Ngày tiếp theo , hai người nói nói cười cười , xuất phát đến Thanh Chiêu Tự
Hai người trao đổi thông tin với nhau , lúc này Thư Kỳ mới biết được người này họ Phùng tên Vũ , người Bình Thành.
Suốt dọc đường vừa đi vừa hỏi , chẳng mấy chốc hai người đã đến dưới chân núi , theo sự chỉ dẫn của người qua đường nói , Thanh Chiêu Tự ở trên đỉnh núi , Thư Kỳ nhìn lên trên một cái , quả nhiên mơ hồ có ngôi chùa được mây mù bao phủ.
Người qua đường nói , từ trước đó là một chùa miếu hương khói tràn đầy , bởi vì fần đấy một đoạn có sơn tặc thường lui tới , luôn ςướק bóc người khách phúng viếng , tất cả mọi người sợ hãi , không dám lên núi , cho nên chùa không còn như trước nữa. Nghe nói hai người muốn lên chùa , hắn thành thật khuyên bảo một hồi.
Nhưng hai người cũng không đem việc này để ở trong lòng.
Phùng Vũ tin vào khả năng của mình , kiến thức lại rộng rãi , loại người nào cũng đều gặp qua.
Thư Kỳ là bởi vì ban ngày rõ ràng lại có người dám làm thế , đúng là vô vương pháp.
Vì thế hai người dọc theo con đường núi phía trước mà đi đến.
Trong núi cổ thụ che mặt trời , nước suối chảy từ trên thác cao xuống trong suốt. Chim hót líu lo . Ánh sáng mặt trời mới mọc , chiếu vào cây Tùng Lâm dày đặc , cũng có một chút tia hàn ý.
Ngẫu nhiên nghe được tiếng chuông ở trong núi kéo dài , trong rừng cây vang vọng.
Cảnh tượng tĩnh mịch.
Địa phương tịch mịch như vậy có thể làm cho người ta hoàn toàn quên mất phiền não trên trần thế , xoá tâm nhơ bẩn phàm tục , tâm linh được thanh tịnh bình thản.
Hai người đều không có nói chuyện , sợ nếu khi ai đó mở miệng thì phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Ước chừng đi được một canh giờ , chân của Thư Kỳ bắt đầu mỏi , dần dần không theo kịp cước bộ của Phùng Vũ.
Phùng Vũ cũng thấy thể lực Thư Kỳ không đi nổi , vì thế yêu cầu Thư Kỳ tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Hai người vào cánh rừng , Thư Kỳ tìm khối đá lớn ngồi xuống.
Phùng Vũc lấy túi nước vừa ra múc ở bờ suối đưa cho nàng.
Hai người nghỉ ngơi một hồi lâu , nàng cảm thấy thể lực hồi phục . Vì thế kêu Phùng Vũ chuẩn bị đi tiếp , thình lình một đám cầm đại đao che mặt theo cánh rừng các phía vọt ra , vây chặt xung quanh bọn họ.
Này lúc đó phản ứng đầu tiên của Thư Kỳ chính là : không tốt , gặp sơn tặc. Nàng đoán qua loa một chút , ít nhất cũng có hai ba tên. Nàng phải làm sao đây? Nàng khẩn trương nhìn Phùng Vũ , thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh , nàng cũng thả lỏng một chút.
Chỉ có điều , thời đại này an ninh trật tự không được tốt lắm . Nàng nghĩ muốn …
“ Làm sao bây giờ?” Thư Kỳ nhỏ giọng hỏi.
Phùng Vũ cũng nhỏ giọng trả lời :” Bọn họ nhiều người quá , chúng ta giao tiền đi.”
Quả nhiên , một tên đi tới gần một họ :” Hai người các ngươi , lưu lại tiền mua đường!”
Phùng Vũ lấy mấy khối kim loại trên người , ném cho bọn họ.
“ Chỉ có một chút thôi à ?”. Hắn rất không vừa lòng nhìn vàng dưới tay hắn , lại nheo mắt đánh giá hai người bọn họ.
“ Nhìn cách ăn mặc của các người , cũng không phải người nghèo kiết xác. Chẳng lẽ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt , muốn huynh đệ chúng ta động tay động chân kiểm tra người?” Hắn nhe răng cười , nhìn chằm chằm Thư Kỳ.
Thư Kỳ thấy trong lòng run lên , nhanh tay đem vài miếng vàng lá ném phía trước. Lại âm thầm may mắn mình không mang bên người vàng thỏi để tuỳ thân .
“ Quá ít!” Giống như một con mãnh thú không thể thoả mãn , đầu lĩnh kia trong mắt tức giận .
Phùng Vũ mỉm cười :” Trong người chúng ta chỉ có như vậy . Nếu thủ lĩnh đem giam ta , thả bằng hữu của ta về nhà báo tin , ta cam đoan người nhà ta sẽ phái người đưa tiền đến chuộc.”
Tên đầu lĩnh kia suy nghĩ một lúc , cùngmấy tên thuộc hạ bên cạnh ghé đầu vào bàn bạc , cuối cùng thận trọng nói :” Tiểu từ ngươi tốt nhất đừng đùa giỡn với ta.”
Nói xong , vung tay lên , ra lệnh thuộc hạ lui bước , nói với Thư Kỳ :” Cô nương , tốt nhất ngươi nhanh trở về báo tin , nếu không tình lang của ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này.”
Tình lang ? Thư Kỳ xấu hổ nhìn Phùng Vũ , Phùng Vũ cười với nàng , xoay nguời ôm lấy nàng , tựa đầu vào vai nàng , bộ dáng cực kỳ thân thiết.
Thư Kỳ mờ mịt không thôi , thế là thế nào?
Còn chưa rõ tình huống , chỉ nghe Phùng Vũ nói bên tai nàng :” Ở dưới chân núi chờ ta.”
Thư Kỳ chần chờ chớp mắt một cái , lập tức hiểu được , nhưng nàng vẫn giả bộ bằng ánh mắt “ Lo lắng” không thôi.
Phùng Vũ vỗ nhẹ bả vai nàng , âm thanh như mặt nước yên ả , nói :” Yên tâm.”
Thư Kỳ định nói gì nữa , tên đầu lĩnh kia sớm không kiên nhẫn, quát :” Tiểu từ ngươi nhanh lên. Nếu không ta cũng bắt giam ả.”
Phùng Vũ lập tức buông Thư Kỳ ra , mỉm cười nhìn nàng , dùng ánh mắt bảo nàng theo kế hoạch mà hành động.
Thư Kỳ chỉ nói một tiếng “ Cẩn thận” , liền bất an vội vàng hướng dưới chân núi mà chạy.
Ở đây nửa ngày , mà không thấy người nào lên núi dâng hương.
Thanh Chiêu Tự quả thật hương khói ít.
Một mình Thư Kỳ đợi ở đình đã lâu cũng không thấy thân ảnh từ trên núi xuống , làm cho nàng đứng cũng không được , ngồi cũng không xong , không biết nên làm thế nào cho phải.