Có người từng nói: “Thiên chức của học sinh là thi cử”. Câu nói này quả không sai.
Những cuộc thi PK tới dồn dập, bước chân của kỳ thi cũng không hề chậm lại.
Hơn một tháng đã trôi qua, chúng tôi đón chờ kỳ thi đầu tiên tại trường Đại học Tinh Hoa, ôn tập thật kỹ tất cả các môn, nhưng điều đáng ghét nhất là kết quả của kỳ thi lần này vẫn được công bố trên bảng tin của trường.
Một buổi chiều ba ngày sau đó, bảng tin của trường xuất hiện, một đám học sinh lố nhố xuất hiện xung quanh.
Chẳng nhẽ những người này hồi học cấp ba còn chưa bị ђàภђ ђạ đủ sao? Chỉ vì mấy điểm cỏn con đó mà cũng châu đầu vào.
- Wa! Tớ được vào bảng đỏ! Mau tới mà xem, thứ năm từ dưới lên là tên của tớ.
- Ha ha ha… Cậu lợi hại thật! Thám hoa của bảng trắng!
- Im mồm cho tớ…
…
Những tiếng ồn ào huyên náo vang lên trong tai tôi, mỗi lần có kết quả thi là lại như vậy, người buồn người vui…
Nhưng Bạch Tô Cơ tôi chưa bao giờ coi trọng chuyện điểm chác, điểm chác không thể hiện được tất cả… Chỉ có những gã ngốc mới cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho nó!
Đứng từ xa nhìn vào, hai tấm bảng đỏ to đùng viết chi chít những cái tên màu đen.
Tấm bảng đỏ giống như một biển hiệu chữ vàng phát sáng lấp lánh, còn trên tấm bảng trắng lại như một đàn kiến đang giành giật với cái ૮ɦếƭ.
- Hu hu hu… Sao lại thế… Sao lại như thế…
Đúng vào lúc tôi đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu, định bước qua hai tấm bảng thì một tiếng khóc đau lòng lọt vào tai tôi.
Chờ chút… Sao âm thanh này lại quen thuộc thế?
Đó chẳng phải là Tiểu Ngọc của câu lạc bộ chúng tôi sao?
Tôi vội vã đi nhanh về phía đó, thấy Tiểu Ngọc đang khóc sướt mướt dưới hai tấm bảng, bên cạnh cô còn mấy thành viên khác của câu lạc bộ, nhìn ai cũng buồn rầu, ủ rủ.
- Các cậu… đều biết kết quả rồi?
Trong lòng tôi thoáng hiểu ra vài phần, nhẹ giọng hỏi.
- …
Mấy cô gái nghe thấy tiếng tôi đều ngầng đầu lên nhìn, không ai nói lời nào, Tiểu Ngọc lại càng khóc dữ hơn.
Tôi thấy lòng mình thêm nặng nề, quay người lại, ra sức tách đám người ra để đến gần bảng tin hơn, ngển đầu lên nhìn vào từng cái tên trên tấm bảng.
Chu Tiểu Ngọc! Đứng thứ 138 của bảng trắng!
Số điểm hiện rõ trên tấm bảng như một quả bom nổ trong đầu tôi! Nghe mọi người nói bình thường thành tích thi của Tiểu Ngọc rất tốt…
Lần này sao lại thế…
Không biết vì sao, tôi thắc thỏm len ra khỏi đám người đông đúc, rồi lại lo lắng tới đứng cạnh họ.
- Tiểu Ngọc… Nói không chừng là do cậu sai sót một lần thôi, lần sau vẫn còn cơ hội…
Tiểu Ngọc cắn môi, giận dữ nhìn sang, hình như không thèm nghe tôi nói. ૮ɦếƭ rồi… lẽ nào dự cảm không lành của tôi đã biến thành sự thực sao?
- Chủ tịch Bạch Tô Cơ, cậu có biết không, thành tích thi của các hội viên câu lạc bộ chúng ta lần này hầu như đều đi xuống. – Một cô gái đanh đá nói.
- Đa số mọi người đều có tên trên bảng! Nhưng tất cả đều là bảng… trắng.
- Tất là vì Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch không ngừng luyện tập, chiếm quá nhiều thời gian học tập của chúng tớ.
- Đúng thế! Đúng là chẳng cảm nhận được tí hạnh phúc nào lại còn lãng phí thời gian.
…
Ù ù , ù ù…
Bảng trắng! Lãng phí thời gian!
Tôi chỉ cảm thấy xung quanh hình như có một cơn bão lớn đang thổi qua, còn tôi thì bị giữ chặt ở trung tâm cơn bão, những tiếng chỉ trích ồn ào xung quanh giống như những mũi gươm đang chĩa vào tôi, khiến tôi không biết trốn đi đâu.
Các hội viên của tôi…
Họ đều đang trách tôi sao?
Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch không những không đem lại cho mọi người niềm hạnh phúc mà ngược lại, còn khiến họ rơi vào vực sâu đau khổ?
Không thể nào, không thể nào… Rõ ràng là tôi đã rất cố gắng… Vì sao tới cuối cùng lại có kết quả như thế này?
Tôi nhìn vào những khuôn mặt giận dữ đó, cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm giây phút nào nữa. Lại một lần nữa bất chấp tấp cả lao vào đám đông, xoa nhẹ lên mắt mình, nhìn kỹ từng cái tên trên bảng trắng.
Chu Tiểu Ngọc… Hồ Bách Linh… Vương Á Mĩ…
Họ đều có tên trên bảng trắng!
- Ôi dà… Bọn con gái xấu xí thì chăm chỉ mà học hành, còn mơ tưởng gì tới tình yêu nữa chứ!
- Cậu ác quá, người ta cũng có quyền đó mà. Ha ha ha…
- Ai bảo thích nổi tiếng, giờ lên bảng trắng thì muốn không nổi tiếng cũng khó.
…
Đã vậy lại còn có người khoét sâu thêm vào vết thương của người ta.
Tôi nắm chặt tay, chỉ hận là không thể lao lên tống cho mấy đứa con gái độc ác kia một nắm đấm.
Lúc này, mấy bạn khác cùng dìu Tiểu Ngọc đang khóc nức nở rời khỏi nơi đó, không để ý đến “con ong” điên cuồng đang cắn xé tôi ở đằng sau.
Bạch Tô Cơ tôi từ trước tới nay không sợ những lời đồn đại vô căn cứ… Nhưng hội viên của tôi oán trách tôi, chỉ trích tôi lại khiến tôi thấy buồn vô cùng.
Nhìn vào cái bóng họ đã đi đằng xa, một mình tôi cô đơn quay lại phòng học, vô thức đi vào phòng sinh hoạt của câu lạc bộ.
Hôm nay, các hội viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch buộc phải chuyển tới phòng mỹ thuật để tập luyện.
- Chào mọi người, hôm nay là bài học thứ ba của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch, nội dung là Top 100 điều cần biết khi hẹn hò, có thể dạy mọi người làm thế nào để ung dung đối phó với các sự kiện đột xuất trong buổi hẹn hò. Hy vọng mọi người chăm chỉ chép bài, sau khi bàng giảng kết thúc, chúng ta sẽ tiến hành luyện tập. Việc sắp xếp các thành viên luyện tập ngày hôm nay là…
Mặc dù tôi cố gắng truyền sức sống vào giọng nói của mình, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác buồn bã.
Lúc này, từ phòng âm nhạc ở bên cạnh vang tới tiếng dương cầm du dương, thêm vào đó là tiếng cười nói xôn xao cứ như thể đang cười nhạo trái tim tan nát của tôi. Còn các hội viên đang ngồi trên ghế cũng giống như bánh bao ngâm nước, ủ rũ cúi đầu, không có chút sức sống nào…
Mấy người này! Thật là kém quá! Với điệu bộ chán nản của họ thì làm sao có thể đánh bại được đám đàn ông thối đó đây?
Tôi vừa nhấc cái roi lên, định gõ mạnh lên bàn để họ tỉnh táo lại!
Thì bỗng dưng, một cánh tay ngắn xuất hiện trước mắt tôi, lớn tiếng ngắt lời:
- Báo cáo!
- Bạn Hồ Bách Linh, bạn có câu hỏi nào sao? – Tôi hơi khựng lại, nhìn vào khuôn mặt tròn vành vạnh của Hồ Bách Linh, ngạc nhiên hỏi.
- Chủ tịch Bạch, tôi có một câu hỏi vô cùng nghiêm túc muốn đưa ra cho mọi người cùng thảo luận! Đa số các hội viên của câu lạc bộ chúng ta trong kỳ thi này đều có thành tích đi xuống, nhưng tại sao chủ tịch lại không hỏi thăm một lời? – Nói tới đây, cô ta ra vẻ oán trách nhìn Kỷ Minh một cái, - Tôi thực sự sợ rằng nếu tiếp tục như thế, chúng tôi sẽ càng cảm thấy thiếu tin tưởng vào tình yêu và cuối cùng ngay cả cảm giác rung động trước tình yêu cũng không thể cảm nhận được.
- Đúng thế, đúng thế!
Lời nói của Hồ Bách Linh như một que diêm điểm vào ngọn đuốc, khiến trong phút chốc căn phòng nóng bừng lên.
Đám con gái đua nhau cúi đầu xuống thì thầm với nhau, mọi câu nói đều lọt vào tai tôi, đều khiến tôi tức run cả người!
- Nghe nói việc huấn luyện của Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim vừa thoải mái vừa vui vẻ! Rất nhiều hội viên của họ đều được vào bảng đỏ!
- Đúng thế! Họ không những được huấn luyện mà còn trích thời gian ra để ôn tập lại bài…
- Ngưỡng mộ quá! Họ từ trước tới nay không cần phải buồn rầu vì việc thiếu hội viên, chúng ta ở đây chán quá đi! Tại sao mọi người lại chẳng có chí khí gì vậy?
Đang định xua tay để mọi người trật tự thì tôi bỗng dưng như rơi vào một cái động tối om không thấy đáy! Tôi cắn môi, im lặng nhìn câu lạc bộ đang bị bao trùm trong bóng tối…
Đúng vào lúc đó, mấy bạn nữ ngồi hàng cuối cùng trong phòng đang chụm đầu vào nhau thì thầm cái gì đó.
Họ nhìn thấy tôi, lập tức đứng dậy, tỏ ra vô cùng bất an.
- Các cậu làm sao vậy? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
Mấy người khác nhìn tôi, tôi nhìn họ nhưng không ai nói lời nào.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói đi chứ. - Tôi không nhịn được, nói to.
Một bạn nữ lúc này mới bước tới trước mặt tôi, vặn vẹo hai tay, ấp úng nói:
- Chủ… chủ tịch… Tớ tới để đưa cái này…
Cái gì vậy?
Tôi cúi đầu xuống nhìn, thì ra là một phong bì màu trắng, bên trên đó viết rõ ràng bốn chữ màu đen – Đơn xin rút lui!
Tôi không dám tin vào mắt mình:
- Các cậu định rút lui khỏi câu lạc bộ? Vì sao?
Cô gái đó ngượng ngùng nói:
- Thực ra… Tớ vẫn rất thích các hoạt động của câu lạc bộ, chỉ là… Gần đây việc học bận quá! Hơn nữa mọi người trong nhà cũng không đồng ý cho tớ tiêu tốn thời gian vào việc…
Mấy tiếng cuối cùng cô nói nhẹ như không khí, nhưng lại đè nặng lên trái tim tôi.
- Còn mấy cậu thì sao?
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể vẫn không tự chủ được, thi thoảng lại run lên.
- Chúng tớ… chúng tớ… cũng vậy!
Chắc chắn mặt tôi đen xì như Bao Công!
Mấy cô gái đó nhét cái phong bì vào tay tôi nhanh như nhét một trái bom, sau đó vội vã bỏ đi.
Các hội viên khác thấy tình trạng như vậy, ngay cả thở cũng không dám, cũng hấp tấp bỏ đi.
Cả căn phòng rộng ௱ôЛƓ mênh bỗng chốc trở nên trống trải. Đêm tối đã sắp tới, những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn cũng lặng lẽ rời đi…
Tôi nhìn vào những hàng ghế vắng bóng người, lại quay lại nhìn tấm bảng đen đã được lau sạch sẽ… Không khí đông vui náo nhiệt trước kia lướt nhanh qua đầu tôi…
Lẽ nào tôi đã làm sai cái gì rồi sao?
Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch của tôi, không những không đem lại hạnh phúc cho mọi người mà ngược lại, còn trở thành gánh nặng cho họ…
Thực sự là như vậy sao? - Một suất cơm rang thịt gà nấm hương, cảm ơn!
Trưa hôm sau, tôi uể oải ngồi xuống bàn ăn trong phòng ăn của Đại học Tinh Hoa, lười biếng ăn hết phần cơm, ngay cả mùi vị của nó cũng không cảm nhận được.
Các hội viên chủ động rời câu lạc bộ… Điều này đối với chủ tịch câu lạc bộ là tôi mà nói, quả thật là một sự thực không thể nào chấp nhận được.
Bạch Tô Cơ, sức hút của mày đi đâu mất rồi!
Tại sao từ ngày tới Tinh Hoa, mọi thứ đều thay đổi?
Bây giờ, khoảng cách tới 50 đôi couple cũng giống như con chim nhỏ vừa cất canh bay ngoài cửa sổ, chớp mắt đã không còn bóng dáng!
A a a! Nghĩ nhiều tới đau cả đầu! Huống hồ hôm nay ý chí của các hội viên câu lạc bộ đã xuống rất thấp, muốn tìm thành viên mới cũng không được…
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa… Tất cả đều không đứng về phía tôi.
Haiz… Rốt cuộc là tôi đã sai ở điểm nào?
Tôi buồn rầu nghĩ ngợi, đút một miếng nấm hương vào mồm, nhưng vừa mới nhai một miếng đã thấy miệng mình cay xè.
Phì… phì…
Đây đâu phải là nấm hương, đây rõ ràng là gừng mà! Tôi ghét nhất là gừng! Cái cảm giác cay cay đó khiến tối nhớ lại mỗi lần bị bệnh hồi nhỏ, hiệu trưởng Bạch Ngưng luôn bắt tôi phải uống một cốc trà gừng, đến nỗi bây giờ cứ nhìn thấy gừng là tôi thấy dị ứng.
Tôi tức giận nhìn miếng gừng mà mình vừa nhè ra, trong đầu bỗng dưng hiện lên một nụ cười xấu xa – đôi mắt khép hờ với tia nhìn đáng ghét, đôi môi hạ lưu khẽ nhếch lên, lại cả cái nhướng mày không đàng hoàng… A! Cuối cùng tôi cũng biết vấn đề ở đâu mà ra rồi!
An Vũ Phong, đúng, chính là anh!
Đang không thì lập ra Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim để đối đầu với tôi, lại còn lập bẫy để tôi rơi vào, chỉ có như thế mới khiến tôi “hết đất dụng võ”! Đồ bỉ ổi, nếu không thì chắc chắn câu lạc bộ của tôi đã trở thành câu lạc bộ thành công nhất trường.
Được! Lần PK này nếu anh không tự động đóng cửa thì tôi sẽ rút lui khỏi “giang hồ”.
- Bạch Tô Cơ! – Đúng vào lúc tôi đang thầm nguyền rủa An Vũ Phong thì một giọng nói dễ chịu và nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Minh đang bê đĩa thức ăn, mỉm cười đứng cạnh tôi.
- Chỗ này không ai ngồi chứ? Mình ngồi được không?
- Xin mời, xin mời!
Tôi nở nụ cười tươi rói, dọn đĩa của mình sang một bên.
Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Kỷ Minh tôi đều thấy rất vui vẻ.
Từ lần tình cờ gặp anh trên máy bay cho tới nay, cho dù tôi làm cái gì, anh đều đứng về phía tôi, giúp đỡ tôi vô điều kiện!
Tô Hựu Tuệ thường nói, đàn ông là một đám khỉ hôi thối kiêu ngạo và tự đại, có điều trên người Kỷ Minh lại không có một khuyết điểm nào của con khỉ hôi thối như Hựu Tuệ nói. Trong lòng tôi, có lúc anh giống như một thiên thần mà Thượng đế ban cho tôi!
- Vừa nãy thấy bạn ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đang nghĩ gì thế?
Kỷ Minh ngồi xuống, vừa chậm rãi húp một ngụm canh, vừa nhẹ nhàng hỏi tôi.
- Thì vẫn là chuyện của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch thôi. Mình đang nghĩ, rốt cuộc thì đến bao giờ mình mới tập hợp được 50 đôi couple?
Tôi chẳng còn lòng dạ nào nghĩ tới việc ăn uống, tay trái chống cằm, tay phải cầm đũa gẩy gẩy mấy hạt cơm trong đĩa, giọng nói nghe như vọng về từ nơi nào đó rất xa.
- Xem ra bây giờ việc này còn khó hơn lên trời, hơn nữa, mình nhất định sẽ phải xong làm việc này trước An Vũ Phong!
- Ha ha ha, thì ra là như vậy. – Kỷ Minh khẽ khàng đặt bát canh xuống, quay đầu sang, đôi mắt màu xám nhạt dịu dàng nhìn tôi, - Là vì bạn đã hạ chiến thư với An Vũ Phong phải không?
- Hừ! Mình đã ghét hắn từ lâu rồi! Cái gã này đúng là bị bệnh thần kinh! Từ lúc ở trên máy bay tự nhiên ςướק vòng tay của mình cho tới bây giờ, hắn cứ đối đầu với mình. Mình có lòng tốt tới thăm hắn… Hừ! Tóm lại mình ghét nhất là loại đàn ông luôn tưởng rằng con gái sắp thiên hạ đều sẵn sàng tới quỳ trước chân hắn…
Tôi giận dữ tuôn một hơi dài, vứt đũa xuống, đang định giơ tay ra làm động tác “chém” thì bỗng nhớ ra Kỷ Minh ngồi đằng trước, vội vàng đưa tay lên vuốt tóc.
- Ha ha… Bạch Tô Cơ, bạn thú vị thật, thật khó có thể gặp được cô gái nào thẳng thắn như bạn!
Nụ cười dịu dàng của Kỷ Minh cắt đứt cơn cáu giận của tôi. Nụ cười của anh giống như một cánh cửa sổ bằng kính được lau chùi sạch sẽ, nhẹ nhàng phát ra tia sáng ấm áp. Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười của anh, bao nhiêu phiền muộn trong tôi đều tan biến hết.
- Kỷ Minh… Bạn biết không… - Tôi im lặng một lát, cuối cùng ngượng ngùng nói. – Hôm qua, bốn bạn gái đó rút lui khỏi câu lạc bộ rồi…
Mặc dù biết việc này rất mất mặt nhưng thực sự bây giờ tôi rất muốn lắng nghe ý kiến của Kỷ Minh. Có lẽ từ giây phút quen biết anh, tôi đã coi anh như là bạn, đối với bạn bè, tôi luôn rất chân thành.
Kỷ Minh ngẩng đầu lên im lặng nhìn tôi, không nói lời nào, chỉ có ánh mắt anh là vẫn dịu dàng như thế.
Anh ấy đang nghĩ gì vậy? Tôi thấy thật tò mò.
Rồi đột nhiên, Kỷ Minh mỉm cười, nhưng không trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại, anh quay đầu nhìn ra xa, nói khẽ:
- Bạn nhìn kìa! Kia là ai?
Tôi nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Kỷ Minh, ngay lập tức ngạc nhiên há hốc mồm!
Trong rừng cây nhỏ bên cạnh nhà ăn của trường, dưới mấy gốc cây xanh cao ✓út. Lúc đó, dưới gốc cây có một cái bóng mảnh mai!
Đó là một cô gái tết tóc bím, thi thoảng cô lại quay về phía gốc cây, cúi đầu xuống, rồi có lúc cô lại quay người lại mỉm cười. Mọi động tác của cô đều rất tao nhã, khiến người ta cảm thấy cứ muốn nhìn mãi!
- Thu Thu? – Tôi bất giác đứng lên, gọi tên người con gái đó, - Cô ấy đang…
Tôi ngẩn ngơ nhìn Thu Thu “diễn kịch với không khí”, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói được mấy tiếng.
- Cô ấy đang tập bài học thứ ba của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch, “Lễ nghĩa giao tiếp trong tình yêu”. Căn cứ theo miêu tả của giáo trình thì chỉ cần tập luyện thuần thục những lễ nghĩa này, giao tiếp với con trai một cách hợp lý, thích hợp, chắc chắn sẽ được con trai yêu quí và có thể trở thành một nữ thần tình yêu thực sự!
Kỷ Minh nhắc lại từng lời mà tôi đã nói. Lúc này, tôi đứng sững sờ, chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn anh, một hồi lâu không nói được lời nào.
- Có phải bạn rất kỳ lạ là vì sao Ma Thu Thu lại làm như thế phải không? – Nhưng Kỷ Minh hình như đã đoán được ra tâm tư của tôi, chầm chậm nói. – Là vì bạn.
- Vì mình? – Tôi nghi ngờ hỏi.
Ánh mắt của Kỷ Minh lúc này phát ra một tia sáng tràn đầy sức mạnh mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.
- Mình rất hiểu tâm trạng của bạn, vì bị phản bội mà cảm thấy mình rất thất bại, bắt đầu hoài nghi với những việc mà trước đây mình rất tin tưởng… Nhưng bạn đừng quên rằng, bạn bè của bạn luôn ủng hộ bạn, tin vào mọi quyết định của bạn. Là bạn bè, Ma Thu Thu là người như vậy… - Anh nói chậm lại, - Mình cũng vậy. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, không biết phải nói cái gì, trong lòng như dậy sóng, không thể nào bình tĩnh được.
Những lời nói của Kỷ Minh còn vang mãi trong đầu tôi, tôi bất giác quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ma Thu Thu vẫn đang lặp lại những động tác cơ bản của “bài học lễ nghĩa”, nhìn thấy cô ấy chăm chỉ luyện tập như vậy… Tôi cảm thấy có một sự ấm áp tràn dâng lên trong lòng!
Đúng thế! Tại sao tôi lại vì một vài khó khăn nho nhỏ mà làm ảnh hưởng tới lòng tin của mình? Điều quan trọng hơn là, tôi không thể quên được mục đích mình lập ra Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch – đó chính là giúp các bạn nữ cảm nhận được hạnh phúc!
Bạch Tô Cơ! Cho dù là không vì bản thân mình thì cũng không thể để những người bạn quan tâm tới mày thất vọng!
Hãy để sự thất vọng, do dự và buồn rầu biến đi! Hãy tiếp tục chiến đấu!
Nghe lời Kỷ Minh, tôi quyết tâm phải phấn chấn trở lại.
Buổi chiều, để viết được những chữ thật đẹp trên bảng, tôi đã tới phòng học trước nửa tiếng để luyện tập.
Trên hành lang, tôi đang vừa đi vừa suy nghĩ xem hôm nay nên sắp xếp thế nào để mọi người tập trung hơn vào việc luyện tập thì từ phòng âm nhạc vang lên một tràng cười vui vẻ, cùng lúc đó, tiếng đàn vui vẻ dồn dập như một đôi tay vô hình kéo tôi về phía phòng nhạc!
Một bước… Hai bước… Ba bước…
Mặc dù trong lòng tôi hình như có một con thỏ quấy rối đang ra sức nhảy múa, nhưng lòng hiếu kỳ của tôi vẫn không thể nào khống chế nổi!
Tôi đứng bên trái cánh cửa, cẩn thận thò đầu vào, chỉ nhìn thấy trong phòng nhạc rất đông vui, một đám con gái trang điểm cầu kỳ đang đứng vây quanh cây đàn dương cầm, chăm chú nhìn cái gì đó! Còn ở giữa đám con gái lại phát ra tiếng nhạc vui vẻ, đó chính là bản nhạc khiến tôi không thể không phát mê – “Khúc thương nhớ tình yêu!
- Ư, Tiểu Soái… Đắng quá… Thanh sô cô la này sao lại đắng vậy?
- Vì nó là thanh sô cô la do chính tay anh làm ra. Không, Tiểu Mĩ, em biết không? Khi anh làm sô cô la, trái tim của anh không ngừng nghĩ tới em! Em biết không? Mùi vị của nỗi nhớ đắng như vậy đó, bởi vậy anh không kìm chế nổi mình, mới làm cho thanh sô cô la này đắng như vậy.
- Tiểu Soái…
- Tiểu Mĩ…
…
A! Ai đang tỏ tình với nhau mà nghe sến vậy, suýt chút nữa thì tôi đã nôn ra rồi!
Tôi quay người lại, thấy một cô gái mặc bộ váy bằng lụa mỏng, trên đầu đội một chiếc vương miện công chúa rất đẹp, quay lưng lại phía tôi, đang face to face với một chàng trai cũng cao bằng cô, bốn bàn tay cùng đan vào nhau và ôm một hộp sô cô la, bốn con mắt say đắm nhìn nhau! Còn những góc khác trong căn phòng là rất nhiều chàng trai đã ‘trang điểm” cho mình rất kỹ càng!
Số lượng con trai nhiều hơn số lượng con gái!
Cả căn phòng dường như nở rộ vô số bông hoa hồng tươi tắn, không khí ngọt ngào khiến mặt mọi người đều ửng hồng.
Đúng vào lúc đó, cô gái đứng bên cạnh cây đàn hơi tránh ra, hai con mắt tôi kinh ngạc tới nỗi suýt thì rơi cả ra ngoài.
Người ngồi chơi đàn chính là An Vũ Phong!
Hôm nay hắn ăn mặc rất lịch sự, ung dung ngồi chơi đàn, thi thoảng ánh mắt lại lướt qua một lượt những người đứng trước mặt, dường như rất hài lòng với “thành quả giáo dục” của mình!
Khi ánh mắt của hắn lướt quả cửa phòng, tôi vội co người lại, áp lưng vào tường hít một hơi thật dài.
Đáng ૮ɦếƭ thật! Sao Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim lại có nhiều con trai như vậy?
Chẳng phải mọi người vẫn nói tỷ lệ nam nữ ở Đại học Tinh Hoa không cân bằng sao? Lẽ nào tất cả con trai đều chạy vào câu lạc bộ của An Vũ Phong rồi?
Ngay lúc đó, cô gái tên là Tiểu Mĩ vừa nãy vui vẻ quay người lại, nắm tay Tiểu Soái quay lại nhìn mọi người, vẻ mặt hạnh phúc rạng ngời!
Đúng vào lúc ánh mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt Tiểu Mĩ, tôi đứng sững sờ!
Tại sao dưới lớp hóa trang kỹ càng, Tiểu Mĩ lại có vẻ gì đó rất kỳ lạ? Khuôn mặt vuông chữ điền, hàng lông mày rậm, lại còn đôi môi dày…
Mẹ ơi!
Đây, đây… đâu phải là con gái? Đó rõ ràng là một người con trai hóa trang thành!
Thì ra, thì ra… mọi người đều bị mê hoặc rồi! Sự thực căn bản không phải là như thế! Lại còn dám cho con trai đóng giả con gái. An Vũ Phong! Anh quả là bỉ ổi!
Anh dám dùng thủ đoạn vô liêm sỉ đó để hạ gục tôi!
Hừ, hừ, hừ! Anh cứ chờ đấy! Cho dù thế nào tôi cũng sẽ nghĩ cách để thắng anh! - Mặt trăng hôm nay tròn thật! Tiểu… Tiểu Long, anh thích trăng tròn hay… trăng khuyết?
- Chỉ cần được ở cùng em thì cho dù chỉ có bánh trung thu, anh cũng thích…
- …
Một buổi tối mát mẻ ở đại học Tinh Hoa, những vì sao sáng trên bầu trời đang nhìn mọi thứ xảy ra trên mặt đất, nghịch ngợm chớp đôi mắt sáng lấp lánh của mình.
Ha ha ha! Đúng là ông trời giúp tôi! Vừa mới điều chỉnh lại tâm lý của mình, câu lạc bộ “trải qua phong ba bão táp” cuối cùng cũng có một thắng lợi to lớn!
Hôm nay, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được cậu bạn Giả Tiểu Long tham gia vào Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch! Anh ta chính là νũ кнí bí mật của câu lạc bộ chúng tôi.
Bởi vì anh ta cho dù là làm việc gì cũng thất bại, đã từng trải qua nỗi đâu liên tiếp 30 lần bị con gái từ chối, bởi vậy anh ta từ chối tham gia mọi câu lạc bộ trong trường!
Nhưng trong mắt tôi, đó chính là ưu thế lớn nhất của Tiểu Long!
Nếu ngay cả Tiểu Long cũng thành công trong việc tập luyện, vậy thì chắc chắn câu lạc bộ của chúng tôi sẽ thu hút thêm được rất nhiều người.
Bởi vậy, tôi có lòng tin tuyệt đối rằng, để mỗi người đã lựa chọn Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch đều có thể nhận được hạnh phúc mà mình muốn!
Càng những người đã bị tổn thương to lớn, chúng tôi càng tập trung huấn luyện!
Do đó, nhằm vào tình hình đặc biệt của Tiểu Long, tôi tạm thời tổ chức một “Tổ hành động đặc biệt thứ nhất”, tiến hành kế hoạch “Hành động đặc biệt ban đêm”.
Lúc này, “Hành động đặc biệt ban đêm” vừa mới bắt đầu!
Nhân vật nữ chính trong hành động đặc biệt lần này chính là Ma Thu Thu. Khoác trên người chiếc váy liền màu hồng phấn, cô e thẹn đứng dưới một gốc cây lớn um tùm. Nhưng nhân vật nữ chính duy nhất của chúng tôi lại tỏ ra lơ đãng, lúc nào cũng nhìn về phía một gốc cây khác.
Là hướng dẫn và khách mời đặc biệt của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch, tôi và Kỷ Minh vừa hồi hộp, vừa tự tin núp sau một gốc cây khác, cẩn thận nhìn xuyên qua bóng tối, quan sát bài “diễn tập tình yêu” đang diễn ra trước mặt, nhưng…
Tôi không thể nhịn được nữa, lao ra khỏi gốc cây:
- Thu Thu, cậu có chuyện gì thế? Sao lại xấu hổ hơn cả Tiểu Long thế hả?
- Tô Cơ… Làm thế này không hay lắm thì phải… - Ma Thu Thu ấp úng, - Không biết vì sao, tớ cứ có dự cảm không lành…
- Thu Thu! Là vì cậu hồi hộp quá đó thôi! Chúng ta đang giúp Tiểu Long khắc phục khó khăn mà! – Tôi kiên quyết nói, - Cậu xem, Tiểu Long khó khăn lắm mới dám tiếp xúc với con gái, đó đều là công lao của cậu đấy! Lẽ nào cậu nhẫn tâm để cho cậu ấy quay lại với tính cách trước kia sao?
- Tớ…
- Thu Thu, cậu là người bạn tốt nhất của tớ ở trường Đại học Tinh Hoa này, sao cậu lại không giúp tớ chứ? – Tôi không tự chủ được, vội vàng nói lớn.
- Vậy, vậy được rồi… Nếu không phải vì Tô Cơ… Tớ sẽ không đồng ý làm việc này đâu. – Cuối cùng Ma Thu Thu cũng cúi thấp đầu, xoắn mấy đầu ngón tay, nói nhỏ.
OK! Action!
Đêm khuya thanh tịnh, ánh sao sáng lấp lánh trên đầu, mặt trăng càng trở nên rõ ràng hơn mọi khi, trông như một cái đĩa bằng bạc treo lơ lửng trên bầu trời. Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến chiếc váy của Ma Thu Thu bay nhẹ, mái tóc dài bóng mượt buông hờ trên đôi vai thon nhỏ thi thoảng lại phát ra một thứ ánh sáng làm người đối diện phải ngơ ngẩn!
Còn Tiểu Long thì chăm chú nhìn Ma Thu Thu…
Thình thịch… Thình thịch…
Hai trái tim trẻ trung trước mặt cùng tăng nhịp đập, trái tim tôi bỗng chốc cũng như nở ra!
OK! Vạn tuế! Tôi lại thành công rồi! Giáo viên tình yêu Bạch Tô Cơ, lại một lần nữa giành được thắng lợi trong buổi diễn tập tình yêu thật xuất sắc!
Binh… Đúng vào lúc tôi đang vui thầm trong lòng, đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ gốc cây đằng xa!
Tôi chỉ nhìn thấy một cái bóng đen to tròn như mặt trăng từ trên trời rơi xuống, rớt thẳng vào giữa Ma Thu Thu và Tiểu Long!
Ma Thu Thu giật nảy mình, cả người phản xạ theo điều kiện, ngửa về phía sau! Còn Tiểu Long thì ngây ngô đứng nguyên chỗ cũ, há hốc mồm!
- ********! ********! ********!
Cái bóng đen ấy sau một hồi lăn lộn dưới đất, đột ngột đứng lên.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, thì ra cái bóng đen đó là một người!
Nhưng người này sao lại đen như thế? Da đen đã đành, ngay cả quần áo cũng một màu đen tuyền! Anh ta tưởng rằng mình là một tên trộm đang “hành hiệp” trên “giang hồ” sao? Tôi thấy anh ta giống một gã xã hội đen kỳ quặc hơn!
Điều buồn cười là trong bóng tối, chúng tôi chỉ nhìn thấy hàm răng trắng bóng của gã “người đen” đang nhe ra.
Đúng vào lúc tôi đang tò mò nghiên cứu về gã “người đen” này thì gã nhanh chóng lao về phía Tiểu Long! Tiểu Long lúc đó vẫn sợ hãi đứng nguyên chỗ cũ, hoàn toàn không có khả năng chống cự, bị gã “người đen” túm chặt vạt áo rồi nhấc bổng lên!
- Nói mau! Mày làm gì với chim sẻ? Mày dám ᴆụng vào người phụ nữ của tao, muốn ૮ɦếƭ sao?
“Người đen” gầm lên, không buồn nghe Tiểu Long giải thích, đạp luôn vào người anh ta! Tiểu Long lúc này mới phản ứng lại, chỉ biết lăn lộn kêu đau!
- Đừng… đừng đánh nữa… Tiểu Long vô tội mà… Hu hu hu…
Đúng vào lúc “người đen” đang định đánh cho Tiểu Long một trận nữa thì tiếng khóc ấm ức của Ma Thu Thu vang lên.
Nghe thấy tiếng khóc của Ma Thu Thu, “người đen” thoáng khựng lại, không đánh Tiểu Long nữa nhưng bàn tay vẫn túm chặt vào áo anh ta, bước mấy bước về phía Ma Thu Thu.
- Nói đi! Em… em có làm việc gì có lỗi với anh không?
- ௱ôЛƓ Thái Nhất… Em… Em không làm…
௱ôЛƓ Thái Nhất!
Lúc này tôi mới nhớ ra, thì ra gã “người đen” này không phải ai khác mà chính là ௱ôЛƓ Thái Nhất – một cây si của Ma Thu Thu.
Nhưng chẳng phải ௱ôЛƓ Thái Nhất học ở Học viện quân sự Tinh Hoa sao? Nghe nói đó là một ngôi trường khép kín, ngoại trừ thời gian nghỉ cố định, cho dù là một con ruồi cũng không có cơ hội thoát ra ngoài…
- Cái học viện rách nát đáng ૮ɦếƭ đó ngày nào cũng huấn luyện ngoài trời, khiến anh đen như cột nhà cháy! Hệ thống quản lý khép kín hoàn toàn cứ như thể là nhà tù! Anh khổ sở lắm mới thoát được ra khỏi nơi đó, lập tức tới thăm em, không ngờ em lại lén lút anh đi hẹn hò với gã đàn ông khác! Em… em phản bội anh!
Vào lúc tôi còn đang nghi hoặc không hiểu chuyện gì, tiếng hét của ௱ôЛƓ Thái Nhất đã giải quyết mọi nghi hoặc trong tôi.
- Không không không… Em… em không có… - Lời nói của ௱ôЛƓ Thái Nhất khiến Ma Thu Thu trở nên căng thẳng! Cô ra sức xua tay, hoảng sợ nhưng vô cùng nghiêm túc biện hộ cho mình, - Em chỉ ăn cơm, đi dạo với con trai…
Binh binh binh…
Lời nói của Ma Thu Thu chưa dứt, nắm tay của ௱ôЛƓ Thái Nhất đã co lại, sau đó anh ta thụi vào cánh tay của Tiểu Long! Mắt Tiểu Long trợn trừng lên vì đau đớn!
- Không, không, không… Không phải. Không phải là hẹn hò với một mình cậu ấy… Còn có… Còn có rất nhiều người…
Trời ơi! Ma Thu Thu, cậu đúng là con chim sẻ ngốc nhất trên thế gian này! Giải thích như thế chẳng phải là thêm dầu vào lửa sao? Đôi mắt vô tội của Tiểu Long lại trợn lên, một nắm đấm không hề khách khí của ௱ôЛƓ Thái Nhất lại rơi trúng vào bụng anh ta.
- Á… Ma… Thu… Thu!
Nhìn Ma Thu Thu càng giải thích càng rối, còn ௱ôЛƓ Thái Nhất càng lúc càng тһô Ьạᴏ, Tiểu Long cũng đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm, có một cảm giác mãnh liệt thôi thúc tôi, khiến tôi bất lực thở dài!
Haiz! Sự việc tới nước này, tôi buộc phải làm cái gì đó, không thể khoanh tay đứng nhìn được!
Vào lúc bộ óc tôi đang hoạt động vô cùng mạnh, suy nghĩ xem nên làm thế nào để giải quyết sự việc trước mắt thì bỗng dưng bên vai có một luồng gió ấm áp.
Tôi quay đầu lại, phát hiện ra Kỷ Minh đang đứng bên cạnh mình, nhìn tôi chăm chú, trong ánh mắt anh hiện lên câu nói “Chúng ta cùng đi nào”! Tôi thấy tim mình thoáng rung động, lập tức gật đầu với Kỷ Minh, không hề do dự, lao về phía trước!
- Anh im lặng một chút đi!