” Như thế nào? Ô nha biến thành phượng hoàng là cũng không thèm nhận thức người quen sao, bạn Tống Thanh Linh?” Giang Kì bước đi loạng choạng tới gần Thanh Linh. Ghen tỵ cùng bất mãn với bản thân, Giang Kì lựa chọn nàng làm đối tượng để phát tiết, dù sao nàng vốn không coi Tống Thanh Linh cái loại người thấp kém này để vào mắt.
” Oa, thành quả thực phong phú! Một đứa con gái chẳng có danh phận, thế nhưng lại có trang sức rực rỡ tham dự yến hội giới thượng lưu, có nguyên nhân gì đây? Tống đồng học.” Lông my Giang Kì xinh đẹp chớp cao:” Nói thực đi, đối tượng mày đang ‘làm việc’ là Lạc lão gia, hay là Lạc Mộ Thiên?”
Lời nói thô lỗ nhưng khong hề che giấu ghen tỵ.
Bằng cái gì mà Tống Thanh Linh có thể hưởng thụ loại phú quý ‘Đại hộ’ Lạc gia? Mà người có điều kiện gấp trăm lần nó như mình lại phải chịu đựng lão sắc quỷ đáng khinh này?
Đố hận làm mờ mắt Giang Kì, không thể cảm nhận được vẻ đẹp của Tống Thanh Linh, luôn nghĩ mình cao hơn Tống Thanh Linh, chỉ thầm oán hận vận mệnh bất công.
Tuy nhiên nghe không rõ Giang Kì ám chỉ ‘công việc’ gì, nhưng cảm nhận được địch ý cùng khinh thường lại thập phần rõ ràng. Cũng bởi vậy làm Tống Thanh Linh nhíu hai hàng my. Nàng tự nhận bản thân không phải ‘Vạn nhân mê’, nhưng từ nhỏ đến lớn, tỏ ra mãnh liệt địch ý như thế, Giang Kì là người đầu tiên.
” Tôi không biết ‘công việc’ mà cô ám chỉ là gì, nhưng nếu cô muốn biết vì sao tôi lại có thể ở đây, thì câu trả lời là: Chủ nhân bữa tiệc mừng thj năm nay là cha nuôi tôi!”
” Cha nuôi?” Giang Kì hừ lạnh, vẻ mặt ‘Nói chuyện đùa’ nhìn nàng:” Đừng diễn kịch ‘Cha nuôi và con gái’ trước mặt tôi, cô tưởng Giang kì toi là trả lên 3 hay sao chứ? Có loại ‘cha nuôi’ nào mà lại cho ‘con gái nuôi’ xuyên kim đái ngọc, trở thành thiên kim hào môn, thậm chí còn được cung kính vô hạn?”. Nàng căn bản không tin Tống Thanh Linh chỉ đơn thuần là con gái nuôi Lạc Hoằng Viễn.
” Giang Kì……”. Tống Thanh Linh vì câu nói đầy ái muội của nàng mà kinh ngạc. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trướng hồng, tức giận không nói nên lời. Giang Kì dám ám chỉ nàng dùng thân thể để trao đổi lấy cuộc sống vật chất!?
” Như thế nào, bị tôi nói trúng, xấu hổ quá thành giận ak?” Liếc mắt khinh miệt Tống Thanh Linh, lại cảm thán dáng người nàng thật đẹp, nhưng vì say rượu Giang Kì lại mở miệng khing miệt:” Tôi thấy, ưu điểm duy nhất của cô, chính là tuổi trẻ mà thôi. Nghe nói, mấy lão nhân có tiền, thường thích mấy cô gái trẻ để ‘kiểm chứng’ ‘bảo đao’ của mình. Cho nên……”
” Cho nên cô mau chóng trở về phục vụ Ngô lão, đừng làm cho lão nhân gia tìm không thấy, Giang Kì!” Một giọng nam nghiêm lệ ngăn chặn Giang Kì nói thêm bất kỳ ngôn từ thô lỗ phóng tứ.
Hai nàng đồng thời quay đầu lại—
” Thiên Vũ—” Giang Kì thất sắc nhìn vả mặt La Thiên Vũ khí giận.
Giang Kì đã phạm phải điều tối kỵ trong ‘Công tác’, hắn không nghĩ nàng chẳng biết trời cao đất rộng mà chạy tới trêu chọc nữ chủ nhân yến hội! Khóe mắt liếc nhìn đến góc một hội trường: ánh mắt Lạc Mộ Thiên đầy âm chí, La Thiên Vũ giận đến mức hận không thể lập tức cho Giang Kì một cái tát.
Lăn lộn nhiều năm trong thương giới, La Thiên Vũ biết rõ Lạc Mộ Thiên có ảnh hưởng lớn thế nào. Càn biết khi đắc tội hắn, thủ đoạn trả thù có bao nhiêu tàn khốc vô tình.
” Thực xin lỗi, Tống tiểu thư!” La Thiên Vũ khái thanh, cô gái trước mặt đương nhiên dễ nói chuyện hơn nhiều so với Lạc Mộ Thiên. Hắn lập tức quyết định thừa dịp Lạc Mộ Thiên chưa đến gần, phải giải quyết mọi chuyện:” Giang Kì là nghệ nhân mới vào nghề, hơn nữa lúc nãy lại uống nhiều rượu. Nên có điều gì thất lễ với tiểu thư, xin đừng để ý. Tôi thay cô ấy giải thích.”
Hắn cúi đầu 90 độ với Tống Thanh Linh:” Nể mặt tôi, chuyện Giang Kì thất lễ, Tống tiểu thư không cần để ý.” Hắn nhìn sang Giang Kì nháy mắt:” Giang Kì, mau giải thích.”
Giang Kì cắn môi, không muốn động đậy. Nàng ta vốn là người cao cao tại thượng, sao lại phải cúi đầu trước Tống Thanh Linh?
” Ách, tính……” Tống Thanh Linh không nghĩ bị người ta nói thành ỷ thế khinh người, cũng không muốn làm bạn học nan kham.
” Giang Kì?” Ánh mắt lãnh lệ của La Thiên Vũ âm thầm nhìn Giang Kì.
Muốn Giang Kì xin lỗi cũng không phải là thật, chủ ý chỉ là diễn cho Lạc Mộ Thiên xem.
Tuy Giang Kì không thích, nhưng cũng không dám chần chờ, dù vậy không cam lòng nói ra.
” Thanh Linh……” Lạc Mộ Thiên vội vàng đi tới, lập tức nhìn thấy La Thiên Vũ cùng Giang Kì.
” Mộ Thiên……” Tống Thanh Linh vừa thấy thân ảnh quen thuộc, tim có chút đâu xót, ánh mắt mê ௱ôЛƓ, nhất thời muốn khóc, chẳng qua nàng cố nén lại.
” Sao lại thế này? Họ La kia cùng với nghệ nhân của hắn chọc em sao?” Lạc Mộ Thiên đau tim rồi, lập tức ôm nàng, bảo hộ trong иgự¢.
” Không……”
Nàng muốn nói nhưng nhớ tới Lạc Mộ Thiên vốn là người ‘Có cừu tất báo’.
” Không được nói là không có việc gì!” Thanh Linh bề ngoài kiều nhược, kỳ thật bản tính kiên cường. Quen nàng lâu như vậy, số lần nàng khóc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.” Ở kia, anh cảm thấy nữ nhân thật hung dữ. Rốt cuộc là cô ta nói gì với em?” Đáng giận! Nếu không phải vì để thoát khỏi Trần Hiểu cần một ít thời gian, hắn sớm đi tới.
” Thực không có việc gì. Giang Kì là bạn học của em. Thật bất ngờ trong này gặp nhau, thuận tiện trò chuyện một chút.” Nàng kéo ống tay áo của hắn, có ý muốn nhẹ giọng một chút, đã có mấy ngời chú ý tới đây rồi.
” Em—” Liếc mắt nhìn nàng, rồi lại nhìn xung quanh, hắn lập tức mang nàng ra ban công bên ngoài, tránh tai mắt xung quanh.
” Em….. Đồ ngốc!” Hai tay Lạc Mộ Thiên mở rộng, giam chặt nàng trước mặt, thật không biết nên làm gì mới được.
” Mộ Thiên, Mộ Thiên……” Tống Thanh Linh ôn nhu gọi tên hắn. Nàng biết hắn giận là vì thương nàng, cảm thấy thật ấm áp. Mọi ủy khuất từ nàng chợt nhẹ bẫng, không tự chủ được mà tiến vào lòng hắn:” Xin anh, đừng đối tốt với em như thế……”
Vốn đang ôn tồn mà cảm nhận mỹ nhân trong lòng, nghe thấy nàng nói vậy, Lạc Mộ Thiên cảm thấy không vui, ôm chặt ấy nàng:” Ngốc, em đang nói gì thế?!” Nói cái gì thế? Từ trước đến nay, làm gì có nữ nhân nào lại muốn không cần săn sóc?
” Cái này vì tương lai, em không ngốc.” Hai tay ôm ấy cổ hắn, kéo gương mặt tuấn tú xuống, đặt lên đó đôi môi mềm:” Anh đừng săn sóc em như thế, điều đó sẽ khiến em yêu anh, thậm chí yêu đến khắc cốt minh tâm. Nhưng….. Em thật không muốn yêu anh đâu.”
Nghe Thanh Linh nói có thể yêu hắn đến mức không thể tự cầm lòng, tim hắn đột nhiên nhảy dựng, chính hắn cũng không rõ đó là cảm gíc gì. Nhưng mà nàng lập tức lại nói không muốn yêu hắn? Quả thật cảm xúc càng lúc càng rõ ràng lắm rồi.
” Vì sao?” Lạc Mộ Thiên mất hứng, nhéo mũi nàng.” Vì sao em lại không muốn yêu anh?”
” Bởi vì yêu anh, điều đó sẽ làm em đau khổ.” Nàng cắn môi, vẻ mặt ảm đạm.” Càng yêu anh thì tương lai chia ly sẽ cỡ nào đau khổ.” Chỉ nghe chữ ‘Chia tay’ mà thôi, lòng nàng đã ân ẩn nỗi đau. Lẽ nào lại như thế? Chẳng lẽ…… Sự nhận thức này đột ngột xuất hiện, nhất thời khiến nàng kinh ngạc. Nàng….. Đã yêu hắn sâu đậm như thế sao?
” Em đã nghĩ muốn chia tay?” Đáng giận, Lạc Mộ Thiên chưa từng thấy một nữ nhân nào như nàng. Không cần tiền của hắn, bởi vì chính nàng có thể kiếm được. Không cần hắn đau sủng, sợ dưỡng thành thói quen. Hắn thích điểm độc đáo của nàng, nhưng nó lại đặc biệt đến mức hắn cảm thấy nó thật mơ hồ, hắn không biết cách nào mới có thể giữ được nàng. Rốt cuộc hắn phải làm cái gì?
” Anh mặc kệ, anh lệnh cho em phải yêu anh. Anh ra lệnh: EM PHẢI YÊU ANH!!!” Lạc Mộ Thiên lo lắng ôm chặt nàng, lực đạo lớn đến mức muốn nàng hòa vào thân thể hắn, hòa vào làm một. Hắn không muốn hai người phải tách ra!
” Đau……” Nàng giãy dụa.
” Em có nghe (Thấy ) anh nói gì không?” ([N] K! [T] Em có nghe thấy gió nói giề k? [N] K! =]] ) Hắn chẳng những không để ý tới, tay càng ôm chặt hơn.
” Nghe được!” Biết nếu như hắn không có đượ một câu trả lời như ý, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Nàng tức giận hừ lạnh, tức giận giơ tay đánh hắn:” Anh, đồ ác độc!”
Sao nàng lại có tể yêu cái loại thổ phỉ này? Tống Thanh Linh hoài nghi nàng bị bệnh ưa ngược đãi?
Hắn hừ lạnh,biến ra bộ dạng ‘thổ phỉ’.” Về sau không được nhẫn nại, chịu khio dễ như thế. Ai dám khi dễ em, em phải mắng lại. Không làm được thì giao cho anh.” Tuy hắn thường mắng Thanh Linh, nhưng không cho phép người khác cũng có thể làm vậy.
Hừ, người hay khi dễ nàng ngoài hắn còn có ai? Nàng cong miệng xem thường, lập tức nghĩ đến—
” Cái người gọi La Thiên Vũ là lão bản của Kinh Kỉ công ti? Hắn hình như rất sợ anh!” Lấy tính cách kiêu túng của Giang Kì, nhưng người tên La Thiên Vũ này không biết bằng cách gì mà có tể sai khiến nàng? Chẳng lẽ mấy lời đồn kia là thật?
” Kinh Kỉ cùng Lạc thị, hàng năm đều có rất nhiều quảng cáo muốn dùng người, cho nên đương nhiên Thiên Vũ phải cực lực phải tranh thủ đại khách hộ. La Thiên Vũ sao lại không tìm mọi cách lấy lòng? Cho nên nếu em nói hắn có sợ anh hay không……” Chào hỏi? Hắn căn bản không tin, nhưng sao hắn lại dễ dàng buông tha cho việc Giang Kì mà mất hứng,” Trừ cái đồ ngốc lại thiện lương quá mức như em, ai không sợ anh?”
” Em không sợ anh là bởi vì em biết em không cần sợ anh!” Thấy hắn lại nhíu mi, nàng vội vàng nói sang chuyện khác:” Em đoán Giang Kì tức giận như thế là vì em không chịu đưa cô ta đến giới thiệu cho anh.” Tống Thanh Linh nói cho hắn, Giang Kì là một trong những người rất ‘vội vã’ hỏi thăm tin tức về hắn.
” Cho dù em có giới thiệu thì sẽ như thế nào? Anh mới không đếm xỉa tới.” Lạc Mộ Thiên hừ giọng.
” Nga, chính là cô ta nhìn cũng được hắn ác, xinh đẹp lại vũ mị, là hoa khôi hệ em nha! Có rất nhiều nam sinh theo đuổi đó!”
” Có thể thấy được rằng nam sinh hệ em không có mắt.” Ánh mắt sớm bị phần đông mỹ nữ dưỡng đến ngấy, Lạc Mộ Thiên hừ lạnh, khinh thường.
Đột, phát hiện ra cái gì, hắn khẩn trương giương mắt hỏi:” Còn em? Ở trường có bị ai theo đuổi không?”
” Đương nhiên……” Nàng vốn muốn khoe một chút, nhưng mấy lời hoang đường này dễ dàng bị lộ, mà cũng thật mất mặt, cho nên đành phải thành thật:” Không có! Chẳng phải anh thường kêu em giống nạn dân Châu Phi sao? Ai sẽ thích em?”
” Thực không có?” Không biết vì sao, thấy nàng không chút do dự gật đầu, thực làm hắn thở dài may mắn. Chẳng qua…… Nữ nhân của hắn cũng chỉ có thể là của hắn, làm sao cho người khác chạm vào?
” Không quan hệ, có anh, Lạc thị Tổng tài anh tuấn tiêu sái, phong độ phiên phiên theo đuổi, đương nhiên sẽ thắng mấy kẻ phàm phu tục tử gấp trăm ngàn lần.” ([N] Bệnh tự sướng của ca cũng không nhẹ =.=)
” Nói ra thật là dễ nghe.” Tống Thanh Linh liếc mắt.” Ngài Lạc Đại Tổng tài khi nào thì theo đuổi em, sao em lại không biết?” Người này chỉ biết Hi*p bách cùng câu dẫn, như vừa rồi lại còn ‘Mệnh lệnh’ cho nàng yêu hắn. Khi nào thì hiểu được danh từ ‘theo đuổi’ đầy ‘khiêm tốn’ này?
” Ách……” Nhất thời ngữ tắc, hắn lập tức thẹn quá thành giận, nói:
” Nữ nhân là thiện biến, vừa rồi còn muốn ta đừng săn sóc. Hiện tại lại đòi theo đuổi? Hừ, nghỉ đủ chưa? Còn có một đống người đang chờ chúng ta tiếp đón đây, Tống tiểu thư!”