Cực Phẩm Ác Nam - Chương 17

Tác giả: Tiểu Ngôn

Thanh Linh! Em sao…… Không……” Lạc Mộ Thiên muốn hét lên nhằm ngăn chặn hành vi vượt đèn đỏ, nhưng nàng đã hưng phấn chạy vội đứng trước mặt hắn. Hắn tức giận đến độ có ý tưởng đánh ૮ɦếƭ nàng:” Bổn đản! Không phải đã bảo em đứng đợi sao? Chạy loạn làm cái gì? Bổn đản!”
” Ai yêu, đau quá! Anh đừng lắc mạnh như vậy chứ, em đau quá!”
Tống Thanh Linh ôm đầu kêu đau: “Thầy giáo đột xuất xin nghỉ phép, không đến dạy, cho nên em mới cùng bạn bè ra cửa hàng cafe đối diện trò chuyện mà thôi!”
“Xứng đáng! Ai dạy em vượt đèn đỏ như vậy?” Hắn bất vi sở động nói.
“Có làm sao? Đây là trường học, mọi người đi lại đều phải giảm nhẹ tốc độ, mà người đi đường cũng được ưu tiên!”
“Vượt đèn đỏ là vượt đèn đỏ! Em còn cãi!?” Lạc Mộ Thiên gõ đầu nàng: “Ở Đài Bắc có mấy người coi đèn giao thông làm trang sức xanh đỏ, mới loạn thất bát tao như thế này.” Càng nói càng tức, hắn nhịn không được lại đánh nàng.
” Ai yêu, em biết sai rồi. Anh tha cho em lần này đi.” Nàng thông minh, cố tình rúc vào lòng hắn cầu xin, hi vọng hắn ‘Đại phát từ bi’ mà tha cho nàng.
” Lần sau còn dám hồ nháo như vậy, anh sẽ cốc mạnh vào cái đầu mơ mơ màng màng!” Lạc Mộ Thiên hừ hừ, mạnh miệng, nhưng động tác ôm nàng ôn nhu bao nhiêu.
Chẳng biết tại sao, hắn càng ngày càng sủng nàng. Nghĩ nếu cái ô tô kia đi nhanh thêm một chút, cái mạng nhỏ này có khi không còn. Tâm tình không tự chủ được khẩn trương, tay ôm càng chặt.
” Biết!” Nàng hữu khí vô lực trả lời. Bạo quân!
Khóe mắt chạm phải vài học sinh nữ, nhìn vẻ mặt chờ mong của các nàng, Lạc Mộ Thiên không cần nghĩ cũng biết ý định là gì. Hắn chắn ghét nhíu mày: “Đi thôi!” Vội vàng nhét Tống Thanh Linh vào xe (Làm như chị là hành lí ko bằng), nhanh chóng mở xe chạy.
” Tống Thanh Linh!” Một đống nữ đồng học nhìn xe đầy hưng phấn.
” Di, giống như có người đang gọi em, anh chờ chút……” Nàng xoay người, nhìn qua cửa sổ.
” Không được!” Hắn lập tức tăng nhanh tốc độ.
” Anh có hiểu lễ phép như thế nào không vậy? Đó là bạn học của em, nói không chừng là có việc gì đó!”
” Có việc? Đương nhiên có việc!” Hắn vươn tay, gõ mạnh vào đầu nàng:”Bổn đản, chẳng lẽ em không nhận ra các nàng đang câu dẫn nam nhân của em sao?”
” Câu dẫn? Đồ tự cuồng tự đại, anh nghĩ mình là Lưu Đức Hoa hay Minh Nhi, để các nàng chảy nước miếng? Các nàng không biết anh, sao lại định làm quen? Di?” Nàng quay đầu, trừng mắt:” Anh vừa rồi phóng điện với bọn họ?”
” Ngu ngốc!” Hắn trợn mắt trừng nàng, nghiến răng mắng, lập tức dừng xe lại.
” Ai nha, anh lái xe kiểu gì vậy? ” Nếu không phải đã đeo dây an toàn, cái trán nàng suýt nữa có nụ hôn thân mật với kính xe rồi!
” Ăn cơm! Xuống xe!” Hắn nộ khí trùng trùng mở cửa xuống xe, vừa đưa chìa khóa cho nhân viên xong, lập tức kéo tay nàng đi về phía cửa nhà hàng.
Đây là một nhà hàng theo phong cách Nhật Bản, có lẽ là thời gian ăn cơm không còn sớm, tại đây đã chật kín người. Là một nhà hàng cao cấp, tuy nhiên vẫn có không ít người vội vã qua lại.
” Anh làm sao vậy, vì sao đột nhiên tức giận?” Tống Thanh Linh ngơ ngác hỏi, tay bị nắm đau quá, nhưng cũng không dám giãy dụa.
Lạc Mộ Thiên còn chưa trả lời, quản lí nhà hàng đã đi đến:” Hoan nghênh đến, Lạc tiên sinh, chỗ ngài đặt đã được chuẩn bị tốt.” Lạc Mộ Thiên hiển nhiên là khách quen trong đây, quản lý tất nhiên là tự thân đưa hắn đi đến.
Tiến vào phòng, Tống Thanh Linh lập tức tỉnh táo, ngồi đối diện hắn để tránh kiếp gõ thủng đầu. Lạc Mộ Thiên liếc mắt, không nói một từ nhìn phục vụ, ý bảo muốn mang đồ ăn lên. Nhưng cái liếc mắt đầy lạnh lùng này, cũng khiến Tống Thanh Linh kinh ngạc.
Đợi nữ phục vụ đi, hắn bưng chén trà thơm phức lên ngang miệng, nói:” Đi tới!”
Tuy nhiên hắn không chỉ nói rõ là ai, ánh mắt cũng không liếc nàng một cái, nhưng……
nàng tốt nhất là nên ngồi cạnh hắn thì hơn.
Lạc Mộ Thiên ngồi xếp bằng, (Ngồi bó gối hay sao ak, dù sao thì ăn kiểu Nhật mà =.=) tay đặt trên mặt bàn, chống cằm nghiêng người nhìn thẳng nàng, một bộ khó đăm đăm. Ngón tay thô ráp vuốt ve đôi má mềm mại, cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ khiến nàng tim đập khẩn trương, nuốt nước miếng mà không dám né tránh.
” Em nghĩ anh là một nam nhân không có mỵ lực?”
Câu hỏi vừa thốt ra, nàng lập tức biết được nguyên nhân hắn tức giận, vì thế vội vàng nói:
” Mị lực của anh có bao nhiêu cường, anh tự rõ chứ. Em nói vậy là vì bạn em chỉ là học sinh mà thôi, ngoại trừ mấy nghệ sỹ, thần tượng thì chính là Bạch mã hoàng tử. Tuy anh rất đẹp trai, có nhiều tài nhưng mà lại là người từng trải ngoài xã hội, tuổi lại chênh lệch nhiều, có khi ngang với mấy ông chú,….. Cho nên em mới….. Em không cố ý.”
Ông chú??? Mấy người lắm tuổi??? Chẳng qua mới kém……hơn mười tuổi thôi (Có mười tuổi thôi đấy =.=)! Cho tới bây giờ, hắn mới chú ý tới tuổi của bản thân cùng Thanh Linh, giờ mới để ý chênh lệch nhiều như vậy!
” Vậy còn em? Cũng thấy anh như mấy ông già chứ?” Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, vô cùng khẩn trương.
” Em……” Đôi mắt đẹp của Tống Thanh Linh chớp chớp, hai má hơi đỏ lên, thần sắc kiều mị, khiến hắn giật mình.
Nàng quỳ, chân hơi nhô lên dán sát vào người hắn, đôi tay trắng noãn vòng qua cổ, đầu lưỡi hồng hồng liếm liếm bạc môi:” Anh là nam nhân của em ah~ Không phải lúc nãy anh vừa nói~~~” ([Kei]Ak, cừu đi câu dẫn sói. [T] Nàng ak, tiểu bạch thỏ có trắng cỡ nào, sống bên cạnh sắc lang phúc hắc như thế, sớm muộn cũng hóa đen thui)
Lạc Mộ Thiên nuốt khan, nói:” Đừng có ngoạn hỏa!”
Miệng thì nói như vậy, hai tay lập tức vòng quanh thân thể nàng, mặt hướng lên….. Nàng lập tức vươn ngón trỏ, che lại miệng hắn.
Làm sao vậy? Hắn mắt hướng nàng dò hỏi.
” Đồ ăn sắp lên!”
Lời nàng vừa dứt, cửa lập tức mở ra.
” Thực xin lỗi, Lạc tiên sinh, có thể đặt đồ ăn sao?”
Tống Thanh Linh phôi tâm cười cười, nhanh chóng ngồi về thảm của nàng.
” Vào đi!” Lạc Mộ Thiên ảo não liếc mắt, như là đang nói:’ Chờ lát nữa sẽ cho em biết!’
Tý nữa là việc tý nữa, Tống Thanh Linh một chút cũng không khẩn trương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc