Copy mối tình đầu - Chương 50

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Anh mỉm cười, đưa tay về phía cô: "Nào, lại đây với anh!"
"Em sợ lắm!"
"Lại đây đi!". Anh vẫy vẫy tay.
"Liệu có bị rơi xuống dưới không? Em sợ lắm!"
"Không rơi được đâu. Có anh ở đây mà, em đừng lo!"
Cô yên tâm trao tay cho anh, anh nắm chặt lấy rồi kéo cô lên cây.
Ngồi trên cao, Hàn Tú nhìn thấy đầu của mọi người đang ngụp lặn trên mặt hồ, than thở: "Anh nhìn xem, bọn họ đã bơi ra tận giữa hồ kìa, giỏi thật đấy! So với họ, em chỉ là một con vịt cạn mà thôi."
Anh mỉm cười, ở bên cạnh cô, anh chắc chắn sẽ mãi mãi vui vẻ như thế này.
Hàn Tú bắc loa miệng, gọi lớn: "Sam Sam...!!!"
Nghe thấy tiếng cô, Sam Sam dừng lại ngó nghiêng, nhìn thấy hai người liền đưa tay lên khỏi mặt nước vẫy vẫy.
Hàn Tú ôm lấy Tiểu Thất, cười lớn: "Thú vị thật đấy! Thực ra, em rất sợ độ cao, nếu không có anh ở bên cạnh, chắc chắn em sẽ không dám leo lên cây như thế này đâu. Bây giờ em mới biết cảm giác khi ngồi vắt vẻo trên cành cây giữa một không gian khoáng đạt, hùng vĩ thoải mái đến chừng nào."
"Mau cởi giày ra, để chân trần thôi!". Tiểu Thất mỉm cười, bảo cô.
Cuối cùng Hàn Tú đã hiểu vì sao anh lại kéo cô ngồi lên cây, bèn quay sang làm mặt xấu rồi bảo anh: "Ngốc quá, đó chỉ là lời bài hát thôi mà!"
"Anh chẳng quan tâm, em hát nữa đi!"
Hàn Tú vừa cười vừa cởi giày ra, cất cao giọng hát: "Muốn trèo lên cây bằng đôi chân trần, ngân nga hát, rất nhiều sự vật đều thu nhỏ lại..."
Trời cũng khéo chiều lòng người, những đám mây lớn kéo đến che đi vầng mặt trời rực lửa, nhờ vậy, bầu không khí không còn ngột ngạt nóng bức nữa, gió thổi hiu hiu khiến người ta vô cùng thoải mái, dễ chịu. Chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như bây giờ, niềm vui sướng ngập tràn trong lòng. Hàn Tú gối đầu lên vai Tiểu Thất, còn anh giang rộng cánh tay ôm lấy cô, hai người cùng ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng, chiêm ngưỡng màu xanh vô tận, ngút ngàn của khu rừng.
"Cảnh tượng này thực sự quá tuyệt vời, nếu có thể, em thực sự muốn sống cả đời ở đây". Hàn Tú nói.
"Em mà làm vậy, có khi chưa được ba hôm thì đã bị các thím, các dì trong công ty lôi cổ về rồi cũng nên". Tiểu Thất cười.
"Có nhất thiết phải phũ phàng với em thế không hả?". Hàn Tú đánh yêu anh một cái.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Hàn Tú nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn ấm áp của anh. Nụ hôn ấy nhẹ nhàng men theo trán cô, di chuyển xuống mí mắt, khiến cặp mi cô khẽ rung động, lướt qua chiếc mũi thẳng xinh của cô rồi dừng lại nơi đôi môi hồng thắm đang hé mở.
Không biết bao lâu sau đó, chú Triệu đứng đầu con đường ven hồ, lớn tiếng gọi mọi người: "Dùng bữa thôi!"
Nghe thấy tiếng gọi, Hàn Tú đang dựa vào người Tiểu Thất, thiu thiu ngủ, bỗng choàng tỉnh giấc. Bầu trời đã quang mây từ lúc nào, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống, bao phủ lên vạn vật. Tiểu Thất như được dát một lớp bụi vàng, quanh người anh tỏa ra những tia sáng lung linh, đôi mắt đen láy sâu thẳm, lấp lánh ánh nhìn mê hoặc, khoảnh khắc này, trông anh như thể một vị thần bước ra từ rừng núi vậy.
Hàn Tú không chịu nổi đôi mắt quyến rũ ấy, giấu mặt vào иgự¢ anh, nói khẽ: "Đừng nhìn em như thế! Càng nhìn, em lại càng không muốn rời khỏi anh."
Tiểu Thất thấy lòng mình đau nhói. Câu nói này phải do anh nói với cô mới đúng, mỗi phút giây ở bên cạnh Hàn Tú, anh lại thêm do dự, không nỡ ra đi. Nhưng anh còn rất nhiều việc cần làm, trước hết là tìm cách liên lạc với giáo sư Trương đã. Nếu một ngày nào đó, Đường Trạch Tề đích thực quay trở về thì chắc chắn anh sẽ phải biến mất hoàn toàn. Khi ấy, ngay cả việc ngắm nhìn cô từ xa có lẽ cũng chỉ là mộng tưởng xa vời mà thôi.
Anh lùa những ngón tay vào mái tóc dài của Hàn Tú, mỉm cười: "Không rời ra được thì đừng rời nữa, cứ ôm anh thật chặt vào!"
Cô ôm chặt anh: "Nhưng chúng ta phải đi ăn cơm rồi. Em cứ ôm anh thế này thì xuống dưới thế nào được chứ?"
"Để anh bế em!"
Tiểu Thất vừa dứt lời, Hàn Tú bỗng cảm thấy người mình được nhấc bổng lên, lúc cô lấy lại hồn phách thì anh đã bế cô, đứng trên cành cây.
"Á!!!". Cô hoảng sợ hét ầm lên, nhắm nghiền mắt lại. "Này này, anh làm như vậy, không khéo người ta nhìn thấy lại tưởng chúng ta quyên sinh vì tình đấy!"
"Anh đã nhảy xuống một lần nên biết rõ cảm giác lúc đó thế nào, chẳng ngốc nghếch đến mức nhảy thêm lần nữa đâu. Sinh mệnh con người đáng quý vô cùng, không phải ai cũng có cơ hội được sống tới hai lần trong đời đâu, cô nương ngốc ạ". Vẫn bế Hàn Tú trong tay, Tiểu Thất từ từ tụt khỏi cây rồi đi xuống đồi.
"Anh đã từng nhảy xuống một lần là sao? Anh chơi trò nhảy cao hay là muốn tự tử thế?". Cô tò mò hỏi rồi ngọ nguậy trong vòng tay anh. "Anh bỏ em xuống đi! Con đường này toàn đá là đá, nếu không cẩn thận mà ngã ra thì hai chúng ta sẽ thành heo lăn cả đấy!"
"Sau này, anh sẽ kể tỉ mỉ cho em nghe mọi chuyện, còn bây giờ, chúng ta phải mau chóng xuống ăn cơm, không nên để mọi người chờ lâu". Anh thả cô xuống đất rồi chuyển sang cõng cô.
Hàn Tú chu miệng lên, ban đầu còn cảm thấy ngại ngùng, nhưng vừa nhìn thấy tấm lưng săn chắc của Tiểu Thất, cô lại nổi lòng háo sắc, bèn nhảy ngay lên lưng anh, vòng tay qua cổ anh rồi kề má mình vào sát mặt anh, nghịch ngợm thổi phù phù vào tai Tiểu Thất.
Anh bật cười: "Em mà cứ làm thế này là vài giây nữa, chúng mình sẽ lăn long lóc như heo cho mà xem!"
Cô mỉm cười, thích thú nhìn bộ dạng xấu hổ, thẹn thùng, đỏ mặt tía tai của anh.
Hàn Tú và Tiểu Thất là một đôi "về đích" cuối cùng, tất cả mọi người đều nhìn họ với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Sam Sam lém lỉnh: "Coi kìa, mới nhìn sơ sơ đã biết hai người vừa kéo nhau lên núi "dã chiến" rồi."
"Dã chiến cái đầu cậu ấy, suốt ngày chỉ tơ tưởng đến mấy chuyện đó thôi!". Hàn Tú cốc cho Sam Sam một cái rồi ngồi vào bàn.
Lạc Tuấn Nam hét lớn: "Mọi người đều lớn cả rồi mà, các đồng chí không cần tỏ ra ngại ngùng như thế đâu! Nào nào, mau lại đây, cùng làm một chén rượu đã, những chuyện sau đó thì tùy ý các vị, thích vào phòng thì cứ vào phòng, thích dã chiến thì tiếp tục dã chiến!"
Chú Triệu mang lên một đĩa tôm, cười tít mắt, nói: "Không biết sơn hào hải vị ở thành phố các cô các cậu thế nào, chứ nơi nông thôn hẻo lánh của chúng tôi chỉ có món đặc sản này thôi. Còn đây là rượu thuốc do nhà tôi tự ủ đấy!"
Lý Soái – bạn của Lạc Tuấn Nam hào hứng hưởng ứng ngay lập tức: "Chắc chắn chúng ta phải uống bình rượu này rồi, bổ âm tráng dương, đàn ông chúng ta nhất định phải bồi bổ, nhất định phải bồi bổ". Anh chàng vừa nói vừa rót cho mỗi người một chén.
Mọi người cười ầm ĩ cả lên, tranh nhau gắp tôm, nhấp rượu.
Hàn Tú ngăn cản Tiểu Thất, bảo anh uống ít rượu thôi, nhưng anh cười cười, lắc đầu nói sẽ không sao. Những người khác thấy thế bèn không ngừng chúc tụng, luôn tay rót hết ly này đến ly khác cho Tiểu Thất khiến Hàn Tú xót xa, uống thay anh không ít. Cuối cùng, trong khi anh vẫn tỉnh táo như thường thì cô lại say mèm, ngủ gục trong lòng anh.
Mọi người mang theo rất nhiều hoa quả và rau củ về nhà. Cánh đàn ông say rượu gần hết nên trọng trách lái xe đành giao cả cho mấy chị em phụ nữ thay nhau gánh vác.
Chiếc xe lao đi vùn vụt, Tiểu Thất ngồi ở ghế sau ôm chặt lấy Hàn Tú đang ngủ say như ૮ɦếƭ. Đúng là "Ngày vui ngắn chẳng tày gang", anh chỉ muốn được ôm cô vào lòng cả đời như bây giờ, nhưng bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ phải làm rất nhiều việc. Tương lai rốt cuộc sẽ ra sao? Anh không thể biết trước được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc