Chương 70: Ngọt ngào 3: Thực lực của đạo diễn nam và đạo diễn từ, quả nhiên là ngang tài ngang sứcCô được làm mẹ rồi!
Nam Vận bỗng có chút căng thẳng: “Cậu đừng có nói xấu anh ta nữa, đất Tây Phụ rất tà, nói không chừng kỳ học sau của chúng ta có tiết của anh ta đấy, tớ không muốn rớt tín đâu!”
Lâm Lang: “…..”
Đặt tên cho kịch bản xong, tiếp đến chính là chủ đề của kịch bản.Mặc dù cô đã chuẩn bị xong tâm lý để làm mẹ, nhưng giây phút thực sự xác định bản thân mang thai, cô vẫn khó mà kiềm chế được cảm xúc trong lòng bành trướng.
Tiết của giáo sư Từ có thể gọi là một ghế khó cầu, bởi vì ngồi ké tiết quá nhiều, một nửa trong đám người này là đến để cầu giải đáp thắc mắc, còn một nửa đơn thuần là vì nhan sắc của giáo sư Từ mà đến.
Chỉ có cái trình độ này thôi hả?
Xác thực còn không bằng “Chuyện tình Tây Phụ”.Lâm Lang nói: “Cậu xem dáng vẻ kia của Từ Lâm Phong đi, vừa cao lãnh vừa nghiêm túc, Từ Lâm Ngôn gọi anh ta là Bức Vương, nhưng ở trước mặt con gái yêu thì anh ta ngoan như cún*.”Cũng không nói rõ được là cảm động hay kích động, nói chung chính là muốn khóc.
Lâm Lang: “Bộ đầu tiên tên là ‘ Chuyện tình Tây Phụ’, bộ thứ hai tên là ‘ Chuyện tình Tây Phụ 2 Hào môn tuyệt luyến: Kiều thê chạy mau, tổng tài tới rồi’.”
Lâm Lang lập tức im bặt, còn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt bụng nhỏ của Nam Vận, như để trấn an.
Lâm Lang: “…..”Nam Vận đáp: “Tớ thì đều được, nhưng mà anh cậu rất muốn có một bé gái.”Trong bụng cô có một sinh mệnh nhỏ, là con của cô và Dã Tử.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, cô ấy luôn treo Từ nhị trên miệng, gặp phải chuyện không vui, người đầu tiên tìm đến để an ủi là Từ nhị, gặp được chuyện vui vẻ, người đầu tiên tìm đến để chia sẻ cũng là Từ nhị, còn hay đi chơi cùng với Từ nhị, cho nên có thể nói, về phương diện tình cảm, cô ấy càng ngày càng ỷ lại vào Từ nhị.
Nam Vận:” Sao cậu biết?”
Nam Vận vẫn bắt được một tia gian tình đâu đây: “Gọi cậu làm gì hả? Đi học đều là hai vợ chồng họ cùng đưa con đi, anh ta là chú, lại gọi đến cậu, vậy không phải là muốn cậu làm thím sao?”
Lâm Lang đầu tiên là ngây ra, sau đó mới bắt đầu kích động hú hét: “A a a a a a a a tớ được làm cô rồi!!!”Lâm Lang bất đắc dĩ: “Chúng ta đối đề tài đi? Không nói về Từ nhị nữa, mệt rồi.”Hít cái mũi có chút cay cay, cô phủ tay phải của mình lên bụng, cúi đầu rũ mắt, trong ánh mắt hiện lên tình thương bao la của người mẹ, nhỏ giọng nói: “Hoan nghênh con, Tiểu Hải Tinh.”Hít cái mũi có chút cay cay, cô phủ tay phải của mình lên bụng, cúi đầu rũ mắt, trong ánh mắt hiện lên tình thương bao la của người mẹ, nhỏ giọng nói: “Hoan nghênh con, Tiểu Hải Tinh.”
Lâm Lang: “…..”
Đặt xong chủ đề, Nam Vận ý như suối tuôn, đánh chữ như bay, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã viết xong một bộ kịch bản hoàn chỉnh, hơn nữa còn tỉ mỉ viết ra tất cả nhân vật cần ra sân, thái độ sáng tác chăm chú tỉ mẩn, tuyệt đối không thua đạo diễn Từ.
“Tiểu Hải Tinh” là biệt danh cô đặt cho cục cưng, bởi bé được sinh ra tại bờ biển.
“ Gạt cậu thì tớ là cún con!” Nam Vận thề thốt đảm bảo: “Đi, chúng ta đến thư phòng bàn!”
Lâm Lang: “Đám đàn ông bọn họ đều muốn con gái, cậu biết anh trai Từ Lâm Ngôn là Từ Lâm Phong chứ?”
Lâm Lang: ” …”
Đạo diễn Nam đã khiêm tốn thỉnh giáo, đạo diễn Từ tất nhiên cũng nghiêm túc xem xét.*Điềm mỹ: vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp.Cô nghĩ xong cả rồi, sau này có đứa thứ hai, sẽ gọi bé là Vỏ Sò.
“ ….”
*Bản gốc là Liếm Cẩu (添狗):chỉ một người có thể đáp ứng mọi yêu cầu, làm tất cả mọi thứ để người mình yêu được vui vẻ.
“Được.” Nên nói đều nói cả rồi, Nam Vận cũng không có gì để nói nữa, kế đến, cô cần phải bận chính sự rồi: “Vậy chúng ta bàn về chuyện kịch bản đi.”
Nếu như có giải thưởng về điện ảnh truyền hình “Cây chổi vàng”, ban giám khảo nhất định sẽ phát sầu vì không biết nên trao giải “đạo diễn xuất sắc nhất” cho đạo diễn Nam hay đạo diễn Từ.Nam Vận do dự một chút, rồi gật đầu: “Được.” Mặc dù cô cho rằng trình độ của mình cao hơn đạo diễn Từ, nhưng mà không thể không thừa nhận, cô quả thật thiếu kinh nghiệm hơn đạo diễn Từ.Thế là đạo diễn Nam rất tự tin gõ chủ đề kịch bản xuống dòng thứ hai – ung thư.Hồi lâu sau, tâm trạng cô mới dần dần ổn định lại, cầm que thử thai ra khỏi nhà vệ sinh.
Từ Lâm Phong là đàn anh của các cô, còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã được trường học mời làm giáo sư rồi.
Bước đầu tiên của viết kịch bản, đặt tên.
Lâm Lang tưởng Nam Vận không có thai nên buồn bã, nhanh chóng đi đến bên cô, khuyên nhủ: “Ôi chao, không sao, tháng này không được còn có tháng sau nữa mà, cậu và anh họ lại nỗ lực thêm thì kiểu gì cũng trúng thôi!”
Lâm Lang bất đắc dĩ: “Hai người bọn tớ thật sự chỉ là bạn bình thường!”Lâm Lang gật đầu: “Có chứ, còn là tên theo series nữa cơ.”Lâm Lang lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn chằm chằm Nam Vận, gấp gáp hỏi: “Sao rồi?” Trông dáng vẻ căng thẳng của cô ấy, cứ như cô ấy là ba đứa bé không bằng.
Lâm Lang: “………………”
Một mình độc thoại, cậu là nhất.
Đạo diễn Nam am hiểu đạo lý “văn tựa như núi không thích bằng”, cho nên nhất định phải có xung đột, có khúc chiết, có cẩu huyết.Lâm Lang tưởng Nam Vận không có thai nên buồn bã, nhanh chóng đi đến bên cô, khuyên nhủ: “Ôi chao, không sao, tháng này không được còn có tháng sau nữa mà, cậu và anh họ lại nỗ lực thêm thì kiểu gì cũng trúng thôi!”Nam Vận không nói chuyện, cúi đầu, thở dài một hơi, trông như bị thất vọng đến cực điểm.
Lâm Lang: “Yêu em đến đau đớn, tổn thương.”
Đạo diễn Nam quả thực không biết nên nói tiếp thế nào nữa.” ….”Lâm Lang tưởng Nam Vận không có thai nên buồn bã, nhanh chóng đi đến bên cô, khuyên nhủ: “Ôi chao, không sao, tháng này không được còn có tháng sau nữa mà, cậu và anh họ lại nỗ lực thêm thì kiểu gì cũng trúng thôi!”
Giáo sư Từ tuyệt đối được coi là nhân vật truyền kỳ trong viện mỹ thuật của đại học Tây Phụ, nam thần hệ cấm dục cấp bậc thiên tài, không chỉ vừa cao vừa đẹp trai ngọc thụ lâm phong, mà còn vô cùng có thiên phú nghệ thuật, 18 tuổi đã mở được triển lãm tranh đầu tiên trong đời, bức tranh đầu tiên được bán ra với giá cao đến 9 con số.
Lâm Lang đầu tiên là ngây ra, sau đó mới bắt đầu kích động hú hét: “A a a a a a a a tớ được làm cô rồi!!!”
Giọng điệu Lâm Lang kiên quyết đánh gãy lời Nam Vận: “Không có khả năng! Thà rằng tớ quay lại với Chương Thành cũng sẽ không coi trọng Từ nhị!”Nam Vận: [Cảm ơn anh!]Nam Vận băn khoăn trong chốc lát, vẫn không nhịn được nói: “Tớ không có ý muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của cậu, tớ chỉ mong cậu nhìn nhận rõ được tình cảm của mình, thà rằng cậu mở lòng thoải mái yêu đương cũng không muốn cậu chỉ động tâm mơ mơ hồ hồ. Yêu đương thoải mái còn có thể dừng lại kịp thời, còn động tâm mơ hồ chỉ khiến cậu càng lún càng sâu. Nếu Từ nhị nguyện vì cậu mà lãng tử quay đầu, vậy thì cậu lún sâu bao nhiêu cũng không sao cả, nếu như anh ta không nguyện ý, cậu nên làm thế nào? Đợi đến khi cậu nhìn thấu được nội tâm chính mình thì đã không kịp để dừng cương trước vực nữa rồi, đến lúc đó chỉ có một con đường ૮ɦếƭ mà thôi.”Nam Vận không nhịn được mà bật cười, giơ que thử thai trong tay lên, ánh mắt nhìn về Lâm Lang mang theo vẻ đắc ý khi gian kế thành công: “Ai bảo với cậu tớ không có thai hả? Cậu được làm cô rồi đó!”
Cô được làm mẹ rồi!
Lời cảnh cáo bị rớt tín chỉ làm cho Lâm Lang cũng căng thẳng theo, vội vàng giải thích: “Tớ chỉ lấy ví dụ cho cậu xem đàn ông chiều con gái nhiều đến mức nào! Còn cả Từ nhị nữa, cái loại công tử trăng hoa như anh ta mà cũng muốn có con gái đấy.”
Nam Vận gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Tớ đã nghĩ xong đại cương và thiết lập nhân vật rồi!”Lâm Lang đầu tiên là ngây ra, sau đó mới bắt đầu kích động hú hét: “A a a a a a a a tớ được làm cô rồi!!!”
Nam Vận:” Sao cậu biết?”
Nếu như có giải thưởng về điện ảnh truyền hình “Cây chổi vàng”, ban giám khảo nhất định sẽ phát sầu vì không biết nên trao giải “đạo diễn xuất sắc nhất” cho đạo diễn Nam hay đạo diễn Từ.
Giáo sư Từ tuyệt đối là một nam thần gần như hoàn mỹ, điểm không hoàn mỹ duy nhất chính là cưới sớm sinh sớm.Nam Vận: “Đổi thành tên gì?”Lỗ tai Nam Vận sắp bị cô ấy hét đến điếc luôn rồi, nhưng không bịt tai, mà là bưng kín bụng mình, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lâm Lang: “Cậu nhỏ giọng chút, đừng dọa Tiểu Hải Tinh của chúng ta.”
Nghĩ đi nghĩ lại, Nam Vận quyết định tìm hiểu về cái tên của hai bộ kịch bản của đạo diễn Từ trước, cho nên hỏi Lâm Lang: “Hai bộ kịch bản mà Từ Lâm Ngôn viết có tên không?”
Nam Vận không nói chuyện, cúi đầu, thở dài một hơi, trông như bị thất vọng đến cực điểm.
Lâm Lang nhìn ra được vẻ mặt ghét bỏ của đạo diễn Nam: “Lúc bắt đầu tớ cũng rất ghét cái tên này, nhưng mà sau này thì quen rồi, hơn nữa cậu nghĩ đi, hai cái tên thực ra còn rất có vần điệu mà, kịch bản tốt thì đều như vậy, cần phải được trải qua đắn đo, cân nhắc!”“….”Lâm Lang lập tức im bặt, còn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt bụng nhỏ của Nam Vận, như để trấn an.
Sao cái loại hình nghiêm trọng như “ động thai” cũng cho lên sàn rồi?
Nghĩ đi nghĩ lại, Nam Vận quyết định tìm hiểu về cái tên của hai bộ kịch bản của đạo diễn Từ trước, cho nên hỏi Lâm Lang: “Hai bộ kịch bản mà Từ Lâm Ngôn viết có tên không?”
Lâm Lang: “…..”
Hít cái mũi có chút cay cay, cô phủ tay phải của mình lên bụng, cúi đầu rũ mắt, trong ánh mắt hiện lên tình thương bao la của người mẹ, nhỏ giọng nói: “Hoan nghênh con, Tiểu Hải Tinh.”Cũng không nói rõ được là cảm động hay kích động, nói chung chính là muốn khóc.Nam Vận buông tay mình xuống, thoải mái để cô của bé sờ.
Nam Vận vội vàng hỏi: “Gọi là gì vậy?”
Giáo sư Từ tuyệt đối được coi là nhân vật truyền kỳ trong viện mỹ thuật của đại học Tây Phụ, nam thần hệ cấm dục cấp bậc thiên tài, không chỉ vừa cao vừa đẹp trai ngọc thụ lâm phong, mà còn vô cùng có thiên phú nghệ thuật, 18 tuổi đã mở được triển lãm tranh đầu tiên trong đời, bức tranh đầu tiên được bán ra với giá cao đến 9 con số.Đối mặt với màn hình trắng trống không, đạo diễn Nam rơi vào quá trình suy ngẫm.Nam Vận vẫn bắt được một tia gian tình đâu đây: “Gọi cậu làm gì hả? Đi học đều là hai vợ chồng họ cùng đưa con đi, anh ta là chú, lại gọi đến cậu, vậy không phải là muốn cậu làm thím sao?”Lâm Lang chưa bao giờ tiếp xúc với thai phụ, cảm thấy đặc biệt kỳ diệu, hơn nữa đây là cháu trai nhỏ hoặc là cháu gái nhỏ của cô ấy, nên càng cảm thấy vui mừng hơn, mắt không chớp nhìn bụng của Nam Vận, sau đó cô ấy lại ngẩng đầu nhìn Nam Vận, tò mò hỏi: “Tiểu Hải Tinh là biệt danh cậu đặt cho đại bảo bối nhà chúng ta à?”
Nam Vận giận mà không có chỗ phát tiết: “Nếu như cậu quay lại với Chương Thành, còn không bằng trở thành chân dài lẳng lơ ngủ với Từ nhị, ít nhất thì Từ nhị không phải là gã đểu, Chương Thành thì đểu đến rõ rõ ràng ràng!”
Đặt tên cho kịch bản xong, tiếp đến chính là chủ đề của kịch bản.
Một mình độc thoại, cậu là nhất.Lâm Lang: “Cậu thực sự muốn viết à?!”Nam Vận thở dài, vừa vuốt bụng vừa cảm thán: “Haizz, sớm muộn gì tớ cũng bị cậu làm cho tức đến động thai.”Thế mà đã biến thành đại bảo bối rồi?
“….”
Lâm Lang lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn chằm chằm Nam Vận, gấp gáp hỏi: “Sao rồi?” Trông dáng vẻ căng thẳng của cô ấy, cứ như cô ấy là ba đứa bé không bằng.
Thế là đạo diễn Nam rất tự tin gõ chủ đề kịch bản xuống dòng thứ hai – ung thư.Nam Vận: [Cảm ơn anh!]Lâm Lang chưa bao giờ tiếp xúc với thai phụ, cảm thấy đặc biệt kỳ diệu, hơn nữa đây là cháu trai nhỏ hoặc là cháu gái nhỏ của cô ấy, nên càng cảm thấy vui mừng hơn, mắt không chớp nhìn bụng của Nam Vận, sau đó cô ấy lại ngẩng đầu nhìn Nam Vận, tò mò hỏi: “Tiểu Hải Tinh là biệt danh cậu đặt cho đại bảo bối nhà chúng ta à?”Nam Vận buồn cười, tiếp đó gật đầu: “Ừm!”
Nam Vận gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Tớ đã nghĩ xong đại cương và thiết lập nhân vật rồi!”Lâm Lang: “Cậu viết xong rồi à?”Lâm Lang lại dùng tay vuốt vuốt bụng của Nam Vận, âm điệu cực kỳ dịu dàng nói: “Tiểu Hải Tinh, cô là cô của cháu.” Sau đó, cô ấy lại hỏi Nam Vận: “Cậu cảm thấy Tiểu Hải Tinh là bé trai hay bé gái?”
Lâm Lang ngồi bên cạnh Nam Vận, tận mắt chứng kiến cô sáng tác kịch bản, càng nhìn càng cảm thấy: đạo diễn Nam và đạo diễn Từ, chắc chắn là cùng ra từ một lò!
Lâm Lang tưởng Nam Vận không có thai nên buồn bã, nhanh chóng đi đến bên cô, khuyên nhủ: “Ôi chao, không sao, tháng này không được còn có tháng sau nữa mà, cậu và anh họ lại nỗ lực thêm thì kiểu gì cũng trúng thôi!”
Nam Vận đặt tay lên bụng, nghiêm túc cảm nhận một chút, ăn ngay nói thật: “Tớ không cảm nhận ra được.”
Lâm Lang: ” …”
Sao cái loại hình nghiêm trọng như “ động thai” cũng cho lên sàn rồi?Kết quả là, đạo diễn Từ lại đổi tên thành: “Chuyện tình Tây Phụ 3 Hào môn tuyệt luyến: Tổng tài không hay rồi, phu nhân ôm bụng chạy rồi!”Lâm Lang hiếu kỳ hỏi: “Vậy cậu hi vọng là bé trai hay bé gái?”
Lâm Lang: “Mặc dù Từ nhị là một công tử trăng hoa, nhưng mà anh ta cũng có nguyên tắc mà, chắc chắn không thể để mấy cô chân dài lẳng lơ kia cùng anh ta đưa cháu gái đến trường được, phải không? Anh trai anh ta mà biết được, không làm thịt anh ta mới là lạ!”
Nam Vận thở dài, vừa vuốt bụng vừa cảm thán: “Haizz, sớm muộn gì tớ cũng bị cậu làm cho tức đến động thai.”“Tiểu Hải Tinh” là biệt danh cô đặt cho cục cưng, bởi bé được sinh ra tại bờ biển.Nam Vận đáp: “Tớ thì đều được, nhưng mà anh cậu rất muốn có một bé gái.”
Nam Vận: [Cảm ơn anh!]
Lâm Lang chợt nhớ đến gì đó, vội vàng nói: “Đúng rồi, đạo diễn Từ từng đổi tên của bộ thứ nhất một lần dưới yêu cầu mãnh liệt của chúng tớ, nhưng mà tên được đổi không hay, sau đó lại đổi về tên cũ.”Trong trái tim mỗi người đều có một ước mơ đạo diễn, Từ nhị người ta chỉ là mạnh dạn theo đuổi giấc mơ mà thôi.Lâm Lang: “Đám đàn ông bọn họ đều muốn con gái, cậu biết anh trai Từ Lâm Ngôn là Từ Lâm Phong chứ?”
Từ Lâm Phong là đàn anh của các cô, còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã được trường học mời làm giáo sư rồi.
Nam Vận bất đắc dĩ: “Sao tớ lại không biết Từ Lâm Phong được chứ?”
” Xem cái tư tưởng không trong sáng của cậu kìa!” Lâm Lang tức giận: “Giữa hai người bọn tớ là tình bạn cách mạng đơn thuần nhá!”Nam Vận bất đắc dĩ: “Sao tớ lại không biết Từ Lâm Phong được chứ?”
Lâm Lang: “Mặc dù Từ nhị là một công tử trăng hoa, nhưng mà anh ta cũng có nguyên tắc mà, chắc chắn không thể để mấy cô chân dài lẳng lơ kia cùng anh ta đưa cháu gái đến trường được, phải không? Anh trai anh ta mà biết được, không làm thịt anh ta mới là lạ!”
Lâm Lang nói: “Cậu xem dáng vẻ kia của Từ Lâm Phong đi, vừa cao lãnh vừa nghiêm túc, Từ Lâm Ngôn gọi anh ta là Bức Vương, nhưng ở trước mặt con gái yêu thì anh ta ngoan như cún*.”
Nam Vận băn khoăn trong chốc lát, vẫn không nhịn được nói: “Tớ không có ý muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của cậu, tớ chỉ mong cậu nhìn nhận rõ được tình cảm của mình, thà rằng cậu mở lòng thoải mái yêu đương cũng không muốn cậu chỉ động tâm mơ mơ hồ hồ. Yêu đương thoải mái còn có thể dừng lại kịp thời, còn động tâm mơ hồ chỉ khiến cậu càng lún càng sâu. Nếu Từ nhị nguyện vì cậu mà lãng tử quay đầu, vậy thì cậu lún sâu bao nhiêu cũng không sao cả, nếu như anh ta không nguyện ý, cậu nên làm thế nào? Đợi đến khi cậu nhìn thấu được nội tâm chính mình thì đã không kịp để dừng cương trước vực nữa rồi, đến lúc đó chỉ có một con đường ૮ɦếƭ mà thôi.”Từ Lâm Phong là đàn anh của các cô, còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã được trường học mời làm giáo sư rồi.
Lâm Lang: “Đám đàn ông bọn họ đều muốn con gái, cậu biết anh trai Từ Lâm Ngôn là Từ Lâm Phong chứ?”
Tiết của giáo sư Từ có thể gọi là một ghế khó cầu, bởi vì ngồi ké tiết quá nhiều, một nửa trong đám người này là đến để cầu giải đáp thắc mắc, còn một nửa đơn thuần là vì nhan sắc của giáo sư Từ mà đến.
Lâm Lang lập tức im bặt, còn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt bụng nhỏ của Nam Vận, như để trấn an.Giáo sư Từ tuyệt đối được coi là nhân vật truyền kỳ trong viện mỹ thuật của đại học Tây Phụ, nam thần hệ cấm dục cấp bậc thiên tài, không chỉ vừa cao vừa đẹp trai ngọc thụ lâm phong, mà còn vô cùng có thiên phú nghệ thuật, 18 tuổi đã mở được triển lãm tranh đầu tiên trong đời, bức tranh đầu tiên được bán ra với giá cao đến 9 con số.
Lâm Lang: “Yêu em đến đau đớn, tổn thương.”Giây phút đó cô ấy nhận ra, trình độ của đạo diễn Nam và đạo diễn Từ là không phân cao thấp.Tiết của giáo sư Từ có thể gọi là một ghế khó cầu, bởi vì ngồi ké tiết quá nhiều, một nửa trong đám người này là đến để cầu giải đáp thắc mắc, còn một nửa đơn thuần là vì nhan sắc của giáo sư Từ mà đến.
Lâm Lang chợt nhớ đến gì đó, vội vàng nói: “Đúng rồi, đạo diễn Từ từng đổi tên của bộ thứ nhất một lần dưới yêu cầu mãnh liệt của chúng tớ, nhưng mà tên được đổi không hay, sau đó lại đổi về tên cũ.”
Thế nên cô cũng không tin lời Lâm Lang nói: “Thích Từ nhị cũng không phải là chuyện mất mặt gì, nhưng mà…”
Nghĩ đi nghĩ lại, Nam Vận quyết định tìm hiểu về cái tên của hai bộ kịch bản của đạo diễn Từ trước, cho nên hỏi Lâm Lang: “Hai bộ kịch bản mà Từ Lâm Ngôn viết có tên không?”Mặc dù người ké tiết nhiều, nhưng người trong chuyên ngành tuyệt đối không có người nào trốn tiết, bởi vì không dám — Giáo sư Từ có tiếng là ý chí sắt đá — Lên lớp nhất định phải điểm danh, trốn học chắc chắn sẽ rớt tín chỉ.
Nam Vận: “Tớ cũng để cậu làm nữ chính, lần này tớ viết kịch bản có hai nữ chính! Cậu được ra sân đầu tiên, xuất diễn quan trọng nhất!”
Thời điểm nhìn thấy tên của kịch bản, đạo diễn Từ đã thở dài một hơi — Không được, trình độ của đạo diễn Nam không ổn, vẫn còn non và xanh lắm, tên kịch bản hoàn toàn không hút được ánh mắt người nhìn.
Nam Vận thầm nghĩ: “Đây có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nhỉ?”Lâm Lang nói: “Cậu xem dáng vẻ kia của Từ Lâm Phong đi, vừa cao lãnh vừa nghiêm túc, Từ Lâm Ngôn gọi anh ta là Bức Vương, nhưng ở trước mặt con gái yêu thì anh ta ngoan như cún*.”
Nam Vận giơ tay vỗ vỗ bả vai Lâm Lang, hăng hái nói: “Yên tâm, chị dâu tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu, Từ nhị cho cậu đãi ngộ gì, tớ cũng cho cậu đãi ngộ đó.”
Lâm Lang khẽ nhíu mày, trong lòng không hiểu sao có chút buồn bực, còn có mấy phần hoảng hốt, nhưng đến miệng thì lại nói: “Ôi giời, cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, cẩn thận động thai!”Nam Vận buồn cười, tiếp đó gật đầu: “Ừm!”“ Gạt cậu thì tớ là cún con!” Nam Vận thề thốt đảm bảo: “Đi, chúng ta đến thư phòng bàn!”*Bản gốc là Liếm Cẩu (添狗):chỉ một người có thể đáp ứng mọi yêu cầu, làm tất cả mọi thứ để người mình yêu được vui vẻ.
Kết quả là, đạo diễn Từ lại đổi tên thành: “Chuyện tình Tây Phụ 3 Hào môn tuyệt luyến: Tổng tài không hay rồi, phu nhân ôm bụng chạy rồi!”
*Điềm mỹ: vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp.
Lâm Lang: “Anh ta vô cùng cưng chiều cháu gái mình.” Ngừng một chốc, cô ấy lại nói: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Từ Tiểu Nữu nhà bọn họ quả thực rất được người thích, trắng trắng mềm mềm như nắm gạo nếp vậy.”Giáo sư Từ tuyệt đối là một nam thần gần như hoàn mỹ, điểm không hoàn mỹ duy nhất chính là cưới sớm sinh sớm.
Sau đó cô dùng wechat gửi kịch bản cho Từ Lâm Ngôn: [ Đạo diễn Từ, em có viết một bộ kịch bản, anh giúp em xem xem có được không? Cho chút ý kiến.]
Trong bụng cô có một sinh mệnh nhỏ, là con của cô và Dã Tử.
Lâm Lang hiếu kỳ hỏi: “Vậy cậu hi vọng là bé trai hay bé gái?”Nam Vận bỗng có chút căng thẳng: “Cậu đừng có nói xấu anh ta nữa, đất Tây Phụ rất tà, nói không chừng kỳ học sau của chúng ta có tiết của anh ta đấy, tớ không muốn rớt tín đâu!”
Cũng không nói rõ được là cảm động hay kích động, nói chung chính là muốn khóc.
Lâm Lang: ” …”Lời cảnh cáo bị rớt tín chỉ làm cho Lâm Lang cũng căng thẳng theo, vội vàng giải thích: “Tớ chỉ lấy ví dụ cho cậu xem đàn ông chiều con gái nhiều đến mức nào! Còn cả Từ nhị nữa, cái loại công tử trăng hoa như anh ta mà cũng muốn có con gái đấy.”
Lâm Lang: “Cậu viết xong rồi à?”
Trong bụng cô có một sinh mệnh nhỏ, là con của cô và Dã Tử.
Hai mắt Lâm Lang sáng ngời: “Thật sao?”Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cô nhìn rõ hơn Lâm Lang nhiều.Nam Vận đặt tay lên bụng, nghiêm túc cảm nhận một chút, ăn ngay nói thật: “Tớ không cảm nhận ra được.”Nam Vận:” Sao cậu biết?”
Lời cảnh cáo bị rớt tín chỉ làm cho Lâm Lang cũng căng thẳng theo, vội vàng giải thích: “Tớ chỉ lấy ví dụ cho cậu xem đàn ông chiều con gái nhiều đến mức nào! Còn cả Từ nhị nữa, cái loại công tử trăng hoa như anh ta mà cũng muốn có con gái đấy.”
Lâm Lang nhìn ra được vẻ mặt ghét bỏ của đạo diễn Nam: “Lúc bắt đầu tớ cũng rất ghét cái tên này, nhưng mà sau này thì quen rồi, hơn nữa cậu nghĩ đi, hai cái tên thực ra còn rất có vần điệu mà, kịch bản tốt thì đều như vậy, cần phải được trải qua đắn đo, cân nhắc!”
Cô cảm thấy trình độ của mình cao hơn đạo diễn Từ.
Lâm Lang: “Cậu thực sự muốn viết à?!”Lâm Lang: “Anh ta vô cùng cưng chiều cháu gái mình.” Ngừng một chốc, cô ấy lại nói: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Từ Tiểu Nữu nhà bọn họ quả thực rất được người thích, trắng trắng mềm mềm như nắm gạo nếp vậy.”
” ….”
*Điềm mỹ: vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp.
Giây phút đó cô ấy nhận ra, trình độ của đạo diễn Nam và đạo diễn Từ là không phân cao thấp.Nam Vận liếc xéo cô ấy: “Sao cậu lại biết vậy? Cậu gặp qua rồi sao?”
Từ Lâm Ngôn: [Á đù! Chúc mừng chúc mừng!]
Bước đầu tiên của viết kịch bản, đặt tên.Lâm Lang: “Bộ đầu tiên tên là ‘ Chuyện tình Tây Phụ’, bộ thứ hai tên là ‘ Chuyện tình Tây Phụ 2 Hào môn tuyệt luyến: Kiều thê chạy mau, tổng tài tới rồi’.”Lâm Lang bỗng nhiên do dự, không hiểu sao có chút chột dạ, không biết có nên nói thật không, song nghĩ lại, giữa cô ấy và Từ nhị cũng chẳng có gian tình gì, tại sao không thể nói được chứ? Tại sao phải chột dạ? Thế là thẳng thắn báo cáo: “Có một lần anh trai và chị dâu của Từ nhị có việc, không có thời gian đưa Từ Tiểu Nữu đi học, nên bảo anh ta đưa cháu đến trường, sau đó anh ta lại gọi đến tớ.”
Xác thực còn không bằng “Chuyện tình Tây Phụ”.
Hai mắt Lâm Lang sáng ngời: “Thật sao?”
Nam Vận liếc xéo cô ấy: “Sao cậu lại biết vậy? Cậu gặp qua rồi sao?”Giáo sư Từ tuyệt đối là một nam thần gần như hoàn mỹ, điểm không hoàn mỹ duy nhất chính là cưới sớm sinh sớm.Nam Vận vẫn bắt được một tia gian tình đâu đây: “Gọi cậu làm gì hả? Đi học đều là hai vợ chồng họ cùng đưa con đi, anh ta là chú, lại gọi đến cậu, vậy không phải là muốn cậu làm thím sao?”
Lâm Lang khẽ nhíu mày, trong lòng không hiểu sao có chút buồn bực, còn có mấy phần hoảng hốt, nhưng đến miệng thì lại nói: “Ôi giời, cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, cẩn thận động thai!”
Mặc dù cô đã chuẩn bị xong tâm lý để làm mẹ, nhưng giây phút thực sự xác định bản thân mang thai, cô vẫn khó mà kiềm chế được cảm xúc trong lòng bành trướng.*Bản gốc là Liếm Cẩu (添狗):chỉ một người có thể đáp ứng mọi yêu cầu, làm tất cả mọi thứ để người mình yêu được vui vẻ.” Xem cái tư tưởng không trong sáng của cậu kìa!” Lâm Lang tức giận: “Giữa hai người bọn tớ là tình bạn cách mạng đơn thuần nhá!”
Đều là người cùng nghề, cô cảm thấy trình độ của đạo diễn Từ không ổn.
Nam Vận nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý: “Chỉ bởi vì cậu không phải là chân dài lẳng lơ, nên anh ta mới bảo cậu đi cùng sao?”
Nam Vận giận mà không có chỗ phát tiết: “Nếu như cậu quay lại với Chương Thành, còn không bằng trở thành chân dài lẳng lơ ngủ với Từ nhị, ít nhất thì Từ nhị không phải là gã đểu, Chương Thành thì đểu đến rõ rõ ràng ràng!”Nam Vận không tin lời nói của cô ấy, cúi đầu nhìn bụng của mình, vừa khẽ khàng vuốt vừa nói: “Tiểu Hải Tinh, con tin lời cô con nói không? Cái gì? Không tin á? Haizz, thực ra mẹ cũng không tin, nhưng cô của con không thừa nhận. Sau này con nhất định không được học theo cô con nhé, phải làm một cục cưng thành thật nha.”
Nam Vận không ý kiến gì.
Mặc dù người ké tiết nhiều, nhưng người trong chuyên ngành tuyệt đối không có người nào trốn tiết, bởi vì không dám — Giáo sư Từ có tiếng là ý chí sắt đá — Lên lớp nhất định phải điểm danh, trốn học chắc chắn sẽ rớt tín chỉ.
Nam Vận đáp: “Tớ thì đều được, nhưng mà anh cậu rất muốn có một bé gái.”
Chỉ có cái trình độ này thôi hả?Nam Vận vẫn không tin: “Nếu chỉ là bạn bè bình thường, tại sao cứ phải gọi cậu đi cùng anh ta đưa cháu gái đến trường chứ? Phụ nữ vây quanh Từ nhị rất nhiều, anh ta căn bản không thiếu phụ nữ.”Đánh xuống dấu chấm câu cuối cùng, Nam Vận thở phào một hơi, vừa vuốt bụng nhỏ, vừa tràn ngập tự tin thưởng thức kịch bản của mình.” ….”
Giây phút được gọi là “đạo diễn Nam”, trong lòng Nam Vận không hiểu sao lại có vài phần tự hào và thành tựu, bỗng nhiên hiểu ra tại sao Từ nhị đam mê viết kịch bản đến vậy.
Trong trái tim mỗi người đều có một ước mơ đạo diễn, Từ nhị người ta chỉ là mạnh dạn theo đuổi giấc mơ mà thôi.
Nên đặt cái tên nào mới hay đây?Từ Lâm Phong là đàn anh của các cô, còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã được trường học mời làm giáo sư rồi.Một mình độc thoại, cậu là nhất.
Nam Vận đặt tay lên bụng, nghiêm túc cảm nhận một chút, ăn ngay nói thật: “Tớ không cảm nhận ra được.”
Nam Vận không nhịn được mà bật cười, giơ que thử thai trong tay lên, ánh mắt nhìn về Lâm Lang mang theo vẻ đắc ý khi gian kế thành công: “Ai bảo với cậu tớ không có thai hả? Cậu được làm cô rồi đó!”Nam Vận gật đầu: “Ừ!”Lâm Lang bất đắc dĩ: “Hai người bọn tớ thật sự chỉ là bạn bình thường!”
Đạo diễn Nam đã khiêm tốn thỉnh giáo, đạo diễn Từ tất nhiên cũng nghiêm túc xem xét.
Nam Vận giơ tay vỗ vỗ bả vai Lâm Lang, hăng hái nói: “Yên tâm, chị dâu tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu, Từ nhị cho cậu đãi ngộ gì, tớ cũng cho cậu đãi ngộ đó.”
Lâm Lang lại dùng tay vuốt vuốt bụng của Nam Vận, âm điệu cực kỳ dịu dàng nói: “Tiểu Hải Tinh, cô là cô của cháu.” Sau đó, cô ấy lại hỏi Nam Vận: “Cậu cảm thấy Tiểu Hải Tinh là bé trai hay bé gái?”Nam Vận vẫn không tin: “Nếu chỉ là bạn bè bình thường, tại sao cứ phải gọi cậu đi cùng anh ta đưa cháu gái đến trường chứ? Phụ nữ vây quanh Từ nhị rất nhiều, anh ta căn bản không thiếu phụ nữ.”
” ….”
Lỗ tai Nam Vận sắp bị cô ấy hét đến điếc luôn rồi, nhưng không bịt tai, mà là bưng kín bụng mình, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lâm Lang: “Cậu nhỏ giọng chút, đừng dọa Tiểu Hải Tinh của chúng ta.”
Nam Vận buông tay mình xuống, thoải mái để cô của bé sờ.
Lâm Lang nói: “Cậu xem dáng vẻ kia của Từ Lâm Phong đi, vừa cao lãnh vừa nghiêm túc, Từ Lâm Ngôn gọi anh ta là Bức Vương, nhưng ở trước mặt con gái yêu thì anh ta ngoan như cún*.”Đều là người cùng nghề, cô cảm thấy trình độ của đạo diễn Từ không ổn.Lâm Lang suy nghĩ trong giây lát, uyển chuyển nói: “Mặc dù tớ không phải là nữ diễn viên chuyên nghiệp, nhưng mà lần nào Từ đạo diễn cũng cho tớ làm nữ chính.”Lâm Lang: “Mặc dù Từ nhị là một công tử trăng hoa, nhưng mà anh ta cũng có nguyên tắc mà, chắc chắn không thể để mấy cô chân dài lẳng lơ kia cùng anh ta đưa cháu gái đến trường được, phải không? Anh trai anh ta mà biết được, không làm thịt anh ta mới là lạ!”
Lâm Lang bỗng nhiên do dự, không hiểu sao có chút chột dạ, không biết có nên nói thật không, song nghĩ lại, giữa cô ấy và Từ nhị cũng chẳng có gian tình gì, tại sao không thể nói được chứ? Tại sao phải chột dạ? Thế là thẳng thắn báo cáo: “Có một lần anh trai và chị dâu của Từ nhị có việc, không có thời gian đưa Từ Tiểu Nữu đi học, nên bảo anh ta đưa cháu đến trường, sau đó anh ta lại gọi đến tớ.”Nam Vận nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý: “Chỉ bởi vì cậu không phải là chân dài lẳng lơ, nên anh ta mới bảo cậu đi cùng sao?”
Nam Vận vẫn bắt được một tia gian tình đâu đây: “Gọi cậu làm gì hả? Đi học đều là hai vợ chồng họ cùng đưa con đi, anh ta là chú, lại gọi đến cậu, vậy không phải là muốn cậu làm thím sao?”
Nếu như có giải thưởng về điện ảnh truyền hình “Cây chổi vàng”, ban giám khảo nhất định sẽ phát sầu vì không biết nên trao giải “đạo diễn xuất sắc nhất” cho đạo diễn Nam hay đạo diễn Từ.
Lâm Lang:” Nói đúng hơn thì tớ là một trong số ít con gái nhà lành anh ta quen biết.” Vì muốn nhấn mạnh rằng cô ấy và Từ nhị trong sạch, không dây mơ rễ má gì, cô ấy lại chém đinh chặt sắt nhắc lại: “Cậu yên tâm đi, Từ nhị người ta chưa bao giờ ngủ cùng gái nhà lành, anh ta chỉ thích ngủ với mấy cô chân dài lẳng lơ thôi, cho nên anh ta căn bản không xem trọng tớ, tớ cũng không nhìn trúng cái loại trăng hoa như anh ta, hai người bọn tớ là không nhìn trúng nhau!”
“ Gạt cậu thì tớ là cún con!” Nam Vận thề thốt đảm bảo: “Đi, chúng ta đến thư phòng bàn!”Nam Vận không ý kiến gì.
*Bản gốc là Liếm Cẩu (添狗):chỉ một người có thể đáp ứng mọi yêu cầu, làm tất cả mọi thứ để người mình yêu được vui vẻ.
Từ Lâm Ngôn: [Á đù! Chúc mừng chúc mừng!]Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cô nhìn rõ hơn Lâm Lang nhiều.
Hai mắt Lâm Lang sáng ngời: “Thật sao?”
Không biết bắt đầu từ bao giờ, cô ấy luôn treo Từ nhị trên miệng, gặp phải chuyện không vui, người đầu tiên tìm đến để an ủi là Từ nhị, gặp được chuyện vui vẻ, người đầu tiên tìm đến để chia sẻ cũng là Từ nhị, còn hay đi chơi cùng với Từ nhị, cho nên có thể nói, về phương diện tình cảm, cô ấy càng ngày càng ỷ lại vào Từ nhị.
Nam Vận bỗng có chút căng thẳng: “Cậu đừng có nói xấu anh ta nữa, đất Tây Phụ rất tà, nói không chừng kỳ học sau của chúng ta có tiết của anh ta đấy, tớ không muốn rớt tín đâu!”Nam Vận đáp: “Tớ thì đều được, nhưng mà anh cậu rất muốn có một bé gái.”Thế nên cô cũng không tin lời Lâm Lang nói: “Thích Từ nhị cũng không phải là chuyện mất mặt gì, nhưng mà…”
Giáo sư Từ tuyệt đối được coi là nhân vật truyền kỳ trong viện mỹ thuật của đại học Tây Phụ, nam thần hệ cấm dục cấp bậc thiên tài, không chỉ vừa cao vừa đẹp trai ngọc thụ lâm phong, mà còn vô cùng có thiên phú nghệ thuật, 18 tuổi đã mở được triển lãm tranh đầu tiên trong đời, bức tranh đầu tiên được bán ra với giá cao đến 9 con số.
Đối mặt với màn hình trắng trống không, đạo diễn Nam rơi vào quá trình suy ngẫm.
Đạo diễn Nam am hiểu đạo lý “văn tựa như núi không thích bằng”, cho nên nhất định phải có xung đột, có khúc chiết, có cẩu huyết.
Nhưng đạo diễn Từ đã dùng mấy chủ đề cẩu huyết như “ tai nạn” và “ =cặp bồ” rồi, cô chắc chắn không thể dùng lại được, nếu không sẽ không có ý mới.Giọng điệu Lâm Lang kiên quyết đánh gãy lời Nam Vận: “Không có khả năng! Thà rằng tớ quay lại với Chương Thành cũng sẽ không coi trọng Từ nhị!”
Một mình độc thoại, cậu là nhất.
Lâm Lang nhìn ra được vẻ mặt ghét bỏ của đạo diễn Nam: “Lúc bắt đầu tớ cũng rất ghét cái tên này, nhưng mà sau này thì quen rồi, hơn nữa cậu nghĩ đi, hai cái tên thực ra còn rất có vần điệu mà, kịch bản tốt thì đều như vậy, cần phải được trải qua đắn đo, cân nhắc!”Nam Vận giận mà không có chỗ phát tiết: “Nếu như cậu quay lại với Chương Thành, còn không bằng trở thành chân dài lẳng lơ ngủ với Từ nhị, ít nhất thì Từ nhị không phải là gã đểu, Chương Thành thì đểu đến rõ rõ ràng ràng!”
Nam Vận thở dài, vừa vuốt bụng vừa cảm thán: “Haizz, sớm muộn gì tớ cũng bị cậu làm cho tức đến động thai.”
“Tiểu Hải Tinh” là biệt danh cô đặt cho cục cưng, bởi bé được sinh ra tại bờ biển.Lâm Lang: “…..”
Bước đầu tiên của viết kịch bản, đặt tên.
Giây phút được gọi là “đạo diễn Nam”, trong lòng Nam Vận không hiểu sao lại có vài phần tự hào và thành tựu, bỗng nhiên hiểu ra tại sao Từ nhị đam mê viết kịch bản đến vậy.
Thế là đạo diễn Nam rất tự tin gõ chủ đề kịch bản xuống dòng thứ hai – ung thư.
Lâm Lang chợt nhớ đến gì đó, vội vàng nói: “Đúng rồi, đạo diễn Từ từng đổi tên của bộ thứ nhất một lần dưới yêu cầu mãnh liệt của chúng tớ, nhưng mà tên được đổi không hay, sau đó lại đổi về tên cũ.”Một mình độc thoại, cậu là nhất.Nam Vận thở dài, vừa vuốt bụng vừa cảm thán: “Haizz, sớm muộn gì tớ cũng bị cậu làm cho tức đến động thai.”
Đối mặt với màn hình trắng trống không, đạo diễn Nam rơi vào quá trình suy ngẫm.
Lâm Lang: “Anh ta vô cùng cưng chiều cháu gái mình.” Ngừng một chốc, cô ấy lại nói: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Từ Tiểu Nữu nhà bọn họ quả thực rất được người thích, trắng trắng mềm mềm như nắm gạo nếp vậy.”*Điềm mỹ: vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp.“ ….”
Lâm Lang nói: “Cậu xem dáng vẻ kia của Từ Lâm Phong đi, vừa cao lãnh vừa nghiêm túc, Từ Lâm Ngôn gọi anh ta là Bức Vương, nhưng ở trước mặt con gái yêu thì anh ta ngoan như cún*.”
Nam Vận vội vàng hỏi: “Gọi là gì vậy?”Sao cái loại hình nghiêm trọng như “ động thai” cũng cho lên sàn rồi?
Lâm Lang ngồi bên cạnh Nam Vận, tận mắt chứng kiến cô sáng tác kịch bản, càng nhìn càng cảm thấy: đạo diễn Nam và đạo diễn Từ, chắc chắn là cùng ra từ một lò!Lâm Lang bất đắc dĩ: “Chúng ta đối đề tài đi? Không nói về Từ nhị nữa, mệt rồi.”
Không biết bắt đầu từ bao giờ, cô ấy luôn treo Từ nhị trên miệng, gặp phải chuyện không vui, người đầu tiên tìm đến để an ủi là Từ nhị, gặp được chuyện vui vẻ, người đầu tiên tìm đến để chia sẻ cũng là Từ nhị, còn hay đi chơi cùng với Từ nhị, cho nên có thể nói, về phương diện tình cảm, cô ấy càng ngày càng ỷ lại vào Từ nhị.Nam Vận băn khoăn trong chốc lát, vẫn không nhịn được nói: “Tớ không có ý muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của cậu, tớ chỉ mong cậu nhìn nhận rõ được tình cảm của mình, thà rằng cậu mở lòng thoải mái yêu đương cũng không muốn cậu chỉ động tâm mơ mơ hồ hồ. Yêu đương thoải mái còn có thể dừng lại kịp thời, còn động tâm mơ hồ chỉ khiến cậu càng lún càng sâu. Nếu Từ nhị nguyện vì cậu mà lãng tử quay đầu, vậy thì cậu lún sâu bao nhiêu cũng không sao cả, nếu như anh ta không nguyện ý, cậu nên làm thế nào? Đợi đến khi cậu nhìn thấu được nội tâm chính mình thì đã không kịp để dừng cương trước vực nữa rồi, đến lúc đó chỉ có một con đường ૮ɦếƭ mà thôi.”
Nam Vận liếc xéo cô ấy: “Sao cậu lại biết vậy? Cậu gặp qua rồi sao?”
“….”Đạo diễn Nam quả thực không biết nên nói tiếp thế nào nữa.Lâm Lang khẽ nhíu mày, trong lòng không hiểu sao có chút buồn bực, còn có mấy phần hoảng hốt, nhưng đến miệng thì lại nói: “Ôi giời, cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, cẩn thận động thai!”
Lâm Lang: “Anh ta vô cùng cưng chiều cháu gái mình.” Ngừng một chốc, cô ấy lại nói: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Từ Tiểu Nữu nhà bọn họ quả thực rất được người thích, trắng trắng mềm mềm như nắm gạo nếp vậy.”
Cô được làm mẹ rồi!
Nam Vận gật đầu: “Ừ!”“Được.” Nên nói đều nói cả rồi, Nam Vận cũng không có gì để nói nữa, kế đến, cô cần phải bận chính sự rồi: “Vậy chúng ta bàn về chuyện kịch bản đi.”
Lâm Lang: “Cậu thực sự muốn viết à?!”
Lâm Lang: “…..”
Nam Vận: [Em mang thai rồi, muốn cho chồng em một điều bất ngờ.]
Nam Vận bỗng có chút căng thẳng: “Cậu đừng có nói xấu anh ta nữa, đất Tây Phụ rất tà, nói không chừng kỳ học sau của chúng ta có tiết của anh ta đấy, tớ không muốn rớt tín đâu!”Nam Vận gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Tớ đã nghĩ xong đại cương và thiết lập nhân vật rồi!”
Lâm Lang lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn chằm chằm Nam Vận, gấp gáp hỏi: “Sao rồi?” Trông dáng vẻ căng thẳng của cô ấy, cứ như cô ấy là ba đứa bé không bằng.
Cô được làm mẹ rồi!Lâm Lang: ” …”
Giây phút được gọi là “đạo diễn Nam”, trong lòng Nam Vận không hiểu sao lại có vài phần tự hào và thành tựu, bỗng nhiên hiểu ra tại sao Từ nhị đam mê viết kịch bản đến vậy.Nam Vận giơ tay vỗ vỗ bả vai Lâm Lang, hăng hái nói: “Yên tâm, chị dâu tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu, Từ nhị cho cậu đãi ngộ gì, tớ cũng cho cậu đãi ngộ đó.”
Hít cái mũi có chút cay cay, cô phủ tay phải của mình lên bụng, cúi đầu rũ mắt, trong ánh mắt hiện lên tình thương bao la của người mẹ, nhỏ giọng nói: “Hoan nghênh con, Tiểu Hải Tinh.”
Lâm Lang ngồi bên cạnh Nam Vận, tận mắt chứng kiến cô sáng tác kịch bản, càng nhìn càng cảm thấy: đạo diễn Nam và đạo diễn Từ, chắc chắn là cùng ra từ một lò!Lâm Lang suy nghĩ trong giây lát, uyển chuyển nói: “Mặc dù tớ không phải là nữ diễn viên chuyên nghiệp, nhưng mà lần nào Từ đạo diễn cũng cho tớ làm nữ chính.”
Đặt xong chủ đề, Nam Vận ý như suối tuôn, đánh chữ như bay, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã viết xong một bộ kịch bản hoàn chỉnh, hơn nữa còn tỉ mỉ viết ra tất cả nhân vật cần ra sân, thái độ sáng tác chăm chú tỉ mẩn, tuyệt đối không thua đạo diễn Từ.Nam Vận: “Tớ cũng để cậu làm nữ chính, lần này tớ viết kịch bản có hai nữ chính! Cậu được ra sân đầu tiên, xuất diễn quan trọng nhất!”
Lâm Lang lập tức im bặt, còn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt bụng nhỏ của Nam Vận, như để trấn an.Thế mà đã biến thành đại bảo bối rồi?Hai mắt Lâm Lang sáng ngời: “Thật sao?”
Sao cái loại hình nghiêm trọng như “ động thai” cũng cho lên sàn rồi?
“ Gạt cậu thì tớ là cún con!” Nam Vận thề thốt đảm bảo: “Đi, chúng ta đến thư phòng bàn!”
“Tiểu Hải Tinh” là biệt danh cô đặt cho cục cưng, bởi bé được sinh ra tại bờ biển.
Lâm Lang: “Cậu có muốn gửi cho đạo diễn Từ xem không? Để anh ta cho cậu ý kiến, dù gì anh ta đã từng viết hai bộ, có kinh nghiệm hơn cậu.”
Lâm Lang: “Dạ được, đạo diễn Nam.”
Lâm Lang: “Dạ được, đạo diễn Nam.”
“Tiểu Hải Tinh” là biệt danh cô đặt cho cục cưng, bởi bé được sinh ra tại bờ biển.
Lâm Lang: “Mặc dù Từ nhị là một công tử trăng hoa, nhưng mà anh ta cũng có nguyên tắc mà, chắc chắn không thể để mấy cô chân dài lẳng lơ kia cùng anh ta đưa cháu gái đến trường được, phải không? Anh trai anh ta mà biết được, không làm thịt anh ta mới là lạ!”Cô được làm mẹ rồi!Giây phút được gọi là “đạo diễn Nam”, trong lòng Nam Vận không hiểu sao lại có vài phần tự hào và thành tựu, bỗng nhiên hiểu ra tại sao Từ nhị đam mê viết kịch bản đến vậy.
Thế nên cô cũng không tin lời Lâm Lang nói: “Thích Từ nhị cũng không phải là chuyện mất mặt gì, nhưng mà…”
Đạo diễn Nam đã khiêm tốn thỉnh giáo, đạo diễn Từ tất nhiên cũng nghiêm túc xem xét.Trong trái tim mỗi người đều có một ước mơ đạo diễn, Từ nhị người ta chỉ là mạnh dạn theo đuổi giấc mơ mà thôi.
Lâm Lang chưa bao giờ tiếp xúc với thai phụ, cảm thấy đặc biệt kỳ diệu, hơn nữa đây là cháu trai nhỏ hoặc là cháu gái nhỏ của cô ấy, nên càng cảm thấy vui mừng hơn, mắt không chớp nhìn bụng của Nam Vận, sau đó cô ấy lại ngẩng đầu nhìn Nam Vận, tò mò hỏi: “Tiểu Hải Tinh là biệt danh cậu đặt cho đại bảo bối nhà chúng ta à?”
Giáo sư Từ tuyệt đối được coi là nhân vật truyền kỳ trong viện mỹ thuật của đại học Tây Phụ, nam thần hệ cấm dục cấp bậc thiên tài, không chỉ vừa cao vừa đẹp trai ngọc thụ lâm phong, mà còn vô cùng có thiên phú nghệ thuật, 18 tuổi đã mở được triển lãm tranh đầu tiên trong đời, bức tranh đầu tiên được bán ra với giá cao đến 9 con số.Mặc dù người ké tiết nhiều, nhưng người trong chuyên ngành tuyệt đối không có người nào trốn tiết, bởi vì không dám — Giáo sư Từ có tiếng là ý chí sắt đá — Lên lớp nhất định phải điểm danh, trốn học chắc chắn sẽ rớt tín chỉ.Đến thư phòng, hai người sóng vai cùng ngồi xuống trước bàn, mở Word trên máy tính ra, tạo một file mới.
Đánh xuống dấu chấm câu cuối cùng, Nam Vận thở phào một hơi, vừa vuốt bụng nhỏ, vừa tràn ngập tự tin thưởng thức kịch bản của mình.Lâm Lang: “…..”Bước đầu tiên của viết kịch bản, đặt tên.
Lâm Lang lại dùng tay vuốt vuốt bụng của Nam Vận, âm điệu cực kỳ dịu dàng nói: “Tiểu Hải Tinh, cô là cô của cháu.” Sau đó, cô ấy lại hỏi Nam Vận: “Cậu cảm thấy Tiểu Hải Tinh là bé trai hay bé gái?”Đối mặt với màn hình trắng trống không, đạo diễn Nam rơi vào quá trình suy ngẫm.
Từ Lâm Ngôn: [Á đù! Chúc mừng chúc mừng!]
Nam Vận buông tay mình xuống, thoải mái để cô của bé sờ.Nên đặt cái tên nào mới hay đây?
Nam Vận gật đầu: “Ừ!”
Lâm Lang lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn chằm chằm Nam Vận, gấp gáp hỏi: “Sao rồi?” Trông dáng vẻ căng thẳng của cô ấy, cứ như cô ấy là ba đứa bé không bằng.Mặc dù cô đã chuẩn bị xong tâm lý để làm mẹ, nhưng giây phút thực sự xác định bản thân mang thai, cô vẫn khó mà kiềm chế được cảm xúc trong lòng bành trướng.Cô nghĩ xong cả rồi, sau này có đứa thứ hai, sẽ gọi bé là Vỏ Sò.Nghĩ đi nghĩ lại, Nam Vận quyết định tìm hiểu về cái tên của hai bộ kịch bản của đạo diễn Từ trước, cho nên hỏi Lâm Lang: “Hai bộ kịch bản mà Từ Lâm Ngôn viết có tên không?”
Nam Vận không tin lời nói của cô ấy, cúi đầu nhìn bụng của mình, vừa khẽ khàng vuốt vừa nói: “Tiểu Hải Tinh, con tin lời cô con nói không? Cái gì? Không tin á? Haizz, thực ra mẹ cũng không tin, nhưng cô của con không thừa nhận. Sau này con nhất định không được học theo cô con nhé, phải làm một cục cưng thành thật nha.”
Thế mà đã biến thành đại bảo bối rồi?
Lâm Lang gật đầu: “Có chứ, còn là tên theo series nữa cơ.”
Lâm Lang bất đắc dĩ: “Chúng ta đối đề tài đi? Không nói về Từ nhị nữa, mệt rồi.”
Nam Vận buồn cười, tiếp đó gật đầu: “Ừm!”Nam Vận vội vàng hỏi: “Gọi là gì vậy?”
Lâm Lang: “Yêu em đến đau đớn, tổn thương.”
Nam Vận vẫn không tin: “Nếu chỉ là bạn bè bình thường, tại sao cứ phải gọi cậu đi cùng anh ta đưa cháu gái đến trường chứ? Phụ nữ vây quanh Từ nhị rất nhiều, anh ta căn bản không thiếu phụ nữ.”
Giây phút được gọi là “đạo diễn Nam”, trong lòng Nam Vận không hiểu sao lại có vài phần tự hào và thành tựu, bỗng nhiên hiểu ra tại sao Từ nhị đam mê viết kịch bản đến vậy.Nam Vận không ý kiến gì.Lâm Lang: “Bộ đầu tiên tên là ‘ Chuyện tình Tây Phụ’, bộ thứ hai tên là ‘ Chuyện tình Tây Phụ 2 Hào môn tuyệt luyến: Kiều thê chạy mau, tổng tài tới rồi’.”
Mặc dù cô đã chuẩn bị xong tâm lý để làm mẹ, nhưng giây phút thực sự xác định bản thân mang thai, cô vẫn khó mà kiềm chế được cảm xúc trong lòng bành trướng.
“….”
Nên đặt cái tên nào mới hay đây?
Nên đặt cái tên nào mới hay đây?Chỉ vậy thôi?
Chỉ có cái trình độ này thôi hả?
Dịch: Chip
Lỗ tai Nam Vận sắp bị cô ấy hét đến điếc luôn rồi, nhưng không bịt tai, mà là bưng kín bụng mình, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lâm Lang: “Cậu nhỏ giọng chút, đừng dọa Tiểu Hải Tinh của chúng ta.”Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cô nhìn rõ hơn Lâm Lang nhiều.Đạo diễn Nam quả thực không biết nên nói tiếp thế nào nữa.
Lâm Lang lập tức im bặt, còn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt bụng nhỏ của Nam Vận, như để trấn an.
Mặc dù người ké tiết nhiều, nhưng người trong chuyên ngành tuyệt đối không có người nào trốn tiết, bởi vì không dám — Giáo sư Từ có tiếng là ý chí sắt đá — Lên lớp nhất định phải điểm danh, trốn học chắc chắn sẽ rớt tín chỉ.
Mặc dù người ké tiết nhiều, nhưng người trong chuyên ngành tuyệt đối không có người nào trốn tiết, bởi vì không dám — Giáo sư Từ có tiếng là ý chí sắt đá — Lên lớp nhất định phải điểm danh, trốn học chắc chắn sẽ rớt tín chỉ.Lâm Lang bỗng nhiên do dự, không hiểu sao có chút chột dạ, không biết có nên nói thật không, song nghĩ lại, giữa cô ấy và Từ nhị cũng chẳng có gian tình gì, tại sao không thể nói được chứ? Tại sao phải chột dạ? Thế là thẳng thắn báo cáo: “Có một lần anh trai và chị dâu của Từ nhị có việc, không có thời gian đưa Từ Tiểu Nữu đi học, nên bảo anh ta đưa cháu đến trường, sau đó anh ta lại gọi đến tớ.”Từ Lâm Ngôn: [Á đù! Chúc mừng chúc mừng!]Đều là người cùng nghề, cô cảm thấy trình độ của đạo diễn Từ không ổn.
Nam Vận vội vàng hỏi: “Gọi là gì vậy?”
Lâm Lang: “Bộ đầu tiên tên là ‘ Chuyện tình Tây Phụ’, bộ thứ hai tên là ‘ Chuyện tình Tây Phụ 2 Hào môn tuyệt luyến: Kiều thê chạy mau, tổng tài tới rồi’.”
Nhưng đạo diễn Từ đã dùng mấy chủ đề cẩu huyết như “ tai nạn” và “ =cặp bồ” rồi, cô chắc chắn không thể dùng lại được, nếu không sẽ không có ý mới.Lâm Lang nhìn ra được vẻ mặt ghét bỏ của đạo diễn Nam: “Lúc bắt đầu tớ cũng rất ghét cái tên này, nhưng mà sau này thì quen rồi, hơn nữa cậu nghĩ đi, hai cái tên thực ra còn rất có vần điệu mà, kịch bản tốt thì đều như vậy, cần phải được trải qua đắn đo, cân nhắc!”
Lâm Lang bỗng nhiên do dự, không hiểu sao có chút chột dạ, không biết có nên nói thật không, song nghĩ lại, giữa cô ấy và Từ nhị cũng chẳng có gian tình gì, tại sao không thể nói được chứ? Tại sao phải chột dạ? Thế là thẳng thắn báo cáo: “Có một lần anh trai và chị dâu của Từ nhị có việc, không có thời gian đưa Từ Tiểu Nữu đi học, nên bảo anh ta đưa cháu đến trường, sau đó anh ta lại gọi đến tớ.”
Nam Vận thầm nghĩ: “Đây có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nhỉ?”
Lâm Lang chợt nhớ đến gì đó, vội vàng nói: “Đúng rồi, đạo diễn Từ từng đổi tên của bộ thứ nhất một lần dưới yêu cầu mãnh liệt của chúng tớ, nhưng mà tên được đổi không hay, sau đó lại đổi về tên cũ.”
Nam Vận thở dài, vừa vuốt bụng vừa cảm thán: “Haizz, sớm muộn gì tớ cũng bị cậu làm cho tức đến động thai.”
Lâm Lang: “………………”Nam Vận: “Đổi thành tên gì?”
Nam Vận đáp: “Tớ thì đều được, nhưng mà anh cậu rất muốn có một bé gái.”
Thực lực của đạo diễn Nam và đạo diễn Từ, quả nhiên là ngang tài ngang sức.Lâm Lang: “Yêu em đến đau đớn, tổn thương.”
Giây phút đó cô ấy nhận ra, trình độ của đạo diễn Nam và đạo diễn Từ là không phân cao thấp.
Lâm Lang lại dùng tay vuốt vuốt bụng của Nam Vận, âm điệu cực kỳ dịu dàng nói: “Tiểu Hải Tinh, cô là cô của cháu.” Sau đó, cô ấy lại hỏi Nam Vận: “Cậu cảm thấy Tiểu Hải Tinh là bé trai hay bé gái?”
Từ Lâm Phong là đàn anh của các cô, còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã được trường học mời làm giáo sư rồi.“Được.” Nên nói đều nói cả rồi, Nam Vận cũng không có gì để nói nữa, kế đến, cô cần phải bận chính sự rồi: “Vậy chúng ta bàn về chuyện kịch bản đi.”“….”
Thế mà đã biến thành đại bảo bối rồi?
Cô cảm thấy trình độ của mình cao hơn đạo diễn Từ.Lâm Lang:” Nói đúng hơn thì tớ là một trong số ít con gái nhà lành anh ta quen biết.” Vì muốn nhấn mạnh rằng cô ấy và Từ nhị trong sạch, không dây mơ rễ má gì, cô ấy lại chém đinh chặt sắt nhắc lại: “Cậu yên tâm đi, Từ nhị người ta chưa bao giờ ngủ cùng gái nhà lành, anh ta chỉ thích ngủ với mấy cô chân dài lẳng lơ thôi, cho nên anh ta căn bản không xem trọng tớ, tớ cũng không nhìn trúng cái loại trăng hoa như anh ta, hai người bọn tớ là không nhìn trúng nhau!”Xác thực còn không bằng “Chuyện tình Tây Phụ”.
Trình độ của đạo diễn Từ, không ổn chút nào.
Nam Vận do dự một chút, rồi gật đầu: “Được.” Mặc dù cô cho rằng trình độ của mình cao hơn đạo diễn Từ, nhưng mà không thể không thừa nhận, cô quả thật thiếu kinh nghiệm hơn đạo diễn Từ.
Lâm Lang: “…..”Nam Vận suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên có gì đó trong đầu lóe lên, vô cùng tự tin gõ xuống cái tên mà cô đặt cho kịch bản của mình ở dòng đầu tiên: “Kiều thê điềm mỹ* xách bầu chạy”.
Từ Lâm Ngôn thấy được tin nhắn thì vô cùng kinh ngạc: [ Sao em lại đi viết kịch bản vậy?]
Cũng không nói rõ được là cảm động hay kích động, nói chung chính là muốn khóc.
Cô nghĩ xong cả rồi, sau này có đứa thứ hai, sẽ gọi bé là Vỏ Sò.
Nam Vận do dự một chút, rồi gật đầu: “Được.” Mặc dù cô cho rằng trình độ của mình cao hơn đạo diễn Từ, nhưng mà không thể không thừa nhận, cô quả thật thiếu kinh nghiệm hơn đạo diễn Từ.*Điềm mỹ: vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp.
Nam Vận gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Tớ đã nghĩ xong đại cương và thiết lập nhân vật rồi!”
Nam Vận không nhịn được mà bật cười, giơ que thử thai trong tay lên, ánh mắt nhìn về Lâm Lang mang theo vẻ đắc ý khi gian kế thành công: “Ai bảo với cậu tớ không có thai hả? Cậu được làm cô rồi đó!”Lâm Lang: “………………”
Nam Vận vẫn bắt được một tia gian tình đâu đây: “Gọi cậu làm gì hả? Đi học đều là hai vợ chồng họ cùng đưa con đi, anh ta là chú, lại gọi đến cậu, vậy không phải là muốn cậu làm thím sao?”Giây phút đó cô ấy nhận ra, trình độ của đạo diễn Nam và đạo diễn Từ là không phân cao thấp.
*Bản gốc là Liếm Cẩu (添狗):chỉ một người có thể đáp ứng mọi yêu cầu, làm tất cả mọi thứ để người mình yêu được vui vẻ.Đặt tên cho kịch bản xong, tiếp đến chính là chủ đề của kịch bản.
Nam Vận: [Cảm ơn anh!]
Nam Vận không ý kiến gì.
*Bản gốc là Liếm Cẩu (添狗):chỉ một người có thể đáp ứng mọi yêu cầu, làm tất cả mọi thứ để người mình yêu được vui vẻ.
Đạo diễn Nam am hiểu đạo lý “văn tựa như núi không thích bằng”, cho nên nhất định phải có xung đột, có khúc chiết, có cẩu huyết.
Xác thực còn không bằng “Chuyện tình Tây Phụ”.
Lâm Lang đầu tiên là ngây ra, sau đó mới bắt đầu kích động hú hét: “A a a a a a a a tớ được làm cô rồi!!!”Nhưng đạo diễn Từ đã dùng mấy chủ đề cẩu huyết như “ tai nạn” và “ =cặp bồ” rồi, cô chắc chắn không thể dùng lại được, nếu không sẽ không có ý mới.
” Xem cái tư tưởng không trong sáng của cậu kìa!” Lâm Lang tức giận: “Giữa hai người bọn tớ là tình bạn cách mạng đơn thuần nhá!”
Thế là đạo diễn Nam rất tự tin gõ chủ đề kịch bản xuống dòng thứ hai – ung thư.
Lâm Lang suy nghĩ trong giây lát, uyển chuyển nói: “Mặc dù tớ không phải là nữ diễn viên chuyên nghiệp, nhưng mà lần nào Từ đạo diễn cũng cho tớ làm nữ chính.”
Lâm Lang: “…..”
Nam Vận bất đắc dĩ: “Sao tớ lại không biết Từ Lâm Phong được chứ?”Thực lực của đạo diễn Nam và đạo diễn Từ, quả nhiên là ngang tài ngang sức.
Nếu như có giải thưởng về điện ảnh truyền hình “Cây chổi vàng”, ban giám khảo nhất định sẽ phát sầu vì không biết nên trao giải “đạo diễn xuất sắc nhất” cho đạo diễn Nam hay đạo diễn Từ.
Đặt xong chủ đề, Nam Vận ý như suối tuôn, đánh chữ như bay, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã viết xong một bộ kịch bản hoàn chỉnh, hơn nữa còn tỉ mỉ viết ra tất cả nhân vật cần ra sân, thái độ sáng tác chăm chú tỉ mẩn, tuyệt đối không thua đạo diễn Từ.
Chỉ có cái trình độ này thôi hả?
Lâm Lang:” Nói đúng hơn thì tớ là một trong số ít con gái nhà lành anh ta quen biết.” Vì muốn nhấn mạnh rằng cô ấy và Từ nhị trong sạch, không dây mơ rễ má gì, cô ấy lại chém đinh chặt sắt nhắc lại: “Cậu yên tâm đi, Từ nhị người ta chưa bao giờ ngủ cùng gái nhà lành, anh ta chỉ thích ngủ với mấy cô chân dài lẳng lơ thôi, cho nên anh ta căn bản không xem trọng tớ, tớ cũng không nhìn trúng cái loại trăng hoa như anh ta, hai người bọn tớ là không nhìn trúng nhau!”Lâm Lang ngồi bên cạnh Nam Vận, tận mắt chứng kiến cô sáng tác kịch bản, càng nhìn càng cảm thấy: đạo diễn Nam và đạo diễn Từ, chắc chắn là cùng ra từ một lò!
*Điềm mỹ: vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp.
Đánh xuống dấu chấm câu cuối cùng, Nam Vận thở phào một hơi, vừa vuốt bụng nhỏ, vừa tràn ngập tự tin thưởng thức kịch bản của mình.
Nam Vận liếc xéo cô ấy: “Sao cậu lại biết vậy? Cậu gặp qua rồi sao?”
Nam Vận không nói chuyện, cúi đầu, thở dài một hơi, trông như bị thất vọng đến cực điểm.Lâm Lang: “Cậu có muốn gửi cho đạo diễn Từ xem không? Để anh ta cho cậu ý kiến, dù gì anh ta đã từng viết hai bộ, có kinh nghiệm hơn cậu.”Cô cảm thấy trình độ của mình cao hơn đạo diễn Từ.
Thực lực của đạo diễn Nam và đạo diễn Từ, quả nhiên là ngang tài ngang sức.
Thế nên cô cũng không tin lời Lâm Lang nói: “Thích Từ nhị cũng không phải là chuyện mất mặt gì, nhưng mà…”Lâm Lang: “Cậu viết xong rồi à?”
Nam Vận nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý: “Chỉ bởi vì cậu không phải là chân dài lẳng lơ, nên anh ta mới bảo cậu đi cùng sao?”
Lâm Lang: “………………”Nam Vận gật đầu: “Ừ!”
Nam Vận không tin lời nói của cô ấy, cúi đầu nhìn bụng của mình, vừa khẽ khàng vuốt vừa nói: “Tiểu Hải Tinh, con tin lời cô con nói không? Cái gì? Không tin á? Haizz, thực ra mẹ cũng không tin, nhưng cô của con không thừa nhận. Sau này con nhất định không được học theo cô con nhé, phải làm một cục cưng thành thật nha.”
Nghĩ đi nghĩ lại, Nam Vận quyết định tìm hiểu về cái tên của hai bộ kịch bản của đạo diễn Từ trước, cho nên hỏi Lâm Lang: “Hai bộ kịch bản mà Từ Lâm Ngôn viết có tên không?”Lâm Lang: “Cậu có muốn gửi cho đạo diễn Từ xem không? Để anh ta cho cậu ý kiến, dù gì anh ta đã từng viết hai bộ, có kinh nghiệm hơn cậu.”
Từ Lâm Ngôn thấy được tin nhắn thì vô cùng kinh ngạc: [ Sao em lại đi viết kịch bản vậy?]Lâm Lang: “Mặc dù Từ nhị là một công tử trăng hoa, nhưng mà anh ta cũng có nguyên tắc mà, chắc chắn không thể để mấy cô chân dài lẳng lơ kia cùng anh ta đưa cháu gái đến trường được, phải không? Anh trai anh ta mà biết được, không làm thịt anh ta mới là lạ!”Nam Vận do dự một chút, rồi gật đầu: “Được.” Mặc dù cô cho rằng trình độ của mình cao hơn đạo diễn Từ, nhưng mà không thể không thừa nhận, cô quả thật thiếu kinh nghiệm hơn đạo diễn Từ.
Nam Vận không nhịn được mà bật cười, giơ que thử thai trong tay lên, ánh mắt nhìn về Lâm Lang mang theo vẻ đắc ý khi gian kế thành công: “Ai bảo với cậu tớ không có thai hả? Cậu được làm cô rồi đó!”
Dịch: Chip
Sau đó cô dùng wechat gửi kịch bản cho Từ Lâm Ngôn: [ Đạo diễn Từ, em có viết một bộ kịch bản, anh giúp em xem xem có được không? Cho chút ý kiến.]
Nam Vận thầm nghĩ: “Đây có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nhỉ?”
Từ Lâm Ngôn thấy được tin nhắn thì vô cùng kinh ngạc: [ Sao em lại đi viết kịch bản vậy?]
Lời cảnh cáo bị rớt tín chỉ làm cho Lâm Lang cũng căng thẳng theo, vội vàng giải thích: “Tớ chỉ lấy ví dụ cho cậu xem đàn ông chiều con gái nhiều đến mức nào! Còn cả Từ nhị nữa, cái loại công tử trăng hoa như anh ta mà cũng muốn có con gái đấy.”Nam Vận: [Em mang thai rồi, muốn cho chồng em một điều bất ngờ.]
Từ Lâm Ngôn: [Á đù! Chúc mừng chúc mừng!]
Nam Vận: “Đổi thành tên gì?”
Nam Vận: [Cảm ơn anh!]
Lâm Lang khẽ nhíu mày, trong lòng không hiểu sao có chút buồn bực, còn có mấy phần hoảng hốt, nhưng đến miệng thì lại nói: “Ôi giời, cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, cẩn thận động thai!”
Nam Vận băn khoăn trong chốc lát, vẫn không nhịn được nói: “Tớ không có ý muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của cậu, tớ chỉ mong cậu nhìn nhận rõ được tình cảm của mình, thà rằng cậu mở lòng thoải mái yêu đương cũng không muốn cậu chỉ động tâm mơ mơ hồ hồ. Yêu đương thoải mái còn có thể dừng lại kịp thời, còn động tâm mơ hồ chỉ khiến cậu càng lún càng sâu. Nếu Từ nhị nguyện vì cậu mà lãng tử quay đầu, vậy thì cậu lún sâu bao nhiêu cũng không sao cả, nếu như anh ta không nguyện ý, cậu nên làm thế nào? Đợi đến khi cậu nhìn thấu được nội tâm chính mình thì đã không kịp để dừng cương trước vực nữa rồi, đến lúc đó chỉ có một con đường ૮ɦếƭ mà thôi.”
Đạo diễn Nam đã khiêm tốn thỉnh giáo, đạo diễn Từ tất nhiên cũng nghiêm túc xem xét.
“ Gạt cậu thì tớ là cún con!” Nam Vận thề thốt đảm bảo: “Đi, chúng ta đến thư phòng bàn!”
Thời điểm nhìn thấy tên của kịch bản, đạo diễn Từ đã thở dài một hơi — Không được, trình độ của đạo diễn Nam không ổn, vẫn còn non và xanh lắm, tên kịch bản hoàn toàn không hút được ánh mắt người nhìn.
Trình độ của đạo diễn Từ, không ổn chút nào.
Lỗ tai Nam Vận sắp bị cô ấy hét đến điếc luôn rồi, nhưng không bịt tai, mà là bưng kín bụng mình, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lâm Lang: “Cậu nhỏ giọng chút, đừng dọa Tiểu Hải Tinh của chúng ta.”Dịch: ChipKết quả là, đạo diễn Từ lại đổi tên thành: “Chuyện tình Tây Phụ 3 Hào môn tuyệt luyến: Tổng tài không hay rồi, phu nhân ôm bụng chạy rồi!”