Cực Phẩm Ác Nam - Chương 12

Tác giả: Tiểu Ngôn

Tắm qua, Tống Thanh Linh dần dần khôi phục ý thức. Đôi môi sưng mọng, cơ hồ có còn phiếm tơ máu. Chớp chớp mê ly thủy mâu, mờ mịt vô tội nhìn Mộ Thiên, nàng tựa hồ không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Bộ иgự¢ sữa tuyết trắng mê người phập phồng hít thở, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt hắn, thanh lượng hắc mâu chuyển thâm……
Vừa mới tỉnh dậy, Tống Thanh Linh không hề nhớ đến tấm thân trần, chỉ thấy ánh mắt đầy lửa của Mộ Thiên nhìn chằm chằm, toàn thân nàng bỗngnóng lên, nàng kháng nghị:” Anh…” Chưa dứt lời đã bị hắn chặn lại.
Khăn tắm rới xuống đất, Mộ Thiên một tay thân trọng ôm lấy nàng, nàng cảm thấy mềm nhuyễn như 乃úp bê, sợ đến mức thở mạnh, lập tức vòng tayqua cổ hắn. Nàng sợ ngã, ôm chặt lấy hắn, tránh mất mạng nhỏ.
” Anh…… Anh còn muốn làm cái gì?” Trí nhớ nhanh chóng trở lại, đôimắt tà ác mà quen thuộc lập tức thu hút mọi sự chú ý của nàng.
” Đều đã qua rồi, em cũng đừng nói mấy lời ngu ngốc làm anh giận.” Mộ Thiên cắn một ngụm lên đôi má mềm mại, Nàng kêu “Ai!’ một tiếng, trợnmắt nhìn.
Bạc môi gợi cảm động lòng người nhếch lên tạo thành một nụ cười tàmị, hắn cởi bỏ khăn tắm, vứt lên giường. Ga trải giường đỏ sậm càngkhiến tấm thân trong suốt, mịn màng. Hai tay nhanh chóng sờ soạng đôichân, chẳng để ý mình lõa thể, ánh mắt tham lam hưởng thụ ‘thuộc địa’.
” Anh…… A…… Không biết xấu hổ, không cho xem!” Nàng nhanh chóng vơlấy chăn, bao quanh thân thể. Bỗng chốc cảm nhận đau đớn toàn thân khiến nàng nhớ lại hình ảnh kích tình lúc trước. Khuôn mặt xinh đẹp dần ửngcàng mê người.
Đôi mắt sáng như ngọc lưu li nhìn trái rồi phải, nhưng không dám nhìn thẳng vào thân thể cao lớn.
” Che cái gì! Toàn thân em có nơi nào mà anh không sờ, không hôn qua?” Mô Thiên thoải mái ngồi xuống, kéo tấm chăn.
Thanh Linh nghe vậy, nhẹ giọng nói:” Anh…… Có thể đáp ứng với em một cái yêu cầu được không?”
Đến đây…… Một cảm xúc chán ghét lan tràn khắp tâm trí LẠc Mộ Thiên,giảm hết nỗi vui thích của hắn. Hắn nghĩ nàng khác biệt, không nghĩ…..Thất vọng nhưng rồi hắn lại nhẹ nhàng thở ra, cũng tốt nếu như vậy thìhắn cũng không có cảm giác ăn năn vì hành động ép buộc vừa rồi.
Nữ nhân đều là động vật tham lam lại phu thiển, dùng thân thể để cóthể thỏa mãn được vấn đề vật chất, nhưng nàng muốn cái gì? Quần áo,trang sức…? Nàng làm hắn vô cùng thỏa mãn, vậy thì Mộ Thiên cũng sẽ hàophóng tất cả.
Khóe miệng gợi lên nụ cười đùa cợt hồ độ, ngón trỏ khẽ lướt qua đường cong:” Nói đi, em muốn gì?” Mộ Thiên không nên cảm thấy thất vọng mớiđúng, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Như vậy hắn có thể tùy ý đùacợt trên thân thể nàng.
Hắn không chú ý những biến đổi trên gương mặt nàng, một mình đắm chìm trong suy nghĩ:” Em muốn anh có thể….. quên hết việc này!”
” Quên?” Câu trả lời của nàng thật ngoài những điều hắn dự kiến,khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Hắn không tin tưởng, lặp lại:” Quên việcgiường chiếu này sao? Đây là điều em yêu cầu?”
” Đúng vậy, dù sao đối với anh, chuyện này cũng không khó gì, đúngkhông?” KỲ thật nàng có khi không nói ra, thì hắn cũng sẽ làm như vậythôi. Nàng đâu có quên hắn có nhiều nữ nhân như vậy.
” Vì sao? Nói rõ ràng!” Mộ Thiên lạnh lùng yêu cầu, như hồ nước lạnh khiến nàng ứng phó không kịp.
Nàngn vì sao có thể lạnh lùng với hắn như vậy? Chẳng lẻ nàng ghét hắn rất thô lỗ, làm đau nàng? Hay là vừa rồi nàng không có đạt tới caotrào? Không thể nào!? Hắn đột nhiên cảm thấy nam tính tự tôn đã bị khiêu chiến, điều mà từ trước đến giờ chưa từng có:” Em chê ta vừa rồi quáthô lỗ? Điểm ấy ta có thể lập tức thay đổi, chúng ta……” Hắn xoay ngườiđè lên người nàng, lập tức dùng hành động chứng minh.
” Không phải!” Hắn kinh hoảng, khinh kêu:” Em không nghĩ muốn cha nuôi biết mà thôi.”
” Anh đã trưởng thành rồi, muón cùng ai trên giường thì làm, lão nhân làm sao quản được?”
” Cha nuôi không quản được anh, nhưng nếu ông biết chúng ta…… Ông nhất định sẽ thực thất vọng.”
” Vì sao?” Mộ Thiên khó hiểu nói, hoài nghi khắc rõ trên đôi mắt nâu:” Không lẽ, lão ta đối với em…..”
Tống Thanh Linh lập tức che miệng hắn, không cho hắn có cơ hội nói a những lời vũ nhục cha mình.
” Anh đừng loạn nghĩ, cha nuôi và em chỉ có tình cảm cha con mà thôi. Em biết, em không đủ tư cách, Ngươi không thể miên man suy nghĩ, chanuôi cùng ta trong lúc đó chỉ có phụ nữ loại tình cảm, cũng biết anh vốn dĩ không tin, nhưng đấy là sự thật. Cha nuôi luôn coi em như con ruột.” Thanh Linh khép mắt, tiếp tục:” Anh muốn cùng ai lên giường, dù sao‘Trời cao, hoàng đế xa”, cha nuôi cũng là ‘Mở một con mắt, đóng một conmắt’ cho qua chuyện. Nhưng nếu biết chuyện của anh và em,….. Ông nhấtđịnh sẽ rất đau lòng, chắc sẽ đòi lại công bằng cho em.” Có thể là khách khí, nhưng nói đến mức đọ cưng chiều của Viễn Hoằng đối với nàng, ôngnhất định sẽ làm như vậy.
Gặp khuôn mặt Lạc Mộ Thiên bỗng trầm xuống, nàng lại nói tiếp:” Embiết anh không nghĩ muốn chịu trách nhiêm cái việc này, hơn nữa em cũngkhông có ý định đó. Nhưng cha nuôi có lẽ không nghĩ như thế, không chừng chuyện 10 năm trước sẽ lại diễn ra. Nhưng hiên giờ, cha nuôi cũng đãlớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt như trước, em cũng không muốn vìem mà khiến cha con anh lại hiểu lầm. Ai biết ông có thể chịu được thêm10 năm nữa hay không, cho nên….. Quên đi, đều là tốt cho cả hai chúngta.”
Nhìn đôi mắt chân thành của nàng, trên thương trường, luôn là ngườicó đầu óc sắc bén, Lạc Mộ Thiên rốt cục hoàn toàn tin tưởng nàng khôngcó ý đồ làm mấy chuyện mời ám gì, thật lòng coi trọng lão nhân. Chẳngqua……
Một khi nàng đã tự nguyện hy sinh, hắn thật sự không phải khách khí, đúng hay không?
Có tiện nghi mà không chiếm, thật sự không có sắc thái phong lưu bổn công tử hắn.
” Chính là……” Mộ Thiên tà tà cười, bàn tay trên mặt bụng lại bắt đầu du di.
” Chính là?” Nghe được hắn đang do dự, nàng quá tức giận, căn bảnkhông chú ý tới đôi tay quá phận. Người này quả thực vô sỷ, chiếm tiệnnghi còn….. Nàng không vui, nói:” Anh có điều kiện?”
” Cũng không tính là điều kiện, anh ta muốn biết, biểu hiện vừarồi……” Hắn cố áp chế vật nam đang căng cứng, chạm nhẹ dưới thân nàng, ám chỉ:” Cảm tưởng như thế nào, vừa lòng?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng đỏ, nàng ấp úng không nên lời lời. Mộ Thiên lập tức đắc ý cười to.
Tống Thanh Linh thẹn quá hóa giận, nói:” Sắc trư, cười cái gì! Khôngphải đã nói muốn anh quên đi rồi sao? ĐỪng có cảm tưởng của người ta!”
” Không hẳn, lầu ba là thiên hạ của anh. Anh không cho phép, ai dámquấy rầy? Chỉ cần bọn mình cẩn thận một chút…..” Nhiệt khí thổi vào tainàng, khiến Thanh Linh toàn thân chấn động, một cảm giác quen thuộc dưới thân lại khơi lên:” Lão nhân không có khả năng biết chuyện của chúngta, làm gì phải như vậy? Chúng ta có thể……”
” Không đúng, không thể! Lần này là ngoài ý muốn, tuyệt đối không cólần thứ hai. Bên ngoài có rất nhiều nư nhân hoan nghênh anh. Anh muốn ai mà chẳng được, không ai dám cản anh. Nhưng chắc chắn không có em. Làmrõ một chút, xin anh đừng trêu chọc em nữa!”
” Em không cần ta!?” Mộ Thiên nhíu mi, thật sự là một đáp án rungđộng nha! Hắn cũng không nhớ rõ chính mình từng hỏi qua nàng đồng ý. Cảm giác dưới hạ thân khiến kiên nhẫn của hắn mất sạch. Hắn cúi đầu hônnàng, không muốn đấu võ mồm nứa. Đợi quá lâu rồi, cơn Dụς ∀ọηg khiến hắn kinh hoàng thất sắc càng mạnh mẽ.
Nàng sớm muộn gì cũng sẽ hiểu được, hắn nói muốn thì nàng nên chuẩnbị tốt thân thể được tắm rửa sạch sẽ, chờ đợi hắn tùy thời ‘Gọi về’.
Chỉ có chuyện hắn không cần nữ nhân, chứ không có nữ nhân không cần hắn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc