Khi nàng từ từ tỉnh , phát hiện mình nằm trong lông vũ rất mềm mại thoải mái , trong phòng hương thơm nhàn nhạt xông ra . Vừa rồi rõ ràng nàng bị người sau lưng … một cái. Thân thủ sờ ót , cảm nhận sâu sắc thật đúng là có tồn tại , không phải mơ . Dùng sức nhấn một cái , Thư Kỳ đau đến nỗi nhe răng trợn mắt. Lại xuống tay thực con mẹ nó ! Nàng không nhịn được ở trong lòng hung hăng mắng. ” Tỉnh ?”. Phát hiện trên giường phát ra chút tiếng động , Cố Viễn để sát vào thân mình , cười nói. Hắn cúi đầu cẩn thận tỉ mỉ , nàng biểu tình khuôn mặt phong phú , thản nhiên ánh mắt nàng theo điểm nghi ngờ , giống như muốn cố gắng từ phía trên tìm được cái gì. Thư Kỳ nhất thời không phản ứng , liền đối với ánh mắt hắn sâu thẳm tối đen như biển sâu lắng mà ôn nhu , nàng nhất thời nháy mắt thất thần. Hoảng không được khi bị hắn thật sự xem kỹ gần gũi như vậy , tuy rằng bọn họ có động tác quá thân thiết. Nghĩ đến , nàng tự nhiên có chút ngượng ngùng , trong lòng hoảng đứng lên , rồi lại kèm theo tia ngọt ngào . Hiện tại nhìn hắn trong bộ dạng kia , sẽ là không muốn cái kia , cái gì cái gì í .? ( cher: Thư tỷ ý đồ đen tối ngar , Thư Kỳ : ” bốp =; =; bốp cher ). Thư Kỳ bản năng kéo nhanh chăn , khẽ nhíu mày , kèm theo vẻ giận , lại trấn định hỏi nhẹ nam tử trước mắt :” Làm gì?” Cố Viễn nao lòng , chờ nàng đem chăn quấn mình như chiếc bánh chưng , vẻ mặt ” Không chính xác xằng bật”, nghiêm túc biểu tình , không lịch sự mỉm cười , vì thế cố ý gần thêm , đưa tay sờ soạng vào chăn , trên mặt tự tiếu phi tiếu ( cái từ này ta k biết gì đâu ngar =(( ), rồi lại thập phần ôn nhu hỏi ngược lại :” Ngươi nói ở đâu?” Đùa giỡn ? Dám đùa giỡn bổn cô nương~! Thư Kỳ không khỏi giận trong lòng nổi dậy. Bất quá … bất quá nam nhân trước mắt này có diện mạo tuấn mỹ , phong thái vượt trội hơn hẳn , tươi cười dịu dàng , tiếng nói mê người , ánh mắt cũng giống như câu hồn …. Ai chiếm tiện nghi ai có hại còn nói không chính xác đâu …. Thư Kỳ mơ mơ màng màng nghĩ. ” Như thế nào?” Cố Viễn kỳ quái chui vào trong chăn , khuôn mặt giờ phút này không thay đổi , vì thế vỗ nhẹ vào khuôn mặt của nàng , xem trên xem dưới , lo lắng hỏi :” Sẽ không thực bị đánh , thấy mình ngu chưa?” ” Ngươi mới ngốc ! ” Thư Kỳ bị vỗ , hồn trở về . Tên tiểu tử này cư nhiên không để ý nam nữ , dám chà đạp mặt nàng? Nàng giận dữ quát :” Mau bỏ móng vuốt của người ra!” ” Móng vuốt!” Cố Viễn chợt sáng tỏ , cũng không giận , chỉ nhìn nàng cười khẽ :” Như vậy , Thư cô nương , thỉnh đem móng vuốt tôn quý của cô nương chìa ra.” Ăn miếng trả miếng ư ? Xem như ngươi lợi hại. Thư Kỳ cảnh giác cao độ kéo lại chăn , thân thể hướng đầu giường xê dịch :” Ngươi …… ngươi muốn làm cái gì?” ” Thì tất nhiên là giúp ngươi bắt mạch.” Cố Viễn vẻ mặt vô tôi , tiện đà sát lại gần cười nói :” Nếu không , ngươi nghĩ rằng ta và ngươi muốn làm gì?” Hoá ra …. Thư Kỳ tự biết mình vô lý , mặt lúc đỏ lúc trắng , lại hung hăng ăn ςướק còn la làng , ngươi làm cái trò gì , xem bệnh thì xem bệnh thôi , nói ra thôi , hại nàng sợ bóng sợ gió một hồi. Nàng ngoan ngoãn vươn tay phải. Hắn lấy ba sợi chỉ đặt ở tay nàng , dùng ngón tay bắt mạch nàng. Tại đây bên trong ấm áp , thản nhiên hương khí dày , bên cạnh là nam tử anh tuấn cử chỉ tao nhã ôn nhu , giống như người trời. Thư Kỳ tim đập mạch tăng tốc độ. Hắn kỳ quái nhìn nàng một cái . Không rõ vừa rồi mạch đập còn ổn định như thế nào đột nhiên hỗn loạn nổi dậy. Khẩn trương cái gì? Thư Kỳ hạ thấp đôi mắt , nén giận chính mình rất không bình tĩnh. ” Không có việc gì. Đợi ta gọi Tuyết Tình cho ngươi một chén dược an thần.” Cố Viễn vẫn nhẹ nhàng đem tay nàng thả vào trong chăn , giúp nàng quấn lại chăn , một mặt đứng dậy chuẩn bị rời đi , rồi lại giống như nhớ tới cái gì rồi đi trở về trước giường , thần sắc lạnh lùng hỏi han :” Cái người đánh lén ngươi đã bắt được . Ngươi muốn xử lý thế nào?” Thư Kỳ cả kinh , lúc này mới nhớ tới chính mình quả thật bị người đánh trộm , hơn nữa đáng giận là kẻ trộm tập kích vào đầu nàng , cũng may không đánh thành tên ngốc. Nhưng chỉ số nàng bình thường thông minh như vật , trải qua gây sức ép một hồi , không biết hy sinh ít nhiều tế bào não , ảnh hưởng tới trình độ năng lực. Muốn nhẫn nhục nhưng không thể. Càng nghĩ càng giận. Thư Kỳ kích động , xoay người theo trên giường bò lên . bất chấp tất cả mắng :” người nào mắt bị mù mới dám xuống tay một cô nương? Không thể không giáo huấn hắn.” Cố Viễn cười , đánh vào cánh cửa , tay áo tung bay theo gió rồi đi ra ngoài :” Có cần nhìn một cái không?” ” Đương nhiên!”. Thư Kỳ theo sát mà lao ra phòng