Đệ Nhất ChươngTỷ Liên cười nhu mị, phong tình vạn chủng đi vào thư phòng. Hiếm có nữ nhân giống nàng, ở độ tuổi trung niên mà gương mặt không hề ghi dấu thời gian. Hai năm trước, nàng gả cho Lạc Hoằng Viễn. Trượng phu hơn nàng 15 tuổi, là một vị thương giới danh nhân.
“Lão gia, ông (Nguyệt: Lúc đầu mình định để là ‘anh’ nhưng nó làm sao ấy, nên nếu không thuận tai thì cũng đành chịu, nếu nàng nào có ý tưởng hay hơn thì bỉu nhớ :) ) mau nghỉ ngơi một chút, công việc dù sao cũng còn nhiều, đừng làm khổ mình như vậy.” Tỷ Liên làm nũng. Cùng nàng mỗi ngày ăn tối xong, Viễn Hoằng đều ‘cố thủ’ tại bàn làm việc.
Nếu hỏi Tỷ Liên đối với Lạc Viễn Hoằng có gì bất mãn thì chính là Lạc Viễn Hoằng quá bận, công sự chưa bao giờ hoàn tất, làm nàng… độc thủ khuê phòng ạ! Chẳng qua…… Hoàn hảo, nàng cuối cùng cũng nghĩ được cách.
” Liên Nhi, đừng làm ồn, anh (Tuyết: Một từ: Tởm, Hai từ: Muốn phu,… Ôi giai vừa già nhưng lại giàu :( ) còn một phần tài liệu chưa làm xong……”
” Mặc kệ, không chuẩn xem!” Tả Liên vươn hai tay ôm ấy cổ Lạc Viễn Hoằng, khuôn mặt ghé sát, nói: “Ông mỗi ngày đều có công việc, bỏ qua một lúc không được sao. Mặc kệ, em đã lâu không cùng ông rò chuyện. Cứ như vậy có khi đến gương mặt ông em cũng muốn quên. (Nguyệt: Lão tháu bà, tiền bà có quên không? ). Mặc kệ, hôm nay ông phải ở cùng em!”
” Em…… Đều đã là lão phu lão thê (Vợ chồng già), còn thích làm nũng như vậy, thực không có biện pháp!” Lạc Hoằng Viễn thở dài, không có cách nào, chỉ có thể đồng ý. Trước bồi nàng, đêm nay quả thực đành bỏ dở công việc vậy. “Nói đi, em có việc gì muốn bàn sao?”
” Em có chuyện……” Hào quang từ đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, đến Lạc Hoằng Viễn, một người luôn tinh tường mà cũng không phát hiện.
” Nói đi, ông thấy Như Hồng như thế nào?”
Tỷ Như Hồng là chất nữ (Nguyệt: Cháu gái bên ngoại) của Tỷ Liên, cha mẹ mất sớm, cho từ sau khi kết hôn với Lạc Hoằng Viễn, nàng cùng cháu gái chuyển đến sống tại Lạc Viên.
Tỷ Như Hồng đã 20 tuổi, năm thứ ba đại học, không vì hoàn cảnh khó khăn mà đánh mất chính mình, đa vậy còn nhu thuận, mêm mỏng. Đó là ấn tượng về nàng trong lòng Lạc Hoằng Viễn.
” Cũng được, đứa nhỏ Như Hồng này tính tình ôn nhu, tính tình cũng không sai. Xã hội như bây giờ, muốn tìm một nữ tử như con bé cũng khó. Di, sao hôm nay em lại đề cập đến chuyện này?”
” Ai…… Có chuyện, em không biết có nên cho ông không, chính là……”
Nét mặt Tỷ Liên thoáng có chút do dự.” Tính, sự việc này sớm muộn gì ông cũng được biết, giờ không nói cũng không sao!”
Nàng tiếp lời: ” Hoằng Viễn, ông cũng biết Mộ Thiên quả thật tuấn dật bất phàm, bên ngoài cũng có danh xưng ‘Sát thủ nữ tính’. Ai, Như Hồng lại nhỏ tuổi, đối với Mộ Thiên dung mạo tuấn mỹ đầy tà khí, có thể nào có không có chút ái mộ? Nam thanh nữ tú ở cùng một mái nhà, đại nhân chúng ta lại luôn bận rộn việc của mình, thật sự chiếu cố không tốt. Ngày dài, lại càng khó……”
Lạc Hoằng Viễn lập tức cảnh giác, có gì đó không đúng, dương mi hỏi:” Rốt cuộc là có chuyện gì? Ý của em là sao?”
” Ba tháng trước tại hỉ yến Giang gia, chắc ông cũng còn nhớ rõ đi? Ông cũng biết hai đứa nhỏ là là người mới, tại cái loại địa phương như vậy, lại uống rượu,cho nên…… Như Hồng đã có đứa nhỏ của Mộ Thiên.”
Lạc Hoằng Viễn nghe xong, sắc mặt đại biến, nhảy dựng lên. Tỷ Liên vội vàng dùng tay giữ ông ngồi lại ” Hiện tại không nên sinh khí, sự thật là sự thật, hiện tại muốn trách cứ cái gì, đều là chuyện dư thừa. Em vốn nghĩ là mang Như Hồng đem bỏ đứa nhỏ, chính là nàng khóc, cầu em để đứa nhỏ lại, bởi vì nàng là yêu Mộ Thiên. Nàng khóc khiến lòng em đau đớn vô cùng. Ngẫm lại, Như Hồng nhỏ tuổi như vậy, bức nàng Gi*t ૮ɦếƭ đứa nhỏ, thật sự làm nàng thương tổn, hơn nữa…… Kia đứa nhỏ lại là giọt máu của Mộ Thiên……”
” Không thể bỏ!” Lạc Hoằng Viễn trừng mắt nhìn nàng, không nghĩ rằng Tỷ Liên lại muốn bỏ đứa nhỏ.
” Nói đi nói lại, đứa nhỏ là máu thịt của Lạc gia, sao em lại nhẫn tâm muốn bỏ nó?”
” Không phải là em tàn nhẫn, mà là em đã nghĩ thông. Chúng ta đều biết Mộ Thiên yêu thích ‘Cuồng phong lãng điệp’ ( Tuyết: Mụi ui, nghĩa là chi? Nguyệt: Chắc là làm Công tử phong lưu? >_