Hôm đó, Phùng Vũ cùng Thư Kỳ liền đặt xe ngựa, chuẩn bị lương khô, chỉ chờ ngày mai một đường xuất phát.
Đêm đến, Phùng Vũ nói muốn đi dạo, liền một mình ra cửa.
Thư Kỳ một mình ở trong phòng không có việc gì làm, đành phải sớm bò lên trên giường đếm cừu.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên mưa to mưa tiếng mưa rơi cùng sấm sét vang dội làm nàng bừng tỉnh.
Thư Kỳ từ nhỏ rất sợ sét đánh. Trước đây mỗi lần gặp sấm sét trong đêm, luôn luôn bị giật mình bừng tỉnh, ôm chăn sợ tới mức không dám ngủ. Là một đứa bé, nàng tự nhiên hi vọng lúc này mẹ có thể xuất hiện cùng nàng, việc này nàng không dám nói với mẹ, bởi vì mẹ còn phải chiếu cố tiểu đệ đệ mới sinh, nếu ngay lúc mẹ đang phiền lòng còn có thể bị răn dạy. Nàng đành phải một mình nép ở góc giường, bịt lấy lỗ tai, thân thể nho nhỏ co lại thành một khối, chịu đựng một trận sấm sét ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, một trận cuồng phong mãnh liệt mang theo mưa đem cửa phòng đẩy ra. Ngọn đèn trong phòng cũng bị dập tắt.
Trước mắt tối sầm, Thư Kỳ sợ tới mức dùng chăn che mặt. Ai, ai vào được. . . . . . Từng xem qua những bộ phim kinh dị lúc này cảnh tượng nhất nhất hiện ra trong đầu . . . . . Trên chóp mũi và trán bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Một hồi lâu, lại không nghe thấy động tĩnh gì nữa, nàng vụng trộm bỏ chăn xuống, hé nửa mắt nhìn ra bên ngoài, một mảng tối đen, dường như cũng không gì khác thường. Lúc này mới đem nỗi sợ trong lòng buông xuống, có lẽ là bởi vì nghe chưởng quầy nói nơi này phòng trộm an toàn thi thố là nhất lưu , nếu khách nhân ở trong lầu có gì tổn thất ông chủ sẽ bồi trả gấp 10 lần, kết quả yên tâm đến ngay cả của cũng chưa xem xét qua .
Bên ngoài mưa ào ào, ban đêm không khí ẩm ướt. Thỉnh thoảng có gió xen lẫn mưa thổi vào phòng, Thư Kỳ thậm chí cảm thấy yêu thích những giọt mưa bắn tung tóe trên mặt đem đến cảm giác ẩm ướt. Nhưng mà trên chăn chẳng phải cũng khó tránh khỏi ẩm ướt? Nàng cũng không muốn đắp chăn ẩm ướt mà ngủ một đêm, không cẩn thận sẽ dễ phong thấp.
Trước mắt là một mảng tối đen, một tia sáng cũng không có, nàng đã từ từ đứng dậy, lục lọi từ trên giường bò xuống, chuẩn bị đi đóng cửa.
Từng bước gian nan trong bóng đêm . Biết rõ phia trước không có chướng ngại, nàng vẫn không đi nhanh, giương tay sờ soạng trong hư không , thật cẩn thận dịch chuyển bước chân đi tới.
Cảm giác rời giường cũng không có xa lắm, cửa phòng đột nhiên “Kẽo kẹt” một tiếng khép lại.
Thư Kỳ nhất thời đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.Lúc này gió còn thổi sao?
Trong bóng tối nhìn không rõ cái gì, nàng lại cảm thấy có cái gì đó di chuyển. Nhưng không nghe âm thanh khác phát ra, nàng lại hoài nghi là mình bị ảo giác.
Ảo giác, ảo giác, chớ tự mình dọa chính mình. Nàng cố gắng trấn an cảm xúc khẩn trương của chính mình , bình tĩnh tâm tình của mình.
Hiện tại không khí ướƭ áƭ không tràn vào đến đây. Tuy nhiên, để đảm bảo , nàng vẫn muốn đi xác nhận đã thật sự đóng cửa, miễn cho ngủ được một nửa lại phải đứng lên còn phải lo lắng đề phòng .
Nhẹ nhàng thở ra một cái, nàng chậm rãi cẩn thận dựa vào cảm giác cùng trí nhớ hướng cửa đi tới.
Một tia chớp xẹt qua bầu trời bao la đen kịt, ngoài phòng một mảnh sáng chói mắt. Một giây sau chính là lôi điện lớn. Nàng hoảng sợ nhắm chặt hai mắt, che lỗ tai.
Nhưng mà, tiếng sấm chưa nổ vang phía trước, nàng đã bị rơi vào một cái ôm ấm áp nhốt lại. Chưa kịp phản ứng, thì sấm chớp rung trời vang lên, đất rung núi chuyển.
Tiếng sấm qua đi, nàng nhẹ nhàng thở ra, lại ý thức được tình huống của mình lúc này —— bị người gắt gao ôm vào trong иgự¢!
Lưu manh!
( là nơi có độ an toàn cao ) tuyệt đối đãm bảo an toàn cho người cùng tài vật an toàn, vô nghĩa!
Nàng lập tức dùng sức giãy ra khỏi tay đối phương, một bên thấp giọng gầm lên: “Buông!”
Đối phương cũng không lên tiếng, ngược lại càng dùng sức ôm lấy nàng, đem thân mình của nàng cùng hắn dính sát vào nhau cùng một chỗ.
Thư Kỳ trong lòng hoảng loạn, chẳng lẽ là hái hoa tặc?
( là nữ chưa chồng , còn xử nữ )
Ngay lập tức trấn định lại, trước mắt loại tình huống này chỉ có thể tự cứu.
Nàng nâng lên chân phải liều mạng hướng đối phương đá, nghĩ rằng thừa dịp đối phương bị đau là chính lúc đào tẩu.
Nhưng đối phương giống sớm hiểu rõ nhất cử nhất động của nàng, lúc nàng nhấc chân đột nhiên ôm nàng nhẹ nhàng quay người lại, tránh khỏi, còn thuận thế đem nàng đặt tại trên cửa.
Hai người thân thể chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ. Thư Kỳ thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
“Ngươi muốn làm gì?” Thư Kỳ cố gắng trấn định thanh âm rung rung mang theo vài phần nức nở.
Đối phương vẫn là không lên tiếng. Nhưng Thư Kỳ rõ ràng cảm thấy hắn trong bóng đêm nhe răng cười, thân mình lại dán chặt vài phần, nàng hoàn toàn bị hắn ngăn chận, không thể nhúc nhích, tóc gáy của nàng dựng hết lên, hắn sẽ không thật sự muốn cường bạo nàng chứ?
“Ta có tiền, ” Thư Kỳ đột nhiên nghĩ đến trong tủ treo quần áo có mấy thỏi vàng, ý đồ lấy lợi dụ dỗ, vội vàng mở miệng, “Ta cho ngươi tiền, ngươi đừng chạm vào ta.”
Rõ ràng cảm thấy đối phương thân thể cứng đờ, một bàn tay thon dài mảnh khảnh xoa gương mặt của nàng. Nàng quay mặt qua chỗ khác, trốn tránh.
Nhưng đối phương không chút nào để ý, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi mềm mại của nàng.
Nàng nhân cơ hội há mồm khẽ cắn, đối phương lại sớm rút tay về.
“Đừng ᴆụng ta!” Âm thanh của Thư Kỳ run rẩy. Nàng nên làm bây giờ? Như thế nào lại gặp chuyện như vậy?
Đối phương hạ giọng nở nụ cười, chợt đột nhiên, một vật mềm mại ấm áp bá đạo dừng ở trên môi của nàng, hôn.
Nụ hôn của hắn giống như lửa nhiệt tình.
Trên người của hắn có một loại mùi vị quen thuộc. . . . . .