Ranh giới giữa Thiên tài & Kẻ ngốc thật ra rất mong manh
(1)
Hai người đi xuống dưới nhà, một trước một sau, hoàn toàn im lặng.
Hàn Tú đút hai tay vào túi quần soóc bò, loẹt quẹt dép lê, lắc lư thân mình, bước đi một cách nghênh ngang.
Còn Tiểu Thất, từ lúc ra khỏi toà nhà, anh cứ cúi đầu đi thẳng, chưa thể thích ứng với cuộc sống bên ngoài được. Ánh nắng buổi chiều tà chiếu lên người khiến anh thấy bỏng rát toàn thân, bị bủa vây bởi không khí oi bức, người anh lập tức toát mồ hôi. Tuy rằng không mấy dễ chịu, nhưng so với việc ở trong phòng thí nghiệm với nhiệt độ mát mẻ quanh năm và bị vô số các thiết bị cắm vào người, anh vẫn thích cảm giác chân thực và sống động này hơn.
Dòng người tấp nập qua lại xung quanh cùng những âm thanh ồn ào, huyên náo khiến Tiểu Thất không thể chịu nổi, cảm thấy trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình đang đập dữ dội. Nắm chặt bàn tay, anh nhanh chóng bước về phía trước, theo sát Hàn Tú.
"Chà, Hàn Tú à, lâu lắm mới được gặp cháu đấy". Từ phía xa, một bà thím cất tiếng.
Hàn Tú gật đầu trả lời: "Vâng ạ, dạo này cháu mệt quá nên phải tranh thủ nghỉ ngơi ít hôm, mấy chuyện trong công ty cháu giao phó hết cho nhân viên rồi ạ."
Một bà cô khác lại bước tới góp chuyện: "Này, Hàn Tú, cháu đang cùng bạn trai đi đâu đấy?". Giọng nói vừa to vừa vang của người phụ nữ này khiến ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía Hàn Tú.
Bạn trai? Bạn trai nào chứ?
Đừng nói thím ấy đang ám chỉ Đường Trạch Tề đấy nhé!
Hàn Tú bỗng đứng sững người lại. Khi đó, Tiểu Thất vẫn đang cắm cúi bước theo sau nên không chú ý, đâm sầm vào người cô. Còn sững sờ vì hai chữ "bạn trai", chưa kịp lấy lại hồn phách nên Hàn Tú không chống đỡ kịp, lao ngay về phía trước. Cô đang lo là sẽ ngã theo tư thế "bò ăn cỏ", nhưng chỉ trong giây lát, Tiểu Thất đã nắm được khuỷu tay cô, kéo Hàn Tú ngã vào lòng mình.
Nằm gọn trong vòng tay của Tiểu Thất, Hàn Tú ngây người nhìn một màu xanh lá cây bao trùm trước mặt, đầu óc ong ong, thân thể cứng đờ, chẳng biết phải làm gì tiếp theo nữa.
"Chị này, có vẻ như gần đây, đường sá trong thành phố hay bị đào bới nên không bằng phẳng chút nào thì phải."
"Đúng thế, chúng ta già rồi, xương cốt dễ gãy, lại chẳng có ai đỡ, chắc chắn phải nhìn đường cho thật kỹ."
Hai bà thím che miệng cười, bước tới gần Hàn Tú, cùng nhau tung hứng. Hàn Tú hoảng hốt, vội đẩy Tiểu Thất ra.
Thấy thế, hai người đó lại nhanh nhẩu nói: "Ây da, Hàn Tú, cháu không phải ngại ngùng gì đâu! Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, đừng nói là nam nữ ôm nhau, ngay cả mấy đôi nam nam hay nữ nữ tình tứ, mắt qua mày lại, hai bà già này cũng gặp cả rồi, chẳng có chuyện gì to tát cả. Cháu đừng quá thẹn thùng!"
"Hàn Tú à, cậu thanh niên này đẹp trai đấy, mũi thanh mắt sáng, còn biết quan tâm đến cháu nữa chứ. Thôi, không làm phiền hai đứa nữa, hai thím đi đây."
Dù đã đẩy Tiểu Thất ra nhưng khi nghe hai bà thím kia nói thế, Hàn Tú không biết giấu mặt vào đâu cho đỡ ngượng.
Cái gì mà giữa thanh thiên bạch nhật nam nữ ôm nhau tình tứ chứ? Rõ ràng là anh va vào người cô, đương nhiên phải đỡ cô rồi! Có điều tên đàn ông khốn kiếp này đỡ cô không đúng cách, chắc hẳn là hắn nhân cơ hội đó mà giở trò đấy! Tại hắn mà cô bị như thế này, lại còn khuôn mặt "khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân" của hắn nữa, nó có đáng để người khác phải khen hết lời như vậy không?
"Đường thì rộng, sao anh không đi sang một bên, cứ bám theo sau lưng tôi làm gì thế? Tôi bị anh đâm cho đau điếng cả người đấy!". Cô phẫn nộ lườm anh, nghiến răng nghiến lợi rồi quay mặt đi, lẩm bẩm: "Thật là mất mặt!".
Tiểu Thất nhíu mày, không ngừng quan sát xung quanh, rất nhiều người đang nhìn anh và Hàn Tú. Bọn họ vừa cười vừa thì thầm to nhỏ, biểu hiện trên mặt họ không hề có vẻ ác ý, chỉ đơn thuần là cảm thấy buồn cười mà thôi. Anh quay lại nhìn Hàn Tú, nhếch miệng nói, mặt không chút biểu cảm: "Mặt của cô không phải vẫn ở trên cổ cô sao?".
Hàn Tú vỗ vỗ lên trán, trông cô như thể đang tự lấy đá đập vào đầu mình. Đúng là "ông nói gà, bà nói vịt", thật chẳng khác nào đối thoại với người đến từ hành tinh khác!
"Địa cầu quá nguy hiểm, anh tắm rửa sạch sẽ rồi bay về sao Hoả đi!". Hàn Tú chỉ nói mỗi thế rồi quay người, bước về phía siêu thị.
Tiểu Thất lại cau mày. Giáo sư Trường đã từng nói, với trình độ khoa học kĩ thuật hiện nay, con người vẫn chưa lên được sao Hoả, vậy thì từ lúc nào, người ta có thể bay tới hành tinh đó bằng cách "tắm rửa sạch sẽ"? Anh thực sự không biết chuyện này. Không những thế, anh còn chẳng thể hiểu nổi vì sao người phụ nữ đang đi thoăn thoắt phía trước lại sáng mưa, trưa nắng, chiều nồm, tâm trạng thất thường, thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy.
Anh đút tay vào túi quần soóc, ước lượng bằng mắt khoảng cách với Hàn Tú rồi dịch sang bên trái hai mươi phân, sau đó mới bước theo cô.
Dần dần, Tiểu Thất đã có đủ dũng khí để ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước. Những người mà anh bắt gặp trên đường bây giờ khác hẳn với lúc anh mới trốn ra khỏi phòng thí nghiệm, tuy có rất nhiều cô gái vừa nhìn anh vừa thì thào, chỉ trỏ nhưng họ đều cười một cách nồng hậu chứ không hoảng hốt, khi*p đảm như những gì anh đã chứng kiến vào một tuần trước đây. Họ không hề gây cho anh bất cứ cảm giác uy Hi*p nào hết. Hòn đá đè chặt trong lòng anh cuối cùng cũng được nhấc lên, gánh nặng trên vai đã được gỡ bỏ ít nhiều.
(2)
Hai người đã tới siêu thị. Cái gọi là "siêu thị" chính là chỗ nào cũng thấy người.
Hàn Tú đưa xe đẩy cho Tiểu Thất. Tất cả mọi thứ đều khiến anh cảm thấy hiếu kì, nhìn không chớp mắt các sản phẩm muôn hình muôn vẻ đang bày ra trước mặt. Một số thứ anh đã nhìn thấy trên ti vi hay ở sách báo, nhưng đại bộ phận là anh chưa thấy bao giờ. Anh cầm các sản phẩm, nghiên cứu một lượt rồi thận trọng đặt về chỗ cũ.
Khi đi qua khu vực bán sách, Tiểu Thất vô tình nhìn thấy cuốnDạy bạn 1000 món ăn thường ngày trong gia đình. Cách phối hợp thực phẩm và thành phần dinh dưỡng đều được viết rất cụ thể trong đó, cuốn cẩm nang này sẽ rất có ích cho việc tiếp nhận dinh dưỡng sau này của anh, thế là anh đặt ngay cuốn sách vào giỏ hàng.
Nhưng khi ngước mắt lên, anh mới nhận ra hình bóng của Hàn Tú đã chìm khuất tự lúc nào giữa dòng người qua lại tấp nập, vội vã. Tiểu Thất cau mày, vừa đẩy xe hàng vừa không ngừng nhìn quanh để tìm Hàn Tú. Thỉnh thoảng, anh lại bắt gặp một vài cô bé đang hướng ánh mắt về phía anh và cười, song lúc này, những nụ cười đó không còn khiến anh có cảm giác yên tâm mà trái lại, chỉ thấy vô cùng phiền phức. Nhìn mãi mà không thấy Hàn Tú đâu, anh càng lúc càng cảm thấy khó chịu.
"Đường Trạch Tề, anh ૮ɦếƭ mất xác ở đâu thế? Tôi đi cả một vòng siêu thị để tìm anh, hoá ra anh đứng đây "phóng điện loạn xạ" vào con gái nhà lành hả? Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà!". Hàn Tú từ đâu phóng tới, vứt mạnh hai bịch giấy vào xe đẩy rồi gầm lên.
Dạo này, giá giấy tăng lên chóng mặt nên nhân dịp giảm giá, cô định mua thật nhiều. Đinh ninh là Đường Trạch Tề vẫn đi theo sau mình nên cô chạy qua quầy hàng, nhặt hai bịch giấy rồi trở lại ngay, chỉ trong chớp mắt đã không thấy anh ta đâu cả, báo hại cô cầm hai bịch giấy này đi khắp nơi, dáo dác tìm kiếm. Còn anh ta thì sao? Cố tình tạo vẻ u buồn để quyến rũ mấy em mới lớn, lẽ nào anh ta sợ không đền nổi mạng ư?
Tiểu Thất đã quá quen với kiểu quát tháo thường ngày của Hàn Tú nên cho rằng cô lại vừa nổi hứng tạo tạp âm, anh không nói nhiều. Có điều, anh hoàn toán không hiểu ý nghĩa của cụm từ "Phóng điện loạn xạ". Nếu anh có thể phóng điện để phòng vệ thì cần gì phải tìm một nơi an toàn để lẩn trốn chứ? Mấy cô bé nữ sinh kia cứ cười với anh, anh chỉ cau mày nhăn mặt, như thế gọi là "Phóng điện loạn xạ" à? Vậy ra ngày nào anh cũng "Phóng điện loạn xạ" vào Hàn Tú sao? Bởi vì cô cứ hơi một tí là lại gây ra tạp âm.
Thấy trong xe hàng có một cuốn sách, Hàn Tú liền cầm lên xem.Dạy bạn 1000 món ăn thường ngày trong gia đình sao?
"Hừ! Anh mua thứ này về làm cái gì? Anh tưởng là cứ nhìn chằm chằm vào cẩm nang là có thể nấu ngon lành được à? Anh có biết giữa lý thuyết và thực tiễn khác nhau nhiều lắm không? Đúng là lãng phí tiền". Hàn Tú lườm anh rồi vứt cuốn sách lên giá.
Tiểu Thất không nói gì, lấy cuốn sách đó đặt vào xe hàng.
Hàn Tú lập tức đưa nó trở lại giá.
Một lần nữa, Tiểu Thất lại giơ tay ra lấy cuốn cẩm nang. Hàn Tú trợn mắt, vừa định phản đối thì bắt gặp cái nhìn kiên quyết, đầy uy Hi*p của anh, cô đành nghiến răng đẩy nhanh chiếc xe về phía khu thực phẩm.
Hàn Tú không ngừng vứt vào xe hàng nào thịt, nào rau quả, như thể chúng là hàng miễn phí vậy. Giây phút đó, cô chỉ tâm niệm một điều duy nhất: "Đường Trạch Tề, tôi phải làm cho anh xách đồ mệt đến ૮ɦếƭ mới thôi". Nhưng trớ trêu thay, Tiểu Thất cũng học theo cô, lần lượt bỏ các túi đồ ăn vào xe đẩy sau khi xem qua thành phần dinh dưỡng trên bao bì. Hàn Tú nhìn chằm chằm vào những thứ đó, mím chặt môi không dám nổi giận, đành để mặc cho anh chọn lựa.
Hàn Tú không điều khiển nổi chiếc xe đã đầy ắp hàng nữa, hết đẩy nó sang bên trái rồi lại đâm qua phải, sau đó thì không cẩn thận, va vào giá hàng trước mặt. Bánh xe lùi lại phía sau, chẹt lên ngón chân Hàn Tú khiến cô đau đến mức ứa nước mắt.
Thấy cô ngồi sụp xuống, ôm ngón chân suýt xoa, dáng vẻ vô cùng đau đớn, Tiểu Thất nhíu mày lại rồi cầm lấy tay cầm của xe hàng. Hàn Tú đau khổ nhìn lên, nhưng chỉ nhận được ánh mắt lãnh đạm, thờ ơ từ anh. Anh ra hiệu cho cô tránh sang một bên rồi đẩy chiếc xe tiến về phía cửa ra.
Hàn Tú rủa thầm vài câu, sau đó từ từ đứng dậy, tập tễnh đi về phía quầy thanh toán.
Đột nhiên, những tiếng "tít tít" liên hồi ở cửa ra của siêu thị vang lên khiến tất cả mọi người dồn hết sự chú ý về phía đó.
Quay ra nhìn, Hàn Tú thấy Đường Trạch Tề cùng chiếc xe hàng đang bị người bảo vệ chặn lại, không biết họ đang nói với nhau những gì.
Thôi ૮ɦếƭ rồi! Biết đâu tên đàn ông đáng ghét này đã quên luôn cả việc phải thanh toán tiền trước khi ra khỏi siêu thị rồi cũng nên. Hay hắn làm thế là vì muốn gặp mấy anh cảnh sát để tán gẫu, ăn lót dạ đêm khuya?
Cô nhịn đau, chân thấp chân cao bước tới cửa ra của siêu thị, cố tạo ra dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, đáng thương: "Cháu chào chú, làm ơn cho cháu hỏi, có chuyện gì thế ạ?"
Chú bảo vệ liền chỉ vào Tiểu Thất mặt lạnh như tiền đang đứng bên cạnh và nói: "Chào cô, xin hỏi vị tiên sinh này là ông xã hay bạn trai của cô?"
Vừa nghe thấy thế, Hàn Tú liền đanh mặt lại, xua tay lia lịa: "Anh ta không phải là ông xã, cũng không phải là bạn trai của cháu."
Chú bảo vệ tỏ vẻ khó hiểu: "Vậy thì anh ta không có quan hệ gì với cô rồi". Nói xong chú bảo vệ nhấc máy bộ đàm, báo cho bộ phận an ninh biết mình đã bắt được một tên trộm.
Hàn Tú cuống quýt nói: "Anh ta không phải bạn trai cháu nhưng vẫn là bạn ạ". Thực lòng, cô muốn nói, "Anh ta cũng chẳng phải là bạn cháu".
Chú bảo vệ lại nhìn Hàn Tú từ trên xuống dưới mấy lượt liền rồi nói một tràng dài mang nặng giọng địa phương: "Nghe này mấy thanh niên, tuy rằng dạo này, giá cả tăng lên một cách chóng mặt, nhưng chúng ta làm người thì nên có chút đạo đức, văn hoá đúng không? Hai cô cậu tưởng mình là trẻ con nên có thể tuỳ tiện mang đồ đi sao? Vì không biết được hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào nên lũ nhóc mới thích lấy thì lấy, chỉ để thoả mãn khát vọng chiếm hữu đồ vật của bản thân chúng mà thôi. Nhưng cô cậu thì khác, đều là những thanh niên có tư tưởng, có ý thức rồi, vậy mà dám to gan lớn mật đẩy đồ ra khỏi siêu thị như thế, hành vi này phải gọi là trộm cắp. Bây giờ, mọi siêu thị đều lắp cửa từ, hai đứa nhìn thấy chưa? Chính là cái thứ này, nó được gọi là cửa từ. Nếu có người mang đồ chưa thanh toán ra ngoài siêu thị, chỉ cần đi qua cửa này, chuông sẽ reo lên..."
Không chịu nổi việc chú bảo vệ cứ nói miên man không hồi kết, Hàn Tú nhanh nhảu ngắt lời: "Chú à, chú nghe cháu giải thích đã! Anh bạn này không hề có ý lấy trộm đồ đâu, thực ra, anh ấy đã từng bị thương nên đầu óc có chút vấn đề."
"Đầu óc có vấn đề?"
Cô gật đầu lia lịa: "Vâng, chú nhìn xem, đôi mắt anh ấy thất thần, vô định, bộ dạng thì vừa đần vừa ngốc, rõ ràng là có vấn đề mà."
Chú bảo vệ nhìn Tiểu Thất một lượt rồi quay về phía Hàn Tú, khinh khỉnh nói: "Nghe tôi nói này, hai thanh niên, tôi làm việc ở đây ít nhất cũng được năm năm rồi, đã bắt được không dưới một trăm tên trộm đồ trong siêu thị đâu. Cô có biết những tên đó nói thế nào khi bị tóm không?"
Đừng nói là họ đều bảo đầu óc mình có vấn đề, là bệnh nhân tâm thần đấy nhé!