chúng ta cùng đi đi!”
An Nhạc nhìn chiếc dù nhỏ chỉ có thể che đủ một người, lần nữa lắc đầu “Không cần đâu, cậu cầm dùng đi!”
Chiếc dù kia làm sao có thể che cho hai người, nếu muốn cả hai đều không dính nước mưa, rất khó! Không chừng sẽ bị ướt hết, cho nên đề nghị này không cần xem xét.
Nam sinh nghe lời của cô, lại nhìn trời mưa to sét đánh, vẻ mặt cảm kích nói “Cảm ơn cậu, ngày mai tôi sẽ trả lại”
“Được!” An Nhạc gật đầu, xoay người đẩy cửa đi vào tiệm internet, vừa đúng lúc tiếng chuông điện thoại của nam sinh kia vang lên, sau đó là thanh âm hắn nghe điện thoại.
An Nhạc cười cười, lấy ví tiền ra đưa cho thu ngân mua một tấm card chơi suốt đêm, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, lúc lấy điện thoại thì nhận được cuộc gọi của bạn cùng phòng Đại Ngọc Nhi hỏi sao cô còn chưa trở về. Cô nói mình còn đang ở tiệm net, thuận tiện hỏi trường học đã có mạng chưa. Nhận được đáp án là chưa có, cô trêu ghẹo nói “Không thì cậu mang dù đi đón tớ, hay ra đây chơi game suốt đêm cũng được!”
Đại Ngọc Nhi không nói hai lời, quyết định theo cô chơi game.
Chị em tốt! Cô cười cúp điện thoại, lúc đang mở giao diện trò chơi, nam sinh kia vừa đi một lúc đã trở lại, đi tới chỗ An Nhạc, vẻ mặt nghiêm chỉnh
“Tôi tên Tiêu Thịnh học ở khoa tin tức truyền thông, ngành tin tức truyền hình, cậu tên gì? Học khoa nào, ngày mai tôi đem dù trả lại.”
Thì ra là vậy, An Nhạc cảm thấy buồn cười, chỉ là cây dù thôi mà, cũng không có gì quý giá, thật ra thì có trả hay không cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn hỏi, cô vẫn trả lời “An Nhạc, khoa văn học”
“Cảm ơn” Tiêu Thịnh gật đầu với cô, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Đó chính là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, dĩ nhiên vào lúc đó cô cũng không đem chuyện ngoài ý muốn ấy để trong lòng, chẳng qua chỉ cảm thấy học ngành tin tức truyền hình là đúng rồi, thanh âm thật dễ nghe!
Buổi tối ngày thứ hai lúc ở phòng ăn, hắn thật sự đến tìm cô trả dù, cô nhận lấy thuận tiện cùng hắn chào hỏi vài câu.
Ai biết được vì chuyện này An Nhạc lại trở thành diễn viên phụ trong vở kịch cẩu huyết của người khác, một vị mỹ nữ đi tới, không nói gì hất cả chén nước canh lên mặt cô, nước từ sợi tóc rơi xuống. Cô không hề nghĩ đến cũng không kịp phản ứng, cứ như vây trúng chiêu, Cô còn chưa nhảy dựng, bạn tốt Đại Ngọc Nhi bên cạnh đã tức giận đứng lên
“Cô là ai, phát điên cái gì thế?”
Mỹ nữ kia không trả lời Đại Ngọc Nhi, nhìn chằm chằm Tiêu Thịnh, tức giận nói “Tiêu Thịnh, anh thật có bản lĩnh, thì ra là vì cô ta nên anh bỏ rơi tôi”
Lúc này Tiêu Thịnh lại đang bận rộn đưa khăn giấy cho An Nhạc, dùng thanh âm dễ nghe nói với cô “Em không sao chứ, thật ngại quá, làm hại em…”
Mỹ nữ kia thấy Tiêu Thịnh không để ý đến mình, thanh âm càng bén nhọn, nói cũng càng khó nghe, Tiêu Thịnh có lẽ đã nổi giận, âm lượng tăng thêm mấy phần
“Cô nổi điên làm gì, học muội chẳng qua tốt bụng cho tôi mượn dù, hôm nay tới trả, không hơn, mau xin lỗi người ta!”
“Mượn dù? Nói thật dễ nghe, cô ta không có gì sao lại vô cớ cho anh mượn dù…” mỹ nữ nói không ngừng, lúc cô ta còn đang luyên thuyên, An Nhạc đã lau sạch nước canh trên mặt, sau đó đứng lên, không thèm cân nhắc đem chén nước canh vừa rồi “chào hỏi” trên quần áo của mỹ nữ
“A…..” Mỹ nữ thét chói tai, An Nhạc mỉm cười, không nhanh không chậm nói “Đây là quà đáp lễ học tỷ, còn có tôi cùng vị học trưởng này không có bất cứ quan hệ nào!”
Cô nói xong lôi kéo Đại Ngọc Nhi ngây như phỗng ở bên cạnh, rời xa nơi “chiến hỏa phân tranh”, hai người vừa đi chưa được mấy bước, Đại Ngọc Nhi liền hôn một cái lên mặt An Nhạc, khen “Bạn yêu, cậu vừa rồi thật đẹp trai!”
Đẹp trai, nên cô xui xẻo có được hay không! Nếu không phải ngày hôm qua nhất thời làm việc tốt thì đâu có chuyện hôm nay, cô đảo cặp mắt trắng dã “Thôi đi! Trở về gội đầu”
An Nhạc cho rằng mấy chuyện này đã chấm dứt, nhưng sau đó một ngày, lúc cô kết thúc tiết học đang trên đường trở về ký túc xá lại nhìn thấy hắn đứng ở gốc cây bên kia, hẳn là đang đợi ai đó. Cô đương nhiên không có tự mình đa tình nghĩ rằng người ta đang đợi mình, nhưng thật sự người hắn đang đợi là cô.
An Nhạc đứng cách Tiêu Thịnh vài bước, nhìn hắn nói “Học trưởng, nếu anh vì chuyện hôm qua tới xin lỗi thì không cần đâu, chúng ta không ai nợ ai cả”
Tiêu Thịnh hình như đã bị lời nói của cô làm chấn động, giật mình một chút, sau đó nói “Nói như thế nào chuyện này cũng từ anh mà ra, anh vẫn nên trịnh trọng nói tiếng xin lỗi với em”
Thái độ của đối phương thành khẩn như vậy, cô không có lý do gì không chấp nhận, An Nhạc gật đầu cười, trong mắt hiện lên tia nghịch ngơm, cố ý nói “Được rồi, em tiếp nhận lời xin lỗi của anh”
Gương mặt tuấn tú của Tiêu Thịnh cũng hiện lên nụ cười “Cảm ơn!”
“Không cần cảm ơn, học trưởng, tạm biệt, gặp lại sau!” An Nhạc nói xong đang muốn rời đi thì bị Tiêu Thịnh gọi lại “Chờ một chút…..”
Còn có chuyện gì sao? Cô kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy hắn đến gần đứng trước người mình, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của hắn xộc vào mũi cô, đồng thời tay của hắn đưa đến trên đầu, chạm vào tóc An Nhạc.
Hmm? Hắn muốn làm gì? Khoảng cách gần như vậy khiến người ta hốt hoảng, An Nhạc theo bản năng muốn lùi về phía sau, cô còn chưa kịp di chuyển thì Tiêu Thịnh đã lùi lại. An Nhạc không giải thích được nhìn hắn, chỉ thấy hai ngón tay hắn kẹp một chiếc lá cây, nhe răng cười với cô, phát ra âm thanh êm ái mê người
“Lá cây rớt trên tóc em…”
“Thịch!” Trong nháy mắt cô tựa hồ nghe thấy tim mình lỗi nhịp, hắn đứng ở đó, tia nắng mặt trời len lỏi qua lá cây phản chiếu lên vành tai hắn. Nhìn hắn lúc này nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng nõn chỉnh tề, khuyên tai màu bạc bên phải lấp lánh ánh sáng.
“À! Cảm ơn…” Mất một hồi lâu An Nhạc mới tìm về được giọng nói của mình, không biết hắn có phát hiện ra cô có chút khác thường hay không, cũng không dám đứng lại đó nữa, tim đập dồn dập như tiếng sấm, chính cô cũng không khống chế được.
Trở lại phòng ký túc, An Nhạc nằm lì ở trên giường, câu đầu tiên nói với bạn tốt chính là “Tớ tiêu rồi!” Sau đó bất kể Đại Ngọc Nhi hỏi tiêu cái gì, cô cũng không trả lời.
Đúng vậy, An Nhạc biết mình tiêu rồi, một khi cô xuất hiện cảm giác tim đập thình thịch này, đại biểu cô đã động lòng rồi.
Hồi tưởng lại chuyện trước đó, An Nhạc không nhịn được ôm chăn ở trên giường lăn vài vòng. Aaaaaaa! Tại sao hắn lại tới giúp cô nhặt cái lá cây kia? Lên tiếng nhắc một chút là được rồi không phải sao? Hiện tại cô thành cái dạng gì rồi, phải làm sao bây giờ?
Nhưng hắn đã có bạn gái rồi a! Cô làm sao giải quyết đây?
An Nhạc đêm đó hạ quyết tâm, nhất định phải quên chuyện kia đi, có lẽ mấy ngày không gặp hẳn là sẽ quên nhanh thôi, thế nhưng lý trí chẳng bao giờ có thể thắng được trái tim!
An Nhạc nhớ lại mình thật giống như lúc mười lăm tuổi, hồi ấy cô học sơ tam, cũng len lén thích một nam sinh, nam sinh kia lớn hơn cô một tuổi, bởi vì hắn không thi đậu vào trường lý tưởng của mình, lại không muốn học ở trường nguyện vọng hai, nên hợp tình hợp lý đến học ở lớp An Nhạc, hơn nữa còn an vị ngồi trước mặt cô.
Hắn hoàn toàn khác với những nam sinh trong lớp, cô cứ như vậy len lén thích bạn học nam đó, bắt đầu để ý nhất cử nhất động của hắn. Bị hắn nhìn chăm chú, cô sẽ cảm thấy luống cuống, ngồi cùng một băng ghế nhìn hắn đánh cờ với người khác, cô sẽ phấn chấn cả ngày, bị bạn học chọc ghẹo ghép đôi hai người bọn họ, cô sẽ đỏ bừng cả mặt, ngày nào thấy chỗ ngồi của hắn trống trơn, An Nhạc liền thấy mất mác, cả ngày sẽ suy nghĩ vì sao hắn không đi học.
Năm đó, An Nhạc chỉ cần đứng trước mặt hắn, trong lòng sẽ giống như có một con nai đang chạy loạn, trái tim luôn “thình thịch” nhảy mạnh, không cần biết đang ở chỗ nào nó đều có thể nhảy ra ngoài.
Nam sinh đó viết chữ rất đẹp, đặc biệt là lúc hắn viết tên mình, chữ viết cũng hoàn hảo như chữ ký của minh tinh. An Nhạc mỗi ngày đi học đều bắt chước chữ viết của hắn trên sách bài tập, mỗi lần sao chép là một lần luyện tập, cho đến một ngày cô viết ra hai chữ kia, không phân biệt được là chữ cô bắt chước hay là chữ của hắn.
An Nhạc cứ như vậy có chút ngu ngốc, đem hết toàn lực đi thích hắn, chưa bao giờ nghĩ đến tương lai, cũng không nghĩ tới chuyện sau này, chẳng qua cứ đơn thuần thích.
Nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện lời đồn hắn thích một nữ sinh, An Nhạc lén đi nhìn cô gái đó, nữ sinh kia lớn lên thật xinh đẹp, không giống với cô, khi đó cô hơi mập, ánh sáng chói mắt làm cô cảm thấy tự ti. Đặc biệt có một lần cô nhìn thấy hai người họ nói chuyện trên lầu, buổi tối về nhà, một mình trốn trong chăn khóc lớn.
Thế nhưng những chuyện này người bạn học đó chưa bao giờ biết đến, bởi vì An Nhạc thầm mến, hoa nở hoa tàn, đó cũng chỉ là chuyện xưa của một mình cô.
Tốt nghiệp trung học cơ sở, một người vào trung học phổ thông trọng điểm, một người vào cao học, cứ như vậy mà tách ra.
Mà tâm tình bây giờ của cô cùng năm đó khá giống nhau, tầm mắt không tự chủ được tìm kiếm bóng dáng Tiêu Thịnh, len lén nhìn chăm chú hắn, giống hành động của kẻ trộm, An Nhạc vô cùng khinh bỉ nhưng lại không có cách nào khống chế mình.
An Nhạc phát hiện đây chính là số mệnh mà ông trời sắp đặt cho cô, nam sinh theo đuổi cô, cô không thích, người cô thích, lại chẳng bao giờ theo đuổi cô.
Tâm tình lo được lo mất như vậy kéo dài thật lâu, mãi cho đến khi cô nghe được tin đồn, hiện tại Tiêu Thịnh không có bạn gái, người lúc trước ở phòng ăn tạt nước canh vào người cô đúng là bạn gái hắn, nhưng trước khi xảy ra sự kiện tạt canh kia, hai người họ đã chia tay rồi, mà nghe nói lý do chia tay là trong lòng hắn đã có người khác. Cho nên một màn xảy ra ngày đó là do cô gái kia theo chân hắn đến, thấy An Nhạc liền cho rằng cô là bạn gái mới của hắn nên mới tạt canh cô.
Biết được tin tức kia, đêm đó An Nhạc lăn qua lộn lại, thật lâu cũng không ngủ được, nếu hiện tại hắn không có bạn gái, nhưng có người trong lòng vậy cô có nên chủ động đi tỏ tình một lần?
An Nhạc suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy loại chuyện đi tỏ tình này, cô làm không được, lỡ bị người ta cự tuyệt, như vậy sẽ rất khó xử.
Cô nghĩ, nghĩ nhiều nhất là làm sao làm ám hiệu cho Tiêu Thịnh biết, cô đối với hắn có cảm giác, nếu như hắn có ý với cô, hẳn là sẽ bày tỏ!
Sau đó nữa, cô từ miệng người khác hỏi thăm được, gần đây Tiêu Thịnh đang chơi một trò chơi, ID là Công Tử Thế Vô Song, cho nên……..
“An Nhạc, cẩn thận…..” Bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc truyền vào tai cô.
Cẩn thận cái gì a! An Nhạc thu hồi suy nghĩ, đang muốn quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng nói, thân thể đã ᴆụng vào cây cột “Ah……..” An Nhạc kêu to, ôm đầu ngồi xổm xuống, đau đầu quá, cái bụng cũng bị ᴆụng cảm thấy tê tê!