Tống Thanh Linh không chống cự được, nàng chỉ cảm thấy như linh hồncủa mình bị hắn cuốn hút….. Nàng không thể thở nổi, cơ hồ là dán chặtvào người hắn, mệt mỏi tựa vào hắn.
Đôi mắt tà ác đánh giá tất cả:” Trong nhà có có sẵn mĩ vị, để làm chi canh ba nửa đêm đi ra ngoài săn thú?”
Nàng thở dốc, cố ổn định hô hấp, mĩ vị? Nàng là người mà, sao hắn cóthể…… Khinh người quá đáng! Nàng tức giận giương mắt, nhìn sâu vào mắthắn. Đôi mắt hắn nòng cháy, tràn ngập lửa khiến nàng khổng khỏi kinhngạc, thở mạnh, cả người bỗng run rẩy…
” Anh, anh, anh…… Không phải anh nói ghét ta sao? Cách đây một lúc,anh còn……” Tống Thanh Linh biết nàng trong mắt hắn thì cùng lang cẩu,không có gì khác biết lắm.
” Lúc trước là lúc trước, hiện tại ta thay đổi chủ ý!” Một câu dễdàng rũ bỏ toàn bộ các hành vi đã làm, bạc môi gợi cảm đắc ý cười:” Côem rất thành công khiến ta chú ý, ta quyết định…… Tôi muốn em!” (Lúc đầu định để là ‘anh’ nhưng chắc ko nên, để sau khi hai anh chị ấy XXOO đã*long lanh*)
Ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng cổ, tiếp tục du di xuống bả vai. Hắn chợt phát hiện, hắn chỉ vừa nhẹ nhàng chạm vào làn da ngọc phu liền biến màu đỏ ửng. Rất mẫn cảm! Hắn chậm rãi, cười đầy tà mị, ngón tay ái muộicàng lướt nhanh xuồng dưới…… Tới gần chiếc khăn tắm.
” Anh muốn ta?” Nàng khẽ rên, trừng mắt nhìn hắn, có cảm tưởng trênđầu của hắn đột nhiên dài ra hai sừng (*Giơ tay* Ta biết, là dê mọc sừng 凸(¬‿¬)凸)
” Đúng vậy! Tôi muốn em……” Lạc Mộ Thiên không cần hỏi cũng biết nàngkhông hề có kinh nghiệm, ăn nàng chỉ sợ hơi phiền, chẳng qua……
Nàng thanh tân trĩ nộn, là loại người hắn chưa chạm qua bao giờ, trong khoảnh khắc, hắn bỗng thấy hứng thú.
Hắn đắc ý cười khẽ:” Nhiều năm qua, ta ngoạn nữ nhân không hào phóngnhiệt tình, thì cũng là thành thục vũ mị, lâu lâu cũng thấy chán. Vừavặn em thanh tân nhã trí ta chưa chạm qua, khiến ta nhất thời hứng thú.Yên tâm, ta vốn dĩ hào phóng, đối xử nữ nhân cũng không ngoại lệ. Chỉcần em hầu hạ ta thật tốt, tiền tài, trang sức, quần áo cũng không thành vấn đề.” (Ta thật sự rất muốn chém mất tên nói ntn)
Lờ lẽ vô sỉ mà hắn cũng có thể nói được sao! Tống Thanh Linh lạnhlùng trừng mắt hắn. Kỳ thật không nên kinh ngạc, nghĩ cha nuôi từng kể,nàng đã sớm biết hắn , có bao nhiêu yêu tà ác, mi lạn mới đúng.
Tức giận khiến nàng quên đi khi Mộ Thiên có bao nhiêu đáng sợ, taynhỏ dùng sức đẩy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu hiện đầy chán ghét, nói:”Anh mau tránh ra, tự đại trư, bổn tiểu thư tứ chi kiện toàn, tiền ta sẽtự mình kiếm a! Ai cần tiền của anh…… Ngô……” Cái miệng nhỏ nhắn lại bịngăn.
Lạc Mộ Thiên vốn là thiên chi kiêu tử, muốn cái gì là sẽ có cái đó,nữ nhân cũng như thế. Khí thế trác tuyệt bất phàm, quý khí mê người cùng bề ngoài tuyệt hảo, khiến hắn cho dù có mất đi gia tộc chỗ dựa thì cũng có thể nhờ nữ nhân ăn hương uống lạt.(OMG, anh là giai b**? Thiên ca:Lườm) Mà tung hoành tình trường nhiều năm, hắn chưa từng gặp một ngườiđán bà nào, không….. Một cô gái nào lại ngốc như nàng!
Lạc Mộ Thiên cuồng dã hôn lên miệng nhỏ nhắn, khiến nàng đâu đến nhíu mày, nắm tay đánh lên иgự¢ hắn. Mộ Thiên không để ý, đầu lưỡi cố mởkhớp hàm nhưng nàng cứ y y ngô ngô, giãy dụa không chịu há miệng.
Hắn lập tức cởi bỏ khăn tắm trên người, bàn tay nắm một bầu иgự¢, rasức khiêu khích. Nàng thở dốc, mắt trừng lớn, mở miệng hét lên thì đầulưỡi hắn nhanh chóng tiến vào công thành đoạt đất……
” Không cần! Anh…… Không thể……” Nàng đẩy đầu hắn ra, hô hấp rối loạn, bầu иgự¢ trắng nõn nà phập phồng, khiến đỉnh hoa càng hồng đỏ mê ngườikhiến hắn chịu không nổi hấp dẫn, cúi đầu nuốt lấy.
Cả người Tống Thanh Linh run lên, thở mạnh một hơi, kịch liệt sungsướng thoáng chốc bao phủ kháp cơ thể, nàng khó khăn ՐêՈ Րỉ:” Anh……Không thể đối xử với ta như vậy…… A…… Không thể……” Hai tay nàng ôm lấyđầu hắn, chẳng biết phải đẩy ra hay là phải ôm lấy.
” Không thể? Em muốn ta buông ra?” Hắn thì thầm, vùi đầu vào bộ иgự¢ của nàng thổi khí nóng
Lạc Mộ Thiên như đứa trẻ ra sức ʍúŧ lấy bầu иgự¢ ( *Phụt* Máu mũi*Xỉu lần 1), ma thủ không hề nhàn rỗi, xoa nắn khiêu khích cơ thể nàng.Đôi tay dần đi xuống đùi, ngón tay thuận lợi xuyên vào nơi nữ tính bímật……
” Ta…… A…… Không……” Nàng cắn chặt môi, cố ngăn lại tiếng ՐêՈ Րỉ. Độtnhiên như bị sét đánh, toàn thân run rẩy, cả người run lên, nhanh chóngkhép lại chân, nhưng tay Mộ Thiên thành công chen vào giữa hai chân.
” Không cái gì đây? Ân……” Hắn chậm rãi rút ngón trỏ, ánh mắt nàng mê௱ôЛƓ nghi hoặc, đầu lưỡi ái muội khẽ liếm, tà ác cười. Thanh âm khe khẽbên tai khiến đầu óc nàng như chìm trong màn sương mờ ᴆục:” Em ướt quárồi…… Ta biết em đã chuẩn bị tốt lắm, em cũng muốn.” (Chỗ này bạn dịchthoát nghĩa, chắc không đúng với bản gốc lắm, mong mọi người thông cảm)
Khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc, hồng thấu, nàng xấu hổ đén mức hậnkhông thể tức khắc thổ độn tới nơi xa tận chân trời góc biển:” Ta……Không……” Cái miệng nhỏ nhắn hết mở ra lại, ngậm vào khó nói nên lời.
” Đừng khẩu thị tâm phi!” Không vui phiết miệng, Lạc Mộ Thiên rấtnhanh bỏ hết bộ quần áo. KHuôn mặt tuấn tú càng hồng đỏ, ánh mắt đầy lửa Dụς ∀ọηg. Nàng không ngừng cự tuyệt làm tính nhẫn nại của hắn hoàn toàn biến mất. Mộ Thiên tức giận, thân thể rắn chắc to lớn đè ép cơ thểnàng, cơ hồ đêm nàng dán chặt lên tường. Vật nam tính ¢ươиg ¢ứиg cọ xátđóa hoa mềm mại.
Nàng giật mình, hạ thân truyền đến cảm thụ kỳ lạ, tựa hồ khát cầu cái gì.
” Chúng ta…… Không thể…… Anh…… Là anh trai……” Nàng cực lực cố lấy lại lý trí, bất an vặn vẹo thân thể nhu nộn, mềm mại. Khuôn mặt thống khổlại vội vàng, thân thể như đứng trong biển lửa, mồ hôi túa ra đầm đìa.
” Câm mồm! Ta không có em gái như cô, cô cũng không xứng làm em ta,không được gọi ta là anh trai! Là lão nhân hoa mắt, mới nhận cô về làmcon gái nuôi, ta không thừa nhận.” Hắn khinh thường mắng, tăng nhanh lực đạo, khiêu khích.
Ba chữ ‘Không tư cách’ này như thấu tâm nàng, khuôn mặt nhỏ nhất thời trắng bệch, vô lực giãy dụa. Đúng rồi! Nàng cười khổ, nàng chẳng qa chỉ là đứa con gái cha mẹ ruồng bo, bằng cái gì mà trở thành nữ chủ nhânnhà giàu vọng tộc?
” Nhưng…… Nhưng ta đối anh như anh trai ruột……” Nàng suy yếu, chống đối lần cuối.
Nhìn dung nhan trắng bệch, Mộ Thiên có chút…… Đau lòng? Nhưng lập tức trấn định lại, hừ! Nàng vốn dĩ không phải là em gái hắn. Loạn luân? Hắn không có hứng!
Vòng cánh tay ngọc qua cổ, hai tay nâng cái ௱ôЛƓ tròn trịa:” Thì tính sao? Ta cũng không yêu cầu em phải làm vậy. Ta một chút cũng không hivọng em nhìn ta như với anh trai. Quả thật ta muốn em đem ta trởthành……” Hạ thân đột nhiên thúc mạnh vào, lập tức hôn lên môi, chặn lạitiếng thét. Vật cứng rắn lập tức xuyên thấu chướng ngại, lập tức tiếnvào nơi sâu nhất……
” Nam nhân của em.”
Một cổ đau đớn xé rách từ hạ thân truyền đến khiến cả người Tống ThanhLinh run rẩy, vô lực kêu khóc:” Nhưng nam nhân bình thường cũng sẽ không đối xử với tanhư vậy……”
” Cho nên, ta không phải nam nhân bình thường.” Hắn không để ý đầuđầy mồ hôi, thương tiếc hôn đi nước mắt nàng, hai tay mềm nhẹ vuốt ve cơ thể nàng:” Ngoan, lần đầu tiên đều là như vậy, về sau sẽ không đau.”
” Ngươi quả thực so với ác ma còn tà ác!” Nàng nghẹn ngào. Đau đớn hơi giảm bớt, nàng liền vung tay báo thù.
” Ta biết!” Ta càng tà ác hơn nữa! Có khí lực đánh người? Vậy thì…..hắn sẽ không khách khí. Bạc môi gợi cảm cong lên, lặng lẽ trừu động.
” Không cần, đau lắm!” Tống Thanh Linh nức nở, tay nhỏ lập tức ôm lấy vai hắn, không cho phép hắn cử động thêm.
Cố gắng lâu như vậy, hiện tại là thời điểm hưởng thụ thành quả , sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho?
” Hư…… Sẽ không đau, đau cũng đã qua rồi, lại đến……” Buông hai tay bé nhỏ ra, cố định lại trên tường, hắn chậm rãi rút ra, lại mạnh mẽ đẩyvào.
” A……” Nàng thét lên, nhưng không bén nhọn như trước nữa……
Mộ Thiên thở dốc, cảm thấy u huyệt nhu nộn bao vây lấy vật đang ¢ươиg ¢ứиg.
” Ác…… Em nhỏ quá…… Còn…… Đau sao?” Hắn cắn răng, cố nhịn cảm giácdụς ∀ọηg bùng nổ , mồ hôi túa ra. Đây là lần đầu tiên hắn tỏ ra dịu dàng đến vậy, vốn dĩ hắn chẳng bao giờ chịu để ý đến bạn giường cảm thụ.
Nàng thở hắt ra, bỗng nhiên thấy dễ chịu hơn. Mày cũng giãn ra, nhanh chóng liếc nhìn Mộ Thiên:” Không…… Đau.”
Hoàn hảo, nếu nàng vẫn còn đau, thì hắn cũng đành coi như chưa ngherõ, năm giây tạm dừng đã là cực hạn. Hắn thân yêu hôn nhẹ nàng mội cái,hai tay ôm eo nàng, thúc mạnh, mỗi lần đi lên lại càng mãnh liệt vachạm……
Nàng cắn chặt môi, nhưng không thể cố kìm nén mà ՐêՈ Րỉ. Đùi càngchặt lấy hông hắn, mười ngón tay bấu chặt lấy vai, khiến thân thể haingười càng dính chặt. Khoái cảm càng rung động mãnh liệt, lan khắp cơthể……
” A!” Nàng mệt mỏi, ngất đi.
Lạc Mộ Thiên lập tức đỡ lấy cơ thể nàng, ấn nàng sát tường, tiếp tụcđộng thân…… Cho đến khi Dụς ∀ọηg nóng cháy bắn vào cơ thể nàng, hắn mớidừng lại.
Hắn thở dốc, chân run run. Mộ Thiên thấy cả người Thanh Linh ướt đẫmmồ hôi, ấn nút. Lập tức nước từ vòi sen chảy ra, bốn phía mịt mù. MộThiên tắm rửa, xóa sạch thân thể đầy mồ hôi.
Hắn không nghĩ tới nàng có thể thỏa mãn hắn như vậy! Cũng có khi, bởi lẽ nàng khiến hắn có một cảm tình chưa có từ trước tới nay, chẳng qua…… Lại hôn nàng một cái, hắn mỉm cười nhún vai, nữ nhân tồn tại vốn là vìđể thỏa mãn nam nhân Dụς ∀ọηg. Đối với nữ nhân có thể thỏa mãn hắn, MộThiên luôn luôn rất sủng ái, cho nên hắn tự nhiên cảm thấy tôn trọngnàng.