” Ngô…… Buông…… Buông ra……” Tống Thanh Linh nhất thời né tránh không kịp, cổ bị Mộ Thiên niết chặt, thống khổ giãy dụa, hơi thở dồn dập, hai tay dùng sức cố giãy ra khỏi bàn tay thép.
Thiên a, cha nuôi tại sao không đề cập đến con trai ông là một tên cuồng sát? Chẳng lẽ nàng ngay từ lúc còn thanh xuân đành phải ngậm ngùi chấm dứt từ tay hắn sao?
Mũi chân nàng không chạm đất, giương miệng hít thở khó khăn, tựa như con cá bị mắc cạn. Hô hấp còn khó khăn, nhãn mạo kim tinh (Chắc là chỉ hoa mắt), cảm giác mạng nhỏ sắp mất thì….. Nam nhân rốt cuộc đại phát từ bi, buông lỏng tay.
” Khái…… Khái……” Cả người nàng mệt mỏi, hai tay ôm cor, ho khan. Khóe mắt nàng ẩn ẩn nước, khóe mắt liếc nhìn trên bàn có tách cafe, nàng vội vàng đón lấy, uống mộ hơi cạn sạch. Tuy cafe đen uống thật đắng, nhưng có còn hơn không, ít nhất hiện tại, nàng đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lạc Mộ Thiên khoanh tay, trừng mắt nhìn nàng, cười lạnh, một chút đồng tình đều không có.
Ghé vào bàn, Tống Thanh Linh vô lực, mất hết sức, từ đỉnh đầu tới chân cảm thấy một trận mồ hôi. Nàng nghĩ thầm, tên này tuyệt đối là một tên ác ma vô huyết, vô lệ. Về sau, mặc kệ phát sinh bất kỳ tình huống gì, nàng đều phải tránh xa hắn.
” Đừng giả ૮ɦếƭ, nghĩ ta sẽ buông tha cô!” Hắn hét lớn một tiếng:” Nói mau!”
Nàng trả lời:” Tôi không phải đến…… Một buổi sáng nửa năm trước, đang trên đường giao báo, thấy Lạc bá bá bị ngất ven đường….. Liền gọi xe cấp cứu….. Sau, Lạc bá bá tỉnh lại, ông định cảm tạ….. Biết tôi không có cha mẹ….. Liền….. Nhận tôi làm con gái…..”
” Không có cha mẹ còn nói không có mục đích gì? Chẳng lẽ cô đi ra từ tảng đá?” Hắn vô tình hỏi lại.
Tống Thanh Linh thở dốc, bốn chữ ‘Lai lịch không rõ’ này như con dao nhọn đâm vào lòng nàng. Nháy mắt, mặt nàng trắng bệch. Đôi mắt bừng bừng lửa giận, nhưng lại vô cùng sáng rọi, khiến người ta không thể liếc mắt dời đi.
Nàng tựa hồ không để ý hết thảy, phẫn nộ:” Tôi đương nhiên giống anh, đều là do cha mẹ sinh ra. Chỉ là tôi vô duyên, không thể ở cùng cha mẹ mà thôi”
Lạc Mộ Thiên không tự giác được mà lùi bước, hành động của nàng làm hắn kinh ngạc. Cho dù là nam nhân, cũng có ít người dám ở trước mặt hắn ma bày tỏ thái độ. Hắn còn tưởng là nàng là một con chuột nhát gan đây! Có khi hắn đã chạm phải nỗi đau của nàng thật.
” Anh thì gì cũng có, có cha….. Nhưng lại không biết quý trọng. Thậm chí chỉ vì một câu nói mà bỏ mặc cha già bệnh nặng. Buồn cười ૮ɦếƭ, đại bổn đản!”
” Tống Thanh Linh!” Tiếng nói trầm thấp tràn ngập uy nghi. Hắn biết nàng đang tức giận, nhưng cho nàng có tức điên lên thì hắn cũng không cho phép nàng nhục mạ hắn!
” Hét làm cái gì? To giọng thì thắng sao? Đắc ý làm gì? Kêu cái gì kêu? Hỗn đản ngu ngốc, đồ lòng dạ vô tâm, anh mới là cái loại chui ra từ đá thì có! Đồ vũ trụ vô địch siêu cấp tự cuồng!” Tống Thanh Linh thống khoái mắng một trận cho hả dạ, đã vậy còn trừng Mộ Thiên. Phanh một tiếng, đóng cửa rời đi, làm Lạc Mộ Thiên muốn ngăn lại cũng không kịp.
Lạc Mộ Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn, vẫn chưa lấy lại bình tỉnh……
Tống Thanh Linh lửa giận bừng bưng rời phòng, lập tức nhảy lên ” Tiểu cừu” thời trung cổ của nàng, (Xe đạp của chị =”=) đạp nhanh về Lạc Viên. Nhưng khi vừa nhìn đén cánh cửa Lạc Viên hào hoa cổ điển, trong khoảnh khắc, nàng liền hối hận,lửa giận cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Nàng không nên xúc động như vậy, hôm nay rõ ràng là nàng đi thuyết phục ‘lãng tử’ về nhà, chẳng phải là đi tìm người phát giận. Sao nàng lại có thể chọc giận Mộ Thiên? Nhưng giờ có nói gì thì cũng đã quá muộn rồi,….. Vạn nhất bị chọc tức, hắn ngoan cố không chịu trở về, vậy….. Cha nuôi làm sao bây giờ?
Nàng sao lại hồ đồ như vậy?Khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn bỗng chốc trở nên rối rắm. Từ nhr đến lớn Thanh Linh chưa từng cãi n hau với ai, không nghĩ ngay lần đầu tiên lại….. Thiên aaaa, nàng có nên mổ bụng tự sát để tạ lỗi cha nuôi?
” Tiểu thư, sáng nay người không phải đi học sao lại trở về sớm như vậy?”
Tống Thanh Linh vừa xuống khỏi ” Tiểu cừu” đang vào tiến ga ra, cúi đầu ủ rũ xuyên qua hoa mộc phù sơ viên tử. Vậy mà quản gia Uy bá đã thần xuất xuất hiện bên người nàng.
Quản gia Uy bá hiện ra trời sinh gương mặt hay cười, cùng đôi mắt to. Nếu như m ặc một bộ tay trang màu trắng khẳng định không hề là một lão nhân gia lớn tuổi. Ngoài trừ cái Uy bá luôn là một quản gia tận tâm, đã làm việc tại Lạc Viên hơn 30 năm.
” Uy bá……” Nàng nhỏ giọng gọi, hết nhìn trái rồi lại phải, lập tức kéo Uy bá tiến vào lương đình.
” Tiểu thư, người làm saovậy?”
” Cháu…… Cháu vừa đi tìm thiếu gia.” Nàng thấp giọng nói.
” Thực sự? Mọi chuyện ra sao? Thiếu gia người……” Giọng nói đầy kinh hỉ, thấy Thanh Linh ghé sát vào thạch bàn, giọng ông uể oải:” Thiếu gia không chịu trở về? Tiểu thư đã nói tình hình sức khỏe của lão gia cho thiếu gia?”
Tống Thanh Linh gật đầu.
Uy bá nhẹ nhàng thở ra:” Tiểu thư ngươi không nên buồn làm gì. Người không thể lập tức thuyết phục được thiếu gia đâu. Trình độ ương ngạnh của thiếu gia cùng lão gia thật không thể so sánh được. Lần này là do lão gia sai, trừ phi chính ngài ấy tự mình gọi thiếu gia trở về, bằng không vô ích. Chẳng qua, hôm nay tiểu thư đi tìm thiếu gia cũng là đã cấp cho thiếu gai một bậc thang rồi. Tính thiếu gia ương ngạnh một chút, nhưng tâm địa thiện lương. Một khi tiểu thư đã nói rõ cho người mọi chuyện, chỉ vài ngày nữa thiếu gia sẽ tự động trở về thôi!”
” Chính là……” Nàng muốn khóc rồi, hai tay không ngừng vung vẩy:” Miệng thiếu gia mấy người thực xấu, làm cháu tức ૮ɦếƭ đi được, cho nên…… Cho nên liền mắng hắn một trận…… Đầu hắn chắc chắn đang bốc đầy hơi nước cho mà xem, làm sao mà trở về được!!!” (Một hình ảnh ví von về sự tức giận, ta cũng không biết nói sao nữa. Vd như 3 vạch đen vậy)
” Tiểu thư…… Người là nói người cùng thiếu gia…… cãi nhau?” Miệng Uy bá nới rộng ra, lớn tới mức có thể nuốt cả một quả trứng sống.
” Thanh Linh, con nói chính thực sao? Con thực cùng hỗn tiểu tử kia cãi nhau?” Lạc Hoằng Viễn chẳng biết khi nào xuất hiện bên cạnh hai người. Ông bất chợt lên tiếng, lập tức dọa hai người bọn họ.
Mặt Tống Thanh Linh lại chuyển sang trắng bệch:” Thực xin lỗi, cha nuôi, con đã lén đến văn phòng…..”
” Không quan hệ, cha biết con là có ý tốt, cha không trách con. Chẳng qua cái này không phải là trọng điểm, con mau nói cho cha, con thực cùng hỗn tiểu tử kia cãi nha?” Oa, thực không thể tin được, tiểu oa nhi Thanh Linh này thật có gan lớn nha!
” Kỳ thật cũng không hẳn là cãi nhau.” Càng nói nàng càng cảm thấy mình có điểm quá phận.
” Nga……” Lạc Hoằng Viễn cùng Uy bá đồng thời cảm thán! Dưỡng tên tiểu tử hỗn đản Mộ Thiên nhiều năm như vậy, ngoại trừ lão tử dám cùng hắn lời qua tiếng lại, chẳng có ai đủ sức cùng hắn đôi co.
Coi sắc mặt oa nhi Thanh Linh tái nhợt, tám phần bị hỗn tiểu tử mắng đến mặt xám mày tro. Lạc Hoằng Viễn định tiến lên an ủi an ủi nàng, lập tức lại bị lời của nàng dọa.
” Khi đó con thực tức giận, hắn căn bản còn không kịp nói cái gì, đã bị con mắng cẩu huyết lâm đầu, cho nên không tính là cãi nhau. Chỉ là con nổi điên lên mắng người mà thôi”.
Kỳ thật sống tại cô nhi viện trụ nhiều năm như vậy, mấy lời nói khó nghe như vậy vốn chưa từng có. Không có lai lịch rõ ràng, điều này không phải là điều mà tiểu hài tử có thể quyết định được.
Oa! Chuyện này lại càng khó tin! Quả thực là kỳ tích!
” Hỗn tiểu tử kia lại ngoan ngoãn cho con mắng?” Chẳng lẻ hồn tiểu tử lăn lộn bên ngoài mười năm, tính tình lại thay đổi? Không có khả năng nha. Lấy chính mình kinh nghiệm, tiểu tử kia chẳng những cẩu không đổi được ăn thỉ, nếu khônglàm sao chỉ trong thời gian ngắn mà ‘Hào Kinh tập đoàn’ lại phát triển lớn mạnh như vậy? Khiến cả thế giới phải gọi ‘Hào Kinh bảo toàn’, nghe nói nhân viên được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, phải có học thức, trình độ cao.
” Mắng xong, con liền đóng cửa chạy đi luôn, cho nên…… Cha nuôi, cha đang cao hứng vì lẽ gì? Con thuyết phục bất thành, nói không chừng làm hắn giận điên lên được, nhỡ không trở lại……” Tống Thanh Linh nhìn cha nuôi nở nụ cười vui vẻ, quả thực không thể hiểu nổi.
” Cáp, con yên tâm, hỗn tiểu tử gian trá giảo hoạt, tính tình quật cường, miệng tiện, quả thực là đại phôi đản, ưu điểm duy nhất chính là ân oán rõ ràng. Cho nên hắn không trở lại tuyệt đối là vì muốn cha cúi đầu nhận sai, không quan hệ tới con.”
Nào có ai lại nói con mình như vậy!? Tống Thanh Linh choáng váng, không biết cha nuôi nói thật, hay đang nói đùa nữa.
” Cha nuôi, một khi đã biết hắn đang đợi cha, sao cha không gọi hắn về!? Có câu: ‘Đại trượng phu biết sai có thể sửa’ (Cái này là ta chém, để nôm na cho nó dễ hiểu). Dù sao cũng là cha hiểu lầm hắn, còn đuổi hắn khỏi nhà, hiện tại cũng nên gọi hắn trở về. Hơn nữa…… Nói thật, đã bị đuổi khỏi nhà, còn có ai dám tự trở lại?”
” Cái này thì con yên tâm, da mặt hỗn tiểu tử kia so với tường còn dày, đạn bắn không thủng. Muốn trở về hay không là do hắn quyết định, không liên quan đến sỹ diện.”
” Cha nuôi!” Hai cha con này sao vậy? Đều đã rõ mười mươi, còn giận nhau làm cái gì nha? Thể diện có thê ăn được sao? Nó còn quan trọng hơn tình phụ tử?
” Lão gia!” Uy bá cũng không nhịn được, phải xen vào.
” Được rồi được rồi, các ngươi đừng ồn!” Lạc Hoằng Viễn phất tay, lửa cháy tới ௱ôЛƓ mới chạy lấy người. (Ý chỉ đến lúc gấp gáp mới làm, như vậy có đúng hok ta). Lần này đã nhượng bộ rất lớn rồi nha, tính Lạc Hoằng Viễn luôn nghiêm túc, chẳng qua bởi vì tuổi cao, hơn nữa tại vì việc lỡ đuổi con đi làm ông cũng thay đổi nhiều, ôn hòa một chút. Chẳng qua tính ưa sỹ diện vẫn không đổi.
” Cha con đều là một kiểu, loại: ‘Đao tử miệng đậu hủ tâm’, (Gần như câu ‘Miệng xà tâm phật’ vậy) tính lại là bá đạo mạnh mẽ. Cho nên mỗi lần đôi co là y như núi lửa bùng nổ, không thể ngăn cản. Kỳ thật lão gia luôn bảo ta sai người sửa sang lại phòng của thiếu gia trong mười năm , chính là để thiếu gia tùy thời trở về mà ở.”