Cực Phẩm Ác Nam - Chương 16

Tác giả: Tiểu Ngôn

Thở hổn hển, Lạc Mộ Thiên thỏa mãn nằm xuống ôm chặt nàng vào lòng. Bàn tay lưu luyến, vuốt ve làn da nhẵn mịn…
” Mộ Thiên…” Thanh âm kiều nhược vì sau khi cuồng hoan mà khàn khàn, nàng như con mèo nhỏ rúc dưới tấm thân của hắn.
” Ân?”
” Nhìn bề ngoài…Thì có thể biết được là xử nữ hay không?”
Hắn kỳ quái liếc mắt nhìn nàng, nhưngvẫn trả lời:” Không thể, ngày trước người ta tin là có thể từ vẻ mặt,hay động tác, nói chuyện mà đoán định được đại khái. ( Ý của ca ấy là lúc =.=) Chẳng qua, xã hội bây giờ khá phóng khoáng, truyền bá tri thức cũngchẳng cấm kỵ gì thậm chí còn thảo luận công khai, mấy cái kiểu nhìn đoán này cũng không đúng nữa.”
Hô, hoàn hảo! Vậy thì nàng có thể yên tâm thăm nhà Nhạc Hiểu Thần rồi.
Mà Lạc Mộ Thiên dường như nhớ tới cái gì, hắn ngồi bật dậy xoay người xuống giường.
” Sao…… A!” Vốn tò mò không biết hắnđịnh làm gì, không nghĩ hắn thân trần đi tới đi lui trong phòng ngủ,nàng thấy hoảng vội vã che khuôn mặt nhỏ nhắn, không dám xem.
” Cơ thể em có chỗ nào anh không xem kỹchứ, nhưng mà cho tới bây giờ em còn không dám xem thân thể anh. Em thật cần một khóa huấn luyện mới.” ([N] Ân, một khóa huấn luyện làm vợ =]]) Lạc Mộ Thiên lắc đầu thở dài, sau đó đưa cho nàng một tấm thẻ tín dụng, một tập chi phiếu cùng một chiếc di động mới.
” Cái thẻ tín dụng này cho em, mật mãcũng có trên đó rồi, còn chiếc di động này lúc nào cũng phải mang theobên người hơn nữa phải luôn mở máy.”
” Không cần, em ra ngoài đi làm cũng đủchi tiêu rồi hơn nữa cha nuôi cũng tạo cho em một chiếc thẻ cho đến giờem cũng vẫn chưa dùng. Anh không cần phải cho thêm, em chỉ là học sinhkhông có công việc lớn gì có điện thoại không phải kỳ lạ? Điện thoạicông cộng thì đi đâu cũng có căn bản không cần di động.” Tống Thanh Linh cứng rắn không chịu lấy.
Vì cha nuôi kiên trì mà cũng là vì muốnông vui lòng Thanh Linh mới vào ở Lạc Viên. Nhưng nàng nghĩ không nên ỷvào người khác cả đời cho nên luôn cố gắng đi làm, mà cũng không giốngnhững công việc như trước. Nàng cố gắng duy trì hai việc dạy thêm, cónhiều tiền. Mà nhờ miễn phí tiền ăn ở, tài khoản nàng lập ra trong ngânhàng cũng tăng thêm không ít, khiến cho mỗi lần nghĩ lại đều khiến nàngđắc ý.
Không cần thẻ tín dụng của cha nuôi, trừ phi không muốn chiếm đoạt tiện nghi, mà cũng không ham muốn hư vinh,nàng luôn thích đồng tiền mình tự kiếm lấy, tuy thực vất vả nhưng chínhvì vậy mới biết quý trọng thành quả. Là cô nhi, từ nhỏ nàng đã biết bảnthân phải cố gắng hơn bất kỳ người nào khác cũng phải kiên cường hơn bất cứ ai, phải vì sự tự lập của bản thân!
Đáng tiếc Lạc Mộ Thiên không có suy nghĩ giống nàng, nào có người chê tiền nhiều?
” Người nào ngốc giống em? Bảo lấy thìcứ lấy, ầm ỹ làm gì? Anh hỏi em có ý kiến gì sao?” Không thích nàng cóhành động như thế hắn vươn tay bắt lấy nàng nhanh chóng đặt dưới thân.
” Thẻ tín dụng là để em không cần đi làm công việc quỷ quái gì đó! Mỗi ngày làm việc mệt ૮ɦếƭ người mà chỉ cómột chút tiền công, khó trách em gầy quá mức, có khi lộ ra cả đốngxương. Anh thích nữ nhân đầy đặn một chút ôm mới thoải mái! Em đúng làcó phúc mà không biết hưởng. Nghe anh nói rõ, mai nghỉ việc luôn đi! Chỉ cần hầu hạ anh, không thì bồi dưỡng bản thân! Điện thoại cũng khôngphải chỉ mang theo mà thôi nếu anh gọi mà không nghe máy hoặc bận, cẩnthận anh hủy xương em đi uy cẩu!” (lọc xương em cho chó ăn) *dã man =.=”*
” Em…” Tống Thanh Linh còn định nói gì đó nhưng bị ngắt lời.
” Nghe rõ không?” Lạc Mộ Thiên quát to,lần đầu tiên gặp một nữ nhân không muốn được kiều sủng, mà nàng lại làngười duy nhất được hưởng ân huệ như vậy, thật là tức ૮ɦếƭ hắn.
” Nghe được, nghe được!” Nàng gật đầu, không dám chần chờ.
” Em ngốc quá, anh nghi ngờ chỉ số IQcủa em có đạt 50 hay không?” Miệng không lưu tình trêu chọc, nhưng haitay lại không an phận, vuốt ve làn da mịn màng hưởng thụ xúc cảm tuyệtmỹ.
Quá mức, nàng là sinh viên trường đạihọc chính quy đó nha, loại hoài nghi này thực là vũ nhục nghiêm trọng.Mà nàng đành nén dưới đáy lòng không dám thốt ra lời.
Lạc Mộ Thiên lấy tay nâng nửa thân trên, ngón tay vuốt ve ngũ quan xinh đẹp, bạc môi vung lên tạo thành một nụ cười:” Tức giận?”
Vô nghĩa! Tống Thanh Linh trừng hắn không mở miệng.
” Được rồi, bởi vì bị mắng mà còn biết tức giận, anh biết IQ của em cũng đạt 50.”
” Anh……” Vì sợ bản thân quá giận mà dùng tay Ϧóþ cổ tên hỗn đản này nàng xoay người lui đến góc giường, không thèm để ý đến hắn.
” Yêu, thực tức giận sao? Cũng không thèm để ý đến anh?” Dám không để ý đến ta? Có cá tính! Đáng tiếc…
Hắn thích cá tính này của nàng, nhưngnên cấp nàng cái giáo huấn gì đây? Bàn tay nhẹ nhàng lướt qua đôi vaitrắng nõn, di chuyển dần qua khe chân.
” Anh định làm cái gì?” Theo phản xạnàng lập tức khép lại hai chân, ý đồ ngăn chặn dị vật xâm lấn. Quay lạinhìn nàng gương mặt thất sắc:” Không cần!”
” Muốn!” Hắn xoay người ngồi trên đùinàng ngăn chặn mọi phản kháng. Đại chưởng vuốt ve, vỗ về cái ௱ôЛƓ trắngtrẻo đầy đặn, khiến toàn thân Tống Thanh Linh nổi da gà. Ngón tay tà ácxoa nắn nụ hoa (Tự tìm hiểu =.=),rồi đột ngột tiến vào dũng đạo, chậm rãi ra vào:” Em không chịu để ýanh, cũng không muốn cùng anh nói chuyện phiếm mà anh lại đang nhàmchán, đành làm ít chuyện giải khuây vậy.”
Nghe khẩu khí cứ như tất cả đều là lỗi của nàng vậy.
” Không phải vừa mới, mới… Không… Xinanh…” Hai tay Tống Thanh Linh nắm chặt ga giường, hô hấp khó khăn cáimiệng nhỏ nhắn hết mở ra lại mím chặt, làm sao có thể cùng hắn khắckhẩu? Cơ thể co rút lại, những tưởng rằng khiến Lạc Mộ Thiên không vui, chẳng phải hắn nói thích thân hình đầy đặn sao? Nhưng thân thể vì khiêu khích mà lại càng mẫn cảm.
” Xin anh? Em muốn… Anh như thế nàysao?” Lạc Mộ Thiên lại tăng thêm một lóng tay, tốc độ trừ sáp càngnhanh, cũng vì cái vật kiên định kia cũng nóng bỏng quá mức không thểchờ được nữa.
” Ngô…” Tay Tống Thanh Linh càng nắmchặt hơn, ngón tay có chút trắng xanh kiều ngâm, đôi môi đỏ mọng khôngtự chủ được ՐêՈ Րỉ. Lý trí là muốn Lạc Mộ Thiên buông tha nhưng thân thể lại muốn hắn tiếp tục.
” Không phải? Đó là… Như vậy?” Hắn rútngón tay đã sớm ướƭ áƭ ra, cả hai tay liền buông khỏi hai đùi non mịn,hạ thân thúc mạnh vào khiến Tống Thanh Linh thét lớn. Vật đàn ông nóngbỏng tốc độ ra vào càng mạnh mẽ…
” Em nóng quá!” Hắn ՐêՈ Րỉ, đôi tay ômlấy cái eo nhỏ, va chạm càng mãnh liệt. Cảm giác nơi tư mật của nàngđang bao phủ, hắn cảm thấy thư sướng như trên thiên đường… Không thể tảthành lời!
Cảm thấy lực va chạm càng lúc càng mạnhmẽ, mãnh liệt, nàng cảm giác thân thể dần co rút, buộc chặt… Thẳng đếnkhi nàng không nhịn được, mở miệng cầu xin:” Xin anh……”
Kỳ thật không cần nàng cầu xin, thân thể Lạc Mộ Thiên cũng có nhu cầu giải phóng vì thế tăng nhanh tốc độ…
” A!” Tiếng nam nhân thô ráp cùng tiếngthét của nữ nhân đồng thời vang lên… Khoái cảm nổ mạnh, đem hai ngườihướng đến thiên đường…
Từ mấy hôm trước Lạc Mộ Thiên đột nhiêntuyên bố muốn ‘quy hoạch’, sửa chữa lại lầu hai, mà chỉ là sửa chữa mộtbộ phận nhỏ nên những người ở lầu một như Lạc Hoằng Viễn cùng người giúp việc cũng không bị ảnh hưởng. Người duy nhất ‘chịu thiệt’ chỉ có người ở lầu hai là Tống Thanh Linh, cho nên Lạc Mộ Thiên thật ‘miễn cưỡng’ đồng ý cho nàng đến lầu ba ở, phân chia mảnh trời riêng với nàng. Trên danhnghĩa là khách phòng lầu ba, nhưng trên thực tế đương nhiên là ở phòng của hắn rồi ([Kei] BT quớ đi, anh lên kế hoạch từ trước rùi >__
Tại cổng trường đại học quốc gia nào đó, hoa khôi Giang Kì đang tán dóc cùng mấy đồng học, thấy các bạn đồng lứa tỏ ý ái mộ với mấy nam sinh trong trường Giang Kì bắt đầu mất kiênnhẫn. Bởi vì các nàng luôn miệng nói về bạch mã vương tử, (Prince charming) mà cái loại này thì chỉ có đứa trẻ mới nghĩ như thế, không thể chịu được.
Từ khi bước vào ‘Thiên Vũ’, ánh mắt củanàng sớm đã chuyển hướng đến nam nhân có địa vị xã hội, ngoài việc chitiêu hào phóng ra, cách giao tiếp không đáng bàn mà kỹ thuật trên giường cũng nhất lưu, biết cách thỏa mãn bạn tình. Không giống mấy tên ‘Bachmã vương tử’ này, bình thường có thể miễn cưỡng nói phong độ phiênphiên, nhưng một khi đã lên giường thì đều thô lỗ như nhau, chỉ có ‘thútính’, không thú vị, nhạt như nước lã. Điều có lợi duy nhất chính là cóthể tiếp nhận những ánh mắt ghen tỵ của mấy người bạn đồng học.
Đang lúc trò chuyện sôi nổi thì một chiếc xe hiệu Ferrari đỗ phịch bên kia đường.
” Oa, đẹp trai quá!” Chúng nữ sinh không nhịn được mà hò reo, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, nước miếng nhanh chóngchảy tràn khỏi miệng.
Chỉ thấy trên xe bước xuống một vị namtử tôn quý, dáng người thon dài mà cao ngất, ngũ quan khắc sâu tao nhã,mặc trên người quần áo sang trọng, khí thế ngang tàng, đủ biết phi phútức quý, nếu không phải quý công tử danh gia thì cũng là một vị Giámđốc danh giá.
Di, là hắn— Tổng tài tập đoàn Hào Kinh – Lạc Mộ Thiên! Giang Kì thiếu chút nữa hét to, sao hắn lại ở chỗ này?
Đến Thiên Vũ còn không quá một thángGiang Kì đã hiểu được Lạc Mộ Thiên bất phàm, cơ hồ toàn bộ người mẫu tại Thiên Vũ đều có ý với Lạc Mộ Thiên. Chẳng qua, trừ hồng nghệ nhân cótiếng tại công ti mới có khả năng tham dự các yến tiệc cao cấp để có cơmay gặp gỡ thì tuyệt đại đa số nữ nhân chỉ có thể chảy nước miếng nhìnhắn trên bìa tạp chí. Khoảng cách giữa bọn họ như trời và đất, khả nănggặp gỡ lại càng xa vời.
” Thiên a! Nếu hắn có thể làm bạn traita dù chỉ một ngày, có ૮ɦếƭ ta cũng cam tâm.” Triệu San San thì thào tựnói thanh âm tuy không lớn nhưng đồng học xung quanh đều nghe được.
” Ta cũng là……” Một đồng học khác cũng có chung ý nghĩ.
Giang Kì phục hồi tinh thần, nhìn thấy sắc mặt si mê của các nàng đột nhiên cảm thấy khinh bỉ, không tự giác đĩnhkhởi ngạo nhân dáng người, (Không tự giác ưỡn иgự¢) hừ thanh, bằng các cô cũng xứng!
” Đừng mơ giữa ban ngày!” Một nữ đồnghọc nói ra tiếng lòng: “Vài phút sau là tan học rồi, người ta lúc nàyđem xe đứng chờ trước cổng trường hiển nhiên là đã có người. Mà có thểlàm khiến một nam tử xuất sắc như thế chờ đợi, thì làm sao lại có thể là nữ nhân bình thường đây? ‘Ma tước biến phượng hoàng’ chỉ là mấy tìnhtiết điện ảnh lừa tiền, mọi người nên tỉnh táo lại đi!”
Chúng nữ sinh nghe xong ai thán. Đúng a! Một nam nhân xuất sắc như vậy muốn có được, đúng là si tâm vọng tưởng!
Chấp nhận? Từ trước đến nay, người kiêu ngạo như Giang Kì không hề biết đến chữ ‘Thất bại’ bao giờ (Lại thêm một mụ thích tự sướng =.=), nhìn dáng hình Lạc Mộ Thiên anh tuấn như thế tâm vốn lạnh, lại dần kích động.
Cơ hội là có thể tạo ra! Nàng mân mân môi đỏ. Nhưng phải làm như thế nào mới có thể khiến hắn chú ý đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc