Cứ Vậy Mà Yêu Em - Chương 66

Tác giả: Trương Bất Nhất

Chương 66: Đại kết cục (i)
Mặc dù đã lấy được sổ hộ khẩu, nhưng mà Nam Vận và Lục Dã đều không nhắc đến chuyện đi lấy giấy chứng nhận, bởi hai người họ đều ngầm hiều lẫn nhau, còn cầu hôn nữa.
Nam Vận vừa nhìn liền nhận ra ngay là bóng lưng của Dã Tử!
Từ Lâm Ngôn: [Để tôn lên lên sự trân quý của tình yêu.]
Từ Lâm Ngôn: [Vậy chọn cô ta đi!]Nam Vận đã mong chờ Dã Tử cầu hôn lâu rồi.
Chuyện làm cô thấy lạ hơn còn ở đằng sau — Hôm nay Dã Tử còn không nấu cả bữa sáng cho cô.
Lâm Lang: [Tại sao không dùng ” tình yêu vô giá”?]
Mắt Nam Vận trợn to, không thể tin nổi nhìn bức ảnh, tràn ngập đau xót cùng thê lương lập tức biến thành lửa giận, thậm chí còn quên luôn cả chuyện chiều cao của Bách Tri Hạ còn chưa đến 1m65.Qủa nhiên là cô ta!Cô hi vọng một màn cầu hôn kinh hỉ, lãng mạn, cả đời khó quên!
[ @all Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đều biết mục đích lần quy tụ của đoàn làm phim này: giúp anh Lục cầu hôn. Anh Lục cũng có một đống tuổi rồi, đến giờ còn chưa lấy được vợ thật sự là rất đáng thương, cho nên lần này chúng ta chỉ được thành công, không được thất bại, đều hiểu rõ rồi chứ?]
Nam Vận cảm thấy kỳ lạ, trong lòng thấy có chút không chân thật.Lục Dã quả thực cũng làm được, không đúng, nên nói là kịch bản của đạo diễn Từ làm được — Kinh ra kinh, hỉ ra hỉ, lãng ra lãng, mạn ra mạn, lưu lại cho Nam Vận một ấn tượng sâu đậm, cả đời này cũng không thể quên được.
Qủa nhiên là cô ta!
Lục Dã khó hiểu: [Tại sao chọn cô ta?]Từ Lâm Ngôn: [Bởi vì không hay.]Đó là một ngày thứ Năm bình thường như bao ngày khác, không đúng, nên nói vốn dĩ là một ngày thứ Năm bình thường.
Vào cái ngày thứ Năm bình thường này, anh cô muốn cầu hôn đó, dùng kịch bản của đạo diễn Từ.
Lần trước Lục Vũ Linh bận việc không tới được, lần này anh ta cũng có mặt, đoàn làm phim Chuyện tình Tây Phụ rốt cuộc đã được tập hợp lần nữa.
Sau đó anh ta lại gửi một tệp lên nhóm: [
Mấy hàng ghế đằng trước đều đã có người ngồi rồi, Lâm Lang không đến chiếm chỗ, cô đành phải ngồi ở phía sau.Nam Vận vừa nhìn liền nhận ra ngay là bóng lưng của Dã Tử!Tiết đầu không phải lên lớp, Nam Vận ngủ thẳng cẳng đến 9h30 mới dậy, đó còn là chuông báo thức kêu dậy, thức dậy thì cô mới phát hiện Dã Tử không ở nhà.
Hứa Sướng: [Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, trình độ học vấn của đạo diễn Từ khiến bọn phàm phu tục tử chúng tôi theo không kịp.]
Từ Lâm Ngôn: [Tên kịch bản không hay sao???]Vào ngày làm việc, Dã Tử nhất định sẽ gọi cô dậy, nhưng hôm nay anh lại có biểu hiện khác thường, không gọi cô dậy đã đi rồi.
Từ Lâm Ngôn: [Đúng rồi, @Lục Dã anh zai, cậu chọn đi, minh tinh hay là hotgirl.]
Sau đó anh ta lại gửi một tệp lên nhóm: [Chuyện tình Tây Phụ 2 Hào môn tuyệt luyến: Kiều thê chạy mau, tổng tài đến rồi.docx]
Lúc này, Lâm Lang lại nói: “Cậu đoán người nữ là ai?”Chuyện làm cô thấy lạ hơn còn ở đằng sau — Hôm nay Dã Tử còn không nấu cả bữa sáng cho cô.
Lục Dã khó hiểu: [Tại sao chọn cô ta?]
Nếu như Dã Tử phản bội cô, cô thật sự không biết nên làm thế nào.
Lâm Lang nhắc nhở: [Vẫn còn chưa quyết định là nữ minh tinh hay là hotgirl đấy!]
Sau khi ngồi xuống, cô lập tức lấy di động ra nhắn tin cho Lâm Lang: [Sao hôm nay cậu không đi học vậy?]Một ngày sau cuộc hội thảo, cũng chính là hôm nay, là một thứ Năm bình thường, Chuyện tình Tây Phụ phần 2 chính thức mở màn.Triệu Béo: [… ]Nam Vận cảm thấy kỳ lạ, trong lòng thấy có chút không chân thật.
Cảm thấy vô cùng quái dị, Nam Vận không khỏi nhíu mày. Cô muốn gọi một cuộc cho Lâm Lang, nhưng đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên, cô đành tạm thời đè lòng hiếu kỳ xuống, để di động sang một bên, chuyên tâm nghe giảng,
Lâm Lang hít sâu một hơi: “Khách sạn Khải Hoàn! Khách sạn!”
Hứa Sướng: [Đúng]
Qủa nhiên là cô ta!Từ Lâm Ngôn: [Vậy chọn cô ta đi!]Chuyện khác thường tất có trá, cô lập tức gọi điện cho Dã Tử, song lại bị từ chối, sau đó Dã Tử nhắn tin cho cô: [Đang có cuộc họp gấp.]
Nam Vận thở phào một hơi, không nghĩ nhiều nữa.
Đi khách sạn đồng nghĩa với thuê phòng.
Xem ra mọi người đều có thể tham gia cuộc hội thảo đúng giờ, tôi rất là vui mừng! Bây giờ mọi người có thể đọc kịch bản được rồi, nhấn mạnh thêm lần nữa, tìm đúng vai diễn của mình, đừng tìm nhầm!]
Thuê phòng thì đồng nghĩa với việc….Nam Vận thở phào một hơi, không nghĩ nhiều nữa.
Hốc mắt Nam Vận lập tức đỏ lên, mang theo vài phần cầu khẩn mà nhìn Lâm Lang, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Có phải cậu đang lừa tớ không?”
Trong bức ảnh có hai người, một nam một nữ, đều là bóng lưng, thân hình người nam cao to, trên người mặc một chiếc áo gió màu xám đậm, người nữ thân hình thon dài yểu điệu, trên người mặc áo lông dài màu trắng, chân đi giày đế bằng mà lại cao bằng người nam.Mọi người: […]Mười giờ đi học, cô lại suýt thì đến muộn, 9h59p cô mới chạy vào phòng học, sau đó chuyện lạ lại đến — hôm nay Lâm Lang không đến lớp!
Hứa Sướng: [Đúng]
Sau khi ngồi xuống, cô lập tức lấy di động ra nhắn tin cho Lâm Lang: [Sao hôm nay cậu không đi học vậy?]
Vẻ mặt Nam Vận mờ mịt, ngơ ngác nhìn cô ấy: “Chuyện lớn gì cơ?”
Cô ấy đi vào phòng học từ cửa sau, đúng như cô ấy đoán, Nam Vận đang ngồi ở dãy phía sau.Cảm thấy vô cùng quái dị, Nam Vận không khỏi nhíu mày. Cô muốn gọi một cuộc cho Lâm Lang, nhưng đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên, cô đành tạm thời đè lòng hiếu kỳ xuống, để di động sang một bên, chuyên tâm nghe giảng,Nam Vận cảm thấy mình sắp tức đến nổ tung luôn rồi, giơ tay đập cái ” rầm” lên mặt bàn, đứng phắt dậy, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai thu dọn xong cặp sách, đeo lên rồi ba bước thành hai bước lao ra khỏi phòng học.Mấy hàng ghế đằng trước đều đã có người ngồi rồi, Lâm Lang không đến chiếm chỗ, cô đành phải ngồi ở phía sau.
Lấy đến cái tên này rồi, còn để ý hay hay không hay nữa sao?
Từ Lâm Ngôn: [
Sau đó anh ta lại gửi một tệp lên nhóm: [Chuyện tình Tây Phụ 2 Hào môn tuyệt luyến: Kiều thê chạy mau, tổng tài đến rồi.docx]Tiết đầu không phải lên lớp, Nam Vận ngủ thẳng cẳng đến 9h30 mới dậy, đó còn là chuông báo thức kêu dậy, thức dậy thì cô mới phát hiện Dã Tử không ở nhà.Chỗ phía sau tuy có chút cách xa bảng, nhưng cũng có cái lợi – nghịch điện thoại thì nguy hiểm không cao.
Từ Lâm Ngôn: [Bởi vì không hay.]
Chỗ phía sau tuy có chút cách xa bảng, nhưng cũng có cái lợi – nghịch điện thoại thì nguy hiểm không cao.
Chỗ phía sau tuy có chút cách xa bảng, nhưng cũng có cái lợi – nghịch điện thoại thì nguy hiểm không cao.Triệu Béo: [Đúng]Sau khi ngồi xuống, cô lập tức lấy di động ra nhắn tin cho Lâm Lang: [Sao hôm nay cậu không đi học vậy?]
Hứa Sướng: [… ]
Lâm Lang: [Đúng]Hứa Sướng: [… ]Lâm Lang không trả lời cô.
Vào ngày làm việc, Dã Tử nhất định sẽ gọi cô dậy, nhưng hôm nay anh lại có biểu hiện khác thường, không gọi cô dậy đã đi rồi.
Yên tĩnh nào, im lặng! Tôi biết mọi người nhận được kịch bản đều khá kích động, nhưng vẫn mong mọi người bĩnh tĩnh lại, phải hiểu rõ bây giờ điểm quan trọng là gì! Quan trọng là giúp anh Lục cầu hôn! Giờ tôi lại gửi kịch bản cho mọi người lần nữa, nhận được nhớ phải đọc cho kỹ, tìm đúng vai diễn của mình, đừng tìm nhầm.]
Cảm thấy vô cùng quái dị, Nam Vận không khỏi nhíu mày. Cô muốn gọi một cuộc cho Lâm Lang, nhưng đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên, cô đành tạm thời đè lòng hiếu kỳ xuống, để di động sang một bên, chuyên tâm nghe giảng,Từ Lâm Ngôn: [Đúng rồi, @Lục Dã anh zai, cậu chọn đi, minh tinh hay là hotgirl.]Cảm thấy vô cùng quái dị, Nam Vận không khỏi nhíu mày. Cô muốn gọi một cuộc cho Lâm Lang, nhưng đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên, cô đành tạm thời đè lòng hiếu kỳ xuống, để di động sang một bên, chuyên tâm nghe giảng,
Từ Lâm Ngôn: [Bởi vì không hay.]
Sắc mặt Nam Vận xanh mét, tức đến nổ phổi: “Bắt gian!”
Từ Lâm Ngôn: [@all Mọi người còn có vấn đề nào khác không? Không có thì mau mau đi xem kịch bản, đúng 12h trưa ngày mai mở cuộc hội thảo nghiên cứu kịch bản. Có thể đến đúng giờ thì không cần trả lời, có thể sẽ đến muộn một lúc thì gõ “1”, vốn dĩ có chuyện khác nhưng sẽ vì cuộc hội thảo mà lùi hết lại rồi vẫn đúng giờ tham gia thì gõ “2”, vốn không muốn tham gia nhưng sẽ vì buổi gặp mặt quý giá với mọi người mà đến thì gõ “3”.]Lục Vũ Linh: [… ]Trong lúc Nam Vận đang nghe giảng, Lâm Lang lại đứng tại lối vào của dãy phòng học mỹ viện, tim đập thình thịch, hít sâu mấy lần mới ổn định được tâm trạng kích động và hồi hộp.
Bây giờ Lâm Lang không quan tâm nhiều như thế, nắm chặt lấy cổ tay Nam Vận, cả người nóng ruột vội vã, còn dậm chân hai cái: “Cậu mau thu dọn đồ đạc đi cùng với tớ, thực sự xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lâm Lang: [A Vận từng tưởng rằng nữ minh tinh có quan hệ không thể miêu tả với anh chính là cô ta!]Lâm Lang: [Thứ cho em vô tri, em thực sự không hiểu tại sao lại gọi là “Kiều thê chạy mau, tổng tài đến rồi”? Tại sao muốn chạy? Anh họ muốn cầu hôn mà!]Hôm nay cô ấy là một nữ chính đích thực, có nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, còn là một nhiệm vị chỉ được thành công không được thất bại, một khi nhiệm vụ thất bại, công sức của mọi người đều sẽ đổ sông đổ biển hết! Vả lại nếu mà thất bại, chưa nói đến đạo diễn Từ có mắng ૮ɦếƭ cô hay không, nhưng mà anh họ cô thì chắc chắn là có!
Lâm Lang: [Ha ha ha ha ha ha ha!]Hốc mắt Nam Vận lập tức đỏ lên, mang theo vài phần cầu khẩn mà nhìn Lâm Lang, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Có phải cậu đang lừa tớ không?”Vào cái ngày thứ Năm bình thường này, anh cô muốn cầu hôn đó, dùng kịch bản của đạo diễn Từ.
[
Tóm lại, cái này rất Từ Lâm Ngôn.
Mấy hàng ghế đằng trước đều đã có người ngồi rồi, Lâm Lang không đến chiếm chỗ, cô đành phải ngồi ở phía sau.Nam Vận đã mong chờ Dã Tử cầu hôn lâu rồi.Đạo diễn Từ, là một người đạo diễn nghiêm túc có trách nhiệm.
Hiện tại trong đầu Nam Vận đều là —
Sắc mặt Nam Vận xanh mét, tức đến nổ phổi: “Bắt gian!”Trước khi Chuyện tình Tây Phụ phần 2 bắt đầu, anh ta lại kéo mọi người vào trong một nhóm, lần này tên nhóm là [Giúp anh Lục cầu hôn].
Lâm Lang: [Thứ cho em vô tri, em thực sự không hiểu tại sao lại gọi là “Kiều thê chạy mau, tổng tài đến rồi”? Tại sao muốn chạy? Anh họ muốn cầu hôn mà!]
Lục Dã quả thực cũng làm được, không đúng, nên nói là kịch bản của đạo diễn Từ làm được — Kinh ra kinh, hỉ ra hỉ, lãng ra lãng, mạn ra mạn, lưu lại cho Nam Vận một ấn tượng sâu đậm, cả đời này đều không thể quên được.Sau khi kéo hết người trong Chuyện tình Tây Phụ phần 1 vào nhóm, đạo diễn Từ phát biểu lời dạo đầu xong, rồi tích cực vận động mọi người tham gia biểu diễn:
Trong bức ảnh có hai người, một nam một nữ, đều là bóng lưng, thân hình người nam cao to, trên người mặc một chiếc áo gió màu xám đậm, người nữ thân hình thon dài yểu điệu, trên người mặc áo lông dài màu trắng, chân đi giày đế bằng mà lại cao bằng người nam.
Lâm Lang vẫn còn câu hỏi: [Vậy ” hào môn tuyệt luyến” là có ý gì?]
Cô hi vọng một màn cầu hôn kinh hỉ, lãng mạn, cả đời khó quên![ @allNam Vận cảm thấy mình sắp tức đến nổ tung luôn rồi, giơ tay đập cái ” rầm” lên mặt bàn, đứng phắt dậy, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai thu dọn xong cặp sách, đeo lên rồi ba bước thành hai bước lao ra khỏi phòng học.Lâm Lang: [Ha ha ha ha ha ha ha ha!]Giọng của cô rất lớn, trong giọng điệu mang theo phẫn nộ khó giấu, bạn học xung quanh nhanh chóng quay mặt qua, tò mò và hóng hớt nhìn về hai người. Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đều biết mục đích lần quy tụ của đoàn làm phim này: giúp anh Lục cầu hôn. Anh Lục cũng có một đống tuổi rồi, đến giờ còn chưa lấy được vợ thật sự là rất đáng thương, cho nên lần này chúng ta chỉ được thành công, không được thất bại, đều hiểu rõ rồi chứ?]
Độ phân giải của bức ảnh vô cùng mơ hồ, giống như chụp trộm, khung cảnh là ở cửa ra vào của khách sạn Khải Hoàn.
Trong lòng Nam Vận hỗn loạn rối ren, như vừa trải qua một trận động đất cường độ lớn, lực chấn cực mạnh, sức phá hoại cũng cực lớn, khiến thế giới nội tâm của cô đất rung núi lở.Từ Lâm Ngôn: [Tên kịch bản không hay sao???]Hứa Sướng: [Đúng]Lục Dã: [ Tôi có một đống tuổi là có ý gì?]
Lâm Lang nhíu chặt mày, vẻ mặt lo lắng và đau buồn, đè thấp giọng nói với Nam Vận: “Tối qua tớ về nhà ở, sáng nay khi lái xe đi học thì nhìn thấy xe của anh họ, tớ còn trông thấy một người phụ nữ đang ngồi ở ghế phó lái, tớ cảm thấy không bình thường nên lập tức lái xe đuổi theo! Cậu đoán xem hai người họ đi đâu?”
Mọi người: […]
Đạo diễn Từ, là một người đạo diễn nghiêm túc có trách nhiệm.Qủa nhiên là cô ta!Lâm Lang: [Ha ha ha ha ha ha ha!]
Nam Vận đang gõ tin nhắn gửi cho Lâm Lang, kết quả người thật đã xông đến bên người cô rồi, cô không khỏi giật mình, ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Sao giờ cậu mới tới? Giáo sư vừa điểm danh rồi!”
Lục Vũ Linh: [Anh quả thực không nhỏ nữa rồi, trong nhóm này, tuổi của anh lớn nhất đấy.]
Vào ngày làm việc, Dã Tử nhất định sẽ gọi cô dậy, nhưng hôm nay anh lại có biểu hiện khác thường, không gọi cô dậy đã đi rồi.
Triệu Béo: [Đúng]
Bây giờ Lâm Lang không quan tâm nhiều như thế, nắm chặt lấy cổ tay Nam Vận, cả người nóng ruột vội vã, còn dậm chân hai cái: “Cậu mau thu dọn đồ đạc đi cùng với tớ, thực sự xảy ra chuyện lớn rồi!”Từ Lâm Ngôn: [Ảnh đế nói một câu trúng phóc.]
Lục Vũ Linh: [Đúng]
Lấy đến cái tên này rồi, còn để ý hay hay không hay nữa sao?
Hứa Sướng: [Đâu có đâu có, bản lĩnh văn học có chút thâm hậu mà thôi.]Triệu Béo: [@Từ Lâm NgônKhác với lần trước, địa điểm tổ chức hội thảo lần này không phải là nhà đạo diễn Từ, mà là trong phòng tổng thống của khách sạn Khải Hoàn — Khách sạn Khải Hoàn là sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, tiệc sinh nhật 20 tuổi của Nam Vận cũng được tổ chức tại đây.Tóm lại, cái này rất Từ Lâm Ngôn. Có phải cậu giấu chúng tôi đi học thêm ngữ văn đúng không? Biết dùng cả từ vựng cao cấp như ” một câu trúng phóc” rồi?]
Nam Vận đã mong chờ Dã Tử cầu hôn lâu rồi.
Lục Dã: [ Tôi có một đống tuổi là có ý gì?]
Hôm nay cô ấy là một nữ chính đích thực, có nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, còn là một nhiệm vị chỉ được thành công không được thất bại, một khi nhiệm vụ thất bại, công sức của mọi người đều sẽ đổ sông đổ biển hết! Vả lại nếu mà thất bại, chưa nói đến đạo diễn Từ có mắng ૮ɦếƭ cô hay không, nhưng mà anh họ cô thì chắc chắn là có!Từ Lâm Ngôn đành phải giải thích: [Đây là một câu phóng đại, cường điệu về: Nếu kiều thê mà không chạy, cả đời này đều không thoát khỏi lòng bàn tay của tổng tài. Nhấn mạnh vẻ bá đạo và thâm tình của nam chính, tô đậm sắc thái tình yêu nồng nàn, phủ lên một bầu không khí hạnh phúc!]Lâm Lang: [Ha ha ha ha ha ha ha ha!]
Qủa nhiên là cô ta!
]
Chuyện khác thường tất có trá, cô lập tức gọi điện cho Dã Tử, song lại bị từ chối, sau đó Dã Tử nhắn tin cho cô: [Đang có cuộc họp gấp.]Hứa Sướng: [Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, trình độ học vấn của đạo diễn Từ khiến bọn phàm phu tục tử chúng tôi theo không kịp.]
Triệu Béo: [Đúng]
Nam Vận đã mong chờ Dã Tử cầu hôn lâu rồi.
Tiết đầu không phải lên lớp, Nam Vận ngủ thẳng cẳng đến 9h30 mới dậy, đó còn là chuông báo thức kêu dậy, thức dậy thì cô mới phát hiện Dã Tử không ở nhà.Đó là một ngày thứ Năm bình thường như bao ngày khác, không đúng, nên nói vốn dĩ là một ngày thứ Năm bình thường.Triệu Béo: [Đù má! @Hứa SướngKhông thể không thừa nhận, xác thực là một kịch bản hay, nhưng mà cái tên có hơi … Mợ nó! Có phải cậu cũng đi học thêm đúng không?]
Bây giờ Lâm Lang không quan tâm nhiều như thế, nắm chặt lấy cổ tay Nam Vận, cả người nóng ruột vội vã, còn dậm chân hai cái: “Cậu mau thu dọn đồ đạc đi cùng với tớ, thực sự xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cảm thấy vô cùng quái dị, Nam Vận không khỏi nhíu mày. Cô muốn gọi một cuộc cho Lâm Lang, nhưng đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên, cô đành tạm thời đè lòng hiếu kỳ xuống, để di động sang một bên, chuyên tâm nghe giảng,
Lâm Lang chịu trách nhiệm lừa Nam Vận đến hiện trường cầu hôn.
Vào ngày làm việc, Dã Tử nhất định sẽ gọi cô dậy, nhưng hôm nay anh lại có biểu hiện khác thường, không gọi cô dậy đã đi rồi.Lục Dã không thể nhịn được nữa: [@Từ Lâm Ngôn Cậu đổi lại cái tên cho bình thường được không hả?]Hứa Sướng: [Đâu có đâu có, bản lĩnh văn học có chút thâm hậu mà thôi.]
Vẻ mặt Nam Vận mờ mịt, ngơ ngác nhìn cô ấy: “Chuyện lớn gì cơ?”
[Lâm Lang: [Ha ha ha ha ha!]
Lâm Lang: [Ha ha ha ha ha!]
Tiết đầu không phải lên lớp, Nam Vận ngủ thẳng cẳng đến 9h30 mới dậy, đó còn là chuông báo thức kêu dậy, thức dậy thì cô mới phát hiện Dã Tử không ở nhà.
Trong khoảng thời gian từ 10h đến 10h45, Lâm Lang vẫn luôn điều chỉnh cảm xúc của mình, để cho ra được trạng thái vào vai tốt nhất.Mọi người lâu rồi không tụ tập, cậu một câu tôi một câu nói chuyện rôm rả, đạo diễn Từ thấy thế không thể không phát biểu để duy trì trật tử: [@all Yên tĩnh nào, im lặng! Tôi biết mọi người nhận được kịch bản đều khá kích động, nhưng vẫn mong mọi người bĩnh tĩnh lại, phải hiểu rõ bây giờ điểm quan trọng là gì! Quan trọng là giúp anh Lục cầu hôn! Giờ tôi lại gửi kịch bản cho mọi người lần nữa, nhận được nhớ phải đọc cho kỹ, tìm đúng vai diễn của mình, đừng tìm nhầm.]
Qủa nhiên là cô ta!Sau đó anh ta lại gửi một tệp lên nhóm: [Chuyện tình Tây Phụ 2 Hào môn tuyệt luyến: Kiều thê chạy mau, tổng tài đến rồi.docxLục Vũ Linh: [… ]]
Đó là một ngày thứ Năm bình thường như bao ngày khác, không đúng, nên nói vốn dĩ là một ngày thứ Năm bình thường.
Tiến vào phòng học, Lâm Lang vọt thẳng đến trước mắt Nam Vận, nắm lấy cổ tay cô, gấp gáp nói: “A Vận! Xảy ra chuyện lớn rồi, cậu mau đi với tớ!”Thực ra mọi người sớm đã nhận được kịch bản Từ Lâm Ngôn gửi riêng cho từng người rồi, cũng đã đọc xong từ lâu.
( mỉm cười.jpg)]
Từ Lâm Ngôn: [@all Xem ra mọi người đều có thể tham gia cuộc hội thảo đúng giờ, tôi rất là vui mừng! Bây giờ mọi người có thể đọc kịch bản được rồi, nhấn mạnh thêm lần nữa, tìm đúng vai diễn của mình, đừng tìm nhầm!]Mười giờ đi học, cô lại suýt thì đến muộn, 9h59p cô mới chạy vào phòng học, sau đó chuyện lạ lại đến — hôm nay Lâm Lang không đến lớp!Lâm Lang: [Ha ha ha ha ha!]Không thể không thừa nhận, xác thực là một kịch bản hay, nhưng mà cái tên có hơi …
Lâm Lang không trả lời cô.
Lâm Lang: [Tại sao không dùng ” tình yêu vô giá”?]
Lúc này, Lâm Lang lại nói: “Cậu đoán người nữ là ai?”Cậu đổi lại cái tên cho bình thường được không hả?]Lục Dã không thể nhịn được nữa: [@Từ Lâm NgônMợ nó! Có phải cậu cũng đi học thêm đúng không?]Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đều biết mục đích lần quy tụ của đoàn làm phim này: giúp anh Lục cầu hôn. Anh Lục cũng có một đống tuổi rồi, đến giờ còn chưa lấy được vợ thật sự là rất đáng thương, cho nên lần này chúng ta chỉ được thành công, không được thất bại, đều hiểu rõ rồi chứ?]Mọi người: […] Cậu đổi lại cái tên cho bình thường được không hả?]
Tiếng chuông tan học réo rắt vang lên, cô ấy liền lao vào dãy phòng học, đi thẳng đến phòng học ở sườn Đông.Lục Vũ Linh: [Đúng]
Từ Lâm Ngôn: [Tên kịch bản không hay sao???]
Thuê phòng thì đồng nghĩa với việc….
Nam Vận thở phào một hơi, không nghĩ nhiều nữa.Lâm Lang: [Đúng]
Nam Vận cảm thấy mình sắp tức đến nổ tung luôn rồi, giơ tay đập cái ” rầm” lên mặt bàn, đứng phắt dậy, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai thu dọn xong cặp sách, đeo lên rồi ba bước thành hai bước lao ra khỏi phòng học.
Trong lòng Lâm Lang rất áy náy, nhưng lại không thể không căng da đầu ra mà diễn tiếp: “Tớ cũng muốn lừa cậu lắm! Thế nhưng… thế nhưng…” Cô ấy thở dài một hơi, ” Haizz, cậu tự xem hình đi…”
Vào ngày làm việc, Dã Tử nhất định sẽ gọi cô dậy, nhưng hôm nay anh lại có biểu hiện khác thường, không gọi cô dậy đã đi rồi.Triệu Béo: [Đúng]
Lần trước là tai nạn hay ung thư, lần này thì minh tinh hay hotgirl, Lục Dã mệt tim vô cùng, nhưng còn không đợi anh trả lời, Lâm Lang đã thay anh chọn: [Chọn nữ minh tinh! Bách Tri Hạ!]
Hôm nay cô ấy là một nữ chính đích thực, có nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, còn là một nhiệm vị chỉ được thành công không được thất bại, một khi nhiệm vụ thất bại, công sức của mọi người đều sẽ đổ sông đổ biển hết! Vả lại nếu mà thất bại, chưa nói đến đạo diễn Từ có mắng ૮ɦếƭ cô hay không, nhưng mà anh họ cô thì chắc chắn là có!
Nói xong, cô ấy lấy di động ra, mở album, ấn vào mục ” bằng chứng”, sau đó đưa di động cho Nam Vận.Triệu Béo: [Hứa Sướng: [Đúng]
Lục Vũ Linh: [Anh quả thực không nhỏ nữa rồi, trong nhóm này, tuổi của anh lớn nhất đấy.]anh zai, cậu chọn đi, minh tinh hay là hotgirl.]Từ Lâm Ngôn: [Tên kịch bản không hay sao???]
Lâm Lang: [Thứ cho em vô tri, em thực sự không hiểu tại sao lại gọi là “Kiều thê chạy mau, tổng tài đến rồi”? Tại sao muốn chạy? Anh họ muốn cầu hôn mà!]
Trong lúc Nam Vận đang nghe giảng, Lâm Lang lại đứng tại lối vào của dãy phòng học mỹ viện, tim đập thình thịch, hít sâu mấy lần mới ổn định được tâm trạng kích động và hồi hộp.
Thuê phòng thì đồng nghĩa với việc….
[ @all Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đều biết mục đích lần quy tụ của đoàn làm phim này: giúp anh Lục cầu hôn. Anh Lục cũng có một đống tuổi rồi, đến giờ còn chưa lấy được vợ thật sự là rất đáng thương, cho nên lần này chúng ta chỉ được thành công, không được thất bại, đều hiểu rõ rồi chứ?]Từ Lâm Ngôn đành phải giải thích: [Đây là một câu phóng đại, cường điệu về: Nếu kiều thê mà không chạy, cả đời này đều không thoát khỏi lòng bàn tay của tổng tài. Nhấn mạnh vẻ bá đạo và thâm tình của nam chính, tô đậm sắc thái tình yêu nồng nàn, phủ lên một bầu không khí hạnh phúc!]
” Cái gì?!” Nam Vận vừa sửng sốt vừa kinh ngạc, trợn to mắt nhìn chằm chằm Lâm Lang, nghiêm nghị chất vấn: “Cậu nói lại lần nữa?!”
Hiện tại trong đầu Nam Vận đều là —Lục Dã: [… ]
Từ Lâm Ngôn: [Bởi vì không hay.]Lục Vũ Linh: [… ]
” Cái gì?!” Nam Vận vừa sửng sốt vừa kinh ngạc, trợn to mắt nhìn chằm chằm Lâm Lang, nghiêm nghị chất vấn: “Cậu nói lại lần nữa?!”
Triệu Béo: [… ]
Nam Vận vừa nhìn liền nhận ra ngay là bóng lưng của Dã Tử!
Tiến vào phòng học, Lâm Lang vọt thẳng đến trước mắt Nam Vận, nắm lấy cổ tay cô, gấp gáp nói: “A Vận! Xảy ra chuyện lớn rồi, cậu mau đi với tớ!”
Hứa Sướng: [… ]
Lục Dã khó hiểu: [Tại sao chọn cô ta?]
Lâm Lang: [Đúng]
Triệu Béo: [… ]
Mọi người: […]Lời giải thích này, đủ xàm, xàm đến độ xưa nay chưa từng có.
Từ Lâm Ngôn: [Ảnh đế nói một câu trúng phóc.]
Tóm lại, cái này rất Từ Lâm Ngôn.
Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đều biết mục đích lần quy tụ của đoàn làm phim này: giúp anh Lục cầu hôn. Anh Lục cũng có một đống tuổi rồi, đến giờ còn chưa lấy được vợ thật sự là rất đáng thương, cho nên lần này chúng ta chỉ được thành công, không được thất bại, đều hiểu rõ rồi chứ?]
Lâm Lang lập tức đuổi theo cô, vừa đuổi vừa hỏi: “Cậu muốn làm gì?”Nam Vận đang gõ tin nhắn gửi cho Lâm Lang, kết quả người thật đã xông đến bên người cô rồi, cô không khỏi giật mình, ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Sao giờ cậu mới tới? Giáo sư vừa điểm danh rồi!”Lâm Lang vẫn còn câu hỏi: [Vậy ” hào môn tuyệt luyến” là có ý gì?]
Trước khi Chuyện tình Tây Phụ phần 2 bắt đầu, anh ta lại kéo mọi người vào trong một nhóm, lần này tên nhóm là [ Giúp anh Lục cầu hôn].
Khác với lần trước, địa điểm tổ chức hội thảo lần này không phải là nhà đạo diễn Từ, mà là trong phòng tổng thống của khách sạn Khải Hoàn — Khách sạn Khải Hoàn là sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, tiệc sinh nhật 20 tuổi của Nam Vận cũng được tổ chức tại đây.
Lâm Lang: [A Vận từng tưởng rằng nữ minh tinh có quan hệ không thể miêu tả với anh chính là cô ta!]
Triệu Béo: [Đúng]Lâm Lang: [A Vận từng tưởng rằng nữ minh tinh có quan hệ không thể miêu tả với anh chính là cô ta!]Từ Lâm Ngôn: [Để tôn lên lên sự trân quý của tình yêu.]
Mặc dù đã lấy được sổ hộ khẩu, nhưng mà Nam Vận và Lục Dã đều không nhắc đến chuyện đi lấy giấy chứng nhận, bởi hai người họ đều ngầm hiều lẫn nhau, còn cầu hôn nữa.
Lâm Lang bất đắc dĩ thở dài, thận trọng dò xét bốn phía, xác định không có người nghe trộm mới cong eo, ghé miệng vào bên tai Nam Vận, nói nhỏ: “Hình như anh họ có bồ rồi!”Lần trước là tai nạn hay ung thư, lần này thì minh tinh hay hotgirl, Lục Dã mệt tim vô cùng, nhưng còn không đợi anh trả lời, Lâm Lang đã thay anh chọn: [Chọn nữ minh tinh! Bách Tri Hạ!]Lâm Lang: [Tại sao không dùng ” tình yêu vô giá”?]
Nam Vận đang gõ tin nhắn gửi cho Lâm Lang, kết quả người thật đã xông đến bên người cô rồi, cô không khỏi giật mình, ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Sao giờ cậu mới tới? Giáo sư vừa điểm danh rồi!”
Hứa Sướng: [Đâu có đâu có, bản lĩnh văn học có chút thâm hậu mà thôi.]Từ Lâm Ngôn: [Bởi vì không hay.]
Thực ra mọi người sớm đã nhận được kịch bản Từ Lâm Ngôn gửi riêng cho từng người rồi, cũng đã đọc xong từ lâu.
Thực ra là Từ Lâm Ngôn giả nữ diễn ra, nhưng Lâm Lang tuyệt đối không thể nói thật, mà là dựa theo kịch bản trả lời: “Bách Tri Hạ!”Mọi người: […]
Lâm Lang: [A Vận từng tưởng rằng nữ minh tinh có quan hệ không thể miêu tả với anh chính là cô ta!]
Nam Vận nhìn chằm chằm bóng lưng thon dài kia khá lâu, chỉ cảm thấy người phụ nữ này rất cao, nhưng mà thực sự không đoán ra được cô ta là ai, lắc lắc đầu, vừa gấp vừa giận nói: “Tớ không biết!”Lấy đến cái tên này rồi, còn để ý hay hay không hay nữa sao?
Hứa Sướng: [Đâu có đâu có, bản lĩnh văn học có chút thâm hậu mà thôi.]
Từ Lâm Ngôn: [@all Mọi người còn có vấn đề nào khác không? Không có thì mau mau đi xem kịch bản, đúng 12h trưa ngày mai mở cuộc hội thảo nghiên cứu kịch bản. Có thể đến đúng giờ thì không cần trả lời, có thể sẽ đến muộn một lúc thì gõ “1”, vốn dĩ có chuyện khác nhưng sẽ vì cuộc hội thảo mà lùi hết lại rồi vẫn đúng giờ tham gia thì gõ “2”, vốn không muốn tham gia nhưng sẽ vì buổi gặp mặt quý giá với mọi người mà đến thì gõ “3”.]
Lâm Lang chịu trách nhiệm lừa Nam Vận đến hiện trường cầu hôn.
Hứa Sướng: [… ]Mọi người: […]
Lâm Lang: [Ha ha ha ha ha ha ha!]
Lâm Lang hít sâu một hơi: “Khách sạn Khải Hoàn! Khách sạn!”Má nó chứ, trừ tham gia cuộc hội thảo ra, căn bản là không có lựa chọn khác.
Thực ra là Từ Lâm Ngôn giả nữ diễn ra, nhưng Lâm Lang tuyệt đối không thể nói thật, mà là dựa theo kịch bản trả lời: “Bách Tri Hạ!”
12h trưa ngày hôm sau, hội thảo nghiên cứu kịch bản đúng giờ bắt đầu.
Xác định xong vấn đề có tính chi tiết, cuối cùng đạo diễn Từ cũng thả mọi người đi.Trong bức ảnh có hai người, một nam một nữ, đều là bóng lưng, thân hình người nam cao to, trên người mặc một chiếc áo gió màu xám đậm, người nữ thân hình thon dài yểu điệu, trên người mặc áo lông dài màu trắng, chân đi giày đế bằng mà lại cao bằng người nam.Từ Lâm Ngôn: [@allLấy đến cái tên này rồi, còn để ý hay hay không hay nữa sao? Xem ra mọi người đều có thể tham gia cuộc hội thảo đúng giờ, tôi rất là vui mừng! Bây giờ mọi người có thể đọc kịch bản được rồi, nhấn mạnh thêm lần nữa, tìm đúng vai diễn của mình, đừng tìm nhầm!]
Lâm Lang: [Đúng]
Lâm Lang nhắc nhở: [Vẫn còn chưa quyết định là nữ minh tinh hay là hotgirl đấy!]
Cô hi vọng một màn cầu hôn kinh hỉ, lãng mạn, cả đời khó quên!
Lục Dã quả thực cũng làm được, không đúng, nên nói là kịch bản của đạo diễn Từ làm được — Kinh ra kinh, hỉ ra hỉ, lãng ra lãng, mạn ra mạn, lưu lại cho Nam Vận một ấn tượng sâu đậm, cả đời này đều không thể quên được.
Xem ra mọi người đều có thể tham gia cuộc hội thảo đúng giờ, tôi rất là vui mừng! Bây giờ mọi người có thể đọc kịch bản được rồi, nhấn mạnh thêm lần nữa, tìm đúng vai diễn của mình, đừng tìm nhầm!]Từ Lâm Ngôn: [Đúng rồi, @Lục Dã anh zai, cậu chọn đi, minh tinh hay là hotgirl.]
Cậu đổi lại cái tên cho bình thường được không hả?]
Hứa Sướng: [Đâu có đâu có, bản lĩnh văn học có chút thâm hậu mà thôi.]
Có phải cậu giấu chúng tôi đi học thêm ngữ văn đúng không? Biết dùng cả từ vựng cao cấp như ” một câu trúng phóc” rồi?]Từ Lâm Ngôn: [Để tôn lên lên sự trân quý của tình yêu.]Lần trước là tai nạn hay ung thư, lần này thì minh tinh hay hotgirl, Lục Dã mệt tim vô cùng, nhưng còn không đợi anh trả lời, Lâm Lang đã thay anh chọn: [Chọn nữ minh tinh! Bách Tri Hạ!]
Sau khi kéo hết người trong Chuyện tình Tây Phụ phần 1 vào nhóm, đạo diễn Từ phát biểu lời dạo đầu xong, rồi tích cực vận động mọi người tham gia biểu diễn:
Từ Lâm Ngôn: [Tiến vào phòng học, Lâm Lang vọt thẳng đến trước mắt Nam Vận, nắm lấy cổ tay cô, gấp gáp nói: “A Vận! Xảy ra chuyện lớn rồi, cậu mau đi với tớ!”Lục Dã khó hiểu: [Tại sao chọn cô ta?]
]Lâm Lang: [A Vận từng tưởng rằng nữ minh tinh có quan hệ không thể miêu tả với anh chính là cô ta!]
Lời giải thích này, đủ xàm, xàm đến độ xưa nay chưa từng có.
Lục Dã: [@Từ Lâm Ngôn ( mỉm cười.jpg)]
Mắt Nam Vận trợn to, không thể tin nổi nhìn bức ảnh, tràn ngập đau xót cùng thê lương lập tức biến thành lửa giận, thậm chí còn quên luôn cả chuyện chiều cao của Bách Tri Hạ còn chưa đến 1m65.
Từ Lâm Ngôn: [Ảnh đế nói một câu trúng phóc.]
Lâm Lang: [Tại sao không dùng ” tình yêu vô giá”?]Từ Lâm Ngôn: [Vậy chọn cô ta đi!]
10h bắt đầu học, học nửa tiết nên 10h45p thì tan học.
Nam Vận cảm thấy kỳ lạ, trong lòng thấy có chút không chân thật.Xác định xong vấn đề có tính chi tiết, cuối cùng đạo diễn Từ cũng thả mọi người đi.
Qủa nhiên là cô ta!
Tiếng chuông tan học réo rắt vang lên, cô ấy liền lao vào dãy phòng học, đi thẳng đến phòng học ở sườn Đông.12h trưa ngày hôm sau, hội thảo nghiên cứu kịch bản đúng giờ bắt đầu.
Triệu Béo: [
Khác với lần trước, địa điểm tổ chức hội thảo lần này không phải là nhà đạo diễn Từ, mà là trong phòng tổng thống của khách sạn Khải Hoàn — Khách sạn Khải Hoàn là sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, tiệc sinh nhật 20 tuổi của Nam Vận cũng được tổ chức tại đây.
Khác với lần trước, địa điểm tổ chức hội thảo lần này không phải là nhà đạo diễn Từ, mà là trong phòng tổng thống của khách sạn Khải Hoàn — Khách sạn Khải Hoàn là sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, tiệc sinh nhật 20 tuổi của Nam Vận cũng được tổ chức tại đây.
Má nó chứ, trừ tham gia cuộc hội thảo ra, căn bản là không có lựa chọn khác.
Lục Dã:
Lục Dã: [@Từ Lâm Ngôn ( mỉm cười.jpg)]Lần trước Lục Vũ Linh bận việc không tới được, lần này anh ta cũng có mặt, đoàn làm phim Chuyện tình Tây Phụ rốt cuộc đã được tập hợp lần nữa.
Nam Vận thở phào một hơi, không nghĩ nhiều nữa. Mở hội thảo nghiên cứu xong, mọi người còn tiến hành diễn tập nhiều lần, mãi đến 7h tối thì mới ai về nhà nấy.
Giọng của cô rất lớn, trong giọng điệu mang theo phẫn nộ khó giấu, bạn học xung quanh nhanh chóng quay mặt qua, tò mò và hóng hớt nhìn về hai người.
10h bắt đầu học, học nửa tiết nên 10h45p thì tan học.
Một ngày sau cuộc hội thảo, cũng chính là hôm nay, là một thứ Năm bình thường, Chuyện tình Tây Phụ phần 2 chính thức mở màn.
Đạo diễn Từ, là một người đạo diễn nghiêm túc có trách nhiệm.Lâm Lang chịu trách nhiệm lừa Nam Vận đến hiện trường cầu hôn.
Lâm Lang không trả lời cô.
Lâm Lang nhắc nhở: [Vẫn còn chưa quyết định là nữ minh tinh hay là hotgirl đấy!]Triệu Béo: [… ]10h bắt đầu học, học nửa tiết nên 10h45p thì tan học.
Tiếng chuông tan học réo rắt vang lên, cô ấy liền lao vào dãy phòng học, đi thẳng đến phòng học ở sườn Đông.
Đó là một ngày thứ Năm bình thường như bao ngày khác, không đúng, nên nói vốn dĩ là một ngày thứ Năm bình thường.Trong khoảng thời gian từ 10h đến 10h45, Lâm Lang vẫn luôn điều chỉnh cảm xúc của mình, để cho ra được trạng thái vào vai tốt nhất.
Vào cái ngày thứ Năm bình thường này, anh cô muốn cầu hôn đó, dùng kịch bản của đạo diễn Từ.Sau khi ngồi xuống, cô lập tức lấy di động ra nhắn tin cho Lâm Lang: [Sao hôm nay cậu không đi học vậy?]Tiếng chuông tan học réo rắt vang lên, cô ấy liền lao vào dãy phòng học, đi thẳng đến phòng học ở sườn Đông.
Lâm Lang nhíu chặt mày, vẻ mặt lo lắng và đau buồn, đè thấp giọng nói với Nam Vận: “Tối qua tớ về nhà ở, sáng nay khi lái xe đi học thì nhìn thấy xe của anh họ, tớ còn trông thấy một người phụ nữ đang ngồi ở ghế phó lái, tớ cảm thấy không bình thường nên lập tức lái xe đuổi theo! Cậu đoán xem hai người họ đi đâu?”Cô ấy đi vào phòng học từ cửa sau, đúng như cô ấy đoán, Nam Vận đang ngồi ở dãy phía sau.
Mọi người lâu rồi không tụ tập, cậu một câu tôi một câu nói chuyện rôm rả, đạo diễn Từ thấy thế không thể không phát biểu để duy trì trật tử: [@all Yên tĩnh nào, im lặng! Tôi biết mọi người nhận được kịch bản đều khá kích động, nhưng vẫn mong mọi người bĩnh tĩnh lại, phải hiểu rõ bây giờ điểm quan trọng là gì! Quan trọng là giúp anh Lục cầu hôn! Giờ tôi lại gửi kịch bản cho mọi người lần nữa, nhận được nhớ phải đọc cho kỹ, tìm đúng vai diễn của mình, đừng tìm nhầm.]
Trong lúc Nam Vận đang nghe giảng, Lâm Lang lại đứng tại lối vào của dãy phòng học mỹ viện, tim đập thình thịch, hít sâu mấy lần mới ổn định được tâm trạng kích động và hồi hộp.
Trong lúc Nam Vận đang nghe giảng, Lâm Lang lại đứng tại lối vào của dãy phòng học mỹ viện, tim đập thình thịch, hít sâu mấy lần mới ổn định được tâm trạng kích động và hồi hộp.Tiến vào phòng học, Lâm Lang vọt thẳng đến trước mắt Nam Vận, nắm lấy cổ tay cô, gấp gáp nói: “A Vận! Xảy ra chuyện lớn rồi, cậu mau đi với tớ!”
Trong bức ảnh có hai người, một nam một nữ, đều là bóng lưng, thân hình người nam cao to, trên người mặc một chiếc áo gió màu xám đậm, người nữ thân hình thon dài yểu điệu, trên người mặc áo lông dài màu trắng, chân đi giày đế bằng mà lại cao bằng người nam.
Mặc dù đã lấy được sổ hộ khẩu, nhưng mà Nam Vận và Lục Dã đều không nhắc đến chuyện đi lấy giấy chứng nhận, bởi hai người họ đều ngầm hiều lẫn nhau, còn cầu hôn nữa.10h bắt đầu học, học nửa tiết nên 10h45p thì tan học.Nam Vận đang gõ tin nhắn gửi cho Lâm Lang, kết quả người thật đã xông đến bên người cô rồi, cô không khỏi giật mình, ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Sao giờ cậu mới tới? Giáo sư vừa điểm danh rồi!”
Nam Vận gấp đến sắp bùng cháy rồi: “Đi đâu vậy? Cậu nói nhanh đi!”
Hiện tại trong đầu Nam Vận đều là —Đi khách sạn đồng nghĩa với thuê phòng.Bây giờ Lâm Lang không quan tâm nhiều như thế, nắm chặt lấy cổ tay Nam Vận, cả người nóng ruột vội vã, còn dậm chân hai cái: “Cậu mau thu dọn đồ đạc đi cùng với tớ, thực sự xảy ra chuyện lớn rồi!”
Từ Lâm Ngôn đành phải giải thích: [Đây là một câu phóng đại, cường điệu về: Nếu kiều thê mà không chạy, cả đời này đều không thoát khỏi lòng bàn tay của tổng tài. Nhấn mạnh vẻ bá đạo và thâm tình của nam chính, tô đậm sắc thái tình yêu nồng nàn, phủ lên một bầu không khí hạnh phúc!]
Nam Vận cảm thấy kỳ lạ, trong lòng thấy có chút không chân thật.
Khác với lần trước, địa điểm tổ chức hội thảo lần này không phải là nhà đạo diễn Từ, mà là trong phòng tổng thống của khách sạn Khải Hoàn — Khách sạn Khải Hoàn là sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, tiệc sinh nhật 20 tuổi của Nam Vận cũng được tổ chức tại đây.Mọi người lâu rồi không tụ tập, cậu một câu tôi một câu nói chuyện rôm rả, đạo diễn Từ thấy thế không thể không phát biểu để duy trì trật tử: [@all Yên tĩnh nào, im lặng! Tôi biết mọi người nhận được kịch bản đều khá kích động, nhưng vẫn mong mọi người bĩnh tĩnh lại, phải hiểu rõ bây giờ điểm quan trọng là gì! Quan trọng là giúp anh Lục cầu hôn! Giờ tôi lại gửi kịch bản cho mọi người lần nữa, nhận được nhớ phải đọc cho kỹ, tìm đúng vai diễn của mình, đừng tìm nhầm.]Vẻ mặt Nam Vận mờ mịt, ngơ ngác nhìn cô ấy: “Chuyện lớn gì cơ?”
Thực ra mọi người sớm đã nhận được kịch bản Từ Lâm Ngôn gửi riêng cho từng người rồi, cũng đã đọc xong từ lâu.
Trong lòng Nam Vận hỗn loạn rối ren, như vừa trải qua một trận động đất cường độ lớn, lực chấn cực mạnh, sức phá hoại cũng cực lớn, khiến thế giới nội tâm của cô đất rung núi lở.Lâm Lang bất đắc dĩ thở dài, thận trọng dò xét bốn phía, xác định không có người nghe trộm mới cong eo, ghé miệng vào bên tai Nam Vận, nói nhỏ: “Hình như anh họ có bồ rồi!”
Tiết đầu không phải lên lớp, Nam Vận ngủ thẳng cẳng đến 9h30 mới dậy, đó còn là chuông báo thức kêu dậy, thức dậy thì cô mới phát hiện Dã Tử không ở nhà.
” Cái gì?!” Nam Vận vừa sửng sốt vừa kinh ngạc, trợn to mắt nhìn chằm chằm Lâm Lang, nghiêm nghị chất vấn: “Cậu nói lại lần nữa?!”
Hốc mắt Nam Vận lập tức đỏ lên, mang theo vài phần cầu khẩn mà nhìn Lâm Lang, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Có phải cậu đang lừa tớ không?”
Trong lòng Nam Vận hỗn loạn rối ren, như vừa trải qua một trận động đất cường độ lớn, lực chấn cực mạnh, sức phá hoại cũng cực lớn, khiến thế giới nội tâm của cô đất rung núi lở.
Lời giải thích này, đủ xàm, xàm đến độ xưa nay chưa từng có.
Lâm Lang: [Thứ cho em vô tri, em thực sự không hiểu tại sao lại gọi là “Kiều thê chạy mau, tổng tài đến rồi”? Tại sao muốn chạy? Anh họ muốn cầu hôn mà!]Lần trước là tai nạn hay ung thư, lần này thì minh tinh hay hotgirl, Lục Dã mệt tim vô cùng, nhưng còn không đợi anh trả lời, Lâm Lang đã thay anh chọn: [Chọn nữ minh tinh! Bách Tri Hạ!]Giọng của cô rất lớn, trong giọng điệu mang theo phẫn nộ khó giấu, bạn học xung quanh nhanh chóng quay mặt qua, tò mò và hóng hớt nhìn về hai người.
Lâm Lang bất đắc dĩ thở dài, thận trọng dò xét bốn phía, xác định không có người nghe trộm mới cong eo, ghé miệng vào bên tai Nam Vận, nói nhỏ: “Hình như anh họ có bồ rồi!”
Lâm Lang nhíu chặt mày, vẻ mặt lo lắng và đau buồn, đè thấp giọng nói với Nam Vận: “Tối qua tớ về nhà ở, sáng nay khi lái xe đi học thì nhìn thấy xe của anh họ, tớ còn trông thấy một người phụ nữ đang ngồi ở ghế phó lái, tớ cảm thấy không bình thường nên lập tức lái xe đuổi theo! Cậu đoán xem hai người họ đi đâu?”
Mặc dù đã lấy được sổ hộ khẩu, nhưng mà Nam Vận và Lục Dã đều không nhắc đến chuyện đi lấy giấy chứng nhận, bởi hai người họ đều ngầm hiều lẫn nhau, còn cầu hôn nữa.
Lần trước là tai nạn hay ung thư, lần này thì minh tinh hay hotgirl, Lục Dã mệt tim vô cùng, nhưng còn không đợi anh trả lời, Lâm Lang đã thay anh chọn: [Chọn nữ minh tinh! Bách Tri Hạ!]
Lục Vũ Linh: [Đúng]
Nam Vận gấp đến sắp bùng cháy rồi: “Đi đâu vậy? Cậu nói nhanh đi!”
Độ phân giải của bức ảnh vô cùng mơ hồ, giống như chụp trộm, khung cảnh là ở cửa ra vào của khách sạn Khải Hoàn.
Tóm lại, cái này rất Từ Lâm Ngôn.
Lâm Lang không trả lời cô.Lâm Lang bất đắc dĩ thở dài, thận trọng dò xét bốn phía, xác định không có người nghe trộm mới cong eo, ghé miệng vào bên tai Nam Vận, nói nhỏ: “Hình như anh họ có bồ rồi!”Lâm Lang hít sâu một hơi: “Khách sạn Khải Hoàn! Khách sạn!”
Lâm Lang: [Ha ha ha ha ha!]
Trong lòng Lâm Lang rất áy náy, nhưng lại không thể không căng da đầu ra mà diễn tiếp: “Tớ cũng muốn lừa cậu lắm! Thế nhưng… thế nhưng…” Cô ấy thở dài một hơi, ” Haizz, cậu tự xem hình đi…”Đi khách sạn đồng nghĩa với thuê phòng.
Mở hội thảo nghiên cứu xong, mọi người còn tiến hành diễn tập nhiều lần, mãi đến 7h tối thì mới ai về nhà nấy.Lục Dã không thể nhịn được nữa: [Mười giờ đi học, cô lại suýt thì đến muộn, 9h59p cô mới chạy vào phòng học, sau đó chuyện lạ lại đến — hôm nay Lâm Lang không đến lớp!Thuê phòng thì đồng nghĩa với việc….
Cô ấy đi vào phòng học từ cửa sau, đúng như cô ấy đoán, Nam Vận đang ngồi ở dãy phía sau.
Nói xong, cô ấy lấy di động ra, mở album, ấn vào mục ” bằng chứng”, sau đó đưa di động cho Nam Vận.
Nam Vận gấp đến sắp bùng cháy rồi: “Đi đâu vậy? Cậu nói nhanh đi!”Lâm Lang vẫn còn câu hỏi: [Vậy ” hào môn tuyệt luyến” là có ý gì?]Trong lòng Nam Vận hỗn loạn rối ren, như vừa trải qua một trận động đất cường độ lớn, lực chấn cực mạnh, sức phá hoại cũng cực lớn, khiến thế giới nội tâm của cô đất rung núi lở.
Triệu Béo: [Đù má!
Nếu như Dã Tử phản bội cô, cô thật sự không biết nên làm thế nào.
Mợ nó! Có phải cậu cũng đi học thêm đúng không?]
Hốc mắt Nam Vận lập tức đỏ lên, mang theo vài phần cầu khẩn mà nhìn Lâm Lang, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Có phải cậu đang lừa tớ không?”
Mười giờ đi học, cô lại suýt thì đến muộn, 9h59p cô mới chạy vào phòng học, sau đó chuyện lạ lại đến — hôm nay Lâm Lang không đến lớp!
Trong lòng Lâm Lang rất áy náy, nhưng lại không thể không căng da đầu ra mà diễn tiếp: “Tớ cũng muốn lừa cậu lắm! Thế nhưng… thế nhưng…” Cô ấy thở dài một hơi, ” Haizz, cậu tự xem hình đi…”
Chuyện khác thường tất có trá, cô lập tức gọi điện cho Dã Tử, song lại bị từ chối, sau đó Dã Tử nhắn tin cho cô: [Đang có cuộc họp gấp.]
Lục Dã: [ Tôi có một đống tuổi là có ý gì?]Thực ra mọi người sớm đã nhận được kịch bản Từ Lâm Ngôn gửi riêng cho từng người rồi, cũng đã đọc xong từ lâu.Nói xong, cô ấy lấy di động ra, mở album, ấn vào mục ” bằng chứng”, sau đó đưa di động cho Nam Vận.
Từ Lâm Ngôn: [Để tôn lên lên sự trân quý của tình yêu.]
Lúc này, Lâm Lang lại nói: “Cậu đoán người nữ là ai?”
Nam Vận đang gõ tin nhắn gửi cho Lâm Lang, kết quả người thật đã xông đến bên người cô rồi, cô không khỏi giật mình, ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Sao giờ cậu mới tới? Giáo sư vừa điểm danh rồi!”Độ phân giải của bức ảnh vô cùng mơ hồ, giống như chụp trộm, khung cảnh là ở cửa ra vào của khách sạn Khải Hoàn.
Mấy hàng ghế đằng trước đều đã có người ngồi rồi, Lâm Lang không đến chiếm chỗ, cô đành phải ngồi ở phía sau.
Lục Vũ Linh: [Đúng]Lục Dã quả thực cũng làm được, không đúng, nên nói là kịch bản của đạo diễn Từ làm được — Kinh ra kinh, hỉ ra hỉ, lãng ra lãng, mạn ra mạn, lưu lại cho Nam Vận một ấn tượng sâu đậm, cả đời này đều không thể quên được.Trong bức ảnh có hai người, một nam một nữ, đều là bóng lưng, thân hình người nam cao to, trên người mặc một chiếc áo gió màu xám đậm, người nữ thân hình thon dài yểu điệu, trên người mặc áo lông dài màu trắng, chân đi giày đế bằng mà lại cao bằng người nam.
Lúc này, Lâm Lang lại nói: “Cậu đoán người nữ là ai?”
Lâm Lang nhíu chặt mày, vẻ mặt lo lắng và đau buồn, đè thấp giọng nói với Nam Vận: “Tối qua tớ về nhà ở, sáng nay khi lái xe đi học thì nhìn thấy xe của anh họ, tớ còn trông thấy một người phụ nữ đang ngồi ở ghế phó lái, tớ cảm thấy không bình thường nên lập tức lái xe đuổi theo! Cậu đoán xem hai người họ đi đâu?”
Nam Vận vừa nhìn liền nhận ra ngay là bóng lưng của Dã Tử!
Lúc này, Lâm Lang lại nói: “Cậu đoán người nữ là ai?”
Lâm Lang hít sâu một hơi: “Khách sạn Khải Hoàn! Khách sạn!”
Qủa nhiên là cô ta!
Nam Vận nhìn chằm chằm bóng lưng thon dài kia khá lâu, chỉ cảm thấy người phụ nữ này rất cao, nhưng mà thực sự không đoán ra được cô ta là ai, lắc lắc đầu, vừa gấp vừa giận nói: “Tớ không biết!”
Một ngày sau cuộc hội thảo, cũng chính là hôm nay, là một thứ Năm bình thường, Chuyện tình Tây Phụ phần 2 chính thức mở màn.
Lục Dã: [ Tôi có một đống tuổi là có ý gì?]Thực ra là Từ Lâm Ngôn giả nữ diễn ra, nhưng Lâm Lang tuyệt đối không thể nói thật, mà là dựa theo kịch bản trả lời: “Bách Tri Hạ!”
Xác định xong vấn đề có tính chi tiết, cuối cùng đạo diễn Từ cũng thả mọi người đi.
Lâm Lang lập tức đuổi theo cô, vừa đuổi vừa hỏi: “Cậu muốn làm gì?”Mắt Nam Vận trợn to, không thể tin nổi nhìn bức ảnh, tràn ngập đau xót cùng thê lương lập tức biến thành lửa giận, thậm chí còn quên luôn cả chuyện chiều cao của Bách Tri Hạ còn chưa đến 1m65.
Lửa giận và lòng đố kỵ của phụ nữ có thể khiến họ đánh mất lý trí.
Nam Vận cảm thấy mình sắp tức đến nổ tung luôn rồi, giơ tay đập cái ” rầm” lên mặt bàn, đứng phắt dậy, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai thu dọn xong cặp sách, đeo lên rồi ba bước thành hai bước lao ra khỏi phòng học.
” Cái gì?!” Nam Vận vừa sửng sốt vừa kinh ngạc, trợn to mắt nhìn chằm chằm Lâm Lang, nghiêm nghị chất vấn: “Cậu nói lại lần nữa?!”Lửa giận và lòng đố kỵ của phụ nữ có thể khiến họ đánh mất lý trí.
Hiện tại trong đầu Nam Vận đều là —
Lục Vũ Linh: [Anh quả thực không nhỏ nữa rồi, trong nhóm này, tuổi của anh lớn nhất đấy.]
Nam Vận cảm thấy kỳ lạ, trong lòng thấy có chút không chân thật.
Qủa nhiên là cô ta!Hôm nay cô ấy là một nữ chính đích thực, có nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, còn là một nhiệm vị chỉ được thành công không được thất bại, một khi nhiệm vụ thất bại, công sức của mọi người đều sẽ đổ sông đổ biển hết! Vả lại nếu mà thất bại, chưa nói đến đạo diễn Từ có mắng ૮ɦếƭ cô hay không, nhưng mà anh họ cô thì chắc chắn là có!Qủa nhiên là cô ta!
Đạo diễn Từ, là một người đạo diễn nghiêm túc có trách nhiệm.
Lần trước Lục Vũ Linh bận việc không tới được, lần này anh ta cũng có mặt, đoàn làm phim Chuyện tình Tây Phụ rốt cuộc đã được tập hợp lần nữa.Qủa nhiên là cô ta!
Lâm Lang bất đắc dĩ thở dài, thận trọng dò xét bốn phía, xác định không có người nghe trộm mới cong eo, ghé miệng vào bên tai Nam Vận, nói nhỏ: “Hình như anh họ có bồ rồi!”
Qủa nhiên là cô ta!
Từ Lâm Ngôn đành phải giải thích: [Đây là một câu phóng đại, cường điệu về: Nếu kiều thê mà không chạy, cả đời này đều không thoát khỏi lòng bàn tay của tổng tài. Nhấn mạnh vẻ bá đạo và thâm tình của nam chính, tô đậm sắc thái tình yêu nồng nàn, phủ lên một bầu không khí hạnh phúc!]
Trước khi Chuyện tình Tây Phụ phần 2 bắt đầu, anh ta lại kéo mọi người vào trong một nhóm, lần này tên nhóm là [ Giúp anh Lục cầu hôn].Nam Vận cảm thấy mình sắp tức đến nổ tung luôn rồi, giơ tay đập cái ” rầm” lên mặt bàn, đứng phắt dậy, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai thu dọn xong cặp sách, đeo lên rồi ba bước thành hai bước lao ra khỏi phòng học.
Lâm Lang: [Ha ha ha ha ha ha ha ha!]Lâm Lang lập tức đuổi theo cô, vừa đuổi vừa hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Lâm Lang lập tức đuổi theo cô, vừa đuổi vừa hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Tiếng chuông tan học réo rắt vang lên, cô ấy liền lao vào dãy phòng học, đi thẳng đến phòng học ở sườn Đông.
Yên tĩnh nào, im lặng! Tôi biết mọi người nhận được kịch bản đều khá kích động, nhưng vẫn mong mọi người bĩnh tĩnh lại, phải hiểu rõ bây giờ điểm quan trọng là gì! Quan trọng là giúp anh Lục cầu hôn! Giờ tôi lại gửi kịch bản cho mọi người lần nữa, nhận được nhớ phải đọc cho kỹ, tìm đúng vai diễn của mình, đừng tìm nhầm.]Sắc mặt Nam Vận xanh mét, tức đến nổ phổi: “Bắt gian!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc