"Cái tên "Trương Tiểu Thất" nghe thật kì quái, dù thêm bất cứ họ gì vào trước hai chữ "Tiểu Thất" thì vẫn không hay."
"Đường Trạch Tề, anh muốn ăn đòn hả? Nếu anh còn dám bình luận kiểu đó thì em sẽ đập bát hương vào đầu anh để nó thành thủ lợn luôn đấy, anh tin không?". Hàn Tú không chịu nổi nữa, quay ngoắt về phía sau. Nhìn thấy người nói chuyện với mình nãy giờ không phải là Đường Trạch Tề mà là một chàng trai tuấn tú xa lạ, cô kinh ngạc hỏi: "Anh là ai?"
Anh mỉm cười rồi đưa tay ra, gạt đi những giọt lệ còn đọng ở khóe mắt cô: "Con gái thì phải năng cười mới đẹp, khóc lóc thế này xấu lắm."
Vẫn giọng nói ấy, vẫn cử chỉ dịu dàng ấy, nhưng khuôn mặt thì không giống chút nào... Cảm giác thân thuộc toát ra từ chàng trai này khiến cô ngây người ra hồi lâu. Lúc lấy lại được hồn phách, Hàn Tú lập tức lùi về phía sau, mở to mắt nhìn người đàn ông đối diện vẫn đang mỉm cười với cô: "Rốt cuộc anh là ai?"
"Tôi hả? Tôi là hàng xóm mới của cô". Anh chớp mắt.
"Hàng xóm?". Hàn Tú nhíu mày lại, nhìn anh từ trên xuống dưới, mãi sau mới nhớ ra cặp vợ chồng ở đối diện nhà cô vừa chuyển đi. Hai ngày trước, có một người đàn ông dọn đến đó. Cô và anh ta đã tình cờ gặp nhau một hai lần gì đó trong thang máy, cũng chào hỏi qua loa, nhưng Hàn Tú vốn miễn nhiễm với những anh chàng đẹp trai nên người láng giềng khôi ngô, tuấn tú mới tới nhanh chóng bị quên lãng.
"Cô đã nhớ ra chưa? Chúng ta đã gặp nhau một lần ở dưới lầu, gặp một lần nữa trong tháng máy đấy!"
"À... ra là anh". Thấy anh chàng đối diện cười tươi như hoa, Hàn Tú liền đề cao cảnh giác. Đang ở nghĩa trang mà một gã đẹp trai vẫn cười như mùa thu tỏa nắng thế này, sao có thể không cảm thấy kì lạ chứ?
Anh giơ tay ra và nói: "Xin chào Hàn tiểu thư, tôi tên là Chung Chính Huyên."
Đáng ghét! Tên đàn ông này đã nghe ngóng được cả họ của cô rồi.
Hàn Tú đặc biệt ghét loại đàn ông vô công rồi nghề, cả ngày chẳng làm gì ngoài việc đi cua gái, nhất là những kẻ tự cho rằng mình rất đẹp trai.
"Thật ngại quá, tay tôi hơi bẩn". Cô giơ tay ra cho anh xem, lúc nãy, cô đã lau tấm bia, tay dính ít đất cát là điều khó tránh khỏi. Nhưng kì thực, cô từ chối là vì không muốn bắt tay với gã này, dù giọng nói của hắn rất giống giọng Tiểu Thất.
"Không sao". Chung Chính Huyên mỉm cười rồi rút tay lại. Chỉ về phía tấm hình trên bia mộ, anh hỏi: "Đó là bạn trai cô à?"
"Ừm". Hàn Tú lãnh đạm đáp. Không muốn nói chuyện tào lao với hắn thêm một phút nào nữa, cô bèn cúi xuống, lẳng lặng thu dọn đồ đạc.
Anh lặng lẽ ngắm dáng vẻ bận rộn của cô với ánh mắt dịu dàng, ấm áp.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở gần đó: "Chính Huyên, chúng ta phải về rồi!"
"Con tới đây!". Anh trả lời người đàn ông trung niên vừa gọi mình rồi quay sang bảo cô: "Tôi có chút việc đi trước đây. Chúng ta còn gặp nhau thường xuyên. Xin chào Hàn tiểu thư."
"Được, chào anh". Hàn Tú ngoài mặt tươi cười như hoa nhưng trong lòng thì vô cùng khinh bỉ những người đàn ông kiểu này.
Y như những gì anh chàng hàng xóm đẹp trai đã nói, hai người họ thường xuyên gặp nhau. Hàn Tú ngày nào cũng "tình cờ" gặp người đàn ông này, lúc thì trong thang máy, lúc thì ở tầng dưới, khi thì là siêu thị gần nhà, ngoài ra còn rất nhiều chỗ khác. Hắn ta làm âm hồn bất tán, quấy rối cô mọi lúc mọi nơi đã đủ để cô khó chịu rồi, vậy mà hắn còn dám "tấn công" cả những người xung quanh cô nữa.
Hàn Tú luôn tự hỏi: "Lẽ nào mình đã gặp phải yêu tà?"
Ví dụ như hôm nay, mới đi làm về, vừa mở cửa ra, cô đã nghe thấy tiếng cười nói của một đôi nam nữ truyền đến. Tưởng là có trộm, Hàn Tú chẳng thèm thay giày, xông thẳng vào nhà, ai dè đó là Sam Sam cùng cái bụng to như chiếc trống đang đứng cạnh một người đàn ông.
Anh ta quay người lại. Hàn Tú trợn tròn mắt, thì ra là cái tên gì gì Huyên ở nhà đối diện!
Vừa nhìn thấy cô, Sam Sam liền phấn khích réo ầm lên: "Hàn Tú, cậu lại đây đi! Hôm nay, mình mang cá biển tới đấy! Bác sĩ bảo là ăn nhiều cá giúp phát triển trí thông mình của em bé mà."
Hàn Tú cảm thấy đầu cô như đang bốc khói nghi ngút, không hiểu kiếp trước, cô đã phạm phải tội gì mà kiếp này, Bùi Sam Sam liên tục viện cớ bà bầu để đè nén cô đến ngạt thở, ngày nào cũng bắt cô làm hết món này đến món khác cho em bé. Cho em bé gì chứ, có mà mẹ em bé muốn ăn ấy! Đã thế, Lạc Tuấn Nam lại đi công tác ở nước ngoài, hơn nửa tháng nữa mới về, thản nhiên giao phó trọng trách chăm sóc Sam Sam cho cô.
Chung Chính Huyên mình đeo tạp dề, tay cầm dụng cụ nấu nướng, miệng cười tươi rói chào Hàn Tú rồi quay người lại, tiếp tục nấu nướng.
Sao tên này lại xuất hiện trong phòng bếp nhà cô chứ?
Không thể để bà bầu bị kinh hãi, Hàn Tú bèn nén giận, khẽ hỏi Sam Sam: "Hắn ta ở đây làm gì vậy?"
"Cậu đang nói về Tiểu Chung à? Anh ấy tốt lắm nhé, nhìn thấy một bà bầu bụng to như mình khệ nệ xách đồ, Tiểu Chung đã mang túi cá từ siêu thị lên cho mình đấy. Không những thế, anh ấy còn nói cho mình biết số cá này tốt cho em bé như thế nào rồi nấu luôn giúp mình nữa". Sam Sam nằm lên ghế sô pha, cười tít mắt.
Nghe xong, Hàn Tú suýt ói máu: "Cậu đúng là đồ quỷ đói, chỉ vì miếng ăn mà cho người đàn ông mới gặp có vài ba lần vào nhà, cậu không sợ sẽ bị giở trò...". Hàn Tú ngập ngừng.
"Mình là bà bầu mà, sợ cái gì chứ? Tiểu Chung đẹp rạng ngời như thế, bố là bác sĩ chỉnh hình, mẹ là họa sĩ, có nhà có xe, gia đình giàu có, hơn nữa còn biết nấu ăn. Người như thế có thể coi là biến thái hay không?"
"Làm gì có tên biến thái nào tự viết hai chữ "biến thái" lên mặt chứ?". Hàn Tú nhìn Sam Sam bằng ánh mắt coi thường rồi nói: "Suy nghĩ của bà bầu thật khiến người ta phải ngạc nhiên đấy! Chốc nữa, mình sẽ gọi điện cho Lạc Tuấn Nam nhà cậu để bảo anh ấy mau quay lại, đưa cậu về nhà mới được."
Hai người con đang nói qua nói lại thì Chung Chính Hiên bê bát đĩa ra: "Thức ăn đã xong, có thể ăn được rồi."
"Thật ngại quá, kể từ khi có thai, trí tuệ của bạn tôi đã bị giảm đi đôi phần."
"Không sao đâu". Anh mỉm cười.
"Đã làm phiền anh rồi."
"Không phiền gì mà."
"Vậy cảm ơn anh nhé!"
"Không cần cảm ơn tôi đâu!"
Nói xong, người đàn ông trước mặt cô vẫn đứng nguyên tại chỗ. Hàn Tú không nhịn được nữa, liền bảo: "Chuyện là thế này... Chung tiên sinh, anh mau về nhà anh được không?". Tốt nhất là anh ta nên gói ghém tất cả rồi mang chúng ra khỏi nhà cô, mặc dù mấy món ăn đó trông rất hấp dẫn.
Chung Chính Huyên ngây người ra vì câu hỏi của cô, sau đó lại mỉm cười như chưa hề có chuyện gì.
Sam Sam đột nhiên reo lên đầy phấn khích: "Oishi [2]! Oishi! Oishi!"
[2]. Từ tiếng Nhật, có nghĩa là "Ngon quá!".
Cơ miệng của Hàn Tú không ngừng giật giật.
"Hàn Tú, cậu mau lại đây! Những món này ngon y như Tiểu Thất làm vậy. Thật nhớ quá đi!"
Mặt Hàn Tú bỗng cứng đờ lại.