Thanh Linh!”
Tống Thanh Linh vừa quay đầu lại, thấy Nhạc Hiểu Thần vẫy tay gọi nàng. Nàng cũng vẫy tay, quay đầu nhìn thầy giáo Âu.
Âu Lẫm Đức nhìn bộ dạng đáng thương, nhịn không được cười thành tiếng. Chỉ gõ nhẹ đầu nàng một cái:” Tác quái!”
” Đau a, thầy!” Tống Thanh Linh ôm đầu, một người vợ đáng thương.
” Tính, hôm nào lại tìm thời gian để thảo luận vậy!”
” Cảm tạ thầy giáo Âu đại ân đại đức!”
Âu Lẫm Đức lại gõ nàng một cái rồi mới đi.
Tống Thanh Linh nhu nhu đầu, đi đến gần Nhạc Hiểu Thần đi đến. Nàng lại dùng vẻ mặt ảm đạm:” Lại đánh nát một mảnh tình?”
” Không có biện pháp, lòng mình chỉ có một. Bọn họ cũng rõ mình đã có vị hôn phu, mà còn dám thổ lộ, bị cự tuyệt cũng là đương nhiên.” Nhạc Hiểu Thần nhún vai, vô tình nói.
Nhạc Hiểu Thần dáng người nhỏ nhắn, tóc vũ mị, khuôn mặt xinh xắn. Tuy nhiên, vừa vào đại học đã bị nam sinh viên khoa ‘Đính’ rồi, nhưng những người ái mộ vẫn tiến lên thổ lộ.
” Hoắc Chi Giới đáng giá để cậu buông tha cho cho nhiều thứ như vậy sao?”
” Đương nhiên!” Nhạc Hiểu Thần không chút do dự gật đầu. Vừa nói tới âu yếm Hoắc Chi Giới, mặt nàng phát ra vô số hào quang hạnh phúc không dấu được, mà nàng cũng không muốn che dấu.
” Di, đều đã tan học lâu như vậy, sao cậu vẫn chưa về? Hôm nay không đi hẹn hò sao?”
” Ân, mấy ngày nay Chi Giới xuống Nam Bộ, không ở tại Đài Bắc.” Nói tới đây, nàng đột nhiên vội vàng nói:” Ngươi biết không? Triệu San San nha!”
” Làm cái gì?” Tống Thanh Linh mờ mịt.
” Đương nhiên là làm……” Cuối cùng một từ ‘tình’, nàng nhỏ giọng.
Tim Tống Thanh Linh nhảy dựng.
Còn chưa hết lời, Nhạc Hiểu Thần lại thở dài nói:” Triệu San San dũng cảm quá, thật khiến người ta hâm mộ!”
” Hâm mộ?”
” Cậu không thấy sao chứ?” Tống Thanh Linh không kịp trả lời, Nhạc Hiểu Thần lập tức lại vỗ đầu:” Tính, mỗi ngày cậu làm việc kiếm tiền mệt ૮ɦếƭ rồi, sao còn có thời gian để ý mấu chuyện phong hoa tuyết nguyệt này. Hơn nữa cậu cũng không có bạn trai, đến cả người thầm thích cũng không có. Hỏi cậu vấn đề là mình không đúng. Chẳng qua……” Vẻ mặt hưng phấn nhìn Tống Thanh Linh:” Mình sẽ không làm vậy. Chi Giới không phải là loại người tùy tiện, cho nên mình cũng không có ý định làm như vậy.” Dù chỉ là tưởng tượng, nhưng nàng cũng không có dũng khí lớn như thế.
” Chuyện này là Triệu San San tự mình nói?” Thấy Nhạc Hiểu Thần gật đầu, Tống Thanh Linh không khỏi cảm thán:” Nàng thật khiến người ta kinh ngạc.”
” Hi, cậu không tháy những nữ sinh đứng xung quanh nghe nàng kể chuyện đâu. Mắt các nàng đều trừng lớn, còn gương mặt thì, phải nói là cung ma quỷ không khác biệt lắm.”
” Không thể tin được là mọi người…!” Một đống nữ sinh!? Tống Thanh Linh bất đắc dĩ lắc đầu.
” Này cũng là một loại hiểu biết thôi. Dùng lần đầu trải nhiệm, thjaat hơn những bài học trong sách giáo khoa nhiều! Nghe nàng kể càng lúc càng thú vị, đến mình cũng phải tò mò.”
Tống Thanh Linh hoảng sợ, khẩn trương nói:” Cậu đừng làm loạn nha, việc này không thể tùy tiện nói giỡn……”
Nhạc Hiểu Thần cười thành tiếng:” Mình chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, cậu tưởng là thật sao? Hơn nữa đã làm thì bề ngoài biểu hiện rất rõ, mà mình cũng không mạo hiểm nếm thử trái cấm!”
” Nhận rõ được?” Sắc mặt Tống Thanh Linh trắng bệch.
” Ân, San San nói những người có kinh nghiệm đều có thể dễ dàng nhận ra. Chẳng qua nàng vừa vào cửa đã bị mẹ đuổi đánh.” Nhạc Hiểu Thần không phát hiện ra hành động của Tống Thanh Linh có gì đó hơi khác lạ, nàng liếc nhìn đồng hồ:” A, thời gian quá nhanh thật, đã năm giờ rồi. Thanh Linh, tối nay cậu không có đi dạy, có muốn tới nhà mình ăn tối không? Cha mẹ mình rất nhớ cậu đấy!”
” Không được!” Lời vừa thốt ra, nàng nhận thấy khẩu khí không đúng, vội vàng chuyển lời:” Ách…… Thực xin lỗi, mình đã hứa với cha nuôi phải về nhà cùng ăn cơm chiều, cho nên không thể đén nhà cậu được. Hen hôm khác được không?”
” Nhưng vì bản báo cáo, không phải gần đây cậu đã đến ở nhờ nhà Tiểu Linh học tỷ sao?” Nhạc Hiểu Thần mở miệng hỏi.
Viết báo cáo là lấy cớ, nguyên nhân chủ yếu là nàng muốn tránh Lạc Mộ Thiên.
Rõ ràng đã cự tuyệt Mộ Thiên, nàng nào có ngờ da mặt hắn dày như vậy, liên tiêp mấy ngày, thừa dịp nửa đêm canh ba, đều mò vào phòng nàng. Cho dù nàng đã khóa cửa, hắn vẫn có biện pháp đi vào. Điều đáng ghét là chỉ cần Mộ Thiên hôn nàng, mọi ý thức đều n hư biến mất. Căn bản không có ý chí để kháng cự. Càng giận hắn liền tìm mọi cách leo lên giường nàng không tha. Bất đắc dĩ, nàng dành tặng lại chiếc giường cho hắn.
Nàng cũng hiểu rõ đạo lý ‘Trốn được trong chốc lát, nhưng không thể trốn được cả đời’. Chẳng qua, nàng tự nhận mình chỉ là một người bình thường, mà Lạc Mộ Thiên lại là một nam nhân ưu tú, được nhiều người để ý tới. Nàng không hợp với hắn. Nói không chừng vài ngày không thấy, Mộ Thiên có lẽ đã tìm được người mới.
” Chính là bởi vì sáng nay cha nuôi đặc biệt gọi ta phải về nhà ăn cơm. Thực xin lỗi! Không có cách nào khac, phiền cậu xin lỗi bác gái giùm mình, hôm nào rảnh mình nhất định sẽ tới.”
” Được rồi!” Nhạc Hiểu Thần vô tình nhún vai:” Mẹ mình cũng biết cậu phải đi làm, hơn nữa kỳ thi cũng sắp đến, không bằng thi xong hẵng tính đi.”