Vẫn như những gì mà dì Vi và dì Tiết đã nói lúc nãy, Vương tiểu thư thấy Tiểu Thất đẹp trai nên nhân lúc anh đang dọn dẹp trong phòng mình, liền giơ "ma trảo" quấy rối anh, Tiểu Thất càng né tránh, chị ta càng được thể lấn tới, thậm chí còn ỷ vào tư cách khách hàng mà đưa ra yêu cầu quá đáng là bắt Tiểu Thất ở lại, qua đêm cùng mình. Tiểu Thất tức giận quá nên mới đẩy Vương tiểu thư ra, ai ngờ do quá béo, mới chỉ lui về sau có mấy bước, chị ta đã bị mất thăng bằng, một chân bị phần ௱ôЛƓ và chân kia đè lên nên bị sai khớp.
Hàn Tú càng nghe càng nhức đầu, hai bên thái dương không ngừng giật giật. Thảo nào mà tối qua, Tiểu Thất lại nói với cô rằng đừng sắp xếp cho anh làm những công việc khó chịu, anh không thích, hóa ra là vì sự việc này. Từ trước đến nay, Hàn Tú chưa từng nghĩa tới việc nhân viên vệ sinh cũng bị quấy rối tình dục, kinh ngạc hơn nữa là đàn ông lại bị phụ nữ quấy rối. Đúng là thời thế xoay vần, đạo lý thay đổi hết cả rồi!
Nếu nói Trần Mạnh Lợi là một cực phẩm thì Vương tiểu thư cũng có thể coi là một cực phẩm. Sao Tiểu Thất lại "có duyên" đến mức gặp được cả hai cực phẩm này cơ chứ? Chỉ có thể lý giải sự trùng hợp đó bằng việc chính anh cũng là một cực phẩm trong số các cực phẩm nhân gian mà thôi!
Nhớ lại chuyện tối qua, khi quay lưng lại với cô, giọng điệu của anh lúc đó nghe bi thương, ai oán như thể muốn từ giã cõi đời vậy, trái tim Hàn Tú lại đau thắt. Bất chấp tất cả, lợi dụng tướng mạo của anh để kiếm tiền, đến khi anh thực sự gặp rắc rối vì điều đó, cô mới cảm thấy mình thật đáng ghê tởm.
Dì Vi và dì Tiết vẫn không ngừng nói những lời bất bình. Hàn Tú nghe nhưng chẳng tỏ thái độ gì. "Xả" một tràng rồi nhận thấy Hàn tổng không có bất kỳ phản ứng nào, hai người đó bèn im bặt. Một lúc lâu sau, cô đứng dậy, bảo họ cứ đi lo việc của mình, việc này cô sẽ giải quyết, rồi khoanh hai tay, chậm rãi đi sang phòng họp.
Vừa thấy Hàn Tú bước vào, Vương tiểu thư liền vứt một xấp hóa đơn lên mặt bàn, nói: "Tổng cộng 6.572 đồng. Cô yên tâm, tôi không cố tình nói khống giá lên đâu. Số tiền đó bao gồm phí xếp số, phí khám bệnh, tiền chụp X-quang, chụp CT, tiếp nước... ở bệnh viện, ngoài ra còn có tiền đền bù khi tôi phải nghỉ làm và tẩm bổ một tuần liền. Nhận được đủ tiền bồi thường, tôi sẽ đi khỏi đây ngay. Con người tôi ấy mà, rất – dễ - nói – chuyện."
"Vương tiểu thư, chị không cần tỏ ra gấp gáp như thế!". Hàn Tú trong lòng khinh bỉ nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười. Cô xem qua mấy tờ hóa đơn trên mặt bàn rồi xếp chúng gọn lại, sau đó đi ra khỏi phòng họp, gọi nhân viên tài vụ và Tiểu Hứa phụ trách hành chính trong công ty tới, dặn dò: "Kế toán Vương, giúp tôi xem chỗ hóa đơn của Vương tiểu thư, nếu không có vấn đề gì thì bồi thường tất cả cho chị ấy!"
Nghe Hàn Tú nói thế, nhân viên tài vụ và Tiểu Hứa lộ rõ vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt. Trong khi đó, Vương tiểu thư cười tươi như hoa, vắt hai chân lại rồi rung đùi, nói với Hàn Tú: "Đúng là tôi đã nhìn không ra, cô rất có dáng làm chủ doanh nghiệp đấy!"
"Vương tiểu thư quá lời rồi!". Hàn Tú mỉm cười rồi quay sang bảo Tiểu Hứa: "Tiểu Hứa, giúp tôi gọi điện cho luật sư Hàn, hỏi bố tôi xem muốn tố cáo người khác tội quấy rối tình dục thì thủ tục như thế nào! Sau đó, cô chuẩn bị tài liệu để khởi kiện, tốt nhất làm xong trong chiều nay, để chúng ta còn mang đơn kiện tới chỗ làm của chồng Vương tiểu thư nữa. Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh ta là phó tổng giám đốc của một công ty bất động sản nào đó."
Trước đây, bố Hàn Tú là luật sư (không nổi tiếng cho lắm), còn hiện nay, ông đã nghỉ hưu, khá nhàn rỗi nên đồng ý làm cố vấn pháp luật cho công ty của con gái. Mấy năm không có vụ việc nào khiến ông phải bận tâm thì bây giờ, chuyện này sẽ là cơ hội ngàn năm có một để lão nhân gia thể hiện pháp lực cao cường của mình. Dặn dò nhân viên như thế nhưng thực ra, Hàn Tú không hề có ý khởi kiện mà chỉ muốn cho Vương tiểu thư cực phẩm đó một bài học. Cô biết quan hệ của chị và chồng không được tốt, nếu để chồng biết được chuyện xấu xa này thì chắc chắn chị ta sẽ gặp rắc rối lớn. Để đối phó với hạng người đê tiện, hạ lưu thì phải dùng những cách đê tiện hạ lưu thôi.
Nghe xong chỉ thị của Hàn tổng, hai mắt Tiểu Hứa sáng rực lên, đầu gật lia lịa: "Dạ, dạ."
Vương tiểu thư thì sắc mặt trắng bệch đi, nhìn Hàn Tú chằm chằm với ánh mắt như tóe lửa: "Cô có ý gì đây? Định uy Hi*p tôi sao?"
Hàn Tú lạnh lùng nói: "Tôi đâu dám, tôi chỉ làm theo đúng nguyên tắc thôi. Nếu Vương tiểu thư đã nhận được tiền bồi thường của bên chúng tôi thì tôi cũng phải làm điều gì đó để bảo vệ tính mạng và lòng tự tôn cho các nhân viên của tôi chứ!"
"Thì ra cô là một con sói mắt trắng [2]."
"Cụm từ "sói mắt trắng" không dùng ở đây được! Chị có thể gọi tôi là "Hổ mặt cười [3]!"
[2] Chỉ con người tàn nhẫn, hung ác
[3] Chỉ người khẩu phật tâm xà, bề ngoài cười nói vui vẻ nhưng bụng dạ độc ác.
"Được thôi, muốn nhờ pháp luật phân xử thì tôi theo cô đến cùng. Tôi không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy đâu. Tôi phải chống mắt xem liệu sau này, có còn ai dám gọi công ty Đại Chúng Bảo Khiết của cô đến phục vụ nữa không?"
"Tiểu Hứa, tiễn Vương tiểu thư về! Vương tiểu thư, đi đường cẩn thận, đừng để cái chân còn lại cũng bị sái nốt nhé!". Hàn Tú mỉm cười.
"Không cần các người tiễn!". Vương tiểu thư hậm hực nói rồi tập tễnh bước ra.
Tiểu Hứa lo lắng hỏi: "Hàn tổng, liệu có việc gì không?"
Nụ cười trên môi vụt tắt, Hàn Tú quay sang nói với Tiểu Hứa: "Cô yên tâm, sẽ không sao đâu! Vương tiểu thư nói cứng như vậy cho đỡ mất mặt thôi, chứ thực ra, chị ta không dám làm to chuyện này đâu. Cô giúp tôi ra một thông báo nhé, nội dung như sau: Thứ nhất, không để nhân viên mới đi phục vụ các khách hàng khó tính, việc này sẽ do người quản lý của các bộ phận điều nhân viên thích hợp đi. Thứ hai, dù khách hàng có ăn nói khó chịu đến đâu thì nhân viên cũng tuyệt đối không được cãi cọ, ra tay với họ. Nếu khách hàng thực sự quá đáng thì hãy gọi 110, báo cảnh sát. Chắc ai cũng biết cách rút di động ra, gọi ba số đó phải không? Nếu không kiềm chế được mà làm khách hàng bị thương thì nhân viên đó sẽ bị trừ tiền thưởng của tháng. Sự việc lần này, Tuy rằng Vương tiểu thư hành xử vô liêm sỉ thật nhưng việc Tiểu Thất đẩy chị ta ngã là không đúng, thế nên cô bảo phòng Tài vụ cắt thưởng tháng này của anh ta giúp tôi! Thứ ba, dì Vi và dì Tiết cãi nhau với khách hàng, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của công ty, nhưng xét thấy hai dì làm vậy để bảo vệ Tiểu Thất không bị người khác χâм нạι nên chỉ bị cảnh cáo. Sau này, nếu lại có người đôi co với khách hàng thì người đó sẽ bị xử phạt theo đúng quy định của công ty. Thứ tư, liệt người phụ nữ béo ịch vừa rồi, công ty chị ta và công ty chồng chị ta vào danh sách đen, chúng ta sẽ không nhìn mặt và không phục vụ họ nữa. Yêu cầu tất cả mọi người, kể cả những người đang làm việc ở ngoài, đọc xong thông báo rồi mới về nhà cho tôi!"
(2)
Lúc quay về công ty, Tiểu Thất trông thấy mọi người đang đứng trước bảng thông báo ở đại sảnh, rôm rả thảo luận chuyện gì đó. Tả Tiểu Dũng bước tới, vỗ vai anh và nói: "Tiểu Thất, hôm nay, Boss nổi giận vì cậu đấy! Tháng này cậu bị cắt thưởng rồi."
Tiểu Thất đọc xong thông báo, cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Anh mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào chữ kí như rồng bay phượng múa của Hàn Tú trên tờ thông báo, ngây người ta. Mãi cho tới khi tất cả mọi người trong công ty đã đi về hết, anh mới định thần lại rồi vào phòng, thay quần áo.
Khi bước ra, Tiểu Thất nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy liền màu xanh da trời nhạt đang đứng trước cửa thang máy. Đó là Hàn Tú.
Cô chậm rãi đi lại phía anh. Sau một lúc cúi đầu, mím môi cô mới lên tiếng: "Hôm qua, tôi không hề biết về việc anh đến làm ở nhà Vương tiểu thư. Tôi đã hỏi người quản lý, anh ấy nói tính khí anh hiền hòa nên dù Vương tiểu thư có làm khó thế nào, anh cũng sẽ không tức giận, để anh đi chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ lại khiến anh rơi vào tình huống khó chịu ấy. Tôi thay mặt cho toàn thể công ty và cá nhân tôi xin lỗi anh."
Tiểu Thất không nói lời nào.
Hàn Tú nói tiếp: "Xin lỗi là một chuyện, còn việc anh làm lại là chuyện khác. Cho dù là vì lý do gì thì anh cũng không nên đẩy khách hàng. Chính tôi đã đưa ra quy định đó, không có quy định thì công ty sẽ loạn lên mất. Khách hàng là Thượng đế. Chúa Giêsu đã dạy rằng khi bị người ta đánh vào má phải của mình, chúng ta phải đưa nốt má trái cho họ đánh. Làm nhân viên vệ sinh thì phải biết nén giận, nhẫn nhịn. Có lẽ trong lòng anh thấy không phục với cách giải quyết của tôi, hoặc là khinh thường suy nghĩ của tôi, nhưng đến khi không còn cái gì để ăn thì anh sẽ không thấy như vậy nữa đâu. Biết tiến biết lùi mới là đại trượng phu. Tháng này, anh sẽ bị cắt thưởng. Anh có ý kiến gì không? Nếu có thì cứ việc nói ra!"
Tiểu Thất đợi Hàn Tú nói hết rồi mới bảo: "Nếu có ý kiến gì thì tôi sẽ trực tiếp cầm dao đến gặp cô."
Hàn Tú mím chặt môi, nhớ lại lúc ở bãi rác và hồi mới ở nhà cô, anh thường dùng dao uy Hi*p cô như một kẻ chưa tiến hóa vậy. Bây giờ thì khác hẳn, anh đã có thể lặng lẽ nghe cô nói nhiều đến thế.
"Ừm, bởi vì tiền thưởng của anh đã bị cắt nên tôi quyết định miễn tiền thuê nhà tháng này cho anh, ngoài ra sẽ bao anh tiền ăn một tháng, bao cả ba bữa sáng, trưa, tối. anh nghĩ sao?". Cô hi sinh đến mức độ này là quá giới hạn chịu đựng rồi. Chi phí ăn ở một tháng ấy cao hơn rất nhiều so với tiền thưởng của anh đấy!
Tiểu Thất từ từ nhếch khóe miệng lên, nhìn cô bằng đôi mắt như phát sáng.
Ngoại trừ tiếng cười lạnh lẽo, cô liêu tối qua, đây có thể được xem là nụ cười thứ hai của anh.
Lúc mỉm cười, thực sự trông Tiểu Thất rất đẹp trai!
Sau sự việc của Vương tiểu thư, Hàn Tú đã nghĩ thông suốt nhiều điều. Những chuyện không thể tránh né được thì đừng nên tránh né nữa. Nếu đã thực sự đắm chìm trong tình yêu thì cố gắng phủ nhận chỉ là chuyện không tưởng. Trái tim căn bản không thể do mình muốn kiềm chế là kiềm chế được, muốn điều khiển là điều khiển được, vậy thì việc gì mà phải khổ sở trốn tránh, ép buộc nó đến mức đau đớn như thế?
Cô thậm chí đã quên mất giao hẹn của mình vào hai tháng trước, đó là chỉ phép anh ở nhà cô một tháng tồi sẽ tiễn anh lên đường. Không những thế, dù đã trò chuyện với cô giáo Đỗ hai, ba chục lần qua email nhưng chưa lần nào cô nhắc đến chuyện của anh để cô giáo về nước, đón anh sang Mỹ. Ngay cả khi bố mẹ gọi điện đến, hối thúc đi xem mặt, cô cũng tìm đủ mọi cách để từ chối