Quyết liệt
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Hàn Tú cảm thấy đầu đau như 乃úa bổ, người vô cùng mệt mỏi. Cô gắng sức ngồi dậy, tựa vào thành giường, nhớ lại chuyện tối qua.
Những ký ức đau khổ lần lượt hiện lên trong đầu cô như một cuốn phim quay chậm. Cô ngây người ra, bất động một hồi lâu.
Hóa ra, men rượu vẫn chỉ là men rượu, chẳng phải là thứ thuốc nhiệm mầu để khi uống vào, con người ta có thể quên đi tất cả mà chỉ làm cho bộ não tê dại, khiến ta kiệt sức ngủ mê man, để rồi khi tỉnh dậy, mọi kỷ niệm lại ùa về như sóng biển, nỗi đau khổ càng nhân lên gấp bội.
Hàn Tú ôm đầu, thầm nghĩ, có lẽ cô phải đi tẩy não thì mới quên anh hoàn toàn.
"Cậu tỉnh rồi hả?". Sam Sam nói rồi bước vào phòng, tay cầm một ly trà mật ong nóng: "Cậu uống ngay đi cho ấm bụng!"
Hàn Tú gật đầu không chút sức lực, nhận lý ly trà rồi uống cạn một hơi.
Lúc đó, cửa phòng lại được mở ra, Tiểu Thất đi vào, mang theo một bát cháo nhỏ. Hàn Tú vừa nhìn thấy anh liền đặt ly trà xuống giường, ngoảnh mặt sang hướng khác. Nhận thấy trong những hoàn cảnh như thế này, người ngoài cuộc nên lặng lẽ rút lui, Sam Sam liền đi ra.
Tiểu Thất đặt bát cháo lên đầu giường rồi nói: "Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đừng bao giờ giày vò cơ thể mình! Đi tắm rửa rồi ăn hết bát cháo này, em sẽ thấy dễ chịu hơn đấy!"
Cô không thèm nhìn anh, lập tức rời khỏi giường, nhưng vừa cử động đã thấy hoa mày chóng mặt, loạng choạng vài bước mới đứng vững được. Anh định đỡ lấy cô nhưng Hàn Tú lập tức gạt mạnh tay anh ra, lạnh lùng nói: "Đừng chạm bàn tay bẩn thỉu đã động vào những người phụ nữ khác lên người tôi!"
"Hàn Tú, sự việc không giống như em nghĩ đâu!"
Cô nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn: "Sự việc không giống như là tôi nghĩ sao? Sự thật rốt cuộc là thế nào chứ? Bốn năm trước anh đã nói vậy, bốn năm sau, anh vẫn dùng những lời cũ rích đó để biện minh cho hành động của mình. Anh nói xem, vẻ mặt thỏa mãn, hân hoan của anh khi ôm ấp Amaya ở vách ngăn thủy tinh đó là do tôi đã tưởng tượng ra hay vì mắt tôi có vấn đề? Không, không, không, tôi lại sai rồi, sau này sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu, không còn nữa, không bao giờ!". Cô đã tha thứ cho anh một lần, nhưng cô không có trái tim nhân hậu, bao dung của "thánh mẫu" để có thể tha thứ cho anh lần thứ hai.
Những giọt nước mắt không kìm nén được lại tuôn chảy trên má cô, trái tim cô như bị ai đó dùng 乃úa đập vào, vô cùng đau đớn. Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với cô đến vậy chứ? Bốn năm trước đã thế, bốn năm sau vẫn vậy. Lẽ nào định mệnh đã an bài rằng cô phải gặp bằng được bà hai, bà ba, bà bốn... mới thỏa lòng?
"Hàn Tú, xin em hãy tin anh!"
"Tin anh? Anh bảo tôi phải làm sao để tin tưởng anh đây? Tôi đã nói là tôi tha thứ cho anh chuyện bốn năm trước rồi còn gì, sao bây giờ còn "bổn cũ soạn lại"? Không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận được việc người đàn ông của mình phản bội hết lần này đến lần khác đâu! Anh muốn tôi phải như thế nào hả? Có phải anh cảm thấy chuyện tôi hết lần này đến lần khác yêu anh, chạy theo anh rất thú vị hay không? Được thôi, tôi thừa nhận là tôi không ra gì khi có mỗi việc quản thúc trái tim mình cũng không làm nổi, cho dù đã bị anh làm tổn thương tới mức đau đớn đến tận tim gan, tan nát cõi lòng mà tôi vẫn yêu anh. Anh vừa ý chưa hả? Tận tai nghe thấy đáp án này, anh đã thỏa mãn sự cao ngạo của mình rồi chứ?". Cô vừa khóc vừa nức nở nói.
"Yêu một người không phải là để thỏa mãn sự cao ngạo nào hết. Hàn Tú, em nhìn anh đi, hãy nhìn vào mắt anh! Từ trước đến nay, anh chưa bao giớ muốn làm tổn thương em. Có một vài việc bây giờ anh không thể giải thích rõ ràng với em được. Chỉ xin em tha thứ cho lòng ích kỷ của anh, dù thế nào đi chăng nữa, xin em hãy tin anh! Anh thực lòng muốn nấu ăn cho em cả cuộc đời này, em có hiểu không? Hàn Tú...". Anh nắm lấy đôi vai cô, khẩn khoản nói.
Thế giới tình cảm của con người thật quá phong phú. Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ có "thất tình lục dục", sẽ không biết thế nào là yêu, hận, tham lam..., nhưng từ khi rời khỏi phòng thí nghiệm và gặp được Hàn Tú, anh mới biết, thì ra anh cũng có đầy đủ những cung bậc tình cảm như một con người bình thường, cũng biết nhớ thương, biết khát khao... Anh không còn là một sản phẩm thí nghiệm đơn thuần nữa!
Cô ra sức giãy giụa, hít một hơi thật sâu rồi nghẹn ngào nói: "Coi như tôi cầu xin anh đấy, anh tha cho tôi một con đường sống được không? Anh đi đi, hãy coi như giữa chúng ta chưa bao giờ có hai tháng qua!"