Copy mối tình đầu - Chương 13

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Trước sự châm chọc của mọi người, cô vẫn kiên quyết chọn công việc này.
Một số người thích tập Yoga, một số người lại thích luyện Thái Cực Quyền, đó đều là các bộ môn vận động để tu tâm dưỡng tính. Cũng như vậy, việc lau dọn là một phương thức nhằm di dưỡng tính tình. Sự thật là thế, dọn dẹp vệ sinh không những giúp chúng ta giảm béo mà còn có thể khiến con người bình tĩnh lại. Làm việc này còn tốt hơn nhiều so với chuyện bỏ ra một đống tiền để tập thể dục thẩm mỹ, vừa cực khổ lại vừa tốn kém. Chẳng qua là không có ai hiểu ra chân lý đó mà thôi!
Làm được một thời gian, Hàn Tú nhận thấy lĩnh vực này rất có tiềm năng, hơn nữa, có thể nói là cung không đủ cầu. Ít lâu sau, cô vay tiền bố mẹ và mở công ty riêng. Ban đầu, đó chỉ là một công ty nhỏ, rồi quy mô dần dần phát triển như hiện nay, không to lắm, nhưng cũng là một công ty vệ sinh chuyên nghiệp, và tất nhiên, cô chính là CEO.
Hiện giờ, Hàn Tú đã có một cuộc sống khá giả, vì thế, chẳng còn ai dám bảo đầu óc cô có vấn đề nữa. Nhưng từ lúc gặp lại Đường Trạch Tề và để anh ở cùng nhà, cô bắt đầu cảm thấy mình đúng là người thực sự có vấn đề về đầu óc.
Khó khăn lắm mới sống yên ổn được bốn năm, bây giờ, cô lại bị đẩy về vị trí cũ.
Vết thương ngày xưa đã lành, đến bây giờ, Hàn Tú không còn hận Đường Trạch Tề nữa, nhưng việc hai người chung sống dưới một mái nhà vẫn khiến cô khó chịu.
"Nơi an toàn"? Lý do quái quỷ gì vậy? Nhà cô đâu phải là Cục an toàn quốc gia, cô càng không phải vệ sĩ ở Trung Nam Hải [5]!
[5] nằm ở phía tây, là một quần thể các tòa nhà bên trong Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh Trung Quốc, trụ sở Đảng Cộng sản Trung Quốc và chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Người bạn tốt Sam Sam chỉ biết "ngồi trên núi xem hổ đấu", mỗi lần mở miệng thì quá nửa những lời cô ấy nói đều là bênh vực Đường Trạch Tề, hết kêu đầu anh bị va đập lại đến mất trí nhớ, thật đáng thương biết bao, rồi trách cô sao không có lòng nhân đạo đến vậy, tiếp đó lại bảo hãy nhớ đến cô giáo Đỗ...
"Lòng nhân đạo", haiz, đúng là một cụm từ đáng sợ!
Sam Sam ăn uống no nê ở nhà cô rồi nhận một cú điện thoại, sau đó thì phủi ௱ôЛƓ đi thẳng, vứt lại tên Đường Trạch Tề rắc rối ngồi ngay trước mặt cô.
Bây giờ, anh mất trí nhớ thế này, dù Hàn Tú có muốn hỏi gì thì cũng chẳng thể biết được đầu cua tai nheo gì hết. Cô chẳng tìm ra câu chuyện nào để nói, càng không thể ngồi thừ người đối diện với anh, vậy nên cô lại cầm lấy dụng cụ rồi quét dọn, lau chùi sạch sẽ, tinh tươm, sáng bóng mọi ngóc ngách trong nhà.
Dù ngàn lần không mong, vạn lần không muốn, nhưng Hàn Tú vẫn phải nhẫn nhịn để Đường Trạch Tề ở lại nhà mình.
Nhớ lại mối tình đầu đã từng khiến bản thân bị tổn thương nặng nề, lần này, cô quyết phân chia giới tuyến thật rõ ràng, chỉ còn thiếu nước kí kết hiệp định mà thôi. Trong nhà, chỗ nào anh có thể đi vào, chỗ nào nghiêm cấm anh chạm tới, tất cả mọi quy tắc Hàn Tú đều bảo cô bé phụ trách quảng cáo ở công ty in lên một tờ giấy lớn rồi dán tại phòng khách để nhắc nhở Đường Trạch Tề tuân thủ quy định. Anh phải nằm trên ghế sô pha, phạm vi hoạt động của anh chỉ giới hạn trong phòng khách, nhà vệ sinh và ban công. Kể từ khi anh đưa ra "phán đoán" sai lầm trong phòng bếp thì nơi dó cũng được liệt vào danh sách "khu vực cấm vào".
Tiểu Thất không có ý kiến gì về mấy quy định nhỏ nhặt, vớ vẩn đó, cũng không có ý định quan tâm đến bất cứ chuyện gì. Điều khiến anh trăn trở nhất là liệu chỗ anh đang ở có an toàn hay không mà thôi. Hàng ngày, anh vẫn ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Về chuyện anh đang nhìn cái gì, Hàn Tú không muốn biết và cũng chẳng thèm thắc mắc cho bận tâm. Cô chỉ nghĩ đến việc là liệu có liên lạc được với cô giáo Đỗ hay không thôi. Hàng ngày, chỉ cần có chút thời gian rảnh, cô lại vào kiểm tra hòm thư. Khoảng một tuần sau, cuối cùng cô cũng nhận được hồi âm.
Trong thư, cô giáo Đỗ vẫn kể về những chuyện thú vị trong phòng thí nghiệm như mọi khi. Cô nói rằng, gần đây, cô có một thử nghiệm vô cùng quan trọng nên cả tháng này sẽ rất bận rộn, chẳng có thời gian mà về nước thăm mọi người nữa. Đến cuối thư, cô giáo mới nhắc tới Đường Trạch Tề, bảo rằng cách đây không lâu, anh đã bay tới Tây Ban Nha để gặp bạn gái, còn tình hình cụ thể thế nào thì không biết tường tận. Tóm lại, Đường Trạch Tề chưa bao giờ khiến cô giáo Đỗ an tâm, cô cũng chẳng thèm hỏi đến chuyện riêng tư của anh. Trong thư, cô giáo còn nhắc đi nhắc rằng cô rất tiếc vì không có được đứa con dâu như Hàn Tú.
Có thể thấy, cô giáo Đỗ không biết gì về chuyện Đường Trạch Tề đã về nước, càng không biết anh đã xảy ra chuyện gì và vì sao lại bị thương, dẫn đến mất trí nhớ.
Hàn Tú đang định thông báo tình trạng hiện tại của Đường Trạch Tề cho cô giáo Đỗ, nhưng chợt nhớ ra tháng này, cô có một thử nghiệm quan trọng. Nếu biết chuyện Đường Trạch Tề bị thương và mất trí nhớ thì dù chưa thể về nước ngay lập tức nhưng có lẽ cô giáo Đỗ sẽ khó mà tập trung làm việc được.
Haiz, chuyện này khiến cho người ta phải đau đầu nhức óc thật đấy!
Hàn Tú nhìn chằm chằm vào bức thư đã gõ xong tự lúc nào trên màn hình, bàn tay cầm chuột mãi vẫn chẳng nhấn vào nút gửi đi được.
Buổi sáng, mỗi khi thức dậy, cô đều nhìn thấy anh đang tập thể dục ngoài ban công. Dù anh có nghe thấy tiếng bước chân hay nhìn thấy cô thì trên khuôn mặt anh đều chẳng hề xuất hiện bất cứ biểu cảm gì. Đối với anh, dường như cô đã trở thành không khí vậy. Nếu cô không chủ động nói chuyện thì anh cũng tuyệt đối không hỏi cô lấy một câu, thậm chí, ngay cả một câu chào buổi sáng đơn giản cũng không có. Cô chưa từng gặp người đàn ông nào không hiểu lễ nghĩa như anh.
Hàn Tú tự nhủ rằng những việc này không đáng để bận tâm, chỉ cần Đường Trạch Tề im lặng, không quấy rầy cô là được.
Mấy hôm nay, để trông chừng anh không đưa ra bất cứ "phán đoán" sai lầm hay làm những việc khiến người khác phải đau tim, mỗi buổi sáng, cô thường đến công ty từ sớm, sắp xếp công việc đâu vào đấy rồi nhanh chóng về nhà. Mỗi lần chuông điện thoại vừa reo lên là cô lại ngay lập tức ngó nghiêng xung quanh xem anh đang ở đâu, liệu anh có phi dao, phi dĩa đến chỗ cô không. Nhưng thật kì lạ, Đường Trạch Tề tỏ ra an phận một cách khác thường, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cô. Hàn Tú nhận thấy việc anh thích nhất chính là ngồi lì trên ghế, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, không nói bất cứ điều gì. Ngay cả trong bữa cơm, cô cũng không nghe thấy anh thốt ra một lời, lúc nào cũng giữ vẻ mặt trầm ngâm, tư lự.
Nhưng mỗi lần màn hình ti vi bật sáng thì dù đang ở chỗ nào trong nhà, anh cũng đều nhanh chóng xuất hiện ở phòng khách. Hàn Tú chỉ cố thể định nghĩa tốc độ đó bằng cụm từ "càn khôn đại na di" [6] mà thôi.
[6] Bộ võ công tâm pháp thất truyền của Minh giáo nơi Tây Vực, dùng để di chuyển nội lực trong cơ thể đồng thời làm giảm độ sát thương của các chiêu thức do kẻ địch sử dụng. Trương Vô Kị (Nhân vật trông tiểu thuyết Ỷ Thiên đồ long ký của Kim Dung) đã luyện thành công bộ võ công này.
Nếu cô đang ngồi ở đầu này của ghế sô pha thì anh nhất định sẽ chọn ngồi ở đầu kia của chiếc ghế, cố gắng tạo ra khoảng cách từ hai đến ba mét, cứ như lo cô sẽ làm điều gì đó thất lễ với anh vậy. Cô còn chưa hết sợ anh lên cơn thú tính làm phiền cô, vậy mà anh lại dám chê bai cô sao?
Song những điều này vẫn không đáng bận tâm. Điều khiến cô điên tiết nhất chính là, cô rất thích xem những chương trình giải trí và các bộ phim thần tượng, nhưng mỗi lần cô bật hai loại kênh này thì anh không chút do dự, đi thẳng về phía cô, đoạt lấy chiếc điều khiển từ xa mà không nêu bất cứ lí do nào hết.
Những kênh mà anh chọn chỉ gồm ba loại: một là kênh truyền hình tiếng nước ngoài, hai là kênh tin tức, ba là kênh quảng cáo.
Quảng cáo? Không sai, chính là quảng cáo! Anh không bỏ qua một mẩu quảng cáo nào.
Nếu anh chỉ xem quảng cáo đơn thuần thì cô có thể nhẫn nhịn được, nhưng cô không chịu nổi việc bất kể nhà đài quảng cáo loại sản phẩm nào, anh cũng đều bắt cô giải thích xem đó là cái gì. Nếu đó chỉ là những vật dụng thông thường kiểu như trà giảm béo hay máy tập thể dục giúp giảm cân thì OK. Những lúc anh hiếu kì, cô lại vào Baidu [7] tra rồi nói với anh, còn khi lên cơn lười biếng, cô sẽ vứt cho anh một cuốn từ điển, mặc anh từ từ nghiên cứu. Thế nhưng những vật dụng của phụ nữ như băng vệ sinh, Tђยốς tгáภђ tђคเ... thì bảo cô phải giải thích thế nào kia chứ?
[7] Trang mạng thông tin lớn nhất Trung Quốc.
"Thượng đế muốn hủy diệt bạn, trước tiên, ngài sẽ khiến bạn phát điên", với tâm trạng của Hàn Tú lúc này, không có câu nào phù hợp hơn nữa. Khi đã vượt quá giới hạn có thể chịu đựng được, cô thường không nhẫn nhịn nổi nữa mà hét vào mặt anh như sư tử Hà Đông: "Anh muốn biết, sao không tự tra từ điển đi?"
Lúc đó, anh thường đáp lại cô bằng vè mặt thản nhiên lạnh lùng nói: "Trong từ điển không có."
Cô liền tức giận quát: "Không tra được thì anh ૮ɦếƭ đi cho xong!"
Dường như từ "૮ɦếƭ" là điều cấm kị của anh.
Ngay lúc từ đó được thốt ra khỏi miệng Hàn Tú nhất định trước mắt cô lại loé lên một tia sáng ớn lạnh, sắc nhọn, dao phẫu thuật một lần nữa tái xuất giang hồ. Cô sẽ kinh hãi hét lớn, sau đó ngoan ngoãn bảo rằng: "Anh hỏi cái gì cơ chứ?". Vậy mới nói, thân lừa ưa nặng! May mà anh ta còn chưa biến thái tới mức ép cô phải làm mẫu cho mà xem những thứ được quảng cáo đó nên dùng kiểu gì, nếu không, người cầm dao nhất định là cô.
Sau khi biết tác dụng của những đồ tế nhị đó, người bình thường ít nhiều cũng cảm thấy ngại ngùng hoặc xấu hổ, nhưng phản ứng của anh vẫn cứ thản nhiên như không, lại còn dùng thái độ vô cùng khinh thường và trịch thượng mà nói với cô: "Giao phối có nhất định phải phức tạp như vậy không?"
Thật điên rồ! Cô làm sao mà biết được "giao phối" có phức tạp hay không? Cô đã bao giờ "giao phối" với ai đâu! Tại sao anh có thể nói về chuyện đó một cách không e dè như thế chứ? ૮ɦếƭ tiệt, chỉ có anh ta mới thích hợp để dùng từ này thôi!
Nhưng nói gì thì nói, vẫn phải công nhận rằng anh quả là một đứa trẻ ham học hỏi, cầu tiến đến cực điểm (có điều, tên học sinh này quá đỗi lạnh lùng và thiếu lễ phép) còn Hàn Tú giống như một cô giáo cả ngày bị làm phiền bởi mười vạn câu hỏi tại sao. Cô những tưởng rằng mình sẽ phát điên phát khùng, nhưng đã mấy ngày trôi qua, cô vẫn sống khoẻ mạnh bình thường. Không chỉ vậy, gan cô đã to hơn một chút, không còn sợ anh như trước, tiếng hét càng lúc càng vang vọng, khẩu phần ăn nhiều lên, kiến thức cũng phong phú hơn trước kia nhiều lần. Tất cả những thành quả trên đương nhiên đều nhờ công lao của "người nào đó".
Đã có lúc, Hàn Tú muốn đâm đầu vào tường mà ૮ɦếƭ quách đi cho xong. Nhưng rồi cô lại tự nhủ, thôi bỏ đi, dù gì, hắn cũng đã sống ở đây được vài ngày, cô cũng chịu đựng được mấy hôm rồi, nhẫn nhịn thêm một tháng nữa thì cũng chẳng có gì to tát hết. Từ trước đến giờ, khả năng nổi trội nhất của Hàn Tú không phải là nhẫn nhịn, nuốt hận vào lòng đó sao? Huống hồ tên đàn ông đáng ghét này ngoài việc tư duy có phần dị thường ra thì cử chỉ, hành động đều rất quy củ, khác hẳn và tốt hơn rất nhiều so với bốn năm trước.
Tóm lại, cả hai người họ đều coi nhau như không khí.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc