Copy mối tình đầu - Chương 77

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Cổ tiên sinh vỗ tay, ra hiệu cho thuộc hạ đưa Hàn Tú đến: "Tối qua, trông thấy cậu với cô ta quyến luyến nhau mãi nên hôm nay, tôi đã mời cô ta tới đây để chứng kiến vụ giao dịch công bằng và công khai của chúng ta."
Tiểu Thất quay về phía cửa thì trông thấy Hàn Tú bị trói lại, miệng nhét giẻ, mắt mở to, ú a ú ớ như đang muốn nói với anh điều gì. Anh nắm chặt tay, cố ép mình thôi nhìn Hàn Tú rồi đặt chiếc hộp sắt lên bàn: "Đừng nói nhiều lời thừa như thế, tôi chẳng có nhiều thời gian để lôi thôi với với ông đâu, nhận đủ tiền là tôi đi luôn. Tôi đã mang thứ ông cần tới rồi, một triệu đô la Mỹ của tôi đâu?"
Nụ cười trên khuôn mặt của Cổ tiên sinh tắt ngúm. Ông ta không ngờ Tiểu Thất lại tuyệt tình đến thế, không nhắc đến Hàn Tú một lời nào, cũng không thèm nhìn cô.
Cổ Bình Thành lôi Hàn Tú đến trước mặt Tiểu Thất, ấn người cô xuống: "Tôi hỏi cậu, cậu cần người phụ nữ này hay cần một triệu đô? Nếu cậu chịu từ bỏ một triệu đô thì tôi sẽ thả người phụ nữ này ra."
Ông ta vừa dứt lời, Tiểu Thất liền bật cười. Anh nhìn đôi mắt đẫm lệ của Hàn Tú một lát rồi nhún vai, nói: "Tôi dặn cô rồi, đừng mở cửa cho người lạ vào nhà, vậy mà cô không nghe. Bây giờ, tôi chỉ có thể nói: "Xin lỗi, tôi không thể cứu cô được" thôi."
Hàn Tú cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp diễn ra. Ánh mắt của Tiểu Thất cho thấy không phải anh không muốn cứu cô. Chắc chắn anh có lý do riêng nên mới lạnh lùng như vậy.
Tiểu Thất quay sang nhìn Cổ tiên sinh, cười nhạt: "Ông lấy cô ta ra uy Hi*p tôi để không phải đưa tôi một triệu đô đúng không? Làm ông thất vọng rồi, đối với tôi, giá trị của người đàn bà này kém xa số tiền mà tôi cần."
Cổ tiên sinh nhìn Tiểu Thất chằm chằm, quyết không bỏ qua bất cứ biểu hiện nào dù là nhỏ nhất trên mặt anh. Đột nhiên ông ta cười lớn rồi nói: "Ha ha ha... Tôi vốn tưởng cậu sẽ chọn người phụ nữ này, không ngờ cậu lại chọn tiền. Nếu Trương Đồng Ân biết được điều này, không biết ông ta sẽ cảm thấy thế nào. Được thôi, chính miệng cậu nói người phụ nữ này không có giá trị gì nên xem ra việc tôi bắt cô ta tới đây là thừa rồi. A Tạo, đưa người phụ nữ này đi gây mê đi!"
"Dạ". A Tạo vâng lệnh, giải Hàn Tú ra ngoài.
Tiểu Thất bỗng lên tiếng: "Hãy cho cô ấy được toàn thây!"
Cô tiên sinh đồng ý rất nhanh: "Đựơc, hôm nay tôi đang vui, nể mặt cậu, tôi sẽ cho cô ta được ૮ɦếƭ toàn thây, không moi иộι тạиg nữa. A Tạo, tìm nơi thích hợp rồi Gi*t đi, nhớ là phải giữ tay chân sạch sẽ đấy!"
Thấy Tiểu Thất vẫn ngồi bất động, Hàn Tú không dám tin vào tai mình nữa. Sao anh có thể thấy cô ૮ɦếƭ mà không cứu chứ, rốt cuộc anh đang định làm gì?
Cô ra sức vùng vẫy, đâm sầm vào người A Tạo, nhưng tất cả chỉ tốn công vô ích. Hàn Tú mở to mắt nhìn về phía Tiểu Thất, không ngừng ú ớ.
Cổ tiên sinh bực bội nói: "A Tạo, tay chân linh hoạt hơn chút đi, mang ra ngoài giải quyết nhanh lên!"
"Dạ."
Bị A Tạo trói chặt hơn rồi lôi ra ngoài, Hàn Tú chỉ biết nhìn hắn ta với ánh mắt căm hận.
A Tạo gí súng vào mặt Hàn Tú, thấy cô xinh đẹp thì cười dâm loạn, nói: "Cứ thế này mà Gi*t luôn thì phí phạm quá! Vừa hay ông đây đã nhịn một tháng nay rồi, "giải trí" xong, ông sẽ tiễn mày lên đường."
Nói xong, hắn liền cất súng đi rồi đưa Hàn Tú ra bãi rác thải, nếu Cổ tiên sinh biết vào thời khác này mà hắn còn muốn "làm việc" thì ngài nhất định sẽ không vui. Khi đã đến một nơi bốn bề chất đầy phế liệu, hắn đẩy Hàn Tú xuống đất rồi nằm đè lên người cô.
Hàn Tú mở mắt trừng trừng, muốn hét lên mà không được, nước mắt rơi lã chã, ánh mắt căm hận như muốn thiêu đốt tên A Tạo kia.
"Mày đã vui vẻ cùng con quái vật kia lâu như vậy, còn giả vờ thục nữ trinh tiết gì chứ? Khóc cái gì mà khóc, chí ít thì tao còn là người. Đợi một lát nhé, tao sẽ cho mày sướng hết cỡ". A Tạo vừa xé áo Hàn Tú vừa cười ha hả, rồi cởi thắt lưng và cạp quần của mình ra. Đúng lúc đó, hắn chợt cảm thấy cổ lành lạnh. A Tạo quay đầu lại, trợn mắt nhìn người phía sau, kinh hãi nói: "Không phải mày đang ở trong kia sao?"
"Ở trong kia cái đầu mày ấy, tên cầm thú!". Đường Trạch Tề nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn rồi chích vào người hắn một mũi thuốc mê.
Chỉ sau vài giây, A Tạo ngã sóng soài ra mặt đất.
Đường Trạch Tề bước đến, đỡ Hàn Tú ngồi dậy rồi tháo giẻ và cởi trói cô: "Em không sao chứ? May mà anh đến kịp."
Lúc nãy, sau khi ra khỏi ô tô, Đường Trạch Tề liền nhanh chóng đi về phía trước, may mắn là phế liệu chất khắp nơi nên anh không bị ai phát hiện. Khi thấy Hàn Tú bị một người đàn ông cao to kéo ra ngoài và chĩa súng vào đầu, trái tim anh như thắt lại. Anh vốn định ném một vật gì đó để thu hút sự chú ý của hắn rồi chạy nhanh qua cứu cô, ai ngờ tên khốn kiếp ấy dám có ý đồ bất chính với Hàn Tú. Lửa hận sục sôi, anh bèn lập tức phóng đến.
"Anh là Đường Trạch Tề phải không?". Hàn Tú ngây người nhìn anh.
Đường Trạch Tề ϲởí áօ ra, che lên người Hàn Tú rồi nói: "Chúng ta phải rời khỏi nơi này trước đã, có chuyện gì thì để sau hẵng nói!"
"Người ở trong kia là Tiểu Thất, còn anh mới chính là Đường Trạch Tề đúng không?". Hàn Tú nắm chặt lấy tay anh.
Đường Trạch Tề thì thầm: "Đúng, anh chính là Đường Trạch Tề, không sai. Nếu em không tin thì anh có thể kể cho em nghe từng chuyện, từng chuyện một, kể cả những chuyện khi hai đứa mình còn bé. Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để nói những chuyện đó, nếu chúng ta không đi ngay lập tức, để bọn chúng phát hiện ra thì nguy."
"Tiểu Thất bảo anh tới đây cứu tôi đúng không? Tôi biết chắc chắn anh ấy không phải là anh mà, tôi biết anh ấy sẽ không bỏ mặc tôi đâu. Lúc nãy, nhìn vào mắt anh ấy là tôi biết, tôi hiểu mà. Anh ấy nhất định có nỗi khổ trong lòng nên mới lừa dối tôi...". Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
"Nếu không phải vì hắn ta thì em đâu có bị bắt tới đây chứ! Sao em lại nhớ nhung hắn thế? Hắn ta thực chất không phải là người mà là một con quái vật, em và hắn không thể có kết quả gì đâu. Hàn Tú, em mau cùng anh đi đi!". Đường Trạch Tề kéo tay Hàn Tú.
"Tôi không cho phép anh đổ oan cho anh ấy! Tiểu Thất là người đàn ông có trách nhiệm, là chỗ dựa vững chắc nhất mà tôi đã từng gặp. Tại sao anh và tên này đều nói anh ấy là quái vật chứ?". Hàn Tú chỉ tay vào A Tạo đang bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất.
"Anh không hề đổ oan cho hắn ta. Hắn là người nhân bản, người nhân bản đấy, em có biết không?". Đường Trạch Tề không giữ nổi bình tĩnh nữa, điên cuồng hét lên.
"Anh nói cái gì?". Hàn Tú kinh ngạc.
"Hắn ta là bản sao của anh, là một con quái vật không nên tồn tại trên thế gian này. Sư huynh của mẹ anh năm xưa vì không được mẹ anh đáp lại tình yêu nên đã lấy trộm mẫu AND của anh rồi tạo ra hắn. Số hiệu của hắn là 074, là người nhân bản thứ 74."
Người Hàn Tú lập tức cứng đờ, đầu óc trở nên trống rỗng.
074 hóa ra chỉ là một số hiệu đáng thương... Thì ra là vậy...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc