Cứ Vậy Mà Yêu Em - Chương 75

Tác giả: Trương Bất Nhất

Chương 75: Ngọt ngào 8: "Nuôi con trai có cảm giác gì?”
Cuối học kỳ trước, Nam Vận đã làm xong thủ tục tạm nghỉ, vừa thi xong là cô và Lục Dã chuyển đến biệt thự Nam Giao, an tâm dưỡng thai, chờ đợi cục cưng ra đời.
Lục Dung Tinh gật gù: “Không tệ, thần là túc quang, rạng ngời rực rỡ.
Sau khi đẩy nhau thai ra ngoài, Nam Vận và đứa bé được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đưa vào phòng bệnh dành cho một người.
Qúa trình chuyển dạ tựa hồ càng ngày càng đau, Nam Vận quả thật không thể chịu nổi, nước mắt không khống chế được lăn ra ngoài, nhưng lại không khóc ra được, đành phải dùng sức cắn chặt góc chăn để chịu đau.
Lục Dung Tinh: “Sống khỏe là được.”Lục Dã chụp cho bé một bức ảnh, đăng lên mạng, thông báo cho họ hàng bạn bè rằng đã mẹ tròn con vuông.Ngày 20 tháng 3 là ngày dự sinh, ai mà ngờ đứa nhóc này lại đòi ra trước 5 ngày.
Đến khi cổ țử çɥñğ giãn ra 7cm, Nam Vận bị đẩy vào phòng sinh, Lục Dã cùng đi.
Cậu nhóc rất nể mặt ông nội, ôm bé cũng không khóc, ngoan ngoãn khiến người khác vô cùng yêu thích.
Lục Dã lần đầu làm ba, ôm một niềm mong ước đẹp đẽ với con trai, hoặc là nói, ôm một loại ảo tưởng tốt đẹp với con mình, anh cảm thấy tuy con trai không trắng mềm đáng yêu như con gái, nhưng cũng coi như là một sinh vật nhỏ đáng yêu.Sáng sớm ngày 15 tháng 3, còn chưa ăn sáng xong, một dòng nước ấm đột nhiên chảy xuống hai đùi, toàn thân Nam Vận cứng đờ, đầu óc trống rỗng mất vài giây, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Lục Dã, ngơ ngác nhìn anh.
Bọn họ đã đặt trước một phòng VIP tư nhân tại bệnh viện Thánh Bác rồi, nhưng mà không ai ngờ được Nam Vận sẽ sinh sớm, cho nên không thể không gọi 120, nhưng nguyên tắc của 120 là đến bệnh viện gần nhất, thế nên họ đưa Nam Vận đến thẳng bệnh viện cách nhà bọn họ gần nhất — Chi nhánh bệnh viện nhân dân ở Khu Nam thành phố Tây Phụ.
Nam Vận hít sâu một hơi: “Em, em, em sắp, sinh rồi…” Chỉ cần cô căng thẳng là sẽ bắt đầu nói lắp: “Nước, nước ối vỡ rồi!”
*Bắc Đẩu Tinh Thần: ý chỉ sao Bắc Đẩu.
Bác sĩ cắt rốn cho em bé xong, đầu tiên để cho ba mẹ bé nhìn một cái, sau đó y tá ôm bé đi tắm rửa, bọc tã cho bé, rồi mới đưa cho ba bé.Vẻ mặt Lục Dã hoang mang: “Sao thế?”
Trước khi vỡ nước ối, cô thực sự không cảm thấy có gì bất thường, nếu cứ khăng khăng muốn nói có gì khác thì chỉ có tối qua đứa bé đạp có chút hăng, thế nhưng khi bụng lớn thì đều như thế, cô cũng không để chuyện này trong lòng.
Bọn họ đang ở trong phòng chờ sinh một người, cho nên Lục Dã có thể ở trong đây cùng cô, vợ đau trên người, còn anh đau trong lòng, hơn nữa dù vô cùng sốt ruột, nhưng anh cũng không thể làm được gì.
Khoảnh khắc đứa bé trượt ra khỏi thân thể, Nam Vận thở phào nhẹ nhõm, sau đó trong phòng sinh vang lên tiếng khóc vang dội của trẻ sơ sinh.Nam Vận hít sâu một hơi: “Em, em, em sắp, sinh rồi…” Chỉ cần cô căng thẳng là sẽ bắt đầu nói lắp: “Nước, nước ối vỡ rồi!”
Qúa trình chuyển dạ tựa hồ càng ngày càng đau, Nam Vận quả thật không thể chịu nổi, nước mắt không khống chế được lăn ra ngoài, nhưng lại không khóc ra được, đành phải dùng sức cắn chặt góc chăn để chịu đau.
Lục Dã rất nghiêm túc học hỏi: “Yêu cầu gì?”
Anh hi vọng con khỏe mạnh bình an, hi vọng con khỏe khoắn trưởng thành, hi vọng con rạng rỡ như ánh mặt trời, hi vọng con trở thành một người đàn ông đường đường chính chính.
Vừa nãy, khi bác sĩ ôm con đến trước mặt cô, cô chỉ lo cảm động, khóc đến mắt đẫm lệ nhòa, cũng không nhìn rõ con mình trông ra sao, vội vàng thơm lên mặt con một cái rồi để y tá ôm đi.Bất ngờ không kịp chuẩn bị gì, Lục Dã ngỡ ngàng không thôi, nhưng anh cũng phản ứng rất nhanh, lập tức ôm vợ mình dậy, bước nhanh đi ra phòng khách, đặt xuống ghế sô pha rồi gọi 120.
Lục Dã chụp cho bé một bức ảnh, đăng lên mạng, thông báo cho họ hàng bạn bè rằng đã mẹ tròn con vuông.
Sau khi đẩy nhau thai ra ngoài, Nam Vận và đứa bé được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đưa vào phòng bệnh dành cho một người.
“….”Sau khi được gây tê, mặc dù cơn đau không hoàn toàn biến mất, nhưng chút đau đớn nho nhỏ này vẫn có thể chịu được, thậm chí còn có thể vui vui vẻ vẻ nghịch điện thoại, thế là cô bắt đầu lướt tiktok, vừa xem vừa cười, hoàn toàn quên mất nỗi đau vừa trải qua.Sau khi cúp điện, anh nắm chặt tay cô, giọng nói dịu dàng, giọng điệu kiên định an ủi: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Nam Vận sụt sịt mũi, vừa khóc vừa cười: “Em cũng yêu anh.”
Thấy cô không còn khó chịu nữa, Lục Dã không khỏi thở phào một hơi, nhưng vẫn quan tâm hỏi han: “Hiện giờ cảm thấy thế nào rồi?”
Tầm nhìn của Nam Vận vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại, thốt lên: “Cảm thấy vẫn có thể sinh thêm đứa nữa.”Đến khi cổ țử çɥñğ giãn ra 7cm, Nam Vận bị đẩy vào phòng sinh, Lục Dã cùng đi.Nam Vận vốn đang rất căng thẳng, nhưng câu nói của anh như một viên thuốc an thần có hiệu quả mạnh mẽ, làm cô ổn định lại.
Họ của ba mẹ, cộng thêm một chữ có ngụ ý.
Thấy cô không còn khó chịu nữa, Lục Dã không khỏi thở phào một hơi, nhưng vẫn quan tâm hỏi han: “Hiện giờ cảm thấy thế nào rồi?”Lục Dã bất đắc dĩ: “Ba nghiêm túc một lần coi!”Sau đó Lục Dã kêu dì bảo mẫu đến, cùng anh dọn đồ cần dùng để đến bệnh viện.
Sau này anh mới nhận ra, có thể sinh ra loại ý nghĩ đơn thuần này chỉ bởi vì kinh nghiệm anh còn chưa đủ.
Thằng nhóc này, lúc nào cũng đoạt vợ với anh, hơn nữa sức chiến đấu rất mạnh, còn có một đòn sát thủ khiến anh bó tay chịu thua — Khóc.Tất cả mọi chuyện đều được anh sắp xếp đâu ra đấy.
Sau khi ngắm xong, trong đầu cô chỉ có một đánh giá: Sao mà xấu thế?
Anh vẫn luôn nắm chặt tay Nam Vận, không ngừng an ủi cô.Nam Vận nằm trên sô pha, cúi đầu nhìn cái bụng cao cao của mình, bất đắc dĩ thở dài: “Con muốn ra sớm sao không đánh tiếng gì cả? Dọa ૮ɦếƭ mẹ rồi.”
Lần đầu làm ba, anh cũng khá hoang mang.
Trong mắt của tất cả ba mẹ, con cái đều sáng ngời như sao.Trước khi vỡ nước ối, cô thực sự không cảm thấy có gì bất thường, nếu cứ khăng khăng muốn nói có gì khác thì chỉ có tối qua đứa bé đạp có chút hăng, thế nhưng khi bụng lớn thì đều như thế, cô cũng không để chuyện này trong lòng.
Đẻ con là một quá trình vô cùng hao tâm tốn sức, bị đẩy về phòng bệnh không bao lâu, Nam Vận đã chìm vào giấc ngủ.
Lục Dã nghe xong lời ba nói, suy nghĩ một lúc lâu, sau khi đã hiểu rõ, bỗng nở nụ cười, nhìn ba anh: “Ba còn được coi là một người ba tốt đó chứ.”
Lục Dung Tinh gật gù: “Không tệ, thần là túc quang, rạng ngời rực rỡ.Nam Vận hít sâu một hơi: “Em, em, em sắp, sinh rồi…” Chỉ cần cô căng thẳng là sẽ bắt đầu nói lắp: “Nước, nước ối vỡ rồi!”Lục Dã và dì bảo mẫu vừa dọn đồ xong thì 120 cũng đến nơi.
Lúc đó trái tim Nam Vận chợt run lên, giây kế tiếp hốc mắt cô đã ẩm ướt, vừa kích động lại cảm động.
Bọn họ đã đặt trước một phòng VIP tư nhân tại bệnh viện Thánh Bác rồi, nhưng mà không ai ngờ được Nam Vận sẽ sinh sớm, cho nên không thể không gọi 120, nhưng nguyên tắc của 120 là đến bệnh viện gần nhất, thế nên họ đưa Nam Vận đến thẳng bệnh viện cách nhà bọn họ gần nhất — Chi nhánh bệnh viện nhân dân ở Khu Nam thành phố Tây Phụ.
Lục Dã bất đắc dĩ: “Ba nghiêm túc một lần coi!”
Lục Dung Tinh gật gù: “Không tệ, thần là túc quang, rạng ngời rực rỡ.
Đến khi cổ țử çɥñğ giãn ra 7cm, Nam Vận bị đẩy vào phòng sinh, Lục Dã cùng đi.Con cái không phải là đồ chơi, không phải là 乃úp bê mặc người định đoạt, chúng sẽ không ngừng trưởng thành, sẽ có suy nghĩ của riêng mình, nhiệm vụ của phụ huynh là khi tam quan của chúng chưa được định hình thì hướng cho chúng cách làm người đúng đắn, khiến chúng trở thành một chủ nhân tương lai của đất nước có nhân cách hoàn thiện, mà không phải áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người chúng, như vậy là không công bằng với bọn trẻ.Họ của ba mẹ, cộng thêm một chữ có ngụ ý.Ngay từ thời điểm biết được Nam Vận có bầu, hai vợ chồng đã quyết định khi đẻ sẽ gây tê ngoài màng cứng, nhưng kỹ thuật này cần phải đợi cổ țử çɥñğ giãn ra 3cm mới có thể dùng được.
Lục Dung Tinh nghĩ nghĩ, đáp: “Lúc con vừa sinh ra, yêu cầu của ta và mẹ con với con không cao lắm, con chỉ cần theo tiêu chuẩn đó mà yêu cầu con trai con là được.”
Tấm gương sáng nhất của bọn trẻ hồi nhỏ chính là ba, Lục Dã cũng không ngoại lệ.Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn lấy ba mình làm gương, anh cũng biết, ba anh cũng luôn tự hào về anh, dù cho hai người suốt ngày chê bai đối phương.Nam Vận từng ngây thơ cho rằng giãn có 3cm chắc cũng không đau lắm, nhưng mà lúc nằm trong phòng chờ sinh để đợi cổ țử çɥñğ giãn ra, cô mới nhận ra cái gì gọi là đau đẻ một cách triệt để.
Đẻ con là một quá trình vô cùng hao tâm tốn sức, bị đẩy về phòng bệnh không bao lâu, Nam Vận đã chìm vào giấc ngủ.
Nam Vận cảm thấy gây tê ngoài màng cứng đúng là kỹ thuật thần kỳ cứu mạng người!Trước khi vỡ nước ối, cô thực sự không cảm thấy có gì bất thường, nếu cứ khăng khăng muốn nói có gì khác thì chỉ có tối qua đứa bé đạp có chút hăng, thế nhưng khi bụng lớn thì đều như thế, cô cũng không để chuyện này trong lòng.Đau đến độ toàn thân cô đều mướt mồ hôi, muốn khóc mà chẳng còn sức để khóc, chỉ có thể thút tha thút thít lau nước mắt.
Dịch: Chip
Anh cứ thế ôm đứa bé nhìn một lúc lâu, làm Nam Vận sốt hết cả ruột, không nhịn được giục anh: “Anh mau ôm đến đây em xem với!”
Ngày 20 tháng 3 là ngày dự sinh, ai mà ngờ đứa nhóc này lại đòi ra trước 5 ngày.
Năm nay anh đã 28 rồi, cuối cùng được làm ba rồi, anh rất cảm kích cô gái nhỏ của anh.Trong mắt của tất cả ba mẹ, con cái đều sáng ngời như sao.Bọn họ đang ở trong phòng chờ sinh một người, cho nên Lục Dã có thể ở trong đây cùng cô, vợ đau trên người, còn anh đau trong lòng, hơn nữa dù vô cùng sốt ruột, nhưng anh cũng không thể làm được gì.
Bác sĩ phát minh ra kỹ thuật này quả đúng là thần tiên!
Sau khi ngắm xong, trong đầu cô chỉ có một đánh giá: Sao mà xấu thế?Anh biết cô gái nhỏ rất sợ đau.
Năm nay anh đã 28 rồi, cuối cùng được làm ba rồi, anh rất cảm kích cô gái nhỏ của anh.
Anh vẫn luôn nắm chặt tay Nam Vận, không ngừng an ủi cô.
Cậu nhóc rất nể mặt ông nội, ôm bé cũng không khóc, ngoan ngoãn khiến người khác vô cùng yêu thích.Sau đó, anh khom người xuống, hôn một cái lên trán cô gái nhỏ, tràn ngập yêu thương nói: “Anh yêu em.”Anh vẫn luôn nắm chặt tay Nam Vận, không ngừng an ủi cô.
Nam Vận từng ngây thơ cho rằng giãn có 3cm chắc cũng không đau lắm, nhưng mà lúc nằm trong phòng chờ sinh để đợi cổ țử çɥñğ giãn ra, cô mới nhận ra cái gì gọi là đau đẻ một cách triệt để.
Qúa trình chuyển dạ tựa hồ càng ngày càng đau, Nam Vận quả thật không thể chịu nổi, nước mắt không khống chế được lăn ra ngoài, nhưng lại không khóc ra được, đành phải dùng sức cắn chặt góc chăn để chịu đau.
Lục Dã tỉnh ra, lập tức ôm đứa bé đến trước mặt vợ.
Sau khi cúp điện, anh nắm chặt tay cô, giọng nói dịu dàng, giọng điệu kiên định an ủi: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Lục Dã tỉnh ra, lập tức ôm đứa bé đến trước mặt vợ.Trong khi Lục Dung Tinh đang ôm đứa bé, Lục Dã đột nhiên hỏi ba mình: “Nuôi con trai có cảm giác gì?”Một lúc sau, cô bị giày vò đến sức cùng lực kiệt, khàn giọng nói với Lục Dã: “Sau này em không muốn sinh nữa.”
Lục Dung Tinh là người đầu tiên chạy đến bệnh viện, lúc ông ấy tiến vào phòng bệnh, Nam Vận vẫn chưa ngủ dậy, may mà phòng bệnh có 2 phòng trong ngoài, Lục Dã đẩy đứa bé ra cho ông nội xem.
Lục Dã lần đầu làm ba, ôm một niềm mong ước đẹp đẽ với con trai, hoặc là nói, ôm một loại ảo tưởng tốt đẹp với con mình, anh cảm thấy tuy con trai không trắng mềm đáng yêu như con gái, nhưng cũng coi như là một sinh vật nhỏ đáng yêu.Bọn họ đang ở trong phòng chờ sinh một người, cho nên Lục Dã có thể ở trong đây cùng cô, vợ đau trên người, còn anh đau trong lòng, hơn nữa dù vô cùng sốt ruột, nhưng anh cũng không thể làm được gì.Đứa con của cô cùng Dã Tử cuối cùng đã được sinh ra rồi.Lục Dã không chút nghĩ ngợi, quả quyết nói: “Không sinh nữa! Không sinh tiếp nữa!”
Bọn họ quen nhau từ khi còn nhỏ, cho đến bây giờ đã dắt tay nhau trải qua gần 20 năm rồi, hơn nữa còn tạo ra một sinh mệnh mới, cảm giác rất kỳ diệu.
Lục Dung Tinh: “Sống khỏe là được.”Cơn đau tăng thêm, mỗi giây đều dài đằng đẵng và tràn ngập dằn vặt, mãi cho đến khi cổ țử çɥñğ giãn ra 3cm, được gây tê ngoài màng cứng, thế giới mới tốt đẹp trở lại.
Sau khi được gây tê, mặc dù cơn đau không hoàn toàn biến mất, nhưng chút đau đớn nho nhỏ này vẫn có thể chịu được, thậm chí còn có thể vui vui vẻ vẻ nghịch điện thoại, thế là cô bắt đầu lướt tiktok, vừa xem vừa cười, hoàn toàn quên mất nỗi đau vừa trải qua.
Tuy ba anh trông có vẻ không đứng đắn gì, nhưng vẫn luôn thông tình đạt lý, sáng suốt thấu hiểu lòng người.Đẻ con là một quá trình vô cùng hao tâm tốn sức, bị đẩy về phòng bệnh không bao lâu, Nam Vận đã chìm vào giấc ngủ.Lục Dã chụp cho bé một bức ảnh, đăng lên mạng, thông báo cho họ hàng bạn bè rằng đã mẹ tròn con vuông.Nam Vận cảm thấy gây tê ngoài màng cứng đúng là kỹ thuật thần kỳ cứu mạng người!
Vẻ mặt Lục Dã hoang mang: “Sao thế?”
Vẻ mặt Lục Dã hoang mang: “Sao thế?”
Bác sĩ phát minh ra kỹ thuật này quả đúng là thần tiên!
*Bắc Đẩu Tinh Thần: ý chỉ sao Bắc Đẩu.
Bác sĩ phát minh ra kỹ thuật này quả đúng là thần tiên!
Cô vừa tự an ủi trong lòng, vừa nhẹ nhàng thơm lên má cậu nhóc một cái — dù thế nào chăng nữa, mẹ đều yêu con!Anh cứ thế ôm đứa bé nhìn một lúc lâu, làm Nam Vận sốt hết cả ruột, không nhịn được giục anh: “Anh mau ôm đến đây em xem với!”Sau khi được gây tê, mặc dù cơn đau không hoàn toàn biến mất, nhưng chút đau đớn nho nhỏ này vẫn có thể chịu được, thậm chí còn có thể vui vui vẻ vẻ nghịch điện thoại, thế là cô bắt đầu lướt tiktok, vừa xem vừa cười, hoàn toàn quên mất nỗi đau vừa trải qua.
Tấm gương sáng nhất của bọn trẻ hồi nhỏ chính là ba, Lục Dã cũng không ngoại lệ.Thấy cô không còn khó chịu nữa, Lục Dã không khỏi thở phào một hơi, nhưng vẫn quan tâm hỏi han: “Hiện giờ cảm thấy thế nào rồi?”
Đau đến độ toàn thân cô đều mướt mồ hôi, muốn khóc mà chẳng còn sức để khóc, chỉ có thể thút tha thút thít lau nước mắt.
Mặc dù cậu nhóc đòi ra sớm, nhưng may mà không nghịch ngợm, không giày vò mẹ chút nào, thoắt cái đã tới thế giới này.
Nam Vận hít sâu một hơi: “Em, em, em sắp, sinh rồi…” Chỉ cần cô căng thẳng là sẽ bắt đầu nói lắp: “Nước, nước ối vỡ rồi!” Chính vì như vậy, cho nên trước giờ ông ấy không quản chuyện của đám con cháu.
Vừa nãy, khi bác sĩ ôm con đến trước mặt cô, cô chỉ lo cảm động, khóc đến mắt đẫm lệ nhòa, cũng không nhìn rõ con mình trông ra sao, vội vàng thơm lên mặt con một cái rồi để y tá ôm đi.“….”Tầm nhìn của Nam Vận vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại, thốt lên: “Cảm thấy vẫn có thể sinh thêm đứa nữa.”
Lục Dã lại cảm thấy bé là món quà tuyệt vời nhất trong đời anh.
Giờ phút này, cô rốt cục có thể ngắm con mình rõ ràng tỉ mỉ rồi.Lục Dã: “….”
Lục Dã lần đầu làm ba, ôm một niềm mong ước đẹp đẽ với con trai, hoặc là nói, ôm một loại ảo tưởng tốt đẹp với con mình, anh cảm thấy tuy con trai không trắng mềm đáng yêu như con gái, nhưng cũng coi như là một sinh vật nhỏ đáng yêu.
Cô vừa tự an ủi trong lòng, vừa nhẹ nhàng thơm lên má cậu nhóc một cái — dù thế nào chăng nữa, mẹ đều yêu con!
Lục Dung Tinh là người đầu tiên chạy đến bệnh viện, lúc ông ấy tiến vào phòng bệnh, Nam Vận vẫn chưa ngủ dậy, may mà phòng bệnh có 2 phòng trong ngoài, Lục Dã đẩy đứa bé ra cho ông nội xem.Đến khi cổ țử çɥñğ giãn ra 7cm, Nam Vận bị đẩy vào phòng sinh, Lục Dã cùng đi.
Cuối học kỳ trước, Nam Vận đã làm xong thủ tục tạm nghỉ, vừa thi xong là cô và Lục Dã chuyển đến biệt thự Nam Giao, an tâm dưỡng thai, chờ đợi cục cưng ra đời.
Mặc dù cậu nhóc đòi ra sớm, nhưng may mà không nghịch ngợm, không giày vò mẹ chút nào, thoắt cái đã tới thế giới này.
Bác sĩ phát minh ra kỹ thuật này quả đúng là thần tiên!Sau đó, anh khom người xuống, hôn một cái lên trán cô gái nhỏ, tràn ngập yêu thương nói: “Anh yêu em.”Mặc dù cậu nhóc đòi ra sớm, nhưng may mà không nghịch ngợm, không giày vò mẹ chút nào, thoắt cái đã tới thế giới này.
Lục Dung Tinh: “Sống khỏe là được.”
Lục Dã rất nghiêm túc học hỏi: “Yêu cầu gì?”Bọn họ quen nhau từ khi còn nhỏ, cho đến bây giờ đã dắt tay nhau trải qua gần 20 năm rồi, hơn nữa còn tạo ra một sinh mệnh mới, cảm giác rất kỳ diệu.Khoảnh khắc đứa bé trượt ra khỏi thân thể, Nam Vận thở phào nhẹ nhõm, sau đó trong phòng sinh vang lên tiếng khóc vang dội của trẻ sơ sinh.
Bọn họ đã đặt trước một phòng VIP tư nhân tại bệnh viện Thánh Bác rồi, nhưng mà không ai ngờ được Nam Vận sẽ sinh sớm, cho nên không thể không gọi 120, nhưng nguyên tắc của 120 là đến bệnh viện gần nhất, thế nên họ đưa Nam Vận đến thẳng bệnh viện cách nhà bọn họ gần nhất — Chi nhánh bệnh viện nhân dân ở Khu Nam thành phố Tây Phụ.
Đứa con của cô cùng Dã Tử cuối cùng đã được sinh ra rồi.*Bắc Đẩu Tinh Thần: ý chỉ sao Bắc Đẩu.Lúc đó trái tim Nam Vận chợt run lên, giây kế tiếp hốc mắt cô đã ẩm ướt, vừa kích động lại cảm động.
Anh cứ thế ôm đứa bé nhìn một lúc lâu, làm Nam Vận sốt hết cả ruột, không nhịn được giục anh: “Anh mau ôm đến đây em xem với!”Đứa con của cô cùng Dã Tử cuối cùng đã được sinh ra rồi.
Em bé mới sinh vừa nhỏ vừa mềm, Lục Dã cũng là lần đầu tiên làm ba, lần đầu tiên ôm em bé, căng thẳng không thôi, chỉ sợ làm em bé rơi, cũng sợ ôm chặt quá bé sẽ đau, nguyên cả cánh tay đều cứng còng lại.
Bác sĩ cắt rốn cho em bé xong, đầu tiên để cho ba mẹ bé nhìn một cái, sau đó y tá ôm bé đi tắm rửa, bọc tã cho bé, rồi mới đưa cho ba bé.Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cô nhìn về phía Dã Tử ở bên cạnh.
Lục Dã cũng đang nhìn cô, đồng thời nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt kích động cùng cảm động không ít hơn cô chút nào.
Năm nay anh đã 28 rồi, cuối cùng được làm ba rồi, anh rất cảm kích cô gái nhỏ của anh.
Lục Dã lại cảm thấy bé là món quà tuyệt vời nhất trong đời anh.
Bọn họ quen nhau từ khi còn nhỏ, cho đến bây giờ đã dắt tay nhau trải qua gần 20 năm rồi, hơn nữa còn tạo ra một sinh mệnh mới, cảm giác rất kỳ diệu.
Bọn họ đang ở trong phòng chờ sinh một người, cho nên Lục Dã có thể ở trong đây cùng cô, vợ đau trên người, còn anh đau trong lòng, hơn nữa dù vô cùng sốt ruột, nhưng anh cũng không thể làm được gì.
Vẻ mặt Lục Dã hoang mang: “Sao thế?”Nam Vận sụt sịt mũi, vừa khóc vừa cười: “Em cũng yêu anh.”Sau đó, anh khom người xuống, hôn một cái lên trán cô gái nhỏ, tràn ngập yêu thương nói: “Anh yêu em.”
Nam Vận cảm thấy gây tê ngoài màng cứng đúng là kỹ thuật thần kỳ cứu mạng người!
Tất cả mọi chuyện đều được anh sắp xếp đâu ra đấy.
Trong khi Lục Dung Tinh đang ôm đứa bé, Lục Dã đột nhiên hỏi ba mình: “Nuôi con trai có cảm giác gì?”Mặc dù cậu nhóc đòi ra sớm, nhưng may mà không nghịch ngợm, không giày vò mẹ chút nào, thoắt cái đã tới thế giới này.Nam Vận sụt sịt mũi, vừa khóc vừa cười: “Em cũng yêu anh.”
Tấm gương sáng nhất của bọn trẻ hồi nhỏ chính là ba, Lục Dã cũng không ngoại lệ.
Trước khi vỡ nước ối, cô thực sự không cảm thấy có gì bất thường, nếu cứ khăng khăng muốn nói có gì khác thì chỉ có tối qua đứa bé đạp có chút hăng, thế nhưng khi bụng lớn thì đều như thế, cô cũng không để chuyện này trong lòng.Bác sĩ cắt rốn cho em bé xong, đầu tiên để cho ba mẹ bé nhìn một cái, sau đó y tá ôm bé đi tắm rửa, bọc tã cho bé, rồi mới đưa cho ba bé.
Nhưng xấu nữa cũng là do mình sinh ra, còn có thể làm gì bây giờ? Cũng không thể vứt đi mà, đúng chứ?
Em bé mới sinh vừa nhỏ vừa mềm, Lục Dã cũng là lần đầu tiên làm ba, lần đầu tiên ôm em bé, căng thẳng không thôi, chỉ sợ làm em bé rơi, cũng sợ ôm chặt quá bé sẽ đau, nguyên cả cánh tay đều cứng còng lại.
Nam Vận hít sâu một hơi: “Em, em, em sắp, sinh rồi…” Chỉ cần cô căng thẳng là sẽ bắt đầu nói lắp: “Nước, nước ối vỡ rồi!”
Đứa bé nặng không đến 4 cân, gương mặt vừa đỏ vừa nhăn, giống hệt như một ông cụ non.
*Bắc Đẩu Tinh Thần: ý chỉ sao Bắc Đẩu.Nam Vận nằm trên sô pha, cúi đầu nhìn cái bụng cao cao của mình, bất đắc dĩ thở dài: “Con muốn ra sớm sao không đánh tiếng gì cả? Dọa ૮ɦếƭ mẹ rồi.”Lục Dã lại cảm thấy bé là món quà tuyệt vời nhất trong đời anh.
Thằng nhóc này, lúc nào cũng đoạt vợ với anh, hơn nữa sức chiến đấu rất mạnh, còn có một đòn sát thủ khiến anh bó tay chịu thua — Khóc.
Bọn họ đang ở trong phòng chờ sinh một người, cho nên Lục Dã có thể ở trong đây cùng cô, vợ đau trên người, còn anh đau trong lòng, hơn nữa dù vô cùng sốt ruột, nhưng anh cũng không thể làm được gì.Anh hi vọng con khỏe mạnh bình an, hi vọng con khỏe khoắn trưởng thành, hi vọng con rạng rỡ như ánh mặt trời, hi vọng con trở thành một người đàn ông đường đường chính chính.
Lục Dã: “….”
Đẻ con là một quá trình vô cùng hao tâm tốn sức, bị đẩy về phòng bệnh không bao lâu, Nam Vận đã chìm vào giấc ngủ.Anh cứ thế ôm đứa bé nhìn một lúc lâu, làm Nam Vận sốt hết cả ruột, không nhịn được giục anh: “Anh mau ôm đến đây em xem với!”
Lục Dã nghe xong lời ba nói, suy nghĩ một lúc lâu, sau khi đã hiểu rõ, bỗng nở nụ cười, nhìn ba anh: “Ba còn được coi là một người ba tốt đó chứ.”Cuối học kỳ trước, Nam Vận đã làm xong thủ tục tạm nghỉ, vừa thi xong là cô và Lục Dã chuyển đến biệt thự Nam Giao, an tâm dưỡng thai, chờ đợi cục cưng ra đời.Lục Dã tỉnh ra, lập tức ôm đứa bé đến trước mặt vợ.
Lục Dã bất đắc dĩ: “Ba nghiêm túc một lần coi!”
Năm nay anh đã 28 rồi, cuối cùng được làm ba rồi, anh rất cảm kích cô gái nhỏ của anh.Vừa nãy, khi bác sĩ ôm con đến trước mặt cô, cô chỉ lo cảm động, khóc đến mắt đẫm lệ nhòa, cũng không nhìn rõ con mình trông ra sao, vội vàng thơm lên mặt con một cái rồi để y tá ôm đi.
Lần đầu làm ba, anh cũng khá hoang mang.
Nam Vận vốn đang rất căng thẳng, nhưng câu nói của anh như một viên thuốc an thần có hiệu quả mạnh mẽ, làm cô ổn định lại.
Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cô nhìn về phía Dã Tử ở bên cạnh.Giờ phút này, cô rốt cục có thể ngắm con mình rõ ràng tỉ mỉ rồi.
Sau khi ngắm xong, trong đầu cô chỉ có một đánh giá: Sao mà xấu thế?
Nhưng xấu nữa cũng là do mình sinh ra, còn có thể làm gì bây giờ? Cũng không thể vứt đi mà, đúng chứ?Nhưng xấu nữa cũng là do mình sinh ra, còn có thể làm gì bây giờ? Cũng không thể vứt đi mà, đúng chứ?
Ngày 20 tháng 3 là ngày dự sinh, ai mà ngờ đứa nhóc này lại đòi ra trước 5 ngày.
Sau đó Lục Dã kêu dì bảo mẫu đến, cùng anh dọn đồ cần dùng để đến bệnh viện.
Lục Dã bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không thừa nhận: “Đúng, ba là đỉnh nhất.”Có lẽ, cứ nuôi thì sẽ đẹp thôi.
Sáng sớm ngày 15 tháng 3, còn chưa ăn sáng xong, một dòng nước ấm đột nhiên chảy xuống hai đùi, toàn thân Nam Vận cứng đờ, đầu óc trống rỗng mất vài giây, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Lục Dã, ngơ ngác nhìn anh.
Tuy ba anh trông có vẻ không đứng đắn gì, nhưng vẫn luôn thông tình đạt lý, sáng suốt thấu hiểu lòng người.
Con cái không phải là đồ chơi, không phải là 乃úp bê mặc người định đoạt, chúng sẽ không ngừng trưởng thành, sẽ có suy nghĩ của riêng mình, nhiệm vụ của phụ huynh là khi tam quan của chúng chưa được định hình thì hướng cho chúng cách làm người đúng đắn, khiến chúng trở thành một chủ nhân tương lai của đất nước có nhân cách hoàn thiện, mà không phải áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người chúng, như vậy là không công bằng với bọn trẻ.
Lúc đó trái tim Nam Vận chợt run lên, giây kế tiếp hốc mắt cô đã ẩm ướt, vừa kích động lại cảm động.Lục Dung Tinh nghĩ nghĩ, đáp: “Lúc con vừa sinh ra, yêu cầu của ta và mẹ con với con không cao lắm, con chỉ cần theo tiêu chuẩn đó mà yêu cầu con trai con là được.”Cô vừa tự an ủi trong lòng, vừa nhẹ nhàng thơm lên má cậu nhóc một cái — dù thế nào chăng nữa, mẹ đều yêu con!
Có lẽ, cứ nuôi thì sẽ đẹp thôi.
Tuy ba anh trông có vẻ không đứng đắn gì, nhưng vẫn luôn thông tình đạt lý, sáng suốt thấu hiểu lòng người.
Có lẽ, cứ nuôi thì sẽ đẹp thôi.Sau khi đẩy nhau thai ra ngoài, Nam Vận và đứa bé được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đưa vào phòng bệnh dành cho một người.
Lục Dã tỉnh ra, lập tức ôm đứa bé đến trước mặt vợ.
Đẻ con là một quá trình vô cùng hao tâm tốn sức, bị đẩy về phòng bệnh không bao lâu, Nam Vận đã chìm vào giấc ngủ.
Giờ phút này, cô rốt cục có thể ngắm con mình rõ ràng tỉ mỉ rồi.
Đến khi cổ țử çɥñğ giãn ra 7cm, Nam Vận bị đẩy vào phòng sinh, Lục Dã cùng đi.
Lục Dung Tinh gật gù: “Không tệ, thần là túc quang, rạng ngời rực rỡ.Lục Dã chụp cho bé một bức ảnh, đăng lên mạng, thông báo cho họ hàng bạn bè rằng đã mẹ tròn con vuông.
Vừa nãy, khi bác sĩ ôm con đến trước mặt cô, cô chỉ lo cảm động, khóc đến mắt đẫm lệ nhòa, cũng không nhìn rõ con mình trông ra sao, vội vàng thơm lên mặt con một cái rồi để y tá ôm đi.
Lục Dung Tinh hừ lạnh: “Cái gì gọi là còn được coi hả? Ông đây vẫn luôn là thế!”Nam Vận sụt sịt mũi, vừa khóc vừa cười: “Em cũng yêu anh.”Lục Dung Tinh là người đầu tiên chạy đến bệnh viện, lúc ông ấy tiến vào phòng bệnh, Nam Vận vẫn chưa ngủ dậy, may mà phòng bệnh có 2 phòng trong ngoài, Lục Dã đẩy đứa bé ra cho ông nội xem.
Lục Dung Tinh nghĩ nghĩ, đáp: “Lúc con vừa sinh ra, yêu cầu của ta và mẹ con với con không cao lắm, con chỉ cần theo tiêu chuẩn đó mà yêu cầu con trai con là được.”Sau đó Lục Dã kêu dì bảo mẫu đến, cùng anh dọn đồ cần dùng để đến bệnh viện.Cậu nhóc rất nể mặt ông nội, ôm bé cũng không khóc, ngoan ngoãn khiến người khác vô cùng yêu thích.
“….”
*Bắc Đẩu Tinh Thần: ý chỉ sao Bắc Đẩu.
Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cô nhìn về phía Dã Tử ở bên cạnh.Trong khi Lục Dung Tinh đang ôm đứa bé, Lục Dã đột nhiên hỏi ba mình: “Nuôi con trai có cảm giác gì?”
Qúa trình chuyển dạ tựa hồ càng ngày càng đau, Nam Vận quả thật không thể chịu nổi, nước mắt không khống chế được lăn ra ngoài, nhưng lại không khóc ra được, đành phải dùng sức cắn chặt góc chăn để chịu đau.Đau đến độ toàn thân cô đều mướt mồ hôi, muốn khóc mà chẳng còn sức để khóc, chỉ có thể thút tha thút thít lau nước mắt.Lần đầu làm ba, anh cũng khá hoang mang.
Cuối học kỳ trước, Nam Vận đã làm xong thủ tục tạm nghỉ, vừa thi xong là cô và Lục Dã chuyển đến biệt thự Nam Giao, an tâm dưỡng thai, chờ đợi cục cưng ra đời.
Lục Dung Tinh nghĩ nghĩ, đáp: “Lúc con vừa sinh ra, yêu cầu của ta và mẹ con với con không cao lắm, con chỉ cần theo tiêu chuẩn đó mà yêu cầu con trai con là được.”
Trước khi vỡ nước ối, cô thực sự không cảm thấy có gì bất thường, nếu cứ khăng khăng muốn nói có gì khác thì chỉ có tối qua đứa bé đạp có chút hăng, thế nhưng khi bụng lớn thì đều như thế, cô cũng không để chuyện này trong lòng.
Đứa bé nặng không đến 4 cân, gương mặt vừa đỏ vừa nhăn, giống hệt như một ông cụ non.Lục Dã rất nghiêm túc học hỏi: “Yêu cầu gì?”
Bác sĩ cắt rốn cho em bé xong, đầu tiên để cho ba mẹ bé nhìn một cái, sau đó y tá ôm bé đi tắm rửa, bọc tã cho bé, rồi mới đưa cho ba bé.
Có lẽ, cứ nuôi thì sẽ đẹp thôi.
Ngay từ thời điểm biết được Nam Vận có bầu, hai vợ chồng đã quyết định khi đẻ sẽ gây tê ngoài màng cứng, nhưng kỹ thuật này cần phải đợi cổ țử çɥñğ giãn ra 3cm mới có thể dùng được.Con cái không phải là đồ chơi, không phải là 乃úp bê mặc người định đoạt, chúng sẽ không ngừng trưởng thành, sẽ có suy nghĩ của riêng mình, nhiệm vụ của phụ huynh là khi tam quan của chúng chưa được định hình thì hướng cho chúng cách làm người đúng đắn, khiến chúng trở thành một chủ nhân tương lai của đất nước có nhân cách hoàn thiện, mà không phải áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người chúng, như vậy là không công bằng với bọn trẻ.Lục Dung Tinh: “Sống khỏe là được.”
Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn lấy ba mình làm gương, anh cũng biết, ba anh cũng luôn tự hào về anh, dù cho hai người suốt ngày chê bai đối phương.
Nam Vận sụt sịt mũi, vừa khóc vừa cười: “Em cũng yêu anh.”
Nam Vận vốn đang rất căng thẳng, nhưng câu nói của anh như một viên thuốc an thần có hiệu quả mạnh mẽ, làm cô ổn định lại. Chính vì như vậy, cho nên trước giờ ông ấy không quản chuyện của đám con cháu.“….”
Lục Dã bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không thừa nhận: “Đúng, ba là đỉnh nhất.”
Nói mà như không nói.
Lục Dã bất đắc dĩ: “Ba nghiêm túc một lần coi!”
Lục Dung Tinh: “Sao ta không nghiêm túc chứ hả? Trẻ sơ sinh là một sinh vật nhỏ, con không thể yêu cầu với nó quá cao được, nói cách khác, sau này nó có cuộc đời của chính mình, con cho nó sinh mệnh, nhưng con không có quyền được bắt nó phải có cuộc đời như thế nào, trách nhiệm của con là giáo dục nó nên người, còn về phần sau này nó sẽ phát triển đến đâu, thì đó là chuyện của bản thân nó, con chỉ cần yêu cầu nó sống khỏe là được, con đã thấy ta quản con và Vũ Linh bao giờ chưa? Yêu cầu của ta với hai đứa cũng chỉ là sống khỏe, còn về phần hai đứa muốn phát triển như thế nào, thì đó là chuyện của hai đứa, ta không nhúng tay vào.”
Lục Dã không chút nghĩ ngợi, quả quyết nói: “Không sinh nữa! Không sinh tiếp nữa!” Chính vì như vậy, cho nên trước giờ ông ấy không quản chuyện của đám con cháu.
Sáng sớm ngày 15 tháng 3, còn chưa ăn sáng xong, một dòng nước ấm đột nhiên chảy xuống hai đùi, toàn thân Nam Vận cứng đờ, đầu óc trống rỗng mất vài giây, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Lục Dã, ngơ ngác nhìn anh.
Khoảnh khắc đứa bé trượt ra khỏi thân thể, Nam Vận thở phào nhẹ nhõm, sau đó trong phòng sinh vang lên tiếng khóc vang dội của trẻ sơ sinh.
Nói mà như không nói.Lục Dã nghe xong lời ba nói, suy nghĩ một lúc lâu, sau khi đã hiểu rõ, bỗng nở nụ cười, nhìn ba anh: “Ba còn được coi là một người ba tốt đó chứ.”Họ của ba mẹ, cộng thêm một chữ có ngụ ý.Con cái không phải là đồ chơi, không phải là 乃úp bê mặc người định đoạt, chúng sẽ không ngừng trưởng thành, sẽ có suy nghĩ của riêng mình, nhiệm vụ của phụ huynh là khi tam quan của chúng chưa được định hình thì hướng cho chúng cách làm người đúng đắn, khiến chúng trở thành một chủ nhân tương lai của đất nước có nhân cách hoàn thiện, mà không phải áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người chúng, như vậy là không công bằng với bọn trẻ.
Sau này anh mới nhận ra, có thể sinh ra loại ý nghĩ đơn thuần này chỉ bởi vì kinh nghiệm anh còn chưa đủ.Sáng sớm ngày 15 tháng 3, còn chưa ăn sáng xong, một dòng nước ấm đột nhiên chảy xuống hai đùi, toàn thân Nam Vận cứng đờ, đầu óc trống rỗng mất vài giây, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Lục Dã, ngơ ngác nhìn anh.Lục Dã nghe xong lời ba nói, suy nghĩ một lúc lâu, sau khi đã hiểu rõ, bỗng nở nụ cười, nhìn ba anh: “Ba còn được coi là một người ba tốt đó chứ.”
Qúa trình chuyển dạ tựa hồ càng ngày càng đau, Nam Vận quả thật không thể chịu nổi, nước mắt không khống chế được lăn ra ngoài, nhưng lại không khóc ra được, đành phải dùng sức cắn chặt góc chăn để chịu đau.Bọn họ quen nhau từ khi còn nhỏ, cho đến bây giờ đã dắt tay nhau trải qua gần 20 năm rồi, hơn nữa còn tạo ra một sinh mệnh mới, cảm giác rất kỳ diệu.Lục Dung Tinh hừ lạnh: “Cái gì gọi là còn được coi hả? Ông đây vẫn luôn là thế!”
Nam Vận từng ngây thơ cho rằng giãn có 3cm chắc cũng không đau lắm, nhưng mà lúc nằm trong phòng chờ sinh để đợi cổ țử çɥñğ giãn ra, cô mới nhận ra cái gì gọi là đau đẻ một cách triệt để.
Đứa bé nặng không đến 4 cân, gương mặt vừa đỏ vừa nhăn, giống hệt như một ông cụ non.
Người hùng biện giỏi nhất là người có được sự tự tin cùng thong dong, không cần người khác khẳng định và công nhận, ta là đỉnh nhất!
Lục Dã bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không thừa nhận: “Đúng, ba là đỉnh nhất.”
Người hùng biện giỏi nhất là người có được sự tự tin cùng thong dong, không cần người khác khẳng định và công nhận, ta là đỉnh nhất!
Tuy ba anh trông có vẻ không đứng đắn gì, nhưng vẫn luôn thông tình đạt lý, sáng suốt thấu hiểu lòng người.
Sau khi cúp điện, anh nắm chặt tay cô, giọng nói dịu dàng, giọng điệu kiên định an ủi: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Thằng nhóc này, lúc nào cũng đoạt vợ với anh, hơn nữa sức chiến đấu rất mạnh, còn có một đòn sát thủ khiến anh bó tay chịu thua — Khóc.Tấm gương sáng nhất của bọn trẻ hồi nhỏ chính là ba, Lục Dã cũng không ngoại lệ.
Bác sĩ phát minh ra kỹ thuật này quả đúng là thần tiên!Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn lấy ba mình làm gương, anh cũng biết, ba anh cũng luôn tự hào về anh, dù cho hai người suốt ngày chê bai đối phương.
Sau này anh mới nhận ra, có thể sinh ra loại ý nghĩ đơn thuần này chỉ bởi vì kinh nghiệm anh còn chưa đủ.Lục Dung Tinh ôm cháu nội một chốc, hỏi: “Nghĩ xong tên cho con chưa?”
Lục Dã và dì bảo mẫu vừa dọn đồ xong thì 120 cũng đến nơi.Anh biết cô gái nhỏ rất sợ đau.Lục Dã: “Nghĩ xong từ lâu rồi, Lục Nam Thần, Thần trong Bắc Đẩu Tinh Thần*.
Thấy cô không còn khó chịu nữa, Lục Dã không khỏi thở phào một hơi, nhưng vẫn quan tâm hỏi han: “Hiện giờ cảm thấy thế nào rồi?”
Lục Dã lại cảm thấy bé là món quà tuyệt vời nhất trong đời anh.Lục Dã bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không thừa nhận: “Đúng, ba là đỉnh nhất.”Đau đến độ toàn thân cô đều mướt mồ hôi, muốn khóc mà chẳng còn sức để khóc, chỉ có thể thút tha thút thít lau nước mắt.*Bắc Đẩu Tinh Thần: ý chỉ sao Bắc Đẩu.
Họ của ba mẹ, cộng thêm một chữ có ngụ ý.
Trong khi Lục Dung Tinh đang ôm đứa bé, Lục Dã đột nhiên hỏi ba mình: “Nuôi con trai có cảm giác gì?”
Một lúc sau, cô bị giày vò đến sức cùng lực kiệt, khàn giọng nói với Lục Dã: “Sau này em không muốn sinh nữa.”Em bé mới sinh vừa nhỏ vừa mềm, Lục Dã cũng là lần đầu tiên làm ba, lần đầu tiên ôm em bé, căng thẳng không thôi, chỉ sợ làm em bé rơi, cũng sợ ôm chặt quá bé sẽ đau, nguyên cả cánh tay đều cứng còng lại.Họ của ba mẹ, cộng thêm một chữ có ngụ ý.
Anh vẫn luôn nắm chặt tay Nam Vận, không ngừng an ủi cô.Tất cả mọi chuyện đều được anh sắp xếp đâu ra đấy.Lục Dung Tinh gật gù: “Không tệ, thần là túc quang, rạng ngời rực rỡ.
Trong mắt của tất cả ba mẹ, con cái đều sáng ngời như sao.
Lục Dung Tinh: “Sống khỏe là được.”
Lục Dã: “….”
Người hùng biện giỏi nhất là người có được sự tự tin cùng thong dong, không cần người khác khẳng định và công nhận, ta là đỉnh nhất!Lục Dã lần đầu làm ba, ôm một niềm mong ước đẹp đẽ với con trai, hoặc là nói, ôm một loại ảo tưởng tốt đẹp với con mình, anh cảm thấy tuy con trai không trắng mềm đáng yêu như con gái, nhưng cũng coi như là một sinh vật nhỏ đáng yêu.
Lục Dung Tinh là người đầu tiên chạy đến bệnh viện, lúc ông ấy tiến vào phòng bệnh, Nam Vận vẫn chưa ngủ dậy, may mà phòng bệnh có 2 phòng trong ngoài, Lục Dã đẩy đứa bé ra cho ông nội xem.Sau này anh mới nhận ra, có thể sinh ra loại ý nghĩ đơn thuần này chỉ bởi vì kinh nghiệm anh còn chưa đủ.
Lục Dung Tinh là người đầu tiên chạy đến bệnh viện, lúc ông ấy tiến vào phòng bệnh, Nam Vận vẫn chưa ngủ dậy, may mà phòng bệnh có 2 phòng trong ngoài, Lục Dã đẩy đứa bé ra cho ông nội xem.
Lục Dã: “Nghĩ xong từ lâu rồi, Lục Nam Thần, Thần trong Bắc Đẩu Tinh Thần*.
Thằng nhóc này, lúc nào cũng đoạt vợ với anh, hơn nữa sức chiến đấu rất mạnh, còn có một đòn sát thủ khiến anh bó tay chịu thua — Khóc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc