Copy mối tình đầu - Chương 45

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Cô không thể chê trách anh ở bất cứ điểm gì, ngoại trừ hai lần anh chưa được cô đồng ý mà đã cưỡng hôn cô. Cô những tưởng mình sẽ chối bỏ nụ hôn của anh, song thực tế lại không phải như vậy. Thậm chí có đôi lúc, cô còn suy nghĩ lung tung, như khi bôi thuốc cho anh chẳng hạn. Có nhiều chỗ không bị thương nhưng vẫn bị cô thoa thuốc lên. Nhìn phía sau, trông anh hơi gầy, khi sờ vào mới thấy lưng anh toàn là các thớ thịt chắc nịch. Cô rất thích cảm giác được chạm tay lên đó.
Mỗi sáng thức dậy, cô đều ăn bữa sáng do anh tự tay làm, sau khi tan ca, hầu như tối nào cô cũng được thưởng thức những món đặc sản của các nước. Tuy rằng không phải bao giờ anh cũng nấu nướng tuyệt hảo như ngoài nhà hàng nhưng tay nghề của anh đang tiến bộ từng ngày, không ngừng được nâng cao. Sự chăm sóc giản dị đó là điều mà trước nay, cô chưa bao giờ có được.
Càng ngày, cô càng ỷ lại vào anh nhưng lại không biết rằng anh có ý nghĩa như thế nào. Đến khi nhìn thấy tấm giấy anh để lại, hoảng hốt xông vào thư phòng, cô mới nhận ra anh quan trọng đến thế và tự tận đáy lòng, cô không hề muốn anh ra đi.
Cô biết rằng mình đã yêu anh một lần nữa, nếu tất cả đều là ý trời thì cô đành chấp nhận mà thôi. Từ bây giờ, cô sẽ không trốn tránh nữa, chỉ cần sống bên anh một cách vui vẻ là được rồi. Trái tim có bị tổn thương hay không là chuyện không thể lường trước được, thế nên cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi!
"Đi thôi, đến siêu thị mua thức ăn! Hôm nay, anh thích mua cái gì cũng được hết, tôi chi tiền. Nhưng anh phải nấu cho tôi ăn đấy!". Cô vỗ nhẹ lên vai anh, cảm giác này thật tuyệt vời.
Tiểu Thất mím chặt môi, không nói lời nào, đưa tay nhấn nút thang máy.
Lúc quay sang nhìn Hàn Tú, anh khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười thoáng qua như có như không nhưng cô vẫn nhận ra được. Cô bèn nói: "Muốn cười thì cứ cười đi! Nhìn anh cười, người khác sẽ cảm thấy yêu đời hơn". Đừng bao giờ như tối qua, cười điệu cười của Thần ૮ɦếƭ nữa nhé!
Thấy Tiểu Thất chẳng thèm để ý đến mình, Hàn Tú cắn môi, trong lòng thầm nghĩ: "Phải chăng anh ấy cảm thấy mình quá nhiều lời?"
Cô lái xe đến siêu thị ở gần nhà. Đi qua vài con đường, Hàn Tú thấy một chiếc Toyota màu đen cứ bám theo xe cô. Cô nghĩ, có khi họ định vượt lên trước, bèn bật đèn tín hiệu lên rồi chuyển sang làn đường khác, nhường đường cho họ. Nhưng chiếc xe đó không vượt lên mà chạy chậm lại, chẳng bao lâu sau cũng chuyển làn đường giống cô. Hàn Tú liền nghĩ, chắc người lái xe đang nói chuyện điện thoại, nên chẳng để ý đến chiếc xe đằng sau nữa.
Khi xếp hàng chờ đỗ ở bãi đỗ xe, vô tình nhìn qua gương chiếu hậu, Hàn Tú phát hiện ra chiếc xe Toyota màu đen lúc nãy đang ở đằng sau xe cô.
"Tiểu Thất này, anh có cảm thấy chiếc xe Toyota màu đen phía sau nãy giờ vẫn đi theo chúng ta không?". Cô nhìn sang Tiểu Thất, cánh tay anh đang áp sát vào cửa sổ xe, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, đôi mày cau lại, không biết đang suy nghĩ điều gì mà vẻ mặt anh lúc này nhìn vô cùng đáng sợ, hình như anh cũng chẳng biết cô vừa hỏi gì nữa. Cô bèn lay nhẹ tay anh: "Này, anh đang nghĩ gì thế?"
"Hả? Không có gì! Cô nói gì cơ?". Bây giờ, Tiểu Thất mới lấy lại được thần trí, hấp tấp hỏi lại.
"Tôi nói là anh có cảm thấy chiếc ô tô Toyota mày đen đằng sau vẫn luôn theo sát chúng ta không. Lúc mới ra khỏi công ty, tôi đã nhìn thấy chiếc ô tô này rồi. Tôi còn cố tình nhường đường cho nó nữa, vậy mà không ngờ nó theo chúng ta tới tận đây. Chắc mọi chuyện không trùng hợp đến mức đấy đâu nhỉ?"
Tiểu Thất không quay đầu lại nhìn chiếc xe Toyota màu đen mà Hàn Tú đang nhắc đến, anh chỉ quan sát qua gương chiếu hậu. Ngay khi rời khỏi công ty chưa được bao xa, anh đã phát hiện chiếc xe này đang theo dõi mình. Trong đầu anh bất giác hiện lên một suy đoán vô cùng đáng sợ!
Tiểu Thất ngồi thẳng người lên, thái độ vô cùng nghiêm túc nói với Hàn Tú: "Có lẽ là do trùng hợp thôi. Cô cứ lái xe cho thật tốt là được rồi. Không có gì đâu."
"Cũng có thể là do tôi đã nghiêm trọng hóa vấn đề". Hàn Tú gật gật đầu.
Từng chiếc, từng chiếc ô tô nối đuôi nhau tiến vào bãi đỗ, chẳng bao đã đến lượt xe của Hàn Tú. Đến tầng đỗ xe thứ hai, cô tìm được chỗ trống, từ từ lái xe tới đó, sau đó tắt máy, cầm theo chiếc túi xách của mình rồi bước xuống xe. Cô còn chưa kịp nhìn ngó gì thì đã bị ai đó kéo về phía sau. Cô quay đầu lại, thì ra là Tiểu Thất. Anh đã ra khỏi xe từ lúc nào, vẻ mặt đang rất cau có.
"Anh làm sao thế?". Hàn Tú vừa nói vừa dứt thì Tiểu Thất đã kéo mạnh cô vào lòng mình. Đôi tay anh giữ chặt hai bên má cô, ép cô nhìn vào đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh.
"Trên mặt cô có thứ gì đó, để tôi thổi giúp cho. Nhắm mắt lại!". Giọng anh trầm trầm, dịu nhẹ như làn gió, đầy mê lực.
Cử chỉ thân mật, đột ngột này khiến trái tim Hàn Tú đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Cô vừa mới nghĩ thông tất cả nhưng không lường trước được mọi chuyện sẽ diến biến nhanh đến thế. Ở nơi công cộng mà làm những hành động kiểu này thì sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố mất!
Nghĩ trong đầu như vậy nhưng Hàn Tú vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại và hỏi anh: "Có thật là trên mặt tôi có thứ gì đó không? Lúc nãy, khi ngồi trên xe, tôi thấy có cái gì đâu nhỉ?". Rõ ràng là lúc đợi đèn đỏ, cô đã soi gương một lần mà chẳng phát hiện ra cái gì bất thường trên mặt cả.
Anh chỉ thổi có hai lần rồi thôi. Cô bèn hỏi: "Anh thổi xong chưa?"
Không thấy anh trả lời, Hàn Tú liền mở mắt ra, lúc đó mới biết Tiểu Thất hoàn toàn không nhìn cô mà đang ngó về phía sau lưng cô. Hàn Tú định quay đầu lại xem rốt cuộc anh đang nhìn cái gì thì nghe thấy tiếng anh thầm thì: "Đừng quay đầu lại!"
Cô nhìn anh chăm chú, thì thào hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Anh nhìn cô, đưa tay vuốt nhẹ đôi môi hồng thắm của cô và nói: "Không có chuyện gì đâu."
Hai má đỏ bừng lên, nóng ra như bị thiêu đốt, Hàn Tú véo cho anh một cái vào eo rồi nói: "Những lời cảnh cáo của tôi tối qua, anh quên rồi hả?. Đúng là vừa khô da, liền sẹo đã quên đau!
Đối với anh, cái véo của Hàn Tú chỉ như muỗi đốt. Anh ôm cô thật chặt, dí sát vào mặt cô, thì thầm: "Mắt nhìn thẳng về phía trước, đừng quay đầu lại, luôn giữ nụ cười trên môi!"
Anh đang ở rất gần nên nhiệt độ trên má cô từ nãy đến giờ vẫn chưa hạ được. Cô hỏi khẽ: "Bộ dạng của anh thần bí như vậy, tôi cười sao nổi chứ? Lẽ nào anh định bảo tôi nhìn vào thang máy mà cười ngốc nghếch hả?". Trực giác mách bảo rằng nhất định đang có chuyện gì đó nên cô không dám nói to như lúc bình thường.
"Tôi muốn ăn tôm, còn cô thì sao? Trưa nay, các đồng nghiệp mời tôi ăn tôm Dương Tứ [4], mùi vị của món đó rất ngon, tôi nghĩ mình hoàn toàn có thể nấu được". Anh thân mật ôm lấy vai cô.
[4] Là một món ăn nổi tiếng của Trung Quốc
Thế là Hàn Tú đã bị đánh lạc hướng thành công, cô cười tít mắt, sung sướng reo lên: "Thật không đấy?"
"Tất nhiên."
"Tiểu Thất này, tôi nghĩ tôi nên mở một nhà hàng rồi thuê anh làm đầu bếp, anh thấy thế nào?"
"Không được, vì tôi chỉ muốn nấu thức ăn cho mình, không nấu cho bất cứ người nào ngoài cô cả". Anh nói không to lắm nhưng những người bước ra từ thang máy đã nghe thấy hết, ai nấy quay ra nhìn Hàn Tú và mỉm cười chúc phúc.
Cho rằng Tiểu Thất đang cố tình làm các hành động thân mật, nói những lời có cánh trước đám đông để cô vui nhưng Hàn Tú vẫn không giấu nổi cảm giác hạnh phúc, cô mím chặt môi, cúi đầu, len lén cười mà không biết rằng những lời anh nói đều là thật lòng. Anh thực sự chỉ muốn nấu cho một mình Hàn Tú ăn, mỗi lần chứng kiến vẻ mặt sung sướng, hớn hở của cô khi nếm các món ăn do đích thân anh làm, anh lại cảm thấy vui lây.
Hai người lựa chọn nguyên liệu rất kĩ. Vì muốn ăn ngon mà Hàn Tú không sợ bị tôm kẹp vào tay. Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe chở hàng đã bị họ chất đầy ắp toàn đồ ăn, thức uống và các vật dụng linh tinh khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc