Cứ Vậy Mà Yêu Em - Chương 60

Tác giả: Trương Bất Nhất

Chương 60: Bà bảo tôi đi bắt cóc con gái ruột của mình?
Phòng bếp cũng không phải xây theo kiểu mở, cùng Dã Tử đi vào bếp, Nam Vận liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng gọi: “Dì Tôn.”
May mắn là Nam Khải Thăng lại không phát giác ra sự bất thường, thậm chí còn rất cưng chiều con gái của bà ta, nên bà ta mới có thể lừa dối qua mặt được.
Nhưng nhất thời cô không nhớ ra được người đó là ai.
Phòng bếp cũng không phải xây theo kiểu mở, cùng Dã Tử đi vào bếp, Nam Vận liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng gọi: “Dì Tôn.”“Sợ hãi” và “lo lắng” là hai loại cảm xúc hoàn toàn không giống nhau.Dì Tôn đang cắt rau, nghe thấy âm thanh lập tức quay dầu lại, kích động kêu lên như nhìn thấy ân nhân cứu mạng: “Đại tiểu thư!”
Nhìn bộ dáng này, tựa như thực sự rất lo sẽ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.
Nhưng nhất thời cô không nhớ ra được người đó là ai.
Nguyễn Lệ Oánh: “Ông muốn bao nhiêu tiền?”
Dì Tôn tiếp tục nói: “Hôm nay cô cậu đến, lão gia bảo tôi làm nhiều theo mấy món, thức ăn cần mua cũng khá là nhiều, nên tôi lái xe ô tô đi siêu thị, lúc trở về vừa đỗ xe vào gara xong thì nhìn thấy người đàn ông kia, dọa cho tôi không dám mở cửa xuống xe, đến khi gã đi rồi tôi mới dám ra.”Nếu như không có Nam Khải Thăng, hai mẹ con bà ta sẽ chẳng là gì cả, Nam Thù muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, chỉ có thể đi lên con đường cũ của bà ta.Nam Vận vừa thấy phản ứng của dì Tôn là biết thời gian gần đây bà ta đã bị người đàn ông kỳ kỳ quái quái kia dọa cho không nhẹ.
Khẽ thở dài, cô nói với Dã Tử: “Anh đi nấu cơm nha, em và dì Tôn trò chuyện hai câu.”
Núi dựa của bà ta bị đổ rồi, sự nghiệp tuột dốc không phanh, nhưng bà ta cũng không từ bỏ, nhanh chóng cặp với Nam Khải Thăng vẫn luôn nhớ mãi không quên với bà ta.Nếu Nam Khải Thăng biết Nam Thù không phải con gái của ông ta, nhất định sẽ để hai mẹ con bà ta tay không rời khỏi nhà.Mặc dù giọng điệu là thương lượng, nhưng vẫn chưa đợi Nam Vận đáp ứng, bà ta đã đi về phía góc trong phòng bếp.Cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Lệ Oánh đã chọc phải loại người gì nữa.
Trần Tuấn Hà cười hắc hắc: “Tôi là một người làm ăn, đến tìm bà làm cái giao dịch. Bà tiêu tiền mua bình an, tôi cầm tiền rời đi, đơn giản vậy thôi.”
Đi đến bên cạnh Nam Vận, bà ta vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại muốn nói lại thôi, bởi vị trí hiện tại bọn họ đang đứng cách cửa khá gần, nếu phu nhân hoặc lão gia đến phòng bếp, rất có thể nghe lén được đối thoại của bọn họ, cho nên lời đang lên đến miệng được bà ta đổi thành: “Không bằng chúng ta đi vào trong mấy bước đi.”
Nguyễn Lệ Oánh nói không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”
Nhưng mà bà ta cũng không muốn giúp Nguyễn Lệ Oánh giữ bí mật chí mạng này, lại sợ bị đuổi việc.Khẽ thở dài, cô nói với Dã Tử: “Anh đi nấu cơm nha, em và dì Tôn trò chuyện hai câu.”
Nguyễn Lệ Oánh: “Công tử nhà họ Lục ở Tây phụ. Vừa rồi ông không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh con gái bảo bối của ông sao? Gia tài của cậu là bạc triệu đấy, đừng nói 30 tỷ, 300 tỷ cậu ta cũng có thể cho được.”
Mỏ than của gã là khai thác phi pháp, đột nhiên xảy ra tai nạn ૮ɦếƭ mất mười người thợ mỏ.” Tốt nhất là bà hiểu được thật.” Nguyễn Lệ Oánh lại lạnh lùng quét mắt nhìn bà ta một cái, sau đó mới quay người rời đi.” Được.” Lục Dã rất nghe lời cô gái nhỏ, không chút do dự đi về phía kệ bếp.
Dì Tôn lập tức tắt tiếng, không biết phải làm sao nhìn về phía Nguyễn Lệ Oánh tự dưng xuất hiện.
Đứa trẻ vừa sinh ra không nhìn rõ được mặt mày, sau khi nở nang ra thì lại giống y hệt Trần Tuấn Hà.
Thần sắc của Trần Tuấn Hà lại càng chắc cgã, cũng trở nên càng hèn mọn: “Con gái bảo bối của tôi còn rất xinh đẹp nha.”Ý bóng gió của câu nói này rất rõ ràng — giờ cô là người của Lục Dã anh, trước khi bà ta muốn động vào cô thì tốt nhất nên ước lượng xem mình có bao nhiêu cân lượng.Bây giờ dì Tôn cũng đã biết Lâm Du Dã chính là thiếu gia của nhà họ Lục, nếu như là bình thường, bà ta chắc chắn không thể để công tử nhà họ Lục thay bà ta nấu cơm được, nhưng tình huống bây giờ khá đặc thù, bà ta cũng không lo được nhiều khuôn sáo quy củ như vậy, lập tức buông dao xuống, cảm kích nói với Lục Dã: “Làm phiền cậu rồi.”
Nguyễn Lệ Oánh cười lạnh: “Tôi không có từng đấy tiền cho ông đâu.”
Cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Lệ Oánh đã chọc phải loại người gì nữa.
Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi muốn ông hợp tác với tôi diễn một vở kịch, lừa chút tiền từ vị công tử nhà họ Lục kia.”
Dựa vào đâu cô ta không cần phải đi ℓàм тìин nhân cho người khác?Nguyễn Lệ Oánh: “Nam Khải Thăng là một người vắt cổ chày ra nước, tôi tất nhiên là thiếu tiền rồi, nếu tôi mà có tiền, sớm đã gửi cho ông để ông đi rồi.”Nhưng mà cũng không có gì lạ, dù gì Nam Thù từ lúc 16 tuổi đã bắt đầu thẩm mỹ, giờ Đại tiểu thư không nhớ dáng dấp ngày xưa của Nam Thù cũng rất bình thường.Đi đến bên cạnh Nam Vận, bà ta vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại muốn nói lại thôi, bởi vị trí hiện tại bọn họ đang đứng cách cửa khá gần, nếu phu nhân hoặc lão gia đến phòng bếp, rất có thể nghe lén được đối thoại của bọn họ, cho nên lời đang lên đến miệng được bà ta đổi thành: “Không bằng chúng ta đi vào trong mấy bước đi.”
Bà ta không nỡ mất đi vinh hoa phú quý bây giờ, càng không thể trơ mắt nhìn Nam Thù mất đi chỗ dựa.
Trong lòng dì Tôn có oán hận, nhưng không thể không thỏa hiệp bà ta: “Tôi hiểu.”Mặc dù giọng điệu là thương lượng, nhưng vẫn chưa đợi Nam Vận đáp ứng, bà ta đã đi về phía góc trong phòng bếp.
Hoặc là nói, bà ta rất sợ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.
Nhưng mà qua không bao lâu, bà ta phát hiện mình có thai rồi, lúc đó bà ta cũng không xác định được là con của ai.
Dì Tôn rốt cuộc đang sợ hãi điều gì? Sợ người đàn ông kia? Hay là đang sợ chuyện khác nữa?Một tháng trước, khi gặp được Trần Tuấn Hà tại cổng của tiểu khu, cảm giác sợ hãi khi gặp ác mộng triệt để bao phủ lấy bà ta.Nhìn bộ dáng này, tựa như thực sự rất lo sẽ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.
Dì Tôn lập tức gật đầu: “Đúng vậy! “
Nhưng nhất thời cô không nhớ ra được người đó là ai.Hoặc là nói, bà ta rất sợ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.
Mỏ than của gã là khai thác phi pháp, đột nhiên xảy ra tai nạn ૮ɦếƭ mất mười người thợ mỏ.
Nguyễn Lệ Oánh nở nụ cười: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, lại nói, nó là con gái ruột của ông, ông có thể làm gì nó chứ?”
Vẻ mặt Lục Dã bình tĩnh, nhẹ nhàng cất tiếng: “Không tin bà có thể thử.”Dì Tôn vừa chột dạ vừa hoảng sợ: “Tôi, tôi…”“Sợ hãi” và “lo lắng” là hai loại cảm xúc hoàn toàn không giống nhau.
Nam Vận kịp thời giải vây thay bà ta, mặt không đổi sắc đáp: “Chúng tôi đang tra sách dạy nấu ăn.” Trong lúc nói chuyện, cô nhanh chóng thoát ra khỏi album ảnh, mở trình duyệt lên.
Nguyễn Lệ Oánh làm sao tin tưởng được bọn họ, từng bước đi tới gần bọn họ, giọng điệu sâu xa hỏi: “Tra sách dạy nấu ăn nào thế?”
Dựa vào đâu cô ta không cần phải đi ℓàм тìин nhân cho người khác?Nguyễn Lệ Oánh nở nụ cười: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, lại nói, nó là con gái ruột của ông, ông có thể làm gì nó chứ?”Dì Tôn rốt cuộc đang sợ hãi điều gì? Sợ người đàn ông kia? Hay là đang sợ chuyện khác nữa?
Trần Tuấn Hà: “Bây giờ bà có tư cách gì nói điều kiện với tôi?”
Sắc mặt của bà ta lập tức sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lục Dã.
Dựa vào đâu cô ta vừa sinh đã có mệnh tốt hơn Kiều Kiều?Nam Vận khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trên tay bà ta còn xách một giỏ sữa tươi.
Nam Vận hỏi: “Lần này dì gặp được gã ở đâu?”
Cô đi theo dì Tôn vào trong bếp mấy bước, đến khi hai người đứng trong một góc cách cửa xa nhất, dì Tôn mới yên tâm mở miệng: “Hôm nay khi tôi đi mua thức ăn, lại gặp phải người đàn ông kia! “
Nam Vận vừa thấy phản ứng của dì Tôn là biết thời gian gần đây bà ta đã bị người đàn ông kỳ kỳ quái quái kia dọa cho không nhẹ.
Dì Tôn lập tức tắt tiếng, không biết phải làm sao nhìn về phía Nguyễn Lệ Oánh tự dưng xuất hiện.
Nguyễn Lệ Oánh đã từng là người lăn lộn trong giới nghệ sĩ, đương nhiên biết quy tắc ngầm của giới giải trí đáng sợ như thế nào.Vì đề phòng sẽ bị người ở ngoài nghe thấy, bà ta vẫn không dám nói quá to, cố ý đè thấp giọng lại, nhưng trong giọng điệu lại mang theo kinh hoảng và kinh hoàng khó nén.
Tư thế đi đường của người đàn ông này, động tác trong lúc lơ đãng lộ ra, đều rất giống người nào đó mà cô quen biết.
Trần Tuấn Hà bị phán 20 năm tù.
Nguyễn Lệ Oánh làm sao tin tưởng được bọn họ, từng bước đi tới gần bọn họ, giọng điệu sâu xa hỏi: “Tra sách dạy nấu ăn nào thế?”
Trần Tuấn Hà lạnh lùng nói: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, bà bảo tôi đi bắt cóc con gái ruột của mình, bà không sợ tôi làm gì nó à?”Nam Vận hỏi: “Lần này dì gặp được gã ở đâu?”
Lúc xem ảnh thì Nam Vận còn chưa có ý nghĩ gì đặc biệt, nhưng khi xem video cô lại chợt có cảm giác trông quen quen.
Dì Tôn vừa chột dạ vừa hoảng sợ: “Tôi, tôi…”
Dì Tôn lập tức tắt tiếng, không biết phải làm sao nhìn về phía Nguyễn Lệ Oánh tự dưng xuất hiện.Dì Tôn đáp: “Tại nhà để xe dưới tầng ngầm của tiểu khu.”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Mặc dù trong tiểu khu biệt thự nhà nhà đều có nhà để xe, nhưng có vài nhà xe nhiều quá, nhà để xe chứa không hết, lại không muốn để xe ngoài công viên, cho nên trong tiểu khu đã xây một gara đỗ xe dưới tầng ngầm để thỏa mãn yêu cầu khách hàng.
Nam Thù trời sinh mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, người đàn ông này cũng mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, hai người quả thật giống nhau như tượng tạc.
Nhưng chuyện bà ta không ngờ là Đại tiểu thư không nhận ra Nam Thù và người đàn ông này giống nhau.Khi bảo mẫu và quản gia đến đây làm, cũng sẽ để xe ở đây.
Sắc mặt của bà ta lập tức sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lục Dã.Dì Tôn tiếp tục nói: “Hôm nay cô cậu đến, lão gia bảo tôi làm nhiều theo mấy món, thức ăn cần mua cũng khá là nhiều, nên tôi lái xe ô tô đi siêu thị, lúc trở về vừa đỗ xe vào gara xong thì nhìn thấy người đàn ông kia, dọa cho tôi không dám mở cửa xuống xe, đến khi gã đi rồi tôi mới dám ra.”
Trần Tuấn Hà thở dài: “Tôi quả thực không thể làm gì nó.”
Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, giờ nghe thấy lời dì Tôn nói, thì không khỏi nhăn mày, lập tức chất vấn: “Người đàn ông đó trông như thế nào?”
Đứa trẻ vừa sinh ra không nhìn rõ được mặt mày, sau khi nở nang ra thì lại giống y hệt Trần Tuấn Hà.Nam Vận chợt nhớ ra vừa rồi tại gara cô cũng nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông đó thân hình gầy gò, làn da trắng bệch, tướng mạo không có gì đặc biệt, cách ăn mặc lại làm cô ấn tượng sâu sắc — đen toàn thân — trên người khoác một bộ áo mưa màu đen, trên chân cũng đi một đôi ủng đồng màu.
“Họ Lâm và họ Lục quả thực không giống nhau, lúc mang họ Lâm, tôi không thể không nhẫn nhịn bà, nhưng mang họ Lục thì không cần.” Lục Dã chậm rãi cắn chữ, trong giọng nói mang theo sự uy Hi*p mạnh mẽ: “Nếu như sau này bà dám chọc tới vợ của tôi, Nam Thù ở trong giới nghệ sĩ sẽ chỉ càng khó bước đi hơn mà thôi, nếu bà không muốn cô ta nếm hết tất cả các quy tắc ngầm của giới nghệ sĩ, thì ngoan ngoãn chút đi.”
Dựa vào đâu cô ta không cần phải đi ℓàм тìин nhân cho người khác?
Nguyễn Lệ Oánh: “Công tử nhà họ Lục ở Tây phụ. Vừa rồi ông không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh con gái bảo bối của ông sao? Gia tài của cậu là bạc triệu đấy, đừng nói 30 tỷ, 300 tỷ cậu ta cũng có thể cho được.”Khi cô và Dã Tử xuống xe, người đàn ông đó đứng ở ô đỗ xe đối diện nhìn chằm chằm họ, tình huống giống hệt như dì Tôn gặp phải hôm nay.
Đến lúc đó bà ta sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát đi bắt Trần Tuấn Hà.
Cho đến khi Trần Tuấn Hà xuất hiện.Phòng bếp cũng không phải xây theo kiểu mở, cùng Dã Tử đi vào bếp, Nam Vận liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng gọi: “Dì Tôn.”Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, giờ nghe thấy lời dì Tôn nói, thì không khỏi nhăn mày, lập tức chất vấn: “Người đàn ông đó trông như thế nào?”
Bà ta muốn nhắc nhở cô một chút, nhưng lại không thể quá lộ liễu.
Dì Tôn lập tức gật đầu: “Đúng vậy! “
Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi không có tiền cho ông, nhưng có người ra được số tiền này.”Bây giờ dì Tôn đã hoàn toàn bình tĩnh lại: “Thực sự là đang tra sách dạy nấu ăn, Đại tiểu thư muốn ăn cá sóc, nhưng tôi không biết làm.”Dì Tôn lập tức lấy di động từ trong túi ra: “Hôm đó tôi đứng trên sân thượng chụp trộm được vài bức.” Mở ra album ảnh, bà ta đưa di động cho Nam Vận.
Khi tia sét lóe lên, chiếu sáng gương mặt tái nhợt đang mỉm cười âm trầm của Trần Tuấn Hà, cũng chiếu sáng cả vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi của bà ta.
Cắn chặt răng, xoay người rời đi.Mặc dù chụp ảnh ở cự ly xa, nhưng độ phân giải rất rõ, Nam Vận vừa nhìn là nhận ra người đàn ông này chính là người cô vừa gặp ở gara để xe.
Đợi sau khi gã bắt được người, lại nói với gã Nam Vận không phải con gái ruột của gã.
Khuôn mặt của Trần Tuấn Hà càng cười càng quỉ dị: “Oánh Oánh, tôi quả thật không ngờ rằng bà yêu tôi đến thế, còn sinh cho tôi một đứa con gái.”Dì Tôn chụp trộm được kha khá ảnh, có cả mặt, có nghiêng mặt, còn có bóng lưng, thậm chí còn có một đoạn video ngắn.
Cô đi theo dì Tôn vào trong bếp mấy bước, đến khi hai người đứng trong một góc cách cửa xa nhất, dì Tôn mới yên tâm mở miệng: “Hôm nay khi tôi đi mua thức ăn, lại gặp phải người đàn ông kia! “
Mới đầu, bà ta còn lo lắng bí mật bị phát hiện, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách để điều dưỡng thân thể, hi vọng sinh cho Nam Khải Thăng đứa con để củng cố địa vị. Nhưng cuộc sống sau này trôi qua quá thuận lợi, bà ta liền không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Mặc dù bây giờ Nam Thù đã phẫu thuật thẩm mỹ, ngũ quan đã không còn giống như trước kia, nhưng trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn được ra có chỗ giống với người đàn ông.
Dì Tôn bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp: “Dạ.”Lúc xem ảnh thì Nam Vận còn chưa có ý nghĩ gì đặc biệt, nhưng khi xem video cô lại chợt có cảm giác trông quen quen.
Nhưng ngay tại lúc sự nghiệp của bà ta đang dần dần có tiến triển, Trần Tuấn Hà lại bị phá sản.Bà ta cũng đã từng nghĩ đến xin nghỉ việc, nhưng bà ta đã làm tại nhà họ Nam mười mấy năm rồi, tìm nhà khác cũng không dễ, quan trọng hơn là bây giờ bà ta đang cần tiền để lo cho con trai đi học, cũng không có khí thế nói nghỉ là nghỉ.May mắn là Nam Khải Thăng lại không phát giác ra sự bất thường, thậm chí còn rất cưng chiều con gái của bà ta, nên bà ta mới có thể lừa dối qua mặt được.Tư thế đi đường của người đàn ông này, động tác trong lúc lơ đãng lộ ra, đều rất giống người nào đó mà cô quen biết.
Mặc dù chụp ảnh ở cự ly xa, nhưng độ phân giải rất rõ, Nam Vận vừa nhìn là nhận ra người đàn ông này chính là người cô vừa gặp ở gara để xe.
Vẻ mặt Trần Tuấn Hà sầm lại: “Không có thì bà phải nghĩ cách, nếu không…Hắc hắc.”
Nam Vận cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nếu cô cứ khăng khăng giữ dì Tôn ở lại thì sẽ làm cho Nguyễn Lệ Oánh nghi ngờ, đành phải trơ mắt nhìn dì Tôn rời khỏi phòng bếp.
Nguyễn Lệ Oánh làm sao tin tưởng được bọn họ, từng bước đi tới gần bọn họ, giọng điệu sâu xa hỏi: “Tra sách dạy nấu ăn nào thế?”Nhưng nhất thời cô không nhớ ra được người đó là ai.
Trần Tuấn Hà: “Bà có ý gì, bảo tôi tìm cậu ta đòi tiền?”
Bà ta cũng đã từng nghĩ đến xin nghỉ việc, nhưng bà ta đã làm tại nhà họ Nam mười mấy năm rồi, tìm nhà khác cũng không dễ, quan trọng hơn là bây giờ bà ta đang cần tiền để lo cho con trai đi học, cũng không có khí thế nói nghỉ là nghỉ.
Nam Vận kịp thời giải vây thay bà ta, mặt không đổi sắc đáp: “Chúng tôi đang tra sách dạy nấu ăn.” Trong lúc nói chuyện, cô nhanh chóng thoát ra khỏi album ảnh, mở trình duyệt lên.” Sao cháu lại cảm thấy gã có chút quen nhỉ? ” Nam Vận càng nhìn càng có cảm giác quen mắt.
Vẻ mặt Trần Tuấn Hà hoài nghi: “Bây giờ bà là Nam phu nhân, cũng thiếu tiền sao?”
Dì Tôn tiếp tục nói: “Hôm nay cô cậu đến, lão gia bảo tôi làm nhiều theo mấy món, thức ăn cần mua cũng khá là nhiều, nên tôi lái xe ô tô đi siêu thị, lúc trở về vừa đỗ xe vào gara xong thì nhìn thấy người đàn ông kia, dọa cho tôi không dám mở cửa xuống xe, đến khi gã đi rồi tôi mới dám ra.”
Vì đề phòng sẽ bị người ở ngoài nghe thấy, bà ta vẫn không dám nói quá to, cố ý đè thấp giọng lại, nhưng trong giọng điệu lại mang theo kinh hoảng và kinh hoàng khó nén.Trên tay bà ta còn xách một giỏ sữa tươi.Trong lòng dì Tôn sớm đã có đáp án rồi: giống Nhị tiểu thư.
Cuối cùng Trần Tuấn Hà gật gật đầu: “Khi nào thì tôi ra tay?”
Hiển nhiên, gã đã coi Nam Vận là con gái của mình.
Nhưng vào lúc bà ta sắp đi khỏi phòng bếp, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu trừng dì Tôn: “Đôi vợ chồng trẻ người ta ân âи áι ái, bà ở phòng bếp làm bóng đèn làm gì? Đi dọn nhà kho đi!”
Nam Thù trời sinh mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, người đàn ông này cũng mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, hai người quả thật giống nhau như tượng tạc.Hoặc là nói, Nam Thù giống gã.
Thần sắc của Trần Tuấn Hà lại càng chắc cgã, cũng trở nên càng hèn mọn: “Con gái bảo bối của tôi còn rất xinh đẹp nha.”
Nếu nói cụ thể ra, thì là Nam Thù trước khi phẫu thuật thẩm nỹ.Dì Tôn vừa chột dạ vừa hoảng sợ: “Tôi, tôi…”Nhưng đúng vào lúc bà ta chuẩn bị mở miệng, cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra, Nguyễn Lệ Oánh xuất hiện.Nếu nói cụ thể ra, thì là Nam Thù trước khi phẫu thuật thẩm nỹ.
Nam Vận chợt nhớ ra vừa rồi tại gara cô cũng nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông đó thân hình gầy gò, làn da trắng bệch, tướng mạo không có gì đặc biệt, cách ăn mặc lại làm cô ấn tượng sâu sắc — đen toàn thân — trên người khoác một bộ áo mưa màu đen, trên chân cũng đi một đôi ủng đồng màu.
Nam Vận cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nếu cô cứ khăng khăng giữ dì Tôn ở lại thì sẽ làm cho Nguyễn Lệ Oánh nghi ngờ, đành phải trơ mắt nhìn dì Tôn rời khỏi phòng bếp.Nguyễn Lệ Oánh: “Ông muốn bao nhiêu tiền?”Nam Thù trời sinh mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, người đàn ông này cũng mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, hai người quả thật giống nhau như tượng tạc.
Hít sâu một hơi, Nguyễn Lệ Oánh mặt không đổi sắc nhìn Trần Tuấn Hà: “Không phải ông muốn tiền sao?”
Nam Vận chợt nhớ ra vừa rồi tại gara cô cũng nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông đó thân hình gầy gò, làn da trắng bệch, tướng mạo không có gì đặc biệt, cách ăn mặc lại làm cô ấn tượng sâu sắc — đen toàn thân — trên người khoác một bộ áo mưa màu đen, trên chân cũng đi một đôi ủng đồng màu.
Nam Thù trời sinh mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, người đàn ông này cũng mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, hai người quả thật giống nhau như tượng tạc.Nhưng chuyện bà ta không ngờ là Đại tiểu thư không nhận ra Nam Thù và người đàn ông này giống nhau.Mặc dù bây giờ Nam Thù đã phẫu thuật thẩm mỹ, ngũ quan đã không còn giống như trước kia, nhưng trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn được ra có chỗ giống với người đàn ông.
Nhưng đúng vào lúc bà ta chuẩn bị mở miệng, cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra, Nguyễn Lệ Oánh xuất hiện.
Khuôn mặt của Trần Tuấn Hà càng cười càng quỉ dị: “Oánh Oánh, tôi quả thật không ngờ rằng bà yêu tôi đến thế, còn sinh cho tôi một đứa con gái.”
Trần Tuấn Hà suy nghĩ một lát, thăm dò hỏi: “Bà định để tôi phối hợp với bà thế nào?”Mặc dù chụp ảnh ở cự ly xa, nhưng độ phân giải rất rõ, Nam Vận vừa nhìn là nhận ra người đàn ông này chính là người cô vừa gặp ở gara để xe.Còn cả tư thế đi đường của hai người đó, đều là chân vòng kiềng rất rõ ràng.
Trần Tuấn Hà: “Ai?”
So với lão gia, Nam Thù và người đàn ông này càng giống ba con hơn.Nhưng vào lúc bà ta sắp đi khỏi phòng bếp, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu trừng dì Tôn: “Đôi vợ chồng trẻ người ta ân âи áι ái, bà ở phòng bếp làm bóng đèn làm gì? Đi dọn nhà kho đi!”So với lão gia, Nam Thù và người đàn ông này càng giống ba con hơn.
Nếu như không có Nam Khải Thăng, hai mẹ con bà ta sẽ chẳng là gì cả, Nam Thù muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, chỉ có thể đi lên con đường cũ của bà ta.
Dì Tôn sớm đã đoán được lí do người đàn ông này đến tìm phu nhân, đây chính là chỗ khiến cho bà ta sợ hãi, nhưng bà ta không thể nói, dù sao bà ta cũng chỉ là một người làm thuê.
Hoặc là nói, Nam Thù giống gã.
Nam Vận nhất thời không trả lời được, cũng không có thời gian gõ chữ trên trình duyệt, trong lòng lo lắng không thôi. Đúng lúc này, Lục Dã nhìn về hướng Nguyễn Lệ Oánh, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lục phu nhân muốn làm chuyện gì, không cần phải báo cho bà biết.”
Lúc trước bà ta ℓàм тìин nhân của Trần Tuấn Hà, đơn thuần chỉ vì tiền của gã. Lúc đó bà ta vừa mới xuất đạo không lâu, không tiền không bối cảnh, chỉ có thể bám vào người có tiền.Theo lý mà nói, bà ta đáng lẽ nên miệng kín như bưng với chuyện này, không được nói cho ai biết, nhưng người đàn ông này cho bà cảm giác quá nguy hiểm, giống như một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể cho nhà họ Nam nổ tan tành, cho nên mặc kệ thế nào bà ta cũng không thể miệng kín như bưng được.
Sau đó bà ta được như ý nguyện lên làm Nam phu nhân.
Nếu Nam Khải Thăng biết Nam Thù không phải con gái của ông ta, nhất định sẽ để hai mẹ con bà ta tay không rời khỏi nhà.Bà ta cũng đã từng nghĩ đến xin nghỉ việc, nhưng bà ta đã làm tại nhà họ Nam mười mấy năm rồi, tìm nhà khác cũng không dễ, quan trọng hơn là bây giờ bà ta đang cần tiền để lo cho con trai đi học, cũng không có khí thế nói nghỉ là nghỉ.
Khi cô và Dã Tử xuống xe, người đàn ông đó đứng ở ô đỗ xe đối diện nhìn chằm chằm họ, tình huống giống hệt như dì Tôn gặp phải hôm nay.
Cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Lệ Oánh đã chọc phải loại người gì nữa.Thật ra, bà ta đối với Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù cũng không có tình cảm sâu đậm gì, đôi mẹ con này quả thật rất quá quắt, thường ngày cũng chẳng đối với bà tốt đẹp gì cho cam, nên bà ta hoàn toàn là dựa vào tiền lương cao mới ở lại nhà họ Nam làm bảo mẫu.
Vừa rồi, khi Trần Tuấn Hà nói ra mấy chữ ” con gái bảo bối của tôi ” kia, bà ta quả thực là bị gật mình.
Nam Vận vừa nghe thấy hai chữ “người hầu” liền tức giận, tuy nhiên còn chưa chờ cô phát cáu, Dã Tử của cô đã giúp cô xả giận.Nhưng mà bà ta cũng không muốn giúp Nguyễn Lệ Oánh giữ bí mật chí mạng này, lại sợ bị đuổi việc.
Bà ta cũng đã từng nghĩ đến xin nghỉ việc, nhưng bà ta đã làm tại nhà họ Nam mười mấy năm rồi, tìm nhà khác cũng không dễ, quan trọng hơn là bây giờ bà ta đang cần tiền để lo cho con trai đi học, cũng không có khí thế nói nghỉ là nghỉ.
“Họ Lâm và họ Lục quả thực không giống nhau, lúc mang họ Lâm, tôi không thể không nhẫn nhịn bà, nhưng mang họ Lục thì không cần.” Lục Dã chậm rãi cắn chữ, trong giọng nói mang theo sự uy Hi*p mạnh mẽ: “Nếu như sau này bà dám chọc tới vợ của tôi, Nam Thù ở trong giới nghệ sĩ sẽ chỉ càng khó bước đi hơn mà thôi, nếu bà không muốn cô ta nếm hết tất cả các quy tắc ngầm của giới nghệ sĩ, thì ngoan ngoãn chút đi.”
Nghĩ đi nghĩ lại, bà ta chỉ có thể cầu cứu Đại tiểu thư — Mặc dù trước đây Đại tiểu thư tại nhà họ Nam không có địa vị gì, nhưng cô ấy tốt số, sắp sửa được gả vào nhà họ Lục rồi, bây giờ lời cô ấy nói trước mặt lão gia cũng có phân lượng — Bà ta không thể xuyên thủng tầng giấy này, nhưng Đại tiểu thư thì có thể, còn thể đảm bảo cho bà không bị đuổi việc.
Khi tia sét lóe lên, chiếu sáng gương mặt tái nhợt đang mỉm cười âm trầm của Trần Tuấn Hà, cũng chiếu sáng cả vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi của bà ta.
Mặc dù trong tiểu khu biệt thự nhà nhà đều có nhà để xe, nhưng có vài nhà xe nhiều quá, nhà để xe chứa không hết, lại không muốn để xe ngoài công viên, cho nên trong tiểu khu đã xây một gara đỗ xe dưới tầng ngầm để thỏa mãn yêu cầu khách hàng.
Nhưng mà bà ta cũng không muốn giúp Nguyễn Lệ Oánh giữ bí mật chí mạng này, lại sợ bị đuổi việc.Nguyễn Lệ Oánh chuyển lời nói: “Tôi lại không nói không cho ông, nhưng ông phải nghe tôi.”Nhưng chuyện bà ta không ngờ là Đại tiểu thư không nhận ra Nam Thù và người đàn ông này giống nhau.
Ánh mắt Nguyễn Lệ Oánh sắc bén nhìn bà ta hỏi: “Bà không đi nấu cơm mà còn làm cái gì đấy?”
Trên tay bà ta còn xách một giỏ sữa tươi.Thần sắc của Trần Tuấn Hà lại càng chắc cgã, cũng trở nên càng hèn mọn: “Con gái bảo bối của tôi còn rất xinh đẹp nha.”Nhưng mà cũng không có gì lạ, dù gì Nam Thù từ lúc 16 tuổi đã bắt đầu thẩm mỹ, giờ Đại tiểu thư không nhớ dáng dấp ngày xưa của Nam Thù cũng rất bình thường.
Trong lòng dì Tôn có oán hận, nhưng không thể không thỏa hiệp bà ta: “Tôi hiểu.”
Nghĩ đến đây, bà ta lại hận Nam Vận.
Bà ta không yên tâm về dì Tôn, nên tuyệt đối không thể cho bà ta và Nam Vận có cơ hội ở riêng với nhau.Bà ta muốn nhắc nhở cô một chút, nhưng lại không thể quá lộ liễu.
Bà ta không yên tâm về dì Tôn, nên tuyệt đối không thể cho bà ta và Nam Vận có cơ hội ở riêng với nhau.
Nam Vận hỏi: “Lần này dì gặp được gã ở đâu?”Còn cả tư thế đi đường của hai người đó, đều là chân vòng kiềng rất rõ ràng.Sau nghĩ cân nhắc, dì Tôn đáp: “Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng không nghĩ ra là giống ai.”
Đến lúc đó bà ta sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát đi bắt Trần Tuấn Hà.
Nguyễn Lệ Oánh nói không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”Dì Tôn lập tức gật đầu: “Đúng vậy! “Bà ta vốn muốn nói tiếp một câu: “Không thì để Lục thiếu gia xem xem?” Thời gian Lục Dã đến nhà họ Nam còn sớm hơn cả bà, hơn nữa trí nhớ cậu ấy tốt, chắc cgã có thể nhận ra.
Bà ta vốn muốn nói tiếp một câu: “Không thì để Lục thiếu gia xem xem?” Thời gian Lục Dã đến nhà họ Nam còn sớm hơn cả bà, hơn nữa trí nhớ cậu ấy tốt, chắc cgã có thể nhận ra.
Nghĩ đi nghĩ lại, bà ta chỉ có thể cầu cứu Đại tiểu thư — Mặc dù trước đây Đại tiểu thư tại nhà họ Nam không có địa vị gì, nhưng cô ấy tốt số, sắp sửa được gả vào nhà họ Lục rồi, bây giờ lời cô ấy nói trước mặt lão gia cũng có phân lượng — Bà ta không thể xuyên thủng tầng giấy này, nhưng Đại tiểu thư thì có thể, còn thể đảm bảo cho bà không bị đuổi việc.
Mặc dù Trần Tuấn Hà là một người thô lỗ, trên người còn có mùi hôi, mỗi lần lên giường cùng với gã bà ta đều ghê tởm không thôi, nhưng gã rất hào phóng, chỉ cần hầu hạ gã tốt, tài nguyên gì cũng đồng ý cho bà ta.Nhưng đúng vào lúc bà ta chuẩn bị mở miệng, cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra, Nguyễn Lệ Oánh xuất hiện.
Bà ta hi vọng là của Nam Khải Thăng, mà bà ta cũng nói như thế với Nam Khải Thăng.
Cho đến khi Trần Tuấn Hà xuất hiện.
Mới đầu, bà ta còn lo lắng bí mật bị phát hiện, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách để điều dưỡng thân thể, hi vọng sinh cho Nam Khải Thăng đứa con để củng cố địa vị. Nhưng cuộc sống sau này trôi qua quá thuận lợi, bà ta liền không nghĩ đến chuyện đó nữa.Dì Tôn sớm đã đoán được lí do người đàn ông này đến tìm phu nhân, đây chính là chỗ khiến cho bà ta sợ hãi, nhưng bà ta không thể nói, dù sao bà ta cũng chỉ là một người làm thuê.Trên tay bà ta còn xách một giỏ sữa tươi.
Trần Tuấn Hà: “Ai?”Trong giọng điệu của bà ta kèm theo sự trào phúng khó nén.Dì Tôn lập tức tắt tiếng, không biết phải làm sao nhìn về phía Nguyễn Lệ Oánh tự dưng xuất hiện.
Dì Tôn đáp: “Tại nhà để xe dưới tầng ngầm của tiểu khu.”
Ba chữ “Lục phu nhân” này đâm thẳng vào đáy lòng Nam Vận, tim cô đột nhiên run lên.
Dì Tôn đáp: “Tại nhà để xe dưới tầng ngầm của tiểu khu.”Ánh mắt Nguyễn Lệ Oánh sắc bén nhìn bà ta hỏi: “Bà không đi nấu cơm mà còn làm cái gì đấy?”
” Được.” Lục Dã rất nghe lời cô gái nhỏ, không chút do dự đi về phía kệ bếp.Bà ta tuyệt đối không thể con gái mình đi ℓàм тìин nhân cho người khác!Dì Tôn vừa chột dạ vừa hoảng sợ: “Tôi, tôi…”
Nguyễn Lệ Oánh: “Nam Khải Thăng là một người vắt cổ chày ra nước, tôi tất nhiên là thiếu tiền rồi, nếu tôi mà có tiền, sớm đã gửi cho ông để ông đi rồi.”
Nam Vận kịp thời giải vây thay bà ta, mặt không đổi sắc đáp: “Chúng tôi đang tra sách dạy nấu ăn.” Trong lúc nói chuyện, cô nhanh chóng thoát ra khỏi album ảnh, mở trình duyệt lên.
Dì Tôn lập tức gật đầu: “Đúng vậy! “
Dựa vào đâu cô ta vừa sinh đã có mệnh tốt hơn Kiều Kiều?
Bà ta không nỡ mất đi vinh hoa phú quý bây giờ, càng không thể trơ mắt nhìn Nam Thù mất đi chỗ dựa.Vừa rồi, khi Trần Tuấn Hà nói ra mấy chữ ” con gái bảo bối của tôi ” kia, bà ta quả thực là bị gật mình.Nguyễn Lệ Oánh làm sao tin tưởng được bọn họ, từng bước đi tới gần bọn họ, giọng điệu sâu xa hỏi: “Tra sách dạy nấu ăn nào thế?”
Dì Tôn sớm đã đoán được lí do người đàn ông này đến tìm phu nhân, đây chính là chỗ khiến cho bà ta sợ hãi, nhưng bà ta không thể nói, dù sao bà ta cũng chỉ là một người làm thuê.
Nam Vận nhất thời không trả lời được, cũng không có thời gian gõ chữ trên trình duyệt, trong lòng lo lắng không thôi. Đúng lúc này, Lục Dã nhìn về hướng Nguyễn Lệ Oánh, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lục phu nhân muốn làm chuyện gì, không cần phải báo cho bà biết.”
Cắn chặt răng, xoay người rời đi.
Trần Tuấn Hà suy nghĩ hồi lâu, phát hiện nếu bản thân gã muốn có được tiền, ngoại trừ nghe lời người đàn bà này thì cũng không có cách nào khác, hơn nữa lời người đàn bà này nói không có sơ hở gì — Gã quả thực sẽ không tổn thương đến con gái mình, nhưng đổi lại là người khác thì không chắc sẽ như vậy. Nhưng dạo gần đây gã quan sát nhà họ Nam lâu như vậy, chỉ gặp được một cô gái, vậy thì có lẽ đó chính là con gái gã.Ý bóng gió của câu nói này rất rõ ràng — giờ cô là người của Lục Dã anh, trước khi bà ta muốn động vào cô thì tốt nhất nên ước lượng xem mình có bao nhiêu cân lượng.
Mặc dù giọng điệu là thương lượng, nhưng vẫn chưa đợi Nam Vận đáp ứng, bà ta đã đi về phía góc trong phòng bếp.
Nguyễn Lệ Oánh: “Công tử nhà họ Lục ở Tây phụ. Vừa rồi ông không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh con gái bảo bối của ông sao? Gia tài của cậu là bạc triệu đấy, đừng nói 30 tỷ, 300 tỷ cậu ta cũng có thể cho được.”Ba chữ “Lục phu nhân” này đâm thẳng vào đáy lòng Nam Vận, tim cô đột nhiên run lên.
Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi không có tiền cho ông, nhưng có người ra được số tiền này.”
Nguyễn Lệ Oánh ngừng bước chân lại, không vui nhíu mày, cười lạnh đáp: “Họ Lâm và họ Lục quả nhiên là không giống nhau, họ Lâm thì là người hầu, họ Lục lại là thiếu gia, nói chuyện cũng có lực lượng hẳn ra.”
Trong giọng điệu của bà ta kèm theo sự trào phúng khó nén.
Trong lòng dì Tôn sớm đã có đáp án rồi: giống Nhị tiểu thư.Trong giọng điệu của bà ta kèm theo sự trào phúng khó nén.
Con gái là tử huyệt, cũng là điểm yếu của bà ta.
” Sao cháu lại cảm thấy gã có chút quen nhỉ? ” Nam Vận càng nhìn càng có cảm giác quen mắt.
Nam Vận vừa nghe thấy hai chữ “người hầu” liền tức giận, tuy nhiên còn chưa chờ cô phát cáu, Dã Tử của cô đã giúp cô xả giận.
Dựa theo tính cách của gã, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận mà ra tay với Nam Vận, cho dù không Gi*t cô ta, cũng sẽ dày vò cô ta sống không bằng ૮ɦếƭ.
Mặc dù Trần Tuấn Hà là một người thô lỗ, trên người còn có mùi hôi, mỗi lần lên giường cùng với gã bà ta đều ghê tởm không thôi, nhưng gã rất hào phóng, chỉ cần hầu hạ gã tốt, tài nguyên gì cũng đồng ý cho bà ta.“Họ Lâm và họ Lục quả thực không giống nhau, lúc mang họ Lâm, tôi không thể không nhẫn nhịn bà, nhưng mang họ Lục thì không cần.” Lục Dã chậm rãi cắn chữ, trong giọng nói mang theo sự uy Hi*p mạnh mẽ: “Nếu như sau này bà dám chọc tới vợ của tôi, Nam Thù ở trong giới nghệ sĩ sẽ chỉ càng khó bước đi hơn mà thôi, nếu bà không muốn cô ta nếm hết tất cả các quy tắc ngầm của giới nghệ sĩ, thì ngoan ngoãn chút đi.”
Dì Tôn chụp trộm được kha khá ảnh, có cả mặt, có nghiêng mặt, còn có bóng lưng, thậm chí còn có một đoạn video ngắn.
Trần Tuấn Hà thở dài: “Tôi quả thực không thể làm gì nó.”
Hiển nhiên, gã đã coi Nam Vận là con gái của mình.Gã sẽ phá hủy tất cả mọi thứ bà ta đang có bây giờ, còn hủy hoại cả Nam Thù.Trần Tuấn Hà: “Không nhiều, 30 tỷ.”Quy tắc ngầm thật sự của giới nghệ sĩ, so với những thứ mọi người biết thì dơ bẩn hơn nhiều.
Như vậy vừa có thể diệt trừ Trần Tuấn Hà, vừa có thể hủy hoại Nam Vận, nhất cử lưỡng tiện.
Nam Vận khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nguyễn Lệ Oánh đã từng là người lăn lộn trong giới nghệ sĩ, đương nhiên biết quy tắc ngầm của giới giải trí đáng sợ như thế nào.
Mặc dù bây giờ Nam Thù đã phẫu thuật thẩm mỹ, ngũ quan đã không còn giống như trước kia, nhưng trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn được ra có chỗ giống với người đàn ông.Như vậy vừa có thể diệt trừ Trần Tuấn Hà, vừa có thể hủy hoại Nam Vận, nhất cử lưỡng tiện.Con gái là tử huyệt, cũng là điểm yếu của bà ta.
Nguyễn Lệ Oánh cực kỳ tỉnh táo:” Bắt cóc con gái bảo bối của ông, sau đó gọi điện cho Lục thiếu gia tống tiền, đòi 60 tỷ, việc thành thì chia năm năm, ông 30 tỷ, tôi 30 tỷ.”
Vừa rồi, khi Trần Tuấn Hà nói ra mấy chữ ” con gái bảo bối của tôi ” kia, bà ta quả thực là bị gật mình.Sắc mặt của bà ta lập tức sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lục Dã.
Núi dựa của bà ta bị đổ rồi, sự nghiệp tuột dốc không phanh, nhưng bà ta cũng không từ bỏ, nhanh chóng cặp với Nam Khải Thăng vẫn luôn nhớ mãi không quên với bà ta.
Vẻ mặt Lục Dã bình tĩnh, nhẹ nhàng cất tiếng: “Không tin bà có thể thử.”
Nguyễn Lệ Oánh nở nụ cười: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, lại nói, nó là con gái ruột của ông, ông có thể làm gì nó chứ?”
Hận cô ta là con ruột của Nam Khải Thăng, hận cô ta vừa ra đời đã có một gia đình tốt, hận cô ta có một nhà ngoại hiển quý, hận cô ta có thể gả vào nhà họ Lục.
Bà ta không thể để Trần Tuấn Hà hủy hoại những ngày tháng tốt đẹp của bà ta và Kiều Kiều, cũng không thể để Nam Vận sống tốt.Nguyễn Lệ Oánh quả thật đấu không lại Lục Dã, cũng tuyệt đối không dám lấy con gái ra đánh cược.
Nam Vận vừa nghe thấy hai chữ “người hầu” liền tức giận, tuy nhiên còn chưa chờ cô phát cáu, Dã Tử của cô đã giúp cô xả giận.
Cuối cùng Trần Tuấn Hà gật gật đầu: “Khi nào thì tôi ra tay?”
Trần Tuấn Hà cười hắc hắc: “Tôi là một người làm ăn, đến tìm bà làm cái giao dịch. Bà tiêu tiền mua bình an, tôi cầm tiền rời đi, đơn giản vậy thôi.”Nguyễn Lệ Oánh nhận ra điều này, lập tức ổn định tinh thần, bắt đầu tính toán.Cắn chặt răng, xoay người rời đi.
Bà ta không nỡ mất đi vinh hoa phú quý bây giờ, càng không thể trơ mắt nhìn Nam Thù mất đi chỗ dựa.
Đến lúc đó bà ta sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát đi bắt Trần Tuấn Hà.Nhưng vào lúc bà ta sắp đi khỏi phòng bếp, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu trừng dì Tôn: “Đôi vợ chồng trẻ người ta ân âи áι ái, bà ở phòng bếp làm bóng đèn làm gì? Đi dọn nhà kho đi!”
Còn cả tư thế đi đường của hai người đó, đều là chân vòng kiềng rất rõ ràng.
Trần Tuấn Hà: “Bà có ý gì, bảo tôi tìm cậu ta đòi tiền?”Bà ta không yên tâm về dì Tôn, nên tuyệt đối không thể cho bà ta và Nam Vận có cơ hội ở riêng với nhau.
Nguyễn Lệ Oánh: “Nam Khải Thăng là một người vắt cổ chày ra nước, tôi tất nhiên là thiếu tiền rồi, nếu tôi mà có tiền, sớm đã gửi cho ông để ông đi rồi.”Dì Tôn bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp: “Dạ.”
Hoặc là nói, bà ta rất sợ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.
Vẻ mặt Trần Tuấn Hà sầm lại: “Không có thì bà phải nghĩ cách, nếu không…Hắc hắc.”Bà ta không thể để Trần Tuấn Hà hủy hoại những ngày tháng tốt đẹp của bà ta và Kiều Kiều, cũng không thể để Nam Vận sống tốt.Nam Vận cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nếu cô cứ khăng khăng giữ dì Tôn ở lại thì sẽ làm cho Nguyễn Lệ Oánh nghi ngờ, đành phải trơ mắt nhìn dì Tôn rời khỏi phòng bếp.
Trên tay bà ta còn xách một giỏ sữa tươi.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Tư thế đi đường của người đàn ông này, động tác trong lúc lơ đãng lộ ra, đều rất giống người nào đó mà cô quen biết.
Dì Tôn chụp trộm được kha khá ảnh, có cả mặt, có nghiêng mặt, còn có bóng lưng, thậm chí còn có một đoạn video ngắn.Cuối cùng Trần Tuấn Hà gật gật đầu: “Khi nào thì tôi ra tay?”Nguyễn Lệ Oánh đi đằng sau dì Tôn ra khỏi phòng bếp. Khi đi đến trước cửa nhà kho, bà ta lại nghiêm nghị chất vấn: “Vừa nãy hai người đang nói cái gì?”
Khi sắp đi tới phòng khách, bà ta mới phát hiện ra trên tay mình vẫn mang theo cái giỏ đựng sữa kia.
Nam Thù trời sinh mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, người đàn ông này cũng mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, hai người quả thật giống nhau như tượng tạc.
Quy tắc ngầm thật sự của giới nghệ sĩ, so với những thứ mọi người biết thì dơ bẩn hơn nhiều.Bây giờ dì Tôn đã hoàn toàn bình tĩnh lại: “Thực sự là đang tra sách dạy nấu ăn, Đại tiểu thư muốn ăn cá sóc, nhưng tôi không biết làm.”
“Sợ hãi” và “lo lắng” là hai loại cảm xúc hoàn toàn không giống nhau.
Nguyễn Lệ Oánh vẫn không yên tâm như cũ, lại uy Hi*p tiếp: “Chồng bà là một người nửa tàn phế, con trai mới lên đại học, nếu không muốn bị đuổi việc thì quản cho tốt cái miệng mình.”
Mặc dù chụp ảnh ở cự ly xa, nhưng độ phân giải rất rõ, Nam Vận vừa nhìn là nhận ra người đàn ông này chính là người cô vừa gặp ở gara để xe.
Nguyễn Lệ Oánh: “Ông muốn bao nhiêu tiền?”
Bây giờ dì Tôn cũng đã biết Lâm Du Dã chính là thiếu gia của nhà họ Lục, nếu như là bình thường, bà ta chắc chắn không thể để công tử nhà họ Lục thay bà ta nấu cơm được, nhưng tình huống bây giờ khá đặc thù, bà ta cũng không lo được nhiều khuôn sáo quy củ như vậy, lập tức buông dao xuống, cảm kích nói với Lục Dã: “Làm phiền cậu rồi.”Đi đến bên cạnh Nam Vận, bà ta vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại muốn nói lại thôi, bởi vị trí hiện tại bọn họ đang đứng cách cửa khá gần, nếu phu nhân hoặc lão gia đến phòng bếp, rất có thể nghe lén được đối thoại của bọn họ, cho nên lời đang lên đến miệng được bà ta đổi thành: “Không bằng chúng ta đi vào trong mấy bước đi.”Trong lòng dì Tôn có oán hận, nhưng không thể không thỏa hiệp bà ta: “Tôi hiểu.”
Hoặc là nói, Nam Thù giống gã.
Nam Vận cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nếu cô cứ khăng khăng giữ dì Tôn ở lại thì sẽ làm cho Nguyễn Lệ Oánh nghi ngờ, đành phải trơ mắt nhìn dì Tôn rời khỏi phòng bếp.
” Tốt nhất là bà hiểu được thật.” Nguyễn Lệ Oánh lại lạnh lùng quét mắt nhìn bà ta một cái, sau đó mới quay người rời đi.
Khi sắp đi tới phòng khách, bà ta mới phát hiện ra trên tay mình vẫn mang theo cái giỏ đựng sữa kia.
Lúc xem ảnh thì Nam Vận còn chưa có ý nghĩ gì đặc biệt, nhưng khi xem video cô lại chợt có cảm giác trông quen quen.Vừa rồi, khi Trần Tuấn Hà nói ra mấy chữ ” con gái bảo bối của tôi ” kia, bà ta quả thực là bị gật mình.
Vẻ mặt Lục Dã bình tĩnh, nhẹ nhàng cất tiếng: “Không tin bà có thể thử.”
Sau nghĩ cân nhắc, dì Tôn đáp: “Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng không nghĩ ra là giống ai.”Mặc dù chụp ảnh ở cự ly xa, nhưng độ phân giải rất rõ, Nam Vận vừa nhìn là nhận ra người đàn ông này chính là người cô vừa gặp ở gara để xe.Lúc đó trên trời đúng lúc lóe lên một tia sét.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Khi tia sét lóe lên, chiếu sáng gương mặt tái nhợt đang mỉm cười âm trầm của Trần Tuấn Hà, cũng chiếu sáng cả vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi của bà ta.
Nam Vận nhất thời không trả lời được, cũng không có thời gian gõ chữ trên trình duyệt, trong lòng lo lắng không thôi. Đúng lúc này, Lục Dã nhìn về hướng Nguyễn Lệ Oánh, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lục phu nhân muốn làm chuyện gì, không cần phải báo cho bà biết.”
Nguyễn Lệ Oánh làm sao tin tưởng được bọn họ, từng bước đi tới gần bọn họ, giọng điệu sâu xa hỏi: “Tra sách dạy nấu ăn nào thế?”Khuôn mặt của Trần Tuấn Hà càng cười càng quỉ dị: “Oánh Oánh, tôi quả thật không ngờ rằng bà yêu tôi đến thế, còn sinh cho tôi một đứa con gái.”
Thật ra, bà ta đối với Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù cũng không có tình cảm sâu đậm gì, đôi mẹ con này quả thật rất quá quắt, thường ngày cũng chẳng đối với bà tốt đẹp gì cho cam, nên bà ta hoàn toàn là dựa vào tiền lương cao mới ở lại nhà họ Nam làm bảo mẫu.
Nhưng vào lúc bà ta sắp đi khỏi phòng bếp, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu trừng dì Tôn: “Đôi vợ chồng trẻ người ta ân âи áι ái, bà ở phòng bếp làm bóng đèn làm gì? Đi dọn nhà kho đi!”Trần Tuấn Hà suy nghĩ hồi lâu, phát hiện nếu bản thân gã muốn có được tiền, ngoại trừ nghe lời người đàn bà này thì cũng không có cách nào khác, hơn nữa lời người đàn bà này nói không có sơ hở gì — Gã quả thực sẽ không tổn thương đến con gái mình, nhưng đổi lại là người khác thì không chắc sẽ như vậy. Nhưng dạo gần đây gã quan sát nhà họ Nam lâu như vậy, chỉ gặp được một cô gái, vậy thì có lẽ đó chính là con gái gã.ℓàм тìин nhân của Trần Tuấn Hà, là vết nhơ trong cuộc đời này của Nguyễn Lệ Oánh, bà ta lập tức thẹn quá hóa giận: “Ông bớt nói hươu nói vượn đi!”
Nhưng chuyện bà ta không ngờ là Đại tiểu thư không nhận ra Nam Thù và người đàn ông này giống nhau.
Bà ta không thể để Trần Tuấn Hà hủy hoại những ngày tháng tốt đẹp của bà ta và Kiều Kiều, cũng không thể để Nam Vận sống tốt.
Trong lòng dì Tôn có oán hận, nhưng không thể không thỏa hiệp bà ta: “Tôi hiểu.”Trần Tuấn Hà: “Không nhiều, 30 tỷ.”Dì Tôn lập tức gật đầu: “Đúng vậy! “Thần sắc của Trần Tuấn Hà lại càng chắc cgã, cũng trở nên càng hèn mọn: “Con gái bảo bối của tôi còn rất xinh đẹp nha.”
Phòng bếp cũng không phải xây theo kiểu mở, cùng Dã Tử đi vào bếp, Nam Vận liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng gọi: “Dì Tôn.”
Nghĩ đến đây, bà ta lại hận Nam Vận.” Sao cháu lại cảm thấy gã có chút quen nhỉ? ” Nam Vận càng nhìn càng có cảm giác quen mắt.Hiển nhiên, gã đã coi Nam Vận là con gái của mình.
Dì Tôn đang cắt rau, nghe thấy âm thanh lập tức quay dầu lại, kích động kêu lên như nhìn thấy ân nhân cứu mạng: “Đại tiểu thư!”Nguyễn Lệ Oánh nhận ra điều này, lập tức ổn định tinh thần, bắt đầu tính toán.
Nam Vận hỏi: “Lần này dì gặp được gã ở đâu?”
Bà ta rất hiểu Trần Tuấn Hà, gã lục thân không nhận, tâm địa độc ác.
Bà ta muốn nhắc nhở cô một chút, nhưng lại không thể quá lộ liễu.Lúc trước bà ta ℓàм тìин nhân của Trần Tuấn Hà, đơn thuần chỉ vì tiền của gã. Lúc đó bà ta vừa mới xuất đạo không lâu, không tiền không bối cảnh, chỉ có thể bám vào người có tiền.
Vì đề phòng sẽ bị người ở ngoài nghe thấy, bà ta vẫn không dám nói quá to, cố ý đè thấp giọng lại, nhưng trong giọng điệu lại mang theo kinh hoảng và kinh hoàng khó nén.
Tư thế đi đường của người đàn ông này, động tác trong lúc lơ đãng lộ ra, đều rất giống người nào đó mà cô quen biết.Mặc dù Trần Tuấn Hà là một người thô lỗ, trên người còn có mùi hôi, mỗi lần lên giường cùng với gã bà ta đều ghê tởm không thôi, nhưng gã rất hào phóng, chỉ cần hầu hạ gã tốt, tài nguyên gì cũng đồng ý cho bà ta.
Dì Tôn chụp trộm được kha khá ảnh, có cả mặt, có nghiêng mặt, còn có bóng lưng, thậm chí còn có một đoạn video ngắn.
Nếu Trần Tuấn Hà đã cho rằng Nam Vận là con gái bảo bối của gã, bà ta dứt khoát tương kế tựu kế, để gã bắt cóc Nam Vận.Nhưng ngay tại lúc sự nghiệp của bà ta đang dần dần có tiến triển, Trần Tuấn Hà lại bị phá sản.
Bà ta hi vọng là của Nam Khải Thăng, mà bà ta cũng nói như thế với Nam Khải Thăng.
Dì Tôn chụp trộm được kha khá ảnh, có cả mặt, có nghiêng mặt, còn có bóng lưng, thậm chí còn có một đoạn video ngắn.Khi cô và Dã Tử xuống xe, người đàn ông đó đứng ở ô đỗ xe đối diện nhìn chằm chằm họ, tình huống giống hệt như dì Tôn gặp phải hôm nay.Mỏ than của gã là khai thác phi pháp, đột nhiên xảy ra tai nạn ૮ɦếƭ mất mười người thợ mỏ.
Nếu nói cụ thể ra, thì là Nam Thù trước khi phẫu thuật thẩm nỹ.
Nam Vận vừa thấy phản ứng của dì Tôn là biết thời gian gần đây bà ta đã bị người đàn ông kỳ kỳ quái quái kia dọa cho không nhẹ.Trần Tuấn Hà bị phán 20 năm tù.
Nhìn bộ dáng này, tựa như thực sự rất lo sẽ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.
Ba chữ “Lục phu nhân” này đâm thẳng vào đáy lòng Nam Vận, tim cô đột nhiên run lên.
Núi dựa của bà ta bị đổ rồi, sự nghiệp tuột dốc không phanh, nhưng bà ta cũng không từ bỏ, nhanh chóng cặp với Nam Khải Thăng vẫn luôn nhớ mãi không quên với bà ta.
Nhưng mà qua không bao lâu, bà ta phát hiện mình có thai rồi, lúc đó bà ta cũng không xác định được là con của ai.
Cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Lệ Oánh đã chọc phải loại người gì nữa.
Lúc xem ảnh thì Nam Vận còn chưa có ý nghĩ gì đặc biệt, nhưng khi xem video cô lại chợt có cảm giác trông quen quen.
Trong lòng dì Tôn sớm đã có đáp án rồi: giống Nhị tiểu thư.Bà ta hi vọng là của Nam Khải Thăng, mà bà ta cũng nói như thế với Nam Khải Thăng.
Nếu nói cụ thể ra, thì là Nam Thù trước khi phẫu thuật thẩm nỹ.
Thân thể của vợ Nam Khải Thăng không khỏe, chỉ cần cô ta ૮ɦếƭ là bà ta có thể lên làm Nam phu nhân — Ôm hi vọng đó, bà ta sinh đứa bé ra, thậm chí còn mất nửa cái mạng.
Cắn chặt răng, xoay người rời đi.
Nguyễn Lệ Oánh: “Nam Khải Thăng là một người vắt cổ chày ra nước, tôi tất nhiên là thiếu tiền rồi, nếu tôi mà có tiền, sớm đã gửi cho ông để ông đi rồi.”
” Sao cháu lại cảm thấy gã có chút quen nhỉ? ” Nam Vận càng nhìn càng có cảm giác quen mắt.Đứa trẻ vừa sinh ra không nhìn rõ được mặt mày, sau khi nở nang ra thì lại giống y hệt Trần Tuấn Hà.
Bà ta rất hiểu Trần Tuấn Hà, gã lục thân không nhận, tâm địa độc ác.
Nếu như không có Nam Khải Thăng, hai mẹ con bà ta sẽ chẳng là gì cả, Nam Thù muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, chỉ có thể đi lên con đường cũ của bà ta.
Núi dựa của bà ta bị đổ rồi, sự nghiệp tuột dốc không phanh, nhưng bà ta cũng không từ bỏ, nhanh chóng cặp với Nam Khải Thăng vẫn luôn nhớ mãi không quên với bà ta.Nhưng nhất thời cô không nhớ ra được người đó là ai.Thời điểm xác định ba ruột của đứa bé là Trần Tuấn Hà, bà ta lập tức mất hết niềm tin, thậm chí còn muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ đứa bé.
Nguyễn Lệ Oánh: “Công tử nhà họ Lục ở Tây phụ. Vừa rồi ông không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh con gái bảo bối của ông sao? Gia tài của cậu là bạc triệu đấy, đừng nói 30 tỷ, 300 tỷ cậu ta cũng có thể cho được.”
Khi bảo mẫu và quản gia đến đây làm, cũng sẽ để xe ở đây.Nam Vận kịp thời giải vây thay bà ta, mặt không đổi sắc đáp: “Chúng tôi đang tra sách dạy nấu ăn.” Trong lúc nói chuyện, cô nhanh chóng thoát ra khỏi album ảnh, mở trình duyệt lên.Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi muốn ông hợp tác với tôi diễn một vở kịch, lừa chút tiền từ vị công tử nhà họ Lục kia.”May mắn là Nam Khải Thăng lại không phát giác ra sự bất thường, thậm chí còn rất cưng chiều con gái của bà ta, nên bà ta mới có thể lừa dối qua mặt được.
Theo lý mà nói, bà ta đáng lẽ nên miệng kín như bưng với chuyện này, không được nói cho ai biết, nhưng người đàn ông này cho bà cảm giác quá nguy hiểm, giống như một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể cho nhà họ Nam nổ tan tành, cho nên mặc kệ thế nào bà ta cũng không thể miệng kín như bưng được.
Sau đó bà ta được như ý nguyện lên làm Nam phu nhân.
Nhìn bộ dáng này, tựa như thực sự rất lo sẽ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.Bà ta hi vọng là của Nam Khải Thăng, mà bà ta cũng nói như thế với Nam Khải Thăng.Từ đó về sau, bà ta coi như từng bước lên cao, muốn cái gì thì được cái đó, điều duy nhất không hoàn mỹ trong kế hoạch đó là không sinh được cho Nam Khải Thăng một đứa con.
Nam Vận khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thân thể của vợ Nam Khải Thăng không khỏe, chỉ cần cô ta ૮ɦếƭ là bà ta có thể lên làm Nam phu nhân — Ôm hi vọng đó, bà ta sinh đứa bé ra, thậm chí còn mất nửa cái mạng.Nguyễn Lệ Oánh chuyển lời nói: “Tôi lại không nói không cho ông, nhưng ông phải nghe tôi.”Dì Tôn lập tức tắt tiếng, không biết phải làm sao nhìn về phía Nguyễn Lệ Oánh tự dưng xuất hiện.Mới đầu, bà ta còn lo lắng bí mật bị phát hiện, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách để điều dưỡng thân thể, hi vọng sinh cho Nam Khải Thăng đứa con để củng cố địa vị. Nhưng cuộc sống sau này trôi qua quá thuận lợi, bà ta liền không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Dựa vào đâu cô ta vừa sinh đã có mệnh tốt hơn Kiều Kiều?
Trong lòng dì Tôn có oán hận, nhưng không thể không thỏa hiệp bà ta: “Tôi hiểu.”
Vì đề phòng sẽ bị người ở ngoài nghe thấy, bà ta vẫn không dám nói quá to, cố ý đè thấp giọng lại, nhưng trong giọng điệu lại mang theo kinh hoảng và kinh hoàng khó nén.Cho đến khi Trần Tuấn Hà xuất hiện.
Mặc dù trong tiểu khu biệt thự nhà nhà đều có nhà để xe, nhưng có vài nhà xe nhiều quá, nhà để xe chứa không hết, lại không muốn để xe ngoài công viên, cho nên trong tiểu khu đã xây một gara đỗ xe dưới tầng ngầm để thỏa mãn yêu cầu khách hàng.
Một tháng trước, khi gặp được Trần Tuấn Hà tại cổng của tiểu khu, cảm giác sợ hãi khi gặp ác mộng triệt để bao phủ lấy bà ta.
Như vậy vừa có thể diệt trừ Trần Tuấn Hà, vừa có thể hủy hoại Nam Vận, nhất cử lưỡng tiện.
Nguyễn Lệ Oánh ngừng bước chân lại, không vui nhíu mày, cười lạnh đáp: “Họ Lâm và họ Lục quả nhiên là không giống nhau, họ Lâm thì là người hầu, họ Lục lại là thiếu gia, nói chuyện cũng có lực lượng hẳn ra.”Gã sẽ phá hủy tất cả mọi thứ bà ta đang có bây giờ, còn hủy hoại cả Nam Thù.
Nguyễn Lệ Oánh chuyển lời nói: “Tôi lại không nói không cho ông, nhưng ông phải nghe tôi.”
Dì Tôn lập tức lấy di động từ trong túi ra: “Hôm đó tôi đứng trên sân thượng chụp trộm được vài bức.” Mở ra album ảnh, bà ta đưa di động cho Nam Vận.
Hận cô ta là con ruột của Nam Khải Thăng, hận cô ta vừa ra đời đã có một gia đình tốt, hận cô ta có một nhà ngoại hiển quý, hận cô ta có thể gả vào nhà họ Lục.Trần Tuấn Hà: “Bây giờ bà có tư cách gì nói điều kiện với tôi?”Nếu Nam Khải Thăng biết Nam Thù không phải con gái của ông ta, nhất định sẽ để hai mẹ con bà ta tay không rời khỏi nhà.
Nếu Trần Tuấn Hà đã cho rằng Nam Vận là con gái bảo bối của gã, bà ta dứt khoát tương kế tựu kế, để gã bắt cóc Nam Vận.Bà ta không nỡ mất đi vinh hoa phú quý bây giờ, càng không thể trơ mắt nhìn Nam Thù mất đi chỗ dựa.
Nhưng mà qua không bao lâu, bà ta phát hiện mình có thai rồi, lúc đó bà ta cũng không xác định được là con của ai.
Khi sắp đi tới phòng khách, bà ta mới phát hiện ra trên tay mình vẫn mang theo cái giỏ đựng sữa kia.Nếu như không có Nam Khải Thăng, hai mẹ con bà ta sẽ chẳng là gì cả, Nam Thù muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, chỉ có thể đi lên con đường cũ của bà ta.Nếu như không có Nam Khải Thăng, hai mẹ con bà ta sẽ chẳng là gì cả, Nam Thù muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, chỉ có thể đi lên con đường cũ của bà ta.
Bà ta hi vọng là của Nam Khải Thăng, mà bà ta cũng nói như thế với Nam Khải Thăng.Nam Vận chợt nhớ ra vừa rồi tại gara cô cũng nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông đó thân hình gầy gò, làn da trắng bệch, tướng mạo không có gì đặc biệt, cách ăn mặc lại làm cô ấn tượng sâu sắc — đen toàn thân — trên người khoác một bộ áo mưa màu đen, trên chân cũng đi một đôi ủng đồng màu.Bà ta tuyệt đối không thể con gái mình đi ℓàм тìин nhân cho người khác!
Nghĩ đến đây, bà ta lại hận Nam Vận.
Ánh mắt Nguyễn Lệ Oánh sắc bén nhìn bà ta hỏi: “Bà không đi nấu cơm mà còn làm cái gì đấy?”
Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi muốn ông hợp tác với tôi diễn một vở kịch, lừa chút tiền từ vị công tử nhà họ Lục kia.”
Trần Tuấn Hà cười hắc hắc: “Tôi là một người làm ăn, đến tìm bà làm cái giao dịch. Bà tiêu tiền mua bình an, tôi cầm tiền rời đi, đơn giản vậy thôi.”Hận cô ta là con ruột của Nam Khải Thăng, hận cô ta vừa ra đời đã có một gia đình tốt, hận cô ta có một nhà ngoại hiển quý, hận cô ta có thể gả vào nhà họ Lục.
Khi cô và Dã Tử xuống xe, người đàn ông đó đứng ở ô đỗ xe đối diện nhìn chằm chằm họ, tình huống giống hệt như dì Tôn gặp phải hôm nay.
Mới đầu, bà ta còn lo lắng bí mật bị phát hiện, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách để điều dưỡng thân thể, hi vọng sinh cho Nam Khải Thăng đứa con để củng cố địa vị. Nhưng cuộc sống sau này trôi qua quá thuận lợi, bà ta liền không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Nguyễn Lệ Oánh cười lạnh: “Tôi không có từng đấy tiền cho ông đâu.”Dựa theo tính cách của gã, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận mà ra tay với Nam Vận, cho dù không Gi*t cô ta, cũng sẽ dày vò cô ta sống không bằng ૮ɦếƭ.Dựa vào đâu cô ta vừa sinh đã có mệnh tốt hơn Kiều Kiều?
Bà ta tuyệt đối không thể con gái mình đi ℓàм тìин nhân cho người khác!
“Họ Lâm và họ Lục quả thực không giống nhau, lúc mang họ Lâm, tôi không thể không nhẫn nhịn bà, nhưng mang họ Lục thì không cần.” Lục Dã chậm rãi cắn chữ, trong giọng nói mang theo sự uy Hi*p mạnh mẽ: “Nếu như sau này bà dám chọc tới vợ của tôi, Nam Thù ở trong giới nghệ sĩ sẽ chỉ càng khó bước đi hơn mà thôi, nếu bà không muốn cô ta nếm hết tất cả các quy tắc ngầm của giới nghệ sĩ, thì ngoan ngoãn chút đi.”Khuôn mặt của Trần Tuấn Hà càng cười càng quỉ dị: “Oánh Oánh, tôi quả thật không ngờ rằng bà yêu tôi đến thế, còn sinh cho tôi một đứa con gái.”Dựa vào đâu cô ta không cần phải đi ℓàм тìин nhân cho người khác?
Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, giờ nghe thấy lời dì Tôn nói, thì không khỏi nhăn mày, lập tức chất vấn: “Người đàn ông đó trông như thế nào?”
Dì Tôn lập tức lấy di động từ trong túi ra: “Hôm đó tôi đứng trên sân thượng chụp trộm được vài bức.” Mở ra album ảnh, bà ta đưa di động cho Nam Vận.Nghĩ đi nghĩ lại, bà ta chỉ có thể cầu cứu Đại tiểu thư — Mặc dù trước đây Đại tiểu thư tại nhà họ Nam không có địa vị gì, nhưng cô ấy tốt số, sắp sửa được gả vào nhà họ Lục rồi, bây giờ lời cô ấy nói trước mặt lão gia cũng có phân lượng — Bà ta không thể xuyên thủng tầng giấy này, nhưng Đại tiểu thư thì có thể, còn thể đảm bảo cho bà không bị đuổi việc.Bà ta không thể để Trần Tuấn Hà hủy hoại những ngày tháng tốt đẹp của bà ta và Kiều Kiều, cũng không thể để Nam Vận sống tốt.
Bây giờ dì Tôn cũng đã biết Lâm Du Dã chính là thiếu gia của nhà họ Lục, nếu như là bình thường, bà ta chắc chắn không thể để công tử nhà họ Lục thay bà ta nấu cơm được, nhưng tình huống bây giờ khá đặc thù, bà ta cũng không lo được nhiều khuôn sáo quy củ như vậy, lập tức buông dao xuống, cảm kích nói với Lục Dã: “Làm phiền cậu rồi.”
Sắc mặt của bà ta lập tức sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lục Dã.Khi sắp đi tới phòng khách, bà ta mới phát hiện ra trên tay mình vẫn mang theo cái giỏ đựng sữa kia.Hít sâu một hơi, Nguyễn Lệ Oánh mặt không đổi sắc nhìn Trần Tuấn Hà: “Không phải ông muốn tiền sao?”
Một tháng trước, khi gặp được Trần Tuấn Hà tại cổng của tiểu khu, cảm giác sợ hãi khi gặp ác mộng triệt để bao phủ lấy bà ta.
Dì Tôn sớm đã đoán được lí do người đàn ông này đến tìm phu nhân, đây chính là chỗ khiến cho bà ta sợ hãi, nhưng bà ta không thể nói, dù sao bà ta cũng chỉ là một người làm thuê.Trần Tuấn Hà cười hắc hắc: “Tôi là một người làm ăn, đến tìm bà làm cái giao dịch. Bà tiêu tiền mua bình an, tôi cầm tiền rời đi, đơn giản vậy thôi.”
” Tốt nhất là bà hiểu được thật.” Nguyễn Lệ Oánh lại lạnh lùng quét mắt nhìn bà ta một cái, sau đó mới quay người rời đi.
Cô đi theo dì Tôn vào trong bếp mấy bước, đến khi hai người đứng trong một góc cách cửa xa nhất, dì Tôn mới yên tâm mở miệng: “Hôm nay khi tôi đi mua thức ăn, lại gặp phải người đàn ông kia! “Nguyễn Lệ Oánh: “Ông muốn bao nhiêu tiền?”
Đứa trẻ vừa sinh ra không nhìn rõ được mặt mày, sau khi nở nang ra thì lại giống y hệt Trần Tuấn Hà.
Trần Tuấn Hà suy nghĩ một lát, thăm dò hỏi: “Bà định để tôi phối hợp với bà thế nào?”
Mới đầu, bà ta còn lo lắng bí mật bị phát hiện, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách để điều dưỡng thân thể, hi vọng sinh cho Nam Khải Thăng đứa con để củng cố địa vị. Nhưng cuộc sống sau này trôi qua quá thuận lợi, bà ta liền không nghĩ đến chuyện đó nữa.Trần Tuấn Hà: “Không nhiều, 30 tỷ.”
Thật ra, bà ta đối với Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù cũng không có tình cảm sâu đậm gì, đôi mẹ con này quả thật rất quá quắt, thường ngày cũng chẳng đối với bà tốt đẹp gì cho cam, nên bà ta hoàn toàn là dựa vào tiền lương cao mới ở lại nhà họ Nam làm bảo mẫu.
Nhưng đúng vào lúc bà ta chuẩn bị mở miệng, cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra, Nguyễn Lệ Oánh xuất hiện.Nguyễn Lệ Oánh vẫn không yên tâm như cũ, lại uy Hi*p tiếp: “Chồng bà là một người nửa tàn phế, con trai mới lên đại học, nếu không muốn bị đuổi việc thì quản cho tốt cái miệng mình.”Nguyễn Lệ Oánh cười lạnh: “Tôi không có từng đấy tiền cho ông đâu.”
ℓàм тìин nhân của Trần Tuấn Hà, là vết nhơ trong cuộc đời này của Nguyễn Lệ Oánh, bà ta lập tức thẹn quá hóa giận: “Ông bớt nói hươu nói vượn đi!”
Vẻ mặt Trần Tuấn Hà sầm lại: “Không có thì bà phải nghĩ cách, nếu không…Hắc hắc.”
Dì Tôn đang cắt rau, nghe thấy âm thanh lập tức quay dầu lại, kích động kêu lên như nhìn thấy ân nhân cứu mạng: “Đại tiểu thư!”
Nguyễn Lệ Oánh chuyển lời nói: “Tôi lại không nói không cho ông, nhưng ông phải nghe tôi.”
Trần Tuấn Hà: “Không nhiều, 30 tỷ.”
Vẻ mặt Lục Dã bình tĩnh, nhẹ nhàng cất tiếng: “Không tin bà có thể thử.”Trần Tuấn Hà: “Bây giờ bà có tư cách gì nói điều kiện với tôi?”
Sau nghĩ cân nhắc, dì Tôn đáp: “Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng không nghĩ ra là giống ai.”
Nguyễn Lệ Oánh vẫn không yên tâm như cũ, lại uy Hi*p tiếp: “Chồng bà là một người nửa tàn phế, con trai mới lên đại học, nếu không muốn bị đuổi việc thì quản cho tốt cái miệng mình.”Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi không có tiền cho ông, nhưng có người ra được số tiền này.”
” Sao cháu lại cảm thấy gã có chút quen nhỉ? ” Nam Vận càng nhìn càng có cảm giác quen mắt.
Hoặc là nói, Nam Thù giống gã.Trần Tuấn Hà: “Ai?”
Con gái là tử huyệt, cũng là điểm yếu của bà ta.
Theo lý mà nói, bà ta đáng lẽ nên miệng kín như bưng với chuyện này, không được nói cho ai biết, nhưng người đàn ông này cho bà cảm giác quá nguy hiểm, giống như một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể cho nhà họ Nam nổ tan tành, cho nên mặc kệ thế nào bà ta cũng không thể miệng kín như bưng được.
Thời điểm xác định ba ruột của đứa bé là Trần Tuấn Hà, bà ta lập tức mất hết niềm tin, thậm chí còn muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ đứa bé.Nguyễn Lệ Oánh: “Công tử nhà họ Lục ở Tây phụ. Vừa rồi ông không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh con gái bảo bối của ông sao? Gia tài của cậu là bạc triệu đấy, đừng nói 30 tỷ, 300 tỷ cậu ta cũng có thể cho được.”
Hiển nhiên, gã đã coi Nam Vận là con gái của mình.Trần Tuấn Hà: “Bà có ý gì, bảo tôi tìm cậu ta đòi tiền?”
Quy tắc ngầm thật sự của giới nghệ sĩ, so với những thứ mọi người biết thì dơ bẩn hơn nhiều.
Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi muốn ông hợp tác với tôi diễn một vở kịch, lừa chút tiền từ vị công tử nhà họ Lục kia.”
Lúc trước bà ta ℓàм тìин nhân của Trần Tuấn Hà, đơn thuần chỉ vì tiền của gã. Lúc đó bà ta vừa mới xuất đạo không lâu, không tiền không bối cảnh, chỉ có thể bám vào người có tiền.Vẻ mặt Trần Tuấn Hà hoài nghi: “Bây giờ bà là Nam phu nhân, cũng thiếu tiền sao?”
Dì Tôn rốt cuộc đang sợ hãi điều gì? Sợ người đàn ông kia? Hay là đang sợ chuyện khác nữa?
Khi tia sét lóe lên, chiếu sáng gương mặt tái nhợt đang mỉm cười âm trầm của Trần Tuấn Hà, cũng chiếu sáng cả vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi của bà ta.Nguyễn Lệ Oánh: “Nam Khải Thăng là một người vắt cổ chày ra nước, tôi tất nhiên là thiếu tiền rồi, nếu tôi mà có tiền, sớm đã gửi cho ông để ông đi rồi.”
Trần Tuấn Hà suy nghĩ một lát, thăm dò hỏi: “Bà định để tôi phối hợp với bà thế nào?”
Mỏ than của gã là khai thác phi pháp, đột nhiên xảy ra tai nạn ૮ɦếƭ mất mười người thợ mỏ.
Dì Tôn đang cắt rau, nghe thấy âm thanh lập tức quay dầu lại, kích động kêu lên như nhìn thấy ân nhân cứu mạng: “Đại tiểu thư!”
Nguyễn Lệ Oánh cực kỳ tỉnh táo:” Bắt cóc con gái bảo bối của ông, sau đó gọi điện cho Lục thiếu gia tống tiền, đòi 60 tỷ, việc thành thì chia năm năm, ông 30 tỷ, tôi 30 tỷ.”
Nếu Trần Tuấn Hà đã cho rằng Nam Vận là con gái bảo bối của gã, bà ta dứt khoát tương kế tựu kế, để gã bắt cóc Nam Vận.
Bà ta muốn nhắc nhở cô một chút, nhưng lại không thể quá lộ liễu.
Trần Tuấn Hà lạnh lùng nói: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, bà bảo tôi đi bắt cóc con gái ruột của mình, bà không sợ tôi làm gì nó à?”
Đợi sau khi gã bắt được người, lại nói với gã Nam Vận không phải con gái ruột của gã.
Ánh mắt Nguyễn Lệ Oánh sắc bén nhìn bà ta hỏi: “Bà không đi nấu cơm mà còn làm cái gì đấy?”Thân thể của vợ Nam Khải Thăng không khỏe, chỉ cần cô ta ૮ɦếƭ là bà ta có thể lên làm Nam phu nhân — Ôm hi vọng đó, bà ta sinh đứa bé ra, thậm chí còn mất nửa cái mạng.Mặc dù trong tiểu khu biệt thự nhà nhà đều có nhà để xe, nhưng có vài nhà xe nhiều quá, nhà để xe chứa không hết, lại không muốn để xe ngoài công viên, cho nên trong tiểu khu đã xây một gara đỗ xe dưới tầng ngầm để thỏa mãn yêu cầu khách hàng.Dựa theo tính cách của gã, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận mà ra tay với Nam Vận, cho dù không Gi*t cô ta, cũng sẽ dày vò cô ta sống không bằng ૮ɦếƭ.
Đi đến bên cạnh Nam Vận, bà ta vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại muốn nói lại thôi, bởi vị trí hiện tại bọn họ đang đứng cách cửa khá gần, nếu phu nhân hoặc lão gia đến phòng bếp, rất có thể nghe lén được đối thoại của bọn họ, cho nên lời đang lên đến miệng được bà ta đổi thành: “Không bằng chúng ta đi vào trong mấy bước đi.”
Dì Tôn tiếp tục nói: “Hôm nay cô cậu đến, lão gia bảo tôi làm nhiều theo mấy món, thức ăn cần mua cũng khá là nhiều, nên tôi lái xe ô tô đi siêu thị, lúc trở về vừa đỗ xe vào gara xong thì nhìn thấy người đàn ông kia, dọa cho tôi không dám mở cửa xuống xe, đến khi gã đi rồi tôi mới dám ra.”Đến lúc đó bà ta sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát đi bắt Trần Tuấn Hà.
Như vậy vừa có thể diệt trừ Trần Tuấn Hà, vừa có thể hủy hoại Nam Vận, nhất cử lưỡng tiện.
Hiển nhiên, gã đã coi Nam Vận là con gái của mình.
Bây giờ dì Tôn cũng đã biết Lâm Du Dã chính là thiếu gia của nhà họ Lục, nếu như là bình thường, bà ta chắc chắn không thể để công tử nhà họ Lục thay bà ta nấu cơm được, nhưng tình huống bây giờ khá đặc thù, bà ta cũng không lo được nhiều khuôn sáo quy củ như vậy, lập tức buông dao xuống, cảm kích nói với Lục Dã: “Làm phiền cậu rồi.”Nguyễn Lệ Oánh cực kỳ tỉnh táo:” Bắt cóc con gái bảo bối của ông, sau đó gọi điện cho Lục thiếu gia tống tiền, đòi 60 tỷ, việc thành thì chia năm năm, ông 30 tỷ, tôi 30 tỷ.”Trần Tuấn Hà lạnh lùng nói: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, bà bảo tôi đi bắt cóc con gái ruột của mình, bà không sợ tôi làm gì nó à?”
Gã sẽ phá hủy tất cả mọi thứ bà ta đang có bây giờ, còn hủy hoại cả Nam Thù.Nguyễn Lệ Oánh vô cùng chân thành: “Cho nên tôi mới yên tâm. Vừa có thể lấy được tiền, vừa có thể bình an, còn không gây hại đến con gái tôi, tại sao lại không yên tâm chứ?”Nguyễn Lệ Oánh nở nụ cười: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, lại nói, nó là con gái ruột của ông, ông có thể làm gì nó chứ?”
ℓàм тìин nhân của Trần Tuấn Hà, là vết nhơ trong cuộc đời này của Nguyễn Lệ Oánh, bà ta lập tức thẹn quá hóa giận: “Ông bớt nói hươu nói vượn đi!”
Nhìn bộ dáng này, tựa như thực sự rất lo sẽ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.Trần Tuấn Hà thở dài: “Tôi quả thực không thể làm gì nó.”
Nguyễn Lệ Oánh vô cùng chân thành: “Cho nên tôi mới yên tâm. Vừa có thể lấy được tiền, vừa có thể bình an, còn không gây hại đến con gái tôi, tại sao lại không yên tâm chứ?”
Trần Tuấn Hà suy nghĩ hồi lâu, phát hiện nếu bản thân gã muốn có được tiền, ngoại trừ nghe lời người đàn bà này thì cũng không có cách nào khác, hơn nữa lời người đàn bà này nói không có sơ hở gì — Gã quả thực sẽ không tổn thương đến con gái mình, nhưng đổi lại là người khác thì không chắc sẽ như vậy. Nhưng dạo gần đây gã quan sát nhà họ Nam lâu như vậy, chỉ gặp được một cô gái, vậy thì có lẽ đó chính là con gái gã.
Nhưng mà bà ta cũng không muốn giúp Nguyễn Lệ Oánh giữ bí mật chí mạng này, lại sợ bị đuổi việc.
Còn cả tư thế đi đường của hai người đó, đều là chân vòng kiềng rất rõ ràng.
Cuối cùng Trần Tuấn Hà gật gật đầu: “Khi nào thì tôi ra tay?”
Thân thể của vợ Nam Khải Thăng không khỏe, chỉ cần cô ta ૮ɦếƭ là bà ta có thể lên làm Nam phu nhân — Ôm hi vọng đó, bà ta sinh đứa bé ra, thậm chí còn mất nửa cái mạng.
Nguyễn Lệ Oánh nói không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc