Nhạc Hiểu Thần cũng ngậm miệng, tò mò xem.” Kia, kia không phải là người năm trước nghỉ học, chuẩn bị toàn lực hướng vào ngành Giải trí, Giang Kì sao chứ?” Chỉ thấy Giang Kì mặc một bộ quần áo hở иgự¢, quần cũng không đủ dài. Chẳng cần biết nó là dùng để làm việc, hay để lừa nam nhân lên giường, chỉ biết người đi cạnh nàng không 50, thì cũng 60 tuổi.
” Trời ạ, Giang Kì đang làm cái gì?” Nhạc Hiểu Thần kinh ngạc.
” Làm cái gì? Cậu không phải vừa nói có thể bán cả linh hồn đó sao? Nhìn nàng đi, là kiểu sau khi ‘bán hết’ cả đấy!” Tống Thanh Linh kể hết những gì nghe nói ở yến hội hai năm trước.
Tròng mắt Nhạc Hiểu Thần sắp rớt ra rồi, lắc đầu:” Cái việc làm đầy tội lỗi này, cảnh sát sao không sớm diệt trừ?”
” Nghe nói đã điều tra, chỉ là mấy cô gái bên trong đều không chịu đứng ra làm chứng. ‘Thiên Vũ’ là một công ty hàng đầu, không có chứng cứ, cảnh sát đành nhắm một con mắt, mở một con mắt.” Tống Thanh Linh cũng thực bất mãn, nhưng pháp luật đã ghi rõ muốn luận tội phải có chứng cứ. Cho nên dù Thiên Vũ có đáng giận ra sao, thì cũng vô dụng. Nhạc Hiểu Thần, cảm tưởng ra sao? Cần tiền nữa không?”
” Mình……” Nhạc Hiểu Thần nhìn lão nhân háo sắc to béo hôn má Giang Kì, lập tức rùng mình:” Không, không. Nhà của mình tuy chỉ là nhà bậc trung, tuy không khá giả nhưng cũng đủ sống. Muốn tiền thì mình chậm kiếm cũng được, chứ cái loại này…… Kệ đi, mình không chịu nổi.”
Tống Thanh Linh cười cười:” Nghỉ ngơi thế là được rồi, chúng ta nên đi thôi!” Hai người đứng dậy, đi ra quầy thu nhân.
Cách chỗ Tống Thanh Linh, Nhạc Hiểu Thần hai người ngồi một vách bồn hoa—
” Lạc tổng tài, ngài đang nhìn cái gì? Gặp người quen?”
” Ách!” Lạc Mộ Thiên thu dời tầm mắt về người đàn ông đối diện. Kỳ thật ngay khi, Thanh Linh cùng Nhạc Hiểu Thần tiến vào, đang ngồi ở cách vách nói chuyện, Lạc Mộ Thiên đã nhận ra. Nhưng vì không thể lậ tức rời khỏi, mà lại thấy cái tên thấy giáo họ Âu tiến vào, còn dám cầm tay Thanh Linh! Hắn thật sự rất muốn nhảy ra truy hỏi Thanh Linh, nhưng…… Cân nhắc kỹ, hắn rất nhanh quyết định nói:” Thực xin lỗi, tôi nghĩ hôm nay……”
Di động đột vang lên, đánh gãy lời nói, Lạc Mộ Thiên âm thầm thở dài, xem ra đành đợi tối về thôi! Hướng người trước mặt xin lỗi, hắn lập tức nhận điện:” Uy……”
[ Lạc tổng tài!? Xin chào, tôi là Trần Quản lý, Trần Đường Nam của \'Nhật Bản Đông doanh châu báu\'......]
Từ sau khi rời quán cafe, Tống Thanh Linh cảm thấy tâm tình không vui, chia tay với Nhạc Hiểu Thần, nàng đột nhiên rất muốn gặp Lạc Mộ Thiên. Chuyển đổi hướng đi về ‘Hào Kinh khoa kĩ đại lâu’, ak~ Nàng nhớ cảm giác được hắn ôm vào lòng quá. Nào bết vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Lạc Mộ Thiên xuống xe trước cửa Hào Kinh, thật trùng hợp, hay là lòng có tương ứng?
” Mộ Thiên!” Nàng đứng ở bên đường, vẫy tay gọi hắn.
Trước Công ty, cả một đống người nghe tiếng quay đầu lại.
Lạc Mộ Thiên nhìn nàng, vui quá! Đã khá lâu rồi, nàng chưa đến Công ty tìm hắn. Thấy bệnh cũ của nàng tái phát, lại nhìn quanh, hắn lập tức cảnh báo:” Không được vượt dèn đỏ!”
” Nga……” Nàng thu hồi bước chân, ngoan ngoãn chờ đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Lạc Mộ Thiên bảo cấp dưới đợi chút, giận dữ đi đến đầu đường, định mắng vị hôn thê ngu ngốc một trận.
Coi hắn ác hung thế kia, Tống Thanh Linh cảm thấy sợ hãi. Hắn đang giận nàng sao? Tống Thanh Linh chỉ lo chú ý Lạc Mộ Thiên, quên hết thảy mọi việc xung quanh.
” A—” Một tiếng thét vang lên, làm những người đứng chờ bên đường chạy tán loạn, Lạc Mộ Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc ô tô màu đỏ phóng tới đầu đường với tốc đô rất nhanh. Mà mục tiêu của nó chình là kẻ đanng bò trên đường như con rùa nhỏ, vị hôn thê ngốc nghếch của hắn.
” Thanh Linh!” Lạc Mộ Thiên theo phản xạ, chạy tới chỗ Tống Thanh Linh, lập tức ôm lấy nàng, thoát khỏi chiếc xe trước mặt……
” A!”
” Tổng tài!”
Thiếng thét kinh hoàng,tiếng xe va chạm, tiếng người huyên náo, nhưng ất cả đều không tiến vào tai của hai người……
=======================================================
Bệnh viện Lạc thị—
” Đồ…… Cái đồ ngu ngốc này, con đang làm cái gì?” Lạc Hoằng Viễn chẳng qua mới vào toilet một lát, vừa ra tiến ngay vào mắt hắn là hình ảnh đứa con trai chân bó thạch cao trắng xóa, ôm ấy Tống Thanh Linh lắc lắc trên giường bệnh. Ông suýt chút nữa bị dọa ૮ɦếƭ khi*p rồi, chạy tới ngăn cản, mặt trắng còn hơn cả lúc nghe tin tai nạn xe cộ.
” Không có Thanh Linh làm gố ôm thì con không ngủ được!” Trong thời gian hai năm, hắn đã có thói quen cứ lên giường là phải ôm Thanh Linh ngọt ngòa, mềm mại mới đi vào giấc ngủ.
” Con…… Con ak~ Bây giờ là đang ở bệnh viện nha, không tể chịu đựng một chút sao?” Lạc Hoằng Viễn gấp gáp đến độ tay chân vô thố, sợ hắn không cẩn thận trượt tay làm ngãThanh Linh:” Kia, kia, kia, cẩn thận cháu của ta!”
Liếc mắt nhìn bố già, vất vả bế Thanh Linh đặt lên giướng bệnh của mình, hắn mới nhẹ nhàng thở dài, tự nhiên leo lên giường:” Lão già, tiện ở bệnh viện, bố già cũng nên đi sang khoa mắt kiểm tra xem sao!” Hắn vừa đặt Thanh Linh ngủ ở tư thế thoải mái hơ, vừa ‘hảo tâm’ đề nghị.
” Cái đồ háo sắc này, mày lại nghĩ cái quái gì thế!? Sao ta lại phải đi kiểm tra?” Thằng nhóc này, một ngày không ôm đàn bà thì ngày đó hắn sẽ ૮ɦếƭ luôn có phải không?
” Bố già ak~ Ngài không biết, người càng già thì mắt sẽ kém sao? Lão bà của ta lại bị cha coi thành cháu, cái loại nhầm lẫn này nếu cứ chần chờ không điều trị thì sớm muộn gì cũng thành mù lòa. Cậy thì đến quả bóng tròn bé bỏng của bố cũng không thể nhìn được đâu, đến lúc đó thì cũng chỉ chảy nước mắt ôm hận mà thôi!”
” Xú tiểu tử,……”
” Bác sỹ có nói Thanh Linh bị thương không? Sao đến giờ mà còn không tỉnh?” Hiện giờ hắn cũng không có tâm tình đấu miệng, điều hắn lo nhất chính là Thanh Linh bị thương ra sao?
” Thanh Linh không có việc gì. Thầy thuốc nói con bảo vệ con bé rất tốt, não bị chấn động một chút cần quan sát kỹ hơn, thì không có thương tích nào khác. Chăng qua, là bị động thai, phải nằm yên tĩnh dưỡng mà thôi.”
Ngày lúc xảy ra tai nạn, Lạc Mộ Thiên kịp thời ôm Tống Thanh Linh lăn ra chỗ khác, chiếc xe lướt qua hai người. Trừ Lạc Mộ Thiên một chân bị thương nghiêm trọng, Tống Thanh Linh lại chẳng có một vết thương nào cả.
” Động thai?” Hia mắt Lạc Mộ Thiên tỏa sáng, kinh hỉ nhìn thiên hạ bên cạnh:” Cha nói……”
Lạc Hoằng Viễn vui mừng tiếp lời:” Đúng vậy! Thầy thuốc nói Thanh Linh đã có thai hơn hai tháng rồi.” Tiếp mấy tháng nữa, ông có một đứa cháu mềm mềm, béo mập để ôm đây. Làm sao mà ôn lại không vui cho được? Nhưng mà….” Sắc tiểu tử, nghe cho kỹ, nhẫn nại một chút, Thanh Linh cần ‘tĩnh dưỡng’, con đừng là con bé ‘bị thương’!”
” Vô nghĩa!” Lạc Mộ Thiên trắng mắt nhìn bố già. “Ông bố, dám cho tôi là con quỷ háo sắc sao? Mà cái người gây tai nạn là ai? Đã cho người điều tra chưa?”
” Ân……” Thần sắc Lạc Hoằng Viễn tầm xuống, đưa ra báo cáo, cả hai lại nhỏ to thảo luận……
=========================================
” Đừng như vậy, trong này là bệnh viện, tùy thời có thể có người đến thăm bệnh, bị bắt gặp thì ấu hổ lắm.”
” Mặc kệ! Bị bắt gặp thì sao, làm gì được? Anh lâu lắm rồi không được hôn em!” Từ khi Lạc Hoằng Viễn biết Thanh Linh động thai, thì ấm đoán đủ diều. Thân một chút cũng không được, hôn thì sợ khó thở, bở thế ‘An toàn là trên hết’, Lạc Mộ Thiên đã vài ngày ‘Thanh tâm quả dục’- Ngăn chặn ham muốn, làm hòa thượng.
” Không…… Ngô!”
Một nụ hôn nóng bỏng trôi qua—
Giờ phút này, Lạc Mộ Thiên thoải mái ôm nàng nằm trên sofa.
Lạc Mộ Thiên chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt mọng nước vì tình dục càng lóng lánh mê ly. Đôi môi mềm đỏ mọng ngưng vì được ‘ân sủng’ càng sưng đỏ, như đó hoa hồng nở rộ, bờ иgự¢ phập phồng thở dốc……
Hắn có chút đau lòng, vòng tay càng ôm chặt.
” Về sau không được dọa anh như thế, dù tim anh có khỏe mạnh đến đâu, cũng không chịu nổi cứ shock như thế! Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần….. Đừng dọa anh nữa!” Hắn không muốn mất nàng, căn bản không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày không thấy bóng hình của nàng.
Tống Thanh Linh nghĩ thật là oan uổng mà! Nàng đã ngoan ngoãn đi theo đường dành cho người đi bộ, vậy mà còn bị xe đâm! Nhưng mà giờ còn được làm nũng trong lòng hắn, làm sao mà nàng không cảm động cho được? Nhưng miệng cũng không nhịn được ‘kêu oan’:” Em không muốn odaj anh, nhưng mà….. Em cảm cảm tấy không được vui, muốn đi tim anh, ai biết……”
Việc bị Lâm Y Y vu hãm, tuy Tống Thanh Linh luôn thể hiện chẳng sao cả, cũng khuyên Nhạc Hiểu Thần đừng để ý. Đó là không muốn làm khó Nhạc Hiểu Thần, nhưng lòng tự tôn bị chà đạp, nàng là người có tính cao ngạo, đương nhiên khó chịu hơn Nhạc Hiểu Thần vài lần.
” Tâm tình không tốt? Là bị hãm hại tại cửa hàng?” Hắn dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào đôi môi nhỏ bé mở rộng vì kinh ngạc:” Trần Quản lý đã gọi đến đến để giải thích.”
Ngày đó Tống Thanh Linh cùng Nhạc Hiểu Thần vừa rời đi, Trần Quản lí cảm thấy bất an, sau đso lại gọi điện báo cáo lại cho Lạc Mộ Thiên, lại giải thích một lần nữa. Lúc ấy Lạc Mộ Thiên nổi giận lôi đình, hạ lệnh xử lý lần nữa, hơn nữa lần này Thanh Linh cũng lông tóc vô thương, nếu không Lâm Y Y tuyệt không chỉ bị cảnh cáo như thế thôi.
” Thực? Cái vị Trần Quản lí kia thật là lễ phép lại chu toàn, cũng không phải lỗi của ông ta……”
Là Tổng tài Phu nhân tương lai của’Hào Kinh tập đoàn’, chịu ủy khất như thế, mà tên đó chỉ là một Quản lỹ nho nhỏ, dám không lễ phép sao? Lạc Mộ Thiên hừ lạnh, lập tức nghĩ đến cái tên thầy giáo họ Âu, tâm tình căng thẳng,
” Thanh Linh, chúng ta kết hôn đi!”
” Được!” Nàng nhẹ giọng đáp ứng.
” Em cũng nhanh chóng tốt nghiệp đại học, trong bụng cũng có cục cưng rồi…… Em vừa nói cái gì?”
Hai tay ôm lấy khuôn mặt tần mỹ:” Anh có yêu em không?”
” Đây là vấn đề gì? Đến bây giờ em còn không cảm thụ được!?”
Hắn trừng mắt, mất hứng.” Em ngốc đến trình độ này, làm anh thật lo lắng cho đứa bé. Nó là nhười kế thừa Hào Kinh, tướng mạo thì không thành vấn đề, nhưng mà đầu óc ngu thì—Ngô!”
Đôi môi hồng nhuận lập tức chặn lại cái miệng ăn nói ghở.
Nam nhân này vô phwong cứu chữa rồi, đời này nếu muốn nghe lời ngon tiếng ngọt từ miệng hắn thì cực kỳ khó. Chẳng qua…… Nàng vui vẻ nghĩ, đó là người nàng yêu, là cha của con nàng, tậm chí còn không cần mạng sống để cứu nàng, vứt bỏ thân phận đại vị đeer đến với nàng. Có được người đàn ông như thế, nàng còn đắn đo cái gì?
” Mộ Thiên, em yêu anh, yêu anh, rất yêu anh, chúng ta kết hôn đi!” Nàng vui vẻ tuyên bố:” Chúng ta không thể để Tổng cơ tiểu thư thu tiền trước được!” Tiểu tổng cơ là nịcname vị hôn thê của thư kí Tổng tài Vương Thế Lô (Xem lại chương 2), hai người kia tháng sau sẽ cử hành hôn lễ.
” Cái ầu ngốc của em cuối cùng cũng đã được khai sáng rồi.” Hắn tiếp lời:” Anh nghĩ Tiểu Tổng cơ thông mình hơn em một chút, không ngờ hai ngời kẻ tám lạng, ngời nửa cân. Đều ngu ngốc vô cùng, thật là làm anh mất mặt.”
Tiểu Tổng cơ bởi vì tự ti không xứng với ‘Một người dưới, vạn người trên’- Thư ký Tổng tài, đầu tiên là né tránh theo đuổi, sau lại cự tuyệt cầu hôn, làm Vương Thế Lô gây sức ép mới chịu đồng ý, nên Lạc Mộ Thiên ‘tự động’ nhận định hai người thuộc cùng một ‘bộ tộc’.
” Cái gì, em ác thế!” Bàn tay bé nhỏ liên tục đánh hắn.
” Vốn là như thế……”
HOÀN