"Tiểu Thất? Tiểu Tề? Tiểu Thất? Ây dà, đầu óc của tôi thật là u mê, gọi là Tiểu Thất thì quan hệ anh em giữa chúng ta lại càng thân thiết hơn". Tả Tiểu Dũng vỗ tay, tiếp đó cười nói: "Tiểu Thất này, tại sao Hàn tổng đưa anh tới công ty sớm thế?"
"Chắc do cô ấy không ngủ được". Tiểu Thất không hề có khái niệm giờ làm việc, câu trả lời duy nhất anh nghĩ tới chính là do Hàn Tú không ngủ được. Cô ấy đã thức dậy từ năm giờ sáng, sau đó tất bật dọn dẹp trong thư phòng.
Vừa nghe thấy mấy lời này, Tả Tiểu Dũng lập tức trợn cặp mắt một mí lên, kinh ngạc nhìn về phía sếp lớn: "Không ngủ được? Anh ở cùng với Hàn tổng à?"
"Ừm". Tiểu Thất thật thà đáp, anh không biết rằng câu trả lời của mình đã vô tình trở thành đề tài tán gẫu mới cho mọi người.
Được người trong cuộc khẳng định thông tin, đôi mắt Tả Tiểu Dũng bỗng sáng rực lên. Quả nhiên là sống chung, chắc Hàn tổng cảm thấy ngại ngùng nên mới kiên quyết không chịu thừa nhận. "Chẳng phải Hàn tổng nói anh không phải bạn trai cô ấy sao?". Tiểu Dũng hỏi lại.
"Bạn trai có nghĩa là gì thế?". Ánh mắt của Tiểu Thất mơ hồ, đầu óc hỗn loạn. Chiều qua, lúc nghe hai bà cô trên đường bảo quan hệ giữa anh với Hàn Tú là bạn trai - bạn gái, anh thấy vẻ mặt cô vô cùng phẫn uất. Vừa nãy, khi Tả Tiểu Dũng nói thế, ánh mắt cô lại long sòng sọc như thể trời sập vậy. Bạn trai đáng sợ đến mức ấy sao?
Tả Tiểu Dũng ngây người, trố mắt nhìn Tiểu Thất cao to đẹp trai đang đứng trước mặt, nhất thời chẳng biết nói gì, phải một lúc sau mới trả lời: "Tiểu Thất, anh hài hước thật đấy! Từ "bạn trai" được dùng trong trường hợp một đôi nam nữ có tình ý với nhau, khi bắt đầu tìm hiểu nhau, hai bên sẽ xưng hô là bạn trai, bạn gái. Nếu tình cảm sâu đậm hơn thì nhẹ nhàng cầm tay, hôn môi nhau. Tình cảm sâu sắc hơn chút nữa thì sẽ cùng ngủ trên một chiếc giường. Thế đấy, anh hiểu chưa? Cuối cùng là quan hệ phu thê, thành ông xã, bà xã của nhau."
Tiểu Thất nheo nheo mắt. Thì ra là như vậy! Hàn Tú không cho anh nằm cùng giường với cô là vì hai người không trải qua giai đoạn bạn trai - bạn gái mà tiến thẳng tới quan hệ phu thê rồi, được gọi là "vượt cấp", cuối cùng anh đã hiểu. "Cảm ơn nhé!"
Tả Tiểu Dũng cười nhẹ, trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này rốt cuộc là đơn giản, thuần phác hay là có dã tâm nhỉ? Cậu không dám hỏi thêm điều gì nữa, càng biết nhiều chuyện của sếp thì càng ૮ɦếƭ nhanh hơn thôi. Ngộ nhỡ Hàn tổng nổi giận đùng đùng thì chắc chắn cậu sẽ phải xách đồ ra đi. Thế là cậu bắt đầu chỉ cho Tiểu Thất cách sử dụng các loại máy móc dọn dẹp vệ sinh.
Khả năng tiếp thu của Tiểu Thất rất tốt, Tả Tiểu Dũng chỉ nói một lần, anh đã ghi nhớ toàn bộ. Lúc tự mình thao tác, anh không hề làm sai bất kì một bước nào cả.
Sau khi giải quyết xong một số việc, Hàn Tú quay trở ra đại sảnh.
Tả Tiểu Dũng không tiếc lời khen Tiểu Thất tiếp thu nhanh. Quả nhiên là ở thời đại hiện nay, trong bất cứ công việc gì, người có trình độ học vấn cao, biết tiếng Anh sẽ lĩnh hội tốt hơn. Hàn Tú còn nhớ lúc công ty mới thành lập, tính cả sếp và nhân viên được có mấy người, hầu hết nhân công đều là các thím, các dì trung niên; rồi dần dần công ty phát triển hơn, trở thành một doanh nghiệp vệ sinh có ít nhiều tên tuổi, khi ấy, cô lại mặt dày mày dạn mượn nốt số tiền bố mẹ dành dụm để mua quan tài, tậu thêm một số máy móc. Người của công ty bán máy mất khá nhiều thời gian để hướng dẫn cách sử dụng cho các dì, các thím. Sau lần đó, cô tuyển dụng thêm nhiều nhân tài trẻ tuổi chứ không bó hẹp đội ngũ nhân viên trong phạm vi những người trung niên nữa. Thực tế đã chứng minh rằng những việc Hàn Tú đã làm là đúng, công ty của cô càng ngày càng lớn mạnh, chuyên nghiệp, quy củ hơn.
(2)
Gần tám giờ, khi các nhân viên lần lượt đến công ty, ai nấy đều kinh ngạc khi nhìn thấy Hàn tổng và một anh chàng đẹp trai đang đứng đối diện với nhau ở đại sảnh nhưng không người nào dám mở miệng hỏi. Hầu hết bọn họ chỉ dám chào sếp một tiếng rồi đi về chỗ của mình, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc trộm Tiểu Thất trong giây lát.
Mấy cô nhân viên trẻ tuổi thì viện đủ lí do để ở lại sảnh, mắt người nào người nấy sáng rực như đèn ô tô, nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất, sau đó không ngừng thì thầm to nhỏ: ánh mắt của anh chàng đẹp trai ấy trước sau chỉ hướng về phía Hàn tổng, thuần khiết là thế, long lanh là thế, nhất định đó là bạn trai của sếp rồi!...
Bản nhạc Alice bỗng vang lên, báo hiệu giờ làm việc đã đến.
Hàn Tú chợt thấy xung quanh mình có rất nhiều người, ánh mắt của tất cả bọn họ không hẹn mà cùng hội tụ ở một chỗ, đó là Đường Trạch Tề - người đang đứng cạnh cô.
Hàn Tú hắng giọng, cố tỏ ra oai nghiêm: "Mọi người có việc cần báo cáo với tôi sao?"
"Không có ạ". Đám đông đồng thanh rồi nhanh chóng giải tán, ai nấy cầm lấy chiếc giẻ, lau chùi những chỗ gần mình nhất.
Mấy thím đang chuẩn bị ra ngoài làm việc cảm thấy vô cùng hiếu kì trước thân phận của Tiểu Thất, vốn tưởng bọn nha đầu kia sẽ lên tiếng hỏi sếp để giải đáp nghi hoặc của mọi người, ai ngờ vừa nghe Hàn tổng nghiêm giọng, đứa nào đứa nấy lại co cẳng chạy mất dép như chuột gặp phải mèo, đúng là đồ vô dụng! Các bà sồn sồn bất giác thở dài một tiếng, tỏ vẻ coi thường lũ hậu bối rồi nhanh chân bước về phía trước.
"Ây da, Hàn tổng, cô không giới thiệu cho mọi người biết về anh chàng này sao?"
"Đúng thế, đúng thế! Hàn tổng à, khi nãy, tôi còn nói với lão Lý là không biết một tuần nay cô làm gì mà bận ghê thế, thật không ngờ, vừa tới công ty đã thấy cô dẫn theo một cậu thanh niên anh tuấn thế này tới đây."
"Hàn tổng này, đây là bạn trai của cô à?"
Đúng là chỉ có mấy bà thím mới bạo mồm bạo miệng đến thế.
Hầu hết nhân viên trong công ty là các thím, các dì trung niên, hơn Hàn Tú rất nhiều tuổi nên nhiều khi, dù có bực đến đâu, cô vẫn không thể ra oai trước mặt các vị tiền bối này được, đã thế còn thường xuyên bị họ lôi đi, đòi giới thiệu bạn trai cho.
Trước cuộc tổng công kích của các đại thẩm, Hàn Tú vội xua tay lia lịa: "Anh ấy không phải bạn trai của cháu đâu. Đây là nhân viên mới của công ty chúng ta, tên là Đường Trạch Tề". Rồi cô kéo một bà cô lại phía mình: "Dì Tạ à, từ hôm nay, anh ấy sẽ làm việc cùng dì, phiền dì chỉ bảo anh ấy giúp cháu nhé!"
Nghe những lời lấp liếm "chuyện vui" ấy của Hàn Tú, lại thấy Tả Tiểu Dũng đứng đằng sau lưng sếp không ngừng nháy mắt, mọi người trong lòng đều hiểu chuyện, còn ngoài mặt thì gật đầu tới tấp, phụ hoạ theo: "Ồ... Hoá ra đây là đồng nghiệp mới!"
Biết ngay là mọi chuyện sẽ thành ra thế này mà! Hàn Tú cắn môi rồi nói tiếp: "Thôi được rồi, được rồi, mọi người mau làm việc đi! Muốn tán gẫu thì đợi đến lúc tan sở!". Cô quay người lại, nói với Tiểu Thất: "Anh theo tôi vào phòng làm việc!"
Ngay lúc hai người đang định rời khỏi đại sảnh thì bỗng nhiên trưởng phòng Vương ở bộ phận khách hàng chạy tới: "Hàn tổng!"
Hàn Tú dừng bước, quay người lại hỏi: "Trưởng phòng Vương, có chuyện gì thế? Hình như hôm nay, mấy người đến EC phục vụ cơ mà."
"Hàn tổng, tôi đang định nói với chị việc đó đây. Chị cũng biết chuyện tháng trước rồi đấy, sau lần đó, dì Cao giận tới mức nằm nhà mấy ngày trời. Mọi người ở phòng khách hàng đều đang giận dỗi. Bây giờ, không ai chịu đi làm cho EC nữa."
Cứ nhắc tới chuyện này là Hàn Tú lại cảm thấy đau đầu.
EC là một công ty xuất nhập khẩu nội thất có quy mô khá lớn. Vào ngày 25 hàng tháng, nhân viên của công ty Hàn Tú đều tới làm vệ sinh tổng thể cho EC. Nhưng từ khi con gái của bà chủ EC là Trần Mạnh Lợi từ Mỹ trở về và ngồi vào ghế trợ lí tổng giám đốc thì việc hợp tác giữa hai bên bỗng trở nên vô cùng khó khăn. Vị thiên kim đại tiểu thư đó không những hết sức chấp nhặt, xét nét mà còn khiến người khác khó chịu bởi cách nói chuyện ghê gớm, đanh đá của cô ta. Tháng trước, khi đến phục vụ bên EC, dì Cao được giao nhiệm vụ lau dọn phòng làm việc của cô Trần. Khi dì Cao đã làm xong tất cả mọi công việc, chỉ chờ xin chữ kí xác nhận rồi rời khỏi thì đột nhiên cô ta nói rằng nhân viên vệ sinh đã lấy trộm chiếc đồng hồ Omega mình mua ở Mỹ.
Dì Cao là người từ nông thôn lên thành phố tìm việc với mong muốn kiếm thêm chút tiền để gửi về cho gia đình. Dì đã làm ở công ty của Hàn Tú hơn một năm nay, là người thật thà, đôn hậu, chưa từng tắt mắt của ai bất cứ thứ gì. Điều quá đáng là sau một hồi không tiếc lời công kích, Trần Mạnh Lợi còn đòi khám xét người dì Cao. Mọi người ra sức phản đối yêu cầu này. Hai bên tranh cãi kịch liệt, thậm chí còn kinh động đến cả cảnh sát 110.
Phía cảnh sát không hề tìm thấy vật bị mất khi khám xét người dì Cao, nhưng Trần Mạnh Lợi vẫn nhất quyết không chịu cho qua sự việc. Cô ta yêu cầu những nhân viên đến làm vệ sinh hôm ấy phải đền chiếc đồng hồ đắt tiền đó, đồng thời nhạo báng họ là những kẻ khố rách áo ôm đến từ vùng nông thôn rách nát, chân tay không sạch sẽ, cả đời này chỉ xứng đáng đi làm vệ sinh, dọn dẹp cho người ta mà thôi.